"Thanh Thanh, con xem ai đến thăm con nè."

Mẹ Trầm vui mừng mở cửa, ra hiệu cho Đổng Vân vào.

Đổng Vân đeo kính râm, mặc chiếc áo khoác phong cách nhẹ nhàng màu nâu, tay xách chiếc túi xách phiên bản giới hạn, trông rất sang trọng.

Người giúp việc đang cho Trầm Thanh Thanh ăn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Mặc dù Trầm Thanh Thanh đã suy sụp tinh thần, không chịu ăn, nhưng cô vẫn nằm trên giường, không làm gì được, dần dần chấp nhận ăn uống.

Nghe thấy tiếng của Mẹ Trầm , Trầm Thanh Thanh nhìn về phía cửa.

Cô vừa nhìn thấy Đổng Vân, gương mặt thoáng ngừng lại, đôi mắt cô hơi run lên.

Đổng Vân bước đến bên giường, tháo kính râm xuống, trên mặt nở nụ cười với Trầm Thanh Thanh , nhưng ánh mắt không hề có chút nụ cười nào.

"Thanh Thanh, lâu rồi không gặp."

Từ khi Trầm Thanh Thanh xảy ra sự cố và rút lui khỏi giới, cô không thấy có ai đến thăm mình.

Giờ cuối cùng cũng có một người đến.

Mẹ Trầm nghĩ rằng Trầm Thanh Thanh chắc sẽ vui mừng, vì vậy ra hiệu cho người giúp việc ra ngoài.

Người giúp việc đặt bát xuống, lau tay rồi rời khỏi phòng bệnh.

"Đổng Vân, cháu ngồi đi, cháu là người đầu tiên đến thăm Thanh Thanh, thật sự cảm ơn cô, Thanh Thanh... đứa bé này... số khổ, ai da..."

Nhắc đến chuyện này, Mẹ Trầm không kìm được mà rơi nước mắt.

Đổng Vân nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

Trầm Thanh Thanh số khổ?

Dù số cô ta có khổ đến đâu, cũng không thể so sánh với lòng dạ độc ác của cô ta!

Kết quả ngày hôm nay, từng chuyện một không phải là do người khác hại cô ta, mà chính là cô ta tự chuốc lấy!

Nhưng đương nhiên, Đổng Vân sẽ không nói những điều này với Mẹ Trầm . Cô chỉnh lại chiếc áo khoác của mình rồi nói với Mẹ Trầm :

"Bác gái, bác có thể ra ngoài một chút được không? cháu có vài lời muốn nói với Thanh Thanh, chắc chắn cô ấy cũng muốn trò chuyện với cháu một chút, đúng không?"

Mẹ Trầm quay đầu nhìn một lần nữa về phía Trầm Thanh Thanh rồi nói:

“Được rồi, vậy ta  ra ngoài trước, hai đứa cứ nói chuyện với nhau đi, nói lâu một chút cũng không sao.”

Đổng Vân mỉm cười:

“Vâng, cảm ơn bác.”

Sau đó, Mẹ Trầm đứng dậy và rời khỏi phòng bệnh.

Phòng chỉ còn lại Đổng Vân và Trầm Thanh Thanh .

Trầm Thanh Thanh chỉ bị liệt, đâu phải không nói được, khi Mẹ Trầm đi ra ngoài, cô ta mở miệng, giọng khàn khàn nói:

“Đổng Vân, cô đến thăm tôi sao?”

Đổng Vân:

“Sao tôi có thể không đến thăm cô được, tôi phải đến đây nhìn xem cô, nhìn xem... trò cười của cô!”

Trầm Thanh Thanh sắc mặt khẽ cứng lại, ngay lập tức cô nghĩ đến chuyện trước đây đã vô tình làm tổn thương Đổng Vân, trong lòng bỗng cảm thấy có chút hối hận.

“... Cô nói gì tôi không hiểu.”

“Ha ha ha, cô không hiểu sao? Trầm Thanh Thanh , đến lúc này rồi mà cô còn giả ngu với tôi à, tôi rơi vào tình trạng hôm nay đều là do cô hại! Chính cô đã hại sự nghiệp của tôi bị đình trệ, khiến tôi bị dân mạng chế giễu, hại tôi mất đi giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất!”

Đổng Vân nói.

Nếu Trầm Thanh Thanh còn không hiểu, thì cô ta chính là người ngốc nhất thế gian!

Xem ra Đổng Vân đã biết hết mọi chuyện, nên hôm nay mới đến đây.

Vì đã không còn thiện chí gì nữa, Trầm Thanh Thanh chắc chắn sẽ không ở lại cùng cô ta trong phòng bệnh này, bây giờ cô ta chẳng thể làm gì được, nếu Đổng Vân có ý định làm gì, cô ta thậm chí không thể phản kháng.

Trầm Thanh Thanh :

“Đổng Vân, cô bình tĩnh lại một chút, cô... cô có hiểu lầm gì không?”

Cô vừa nói với Đổng Vân ánh mắt vừa nhìn về phía nút gọi y tá bên cạnh.

Đâu ngờ, Đổng Vân đã nhìn thấu suy nghĩ của Trầm Thanh Thanh từ lâu, cô  từ chỗ ngồi đứng dậy, từng bước tiến về phía Trầm Thanh Thanh .

“Chắc giờ cô rất muốn ấn nút gọi y tá đúng không?”

“Đáng tiếc, cơ thể cô không thể cử động, cô chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì, ha ha ha, đây đúng là sự báo ứng tốt nhất củaông trời dành cho cô! Ha ha, ban đầu tôi còn nghĩ cô sẽ bị xe đ.â.m chết, nhưng nghĩ lại thì, cô bị liệt cũng không tệ lắm, nửa đời sau của cô sẽ nằm trên giường thôi, à, tất nhiên, cô cũng có thể dùng xe lăn.”

“Cái... Cái gì? Ý cô là... tai nạn xe là do cô làm? ... Chính cô! Chính cô đã sai người đ.â.m tôi!”

Trầm Thanh Thanh đột nhiên kích động, cô ta trừng mắt nhìn Đổng Vân, đôi mắt đỏ ngầu, tưởng chừngnhư sắp nổ tung.

Đổng Vân khoanh tay trước ngực, không phủ nhận.

“Đúng, tai nạn xe của cô là tôi sai người làm, tôi nói cho cô biết có gì sai đâu, cô còn làm được gì đâu?”

Trong phòng bệnh chỉ có Trầm Thanh Thanh và Đổng Vân, hôm nay Đổng Vân đến để xem trò cười của Trầm Thanh Thanh , đương nhiên phải nói cho rõ ràng.Đổng Vân cho Trầm Thanh Thanh một cú chót,để cô ta sẽ hối hận suốt đời.

Vì Đổng Vân đã dám đến nên cô  cũng đã chuẩn bị xong, làm sao để cho Trầm Thanh Thanh có cơ hội phản kháng.

Đổng Vân từ từ cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Trầm Thanh Thanh , giọng nói nhẹ nhàng, như lời thì thầm của quỷ dữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Từ khi cô gặp tai nạn đến giờ, mỗi hành động của cô đều lọt vào mắt tôi, ngay cả hai người giúp việc bên cạnh cô cũng là người của tôi. Yên tâm đi, từ giờ tôi sẽ cho người chăm sóc cô thật tốt, làm cho cô thoải mái nhất có thể!”

“Tôi... cô! Cô, cô cút đi! Cút ra ngoài! Mọi người... Mẹ... Hức... hức.”

Đổng Vân cầm thìa trong bát bên cạnh, ép vào miệng Trầm Thanh Thanh , ngăn cô ta kêu cứu.

Sau đó nói:

“Cô làm những chuyện đó với tôi, để cho cô cả đời nằm trên giường cũng là quá dễ dàng cho cô rồi, cô đúng là giỏi giả vờ, nếu không phải tôi tự mình điều tra, tôi thật sự đã bị cô lừa rồi.”

“Cô nói xem, cô đúng là ngốc nghếch không cứu nổi, cô ghen tị với Bạch Tử, nhưng có làm hại cô ta được chút nào không? Không chỉ không hại được cô ta một sợi tóc, mà còn khiến Bạch Tử ngày càng thành công, cô ta giành được giải thưởng, đứng trên đỉnh cao, còn cô, tai nạn xe liệt cả đời, đó chính là kết cục của cô!”

Đổng Vân nói xong, ánh mắt cũng lóe lên một tia căm phẫn.

Dĩ nhiên cô ta cũng không ưa Bạch Tử, nhưng cô ta có thể làm gì chứ?

Cô ta căm ghét Trầm Thanh Thanh vì sự bất tài của cô , tại sao không tính toán được với Bạch Tử, tại sao kế hoạch của Trầm Thanh Thanh lại không thành công? Tại sao lại hại cô ta đến mức này!

Cô ta mất giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất, mất luôn cơ hội thăng tiến trong sự nghiệp.

Giờ đây, ai trong giới giải trí mà không đang âm thầm cười nhạo cô ta?

Một nữ minh tinh bị tung tin đồn dâm ô, ảnh nóng lan tràn, điều đó đã khắc sâu vào cuộc sống của cô tacho cô ta một đòn đến mức không thể phản kháng!

Đổng Vân đã trải qua khoảng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời mình.

Cô tự giam mình trong căn hộ, thậm chí đã từng nghĩ đến việc tự sát, nhưng cô không nỡ chết. Nếu chết, chẳng phải sẽ bị mọi người cười nhạo nhiều hơn sao? Còn khiến những kẻ hại cô được thảnh thơi!

Cô không thể tha thứ cho những người đã chế nhạo mình, và càng không thể tha thứ cho kẻ thủ phạm đã hại cô đến mức này.

Bạch Tử đã lấy đi giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất, cô ta vừa căm hận vừa ghen tị, nhưng lại không thể làm gì.

Vì vậy, tất cả sự căm thù này cô dồn hết lên người Trầm Thanh Thanh , kẻ đã gây ra tất cả.

Nếu phải trách, chỉ có thể trách Trầm Thanh Thanh đấu đá với Bạch Tử, mà cô ta lại là người thua cuộc!

Trầm Thanh Thanh gào lên:

“Đổng Vân, tôi chưa từng nghĩ sẽ hại cô! Là Bạch Tử! Tất cả là do Bạch Tử, cô đi trả thù cô ta đi, sao lại đến báo thù tôi?”

Đổng Vân cười khẩy, ánh mắt đầy ác ý:

“Cô nói cô chưa từng nghĩ sẽ hại tôi? Vậy sao cô lại giữ những video đó của tôi?”

Trầm Thanh Thanh đột nhiên nghẹn lại, không nói được lời nào.

Khi Đổng Vân điều tra ra Trầm Thanh Thanh , cô đã bỏ ra một số tiền lớn để hack máy tính của Trầm Thanh Thanh .

Cô tìm thấy những video mà Trầm Thanh Thanh đã sao lưu.

Xem những video này, không  gì để nghi ngờ , càng khiến Đổng Vân cảm thấy đau đớn hơn.

Nếu Trầm Thanh Thanh thực sự có lỗi với cô, thì cô ta sẽ không giữ những video đó mãi. Trầm Thanh Thanh chắc chắn muốn giữ lại để sau này có cơ hội uy h.i.ế.p cô. Còn nếu không, Đổng Vân không thể nghĩ ra lý do nào khác để cô ta giữ những video đó.

Một khi Trầm Thanh Thanh đã làm đến mức này, Đổng Vân không thể không ra tay, nếu không sẽ quá dễ dàng bị coi thường.

Đổng Vân lấy bát cháo bên cạnh, dùng muỗng khuấy một chút rồi từng muỗng đút cho Trầm Thanh Thanh . Mặc dù cháo rất nóng,nhueng cô không quan tâm, Trầm Thanh Thanh không chịu ăn, cô cứ ép vào miệng cô ta cho đến khi khóe miệng Trầm Thanh Thanh bị bỏng.

Trầm Thanh Thanh khẽ rên rỉ, nhưng không thể làm gì.

Đổng Vân cứ thế đút hết bát cháo vào miệng cô ta.

Sau đó vỗ vỗ mặt Trầm Thanh Thanh :

“Cô yên tâm đi, sau này tôi sẽ thường xuyên đến thăm cô. Thanh Thanh, trước kia không phải cô đã nói chúng ta làchị em tốt sao? Yên tâm, tôi sẽ không bỏ mặc cô đâu, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt, cũng sẽ thường xuyên đến thăm cô.”

Vừa dứt lời, Đổng Vân lập tức thay đổi thái độ, nắm chặt tóc Trầm Thanh Thanh , áp sát xuống và cảnh cáo:

“Cô đừng nghĩ đến chuyện đi tố cáo tôi. Cô đoán xem, ba mẹ cô sẽ tin lời cô, một người bệnh có tính tình thất thường, hay tin lời những người giúp việc?”

“Cho dù cô đuổi đi người giúp việc hiện tại, lần sau tuyển người vào cũng vẫn là người của tôi mà thôi. Một đợt lại một đợt, tôi sẽ xem thử, ba mẹ cô sẽ chịu đựng sự tin tưởng của cô được bao lâu, ha ha.”

“Thanh Thanh à, cô phải sống cho thật lâu vào đấy, tôi sẽ ở bên cạnh cô.”

Nói xong, cô ta thả tay ra, ghét bỏ vứt  những sợi tóc đứt trong tay.

Nửa tháng sau, tại thành phố Q.

Bạch Tử tham gia ghi hình chương trình giải trí, và tập đầu tiên chính thức lên sóng.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia một chương trình thực tế, tỷ suất người xem rất cao, dẫn đầu toàn bộ các chương trình khác, bỏ xa các đối thủ.

Chương trình kéo dài hai tiếng, ở cảnh cuối.

Bạch Tử ngồi cùng với hai nhà văn nổi tiếng bên một hồ nước, nhâm nhi trà, không khí yên tĩnh và thư thái, họ trò chuyện vui vẻ.

“Bạch Tử, cô có lời khuyên gì muốn chia sẻ với các fan không?”

Nghe thấy câu hỏi, Bạch Tử cầm tách trà trắng, đôi mi dài khẽ chớp, trong giây lát, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh. Cô từ từ nhìn vào máy quay, mỉm cười nói:

“Lời khuyên về cuộc sống thì tôi không dám nói, nhưng tôi có vài lời chúc muốn gửi đến tất cả mọi người trước màn hình.”

“Các bạn, hãy sống hết mình với thanh xuân.”

“Dù hiện tại bạn đang hạnh phúc vui vẻ hay trải qua những khoảnh khắc tăm tối, những lúc khó khăn trong cuộc sống, điều đó cũng không ngăn cản chúng ta ngắm nhìn những áng mây chiều hôm nayCùng với dòng thời gian trôi đi, cuối cùng bạn sẽ hiểu, nên yêu thương chính mình, thực ra bạn còn rực rỡ hơn cả những áng mây chiều.”

“Tôi chúc các bạn mỗi buổi sáng thức dậy đều có một ngày trời đẹp, ánh sáng và sự ấm áp sẽ đến với các bạn, hoa sẽ nở dọc đường đi, con đường phía trước cũng sẽ như vậy.”

“Các bạn à, sống trong thế gian quý giá này, luôn có một tia sáng dành riêng cho tất cả mọi người.”

“Chúc các bạn và tôi,tương lai nhưu những áng mây tỏa sáng, tươi đẹp và rực rỡ!”