Chương 122: Ngoại truyện 3 - Nếu không có chuyện gì xảy ra (1)
Lần đầu tiên Trần Kỳ Chiêu gặp lại Thẩm Vu Hoài sau khi trưởng thành là trong buổi tiệc mừng về nước của Nhan Khải Lân, bạn thân từ thuở nhỏ của cậu.
Lúc đó, cậu vừa cãi nhau với Trần Thời Minh xong, một mực chọn ngành khoa học máy tính khi điền nguyện vọng. Trần Kỳ Chiêu cũng không biết mình lấy cái tính ngang bướng này từ đâu ra, tóm lại cứ hễ nghe Trần Thời Minh bảo cậu chọn ngành quản lý tài chính vì tương lai là tâm trạng cậu lại cực kỳ không tốt. Cậu hoàn toàn không thích tài chính, học cái thứ đó chẳng thà ôm máy tính còn hơn. Trần Thời Minh nói nhiều như vậy nhưng anh ấy thì hiểu cái gì chứ, học máy tính thì không tốt à?
Cậu làm lập trình viên cũng sẽ không bị hói đầu.
"Vậy cuối cùng cậu vẫn chọn máy tính à?" Trình Vinh cụng ly với cậu.
"Chọn rồi." Trần Kỳ Chiêu nhíu mày nói: "Tôi không thèm nghe lời anh ấy."
"Anh cậu quản cậu chặt quá rồi đấy, mấy chuyện này không cần phải để ý." Lưu Khải tiếp lời: "Cậu chọn trường nào?"
"Đại học S." Trần Kỳ Chiêu lại uống thêm một ly.
Trình Vinh nói: "Hả? Sao cậu lại chọn gần thế? Sao không chọn thành phố B? Chuyên ngành máy tính bên đó tốt hơn nhiều, thành tích của cậu có đủ vào đại học B không? Đó là đại học B danh tiếng đấy, đợi cậu tốt nghiệp ra trường tôi còn có thể khoe khoang với người khác."
"Không với tới nổi đại học B."
Trần Kỳ Chiêu nói thêm: "Chọn đại học S thì cũng được gần như thế rồi."
"Ở gần nhà thế này, cậu không sợ anh trai cậu quản à?" Trình Vinh hỏi tiếp.
Trần Kỳ Chiêu nghe thấy "gần nhà" thì khựng lại một chút, vội vàng biện minh: "Tôi mà đến thành phố B thì còn cơ hội nào ra ngoài chơi với mấy cậu nữa? Nhan Khải Lân đâu rồi, xe đón em ấy vẫn chưa đến à?"
Lưu Khải xem thông tin trên điện thoại: "Chắc sắp đến rồi, cậu ta nói đến chỗ bạn của anh trai để hành lý, sắp đến rồi."
Mấy người đang uống rượu trong phòng riêng thì Nhan Khải Lân đến.
Lâu ngày không gặp Nhan Khải Lân, thằng nhóc con ngày nào đã trưởng thành, còn đeo một chiếc khuyên tai sành điệu, vừa vào phòng riêng đã bị mọi người ép uống một chai rượu lớn, đến chào hỏi cũng không kịp. Cậu ta uống một hơi, "Ấy, không phải tôi đến muộn đâu, tôi phải tìm cách trốn khỏi tầm mắt của anh tôi chứ? Trước khi tôi về nước, anh ấy dặn dò kỹ lắm..."
Nhan Khải Lân là một người bị anh trai quản thúc nghiêm ngặt, ngay cả việc ra ngoài uống rượu cũng bị kiểm soát chặt chẽ.
"Nhát gan thế, anh trai em ở nước ngoài, em sợ gì chứ?" Trần Kỳ Chiêu cười khẩy, rót rượu cho cậu ta, "Chẳng lẽ anh ấy về nước bắt em à?"
Nhan Khải Lân cười hì hì cụng ly với Trần Kỳ Chiêu, "Em đây chẳng phải là ở nhờ nhà người ta à? Với lại anh em mà không vừa mắt là tống cổ em về nhà bố ngay, thế thì không được đâu, em vất vả lắm mới được về nước đấy."
"Em ở nhờ nhà ai?" Trần Kỳ Chiêu hỏi.
"Thẩm Vu Hoài." Nhan Khải Lân uống cạn một ngụm rượu, "Cũng không có gì to tát, đợi em nhập học rồi dọn ra khỏi nhà anh ấy là xong chuyện thôi."
Trần Kỳ Chiêu không có ấn tượng gì với cái tên Thẩm Vu Hoài này, nhưng những người xung quanh lại bắt đầu bàn tán xôn xao về cái tên đó. Họ biết rằng Nhan Khải Lân về nước nhưng vẫn bị anh trai giám sát, hễ có gì không ổn là sẽ bị tống cổ về ngay.
Cậu không để ý đến những chuyện đó, cũng không nghe ngóng gì, chỉ tập trung uống rượu với Nhan Khải Lân.
Hai người lâu ngày không gặp, Nhan Khải Lân mặc kệ những người khác, chỉ kè kè bên cạnh Trần Kỳ Chiêu luyên thuyên kể về những trải nghiệm ở nước ngoài, rồi lại nói về những chuyện hồi nhỏ. Trần Kỳ Chiêu vốn đang bực bội vì cãi nhau với Trần Thời Minh, trò chuyện với Nhan Khải Lân một lúc, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều. Trên bàn rượu, mọi người uống rượu quá thoải mái, hai người cứ thế uống say sưa, ngay cả khi điện thoại của Nhan Khải Lân đổ chuông cả chục lần cũng chẳng ai quan tâm.
Hai người uống hơi nhiều, đến cuối cùng, cả hai đều ngà ngà say.
Đến khi cánh cửa phòng riêng bị gõ, Trần Kỳ Chiêu trong bầu không khí yên tĩnh đột ngột của căn phòng thoáng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn người bước vào cửa. Đối phương mặc một chiếc áo khoác đen trắng, khi đứng trước mặt bọn họ trông vô cùng cao ráo, ánh mắt sau cặp kính lạnh lùng xa cách.
Đôi mắt đó quét qua những chỗ khác trong phòng riêng, rồi nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu.
Không biết có phải ảo giác của cậu không, Trần Kỳ Chiêu cảm thấy vẻ lạnh lùng trong đáy mắt đối phương khi nhìn về phía cậu đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác rất quen thuộc. Uống rượu bên ngoài cũng được một thời gian rồi, Trần Kỳ Chiêu lần đầu tiên bị người ta nhìn như vậy, có một cảm giác kỳ lạ, lại có chút không được tự nhiên.
Cậu vừa định lên tiếng, bên cạnh đã vang lên một giọng nói khác.
"Má ơi, anh Hoài sao anh lại đến đây!?" Nhan Khải Lân vụt đứng dậy, lập tức che khuất một nửa tầm nhìn của Trần Kỳ Chiêu.
Ánh mắt Thẩm Vu Hoài cũng dừng lại trên người Nhan Khải Lân.
Trần Kỳ Chiêu khựng lại một chút, thì ra không phải nhìn cậu mà là nhìn Nhan Khải Lân à.
Trong phòng riêng im phăng phắc, những người khác dù bình thường không giao du với Thẩm Vu Hoài nhưng cũng đã từng nghe đến danh tiếng của nhà họ Thẩm.
Thẩm Vu Hoài không cùng loại người với bọn họ, nhưng trong phòng riêng cũng không có ai muốn động chạm với Thẩm Vu Hoài.
Trình Vinh: "Anh Hoài ngồi đi, chẳng phải Khải Lân vừa về nước à? Anh em bọn em chỉ muốn chúc mừng cho cậu ấy thôi."
Lưu Khải: "Đúng vậy, bọn em uống cũng chưa nhiều lắm đâu."
"Anh trai em gọi điện cho anh, bảo anh đến đón em về." Thẩm Vu Hoài lấy điện thoại ra, màn hình chat hiển thị đoạn hội thoại giữa anh và Nhan Khải Kỳ, "Giờ về luôn hay đợi em uống xong bữa này rồi về?"
Nhan Khải Lân: "..."
Thế này còn uống được nữa à? Uống xong là mai bị tống vali ra sân bay ngay lập tức mất.
Những người khác vừa định lên tiếng, nhưng Thẩm Vu Hoài đang đứng đó, nghĩ đến tình cảnh của Nhan Khải Lân thì không ai dám cản.
Hôm nay không uống được thì hôm khác uống, đâu cần phải uống lúc này.
Trần Kỳ Chiêu uống hơi nhiều, đầu óc không tỉnh táo, cậu cầm ly thủy tinh uống vài ngụm ừng ực.
Ánh mắt Thẩm Vu Hoài đột nhiên dừng lại trên người cậu, anh cất điện thoại, nhìn Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Say rồi à?"
Trần Kỳ Chiêu chờ một lúc mới nhận ra câu nói đó đang hỏi mình, cậu uống say nên đầu óc có chút không phản ứng kịp, cầm hờ ly thủy tinh: "Cái gì cơ?"
Thẩm Vu Hoài lại hỏi: "Các cậu định uống đến bao giờ?"
Nhan Khải Lân sau lưng Thẩm Vu Hoài, ra sức nháy mắt với những người khác, tay nắm chặt vạt áo Trần Kỳ Chiêu.
Những người xung quanh nhận ra ám hiệu của Nhan Khải Lân, lần lượt đứng ra cứu vãn tình hình.
"Tụi em tan ngay đây."
"Đúng đúng, Lân Tử cũng phải về rồi, vốn dĩ tụi em cũng định về rồi."
Thẩm Vu Hoài hỏi: "Vậy đi về thôi?"
Nhan Khải Lân lập tức đáp lời: "Bọn em đi ngay."
Thẩm Vu Hoài không nhúc nhích, vẫn nhìn Trần Kỳ Chiêu: "Vậy để anh đưa các cậu về."
Trình Vinh cười xòa nói: "Không cần đâu anh Thẩm, bọn em đi ngay đây."
Thẩm Vu Hoài vẫn nhìn về phía bên này khiến Trần Kỳ Chiêu có chút không thoải mái.
Hướng này cũng có thể là đang nhìn Nhan Khải Lân, nhưng cậu cứ cảm thấy Thẩm Vu Hoài đang nhìn mình.
Bữa tiệc mừng về nước kết thúc một cách khó hiểu, những người có mặt cũng không có gan để Thẩm Vu Hoài đưa họ về, cả đám tiễn Nhan Khải Lân và Thẩm Vu Hoài đi như tiễn Phật, Trần Kỳ Chiêu ra ngoài hóng gió, cũng tỉnh rượu được kha khá.
Khi ánh đèn xe dần khuất, Trần Kỳ Chiêu bỗng cảm thấy ánh mắt Thẩm Vu Hoài nhìn cậu khi nãy có chút quen thuộc. Cậu hoàn hồn lại, mở điện thoại ra thì thấy một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, khuôn mặt giận dữ của Trần Thời Minh hiện ngay trước mắt.
Trình Vinh: "Đổi chỗ khác không?"
"Không uống nữa." Trần Kỳ Chiêu nhét điện thoại vào túi rồi nói thêm: "Gọi cho tôi một chiếc xe, tôi đi về."
Việc gặp Thẩm Vu Hoài hôm đó chỉ là một sự cố bất ngờ, xác suất hai người gặp lại sau này cũng không lớn, ánh mắt quen thuộc kia nhanh chóng bị cậu ném ra sau đầu.
Đó chỉ là cậu nghĩ vậy, không lâu sau, cậu lại gặp Thẩm Vu Hoài.
Trần Kỳ Chiêu cho rằng vận xui bị bắt gặp của Nhan Khải Lân có lẽ mười lần mới có một lần, nhưng cậu đã đánh giá thấp Nhan Khải Lân, mức độ xui xẻo của người bạn thân này của cậu đúng là có thể so với sao chổi. Năm lần rủ cậu ta đi uống rượu thì ba lần không gọi được, lý do là Thẩm Vu Hoài ở nhà.
Về nước một chuyến, rủ cậu ta đi uống rượu còn khó hơn lên trời.
Không rủ đi chơi được, Trần Kỳ Chiêu chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu ta.
Nhan Khải Lân: "Anh trai anh giờ mặc kệ anh rồi à? Trước đây anh trai anh thường xuyên quản thúc anh lắm mà?"
"Anh ấy có kiểm soát, nhưng cũng vô ích thôi." Trần Kỳ Chiêu nhíu mày, "Khi nào em mới ra ngoài được?"
Nhan Khải Lân: "Ngày mai, ngày mai nhất định được. Em nghe Thẩm Vu Hoài gọi điện thoại lúc ăn cơm, ngày mai anh ấy tăng ca, tăng ca là chuyện tốt mà, tăng ca thì anh ấy không quản được em."
Trần Kỳ Chiêu: "..."
Thẩm Vu Hoài làm việc ở viện nghiên cứu số 9, dù sao cũng là nghiên cứu sinh, tiến độ nghiên cứu phải theo giáo sư hướng dẫn.
Bình thường tăng ca là ở lại ký túc xá của viện nghiên cứu, Nhan Khải Lân mới không gặp được anh.
Trần Kỳ Chiêu rất khinh thường cái dáng vẻ nhát gan của Nhan Khải Lân, mấy ngày sau, khi Nhan Khải Lân gọi cậu đến đón, cậu vẫn bảo tài xế rẽ vào đường đến chỗ ở hiện tại của Nhan Khải Lân, kết quả đến nơi gọi điện cho Nhan Khải Lân thì không ai nghe máy.
"Ông đợi tôi ở đây, tôi lên tìm em ấy." Trần Kỳ Chiêu nói với tài xế.
Từ gara ngầm vào chung cư, lúc đi vào đúng lúc cửa kiểm soát ra vào đang mở, từ thang máy đi ra cậu tìm thấy phòng 1002, bấm chuông cửa thì thấy Nhan Khải Lân mở cửa cho cậu, cậu ta vội vàng ra mở cửa: "Sao anh đến sớm thế? Em đang chơi game, vừa định gọi lại cho anh."
Trần Kỳ Chiêu: "... Chơi xong chưa?"
Nhan Khải Lân dứt khoát ném điện thoại cho cậu, "Xong rồi, đợi em tắm nhanh đã, xong là mình đi luôn!"
Thấy cậu ta đã vào phòng tắm, Trần Kỳ Chiêu đành phải bước vào trong.
Căn hộ này cũng không lớn lắm, vào là thấy phòng khách ngay, từ phong cách trang trí của căn hộ có thể thấy chủ nhà thích kiểu tối giản, cậu tự lấy dép lê đi vào rồi gọi điện cho Trình Vinh, ngồi chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng vọng ra từ phòng tắm.
Nhan Khải Lân: "Anh ơi, anh lấy hộ em cái, em quên lấy quần lót rồi! Em để trên giường ấy."
Trần Kỳ Chiêu: "?"
"Em tắm mà không mang quần lót à?"
Nhan Khải Lân: "Tại anh giục gấp quá, em quên mất."
Trần Kỳ Chiêu đành phải đi lấy quần lót cho cậu ta, đây là lần đầu tiên cậu đến căn hộ này, Nhan Khải Lân tắm ở phòng tắm bên ngoài, phòng ngủ ở phía trong. Cậu tiện đường đi tới, vặn tay nắm cửa thì cửa không khóa, nhưng khi cậu đẩy cửa bước vào thì bỗng khựng lại.
Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, không có đồ đạc thừa thãi.
Trước mắt là chiếc bàn dài ở phía xa và giá sách bên cạnh, cậu bị thu hút ngay bởi những cuốn sách đầy ắp trên giá, trong phòng còn thoang thoảng mùi bạc hà nhè nhẹ, chủ nhân căn phòng hẳn là người rất sạch sẽ, trên bàn dài còn đặt một chậu cây nhỏ khiến cậu nhớ đến ban công trồng đầy hoa cỏ mà cậu thấy ở phòng khách.
"Anh ơi!" Tiếng của Nhan Khải Lân vọng ra.
Trần Kỳ Chiêu hoàn hồn, trên giường này làm gì có quần lót.
Cậu vào nhầm phòng rồi.
Nhận ra vấn đề, Trần Kỳ Chiêu quay người đóng cửa lại, cuối cùng cũng tìm thấy phòng ngủ bên cạnh, vào lấy chiếc quần lót vứt trên giường rồi đưa cho Nhan Khải Lân.
Ngồi trở lại sofa, Trần Kỳ Chiêu không khỏi liếc nhìn căn phòng mà cậu vừa vào nhầm.
Đó hẳn là phòng của Thẩm Vu Hoài rồi... Đúng là nhìn người lạnh lùng thế thôi, chứ thực ra cũng biết tận hưởng cuộc sống thật đấy.
Trần Kỳ Chiêu đang cầm điện thoại giết thời gian, cửa ra vào đột nhiên phát ra tiếng động, tiếng "bíp" xác nhận dấu vân tay vang lên, cánh cửa đen mở ra ngay trước mặt cậu.
Thẩm Vu Hoài xách túi siêu thị, trong chiếc túi hơi trong suốt chất đầy những thứ màu xanh lá.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Thẩm Vu Hoài thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, Trần Kỳ Chiêu theo bản năng né tránh ánh mắt đối phương.
Không đúng, cậu sợ Thẩm Vu Hoài làm gì?
Trần Kỳ Chiêu nghĩ bụng, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Vu Hoài đã đi đến gần bên cạnh cậu.
"Đến tìm Nhan Khải Lân à?" Thẩm Vu Hoài hỏi.
Trần Kỳ Chiêu ngồi thẳng lưng, "... Em ấy đang tắm rồi."
Nói xong, cậu lại thêm một câu: "Em đến tìm em ấy đi ăn cơm."
Nói đi ăn cơm chứ không nói đi uống rượu, cái này thì Thẩm Vu Hoài không thể kiểm soát cả chuyện ăn uống của người khác được đúng không?
"Ừm." Thẩm Vu Hoài đặt túi xuống bàn, thuận miệng hỏi: "Đặt nhà hàng nào rồi?"
Trần Kỳ Chiêu nói đại một cái: "Khải Minh."
Thẩm Vu Hoài nhìn thẳng vào mắt cậu, dường như đang quan sát điều gì đó.
Trần Kỳ Chiêu né tránh ánh mắt đó. Lần trước uống say cậu cũng không chào hỏi tử tế gì, ấn tượng sâu sắc nhất của cậu về nhà họ Thẩm là Thẩm Tuyết Lam, người có chút giao thiệp với anh trai cậu. Chỉ trong vài câu nói, cậu cũng không cảm thấy Thẩm Vu Hoài ghê gớm gì, sao Nhan Khải Lân lại sợ đến mức đó nhỉ.
Bây giờ người đó đang đứng ngay trước mặt cậu, đôi chân thẳng tắp, trông cao lớn nổi bật.
Sự chú ý của Trần Kỳ Chiêu bất giác dừng lại ở đôi chân đó, khi ngẩng đầu lên, cậu vô tình chạm mắt đối phương, rồi nhanh chóng dời đi.
Người này sao cứ nhìn cậu mãi thế?
—
Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu
Lúc đó, cậu vừa cãi nhau với Trần Thời Minh xong, một mực chọn ngành khoa học máy tính khi điền nguyện vọng. Trần Kỳ Chiêu cũng không biết mình lấy cái tính ngang bướng này từ đâu ra, tóm lại cứ hễ nghe Trần Thời Minh bảo cậu chọn ngành quản lý tài chính vì tương lai là tâm trạng cậu lại cực kỳ không tốt. Cậu hoàn toàn không thích tài chính, học cái thứ đó chẳng thà ôm máy tính còn hơn. Trần Thời Minh nói nhiều như vậy nhưng anh ấy thì hiểu cái gì chứ, học máy tính thì không tốt à?
Cậu làm lập trình viên cũng sẽ không bị hói đầu.
"Vậy cuối cùng cậu vẫn chọn máy tính à?" Trình Vinh cụng ly với cậu.
"Chọn rồi." Trần Kỳ Chiêu nhíu mày nói: "Tôi không thèm nghe lời anh ấy."
"Anh cậu quản cậu chặt quá rồi đấy, mấy chuyện này không cần phải để ý." Lưu Khải tiếp lời: "Cậu chọn trường nào?"
"Đại học S." Trần Kỳ Chiêu lại uống thêm một ly.
Trình Vinh nói: "Hả? Sao cậu lại chọn gần thế? Sao không chọn thành phố B? Chuyên ngành máy tính bên đó tốt hơn nhiều, thành tích của cậu có đủ vào đại học B không? Đó là đại học B danh tiếng đấy, đợi cậu tốt nghiệp ra trường tôi còn có thể khoe khoang với người khác."
"Không với tới nổi đại học B."
Trần Kỳ Chiêu nói thêm: "Chọn đại học S thì cũng được gần như thế rồi."
"Ở gần nhà thế này, cậu không sợ anh trai cậu quản à?" Trình Vinh hỏi tiếp.
Trần Kỳ Chiêu nghe thấy "gần nhà" thì khựng lại một chút, vội vàng biện minh: "Tôi mà đến thành phố B thì còn cơ hội nào ra ngoài chơi với mấy cậu nữa? Nhan Khải Lân đâu rồi, xe đón em ấy vẫn chưa đến à?"
Lưu Khải xem thông tin trên điện thoại: "Chắc sắp đến rồi, cậu ta nói đến chỗ bạn của anh trai để hành lý, sắp đến rồi."
Mấy người đang uống rượu trong phòng riêng thì Nhan Khải Lân đến.
Lâu ngày không gặp Nhan Khải Lân, thằng nhóc con ngày nào đã trưởng thành, còn đeo một chiếc khuyên tai sành điệu, vừa vào phòng riêng đã bị mọi người ép uống một chai rượu lớn, đến chào hỏi cũng không kịp. Cậu ta uống một hơi, "Ấy, không phải tôi đến muộn đâu, tôi phải tìm cách trốn khỏi tầm mắt của anh tôi chứ? Trước khi tôi về nước, anh ấy dặn dò kỹ lắm..."
Nhan Khải Lân là một người bị anh trai quản thúc nghiêm ngặt, ngay cả việc ra ngoài uống rượu cũng bị kiểm soát chặt chẽ.
"Nhát gan thế, anh trai em ở nước ngoài, em sợ gì chứ?" Trần Kỳ Chiêu cười khẩy, rót rượu cho cậu ta, "Chẳng lẽ anh ấy về nước bắt em à?"
Nhan Khải Lân cười hì hì cụng ly với Trần Kỳ Chiêu, "Em đây chẳng phải là ở nhờ nhà người ta à? Với lại anh em mà không vừa mắt là tống cổ em về nhà bố ngay, thế thì không được đâu, em vất vả lắm mới được về nước đấy."
"Em ở nhờ nhà ai?" Trần Kỳ Chiêu hỏi.
"Thẩm Vu Hoài." Nhan Khải Lân uống cạn một ngụm rượu, "Cũng không có gì to tát, đợi em nhập học rồi dọn ra khỏi nhà anh ấy là xong chuyện thôi."
Trần Kỳ Chiêu không có ấn tượng gì với cái tên Thẩm Vu Hoài này, nhưng những người xung quanh lại bắt đầu bàn tán xôn xao về cái tên đó. Họ biết rằng Nhan Khải Lân về nước nhưng vẫn bị anh trai giám sát, hễ có gì không ổn là sẽ bị tống cổ về ngay.
Cậu không để ý đến những chuyện đó, cũng không nghe ngóng gì, chỉ tập trung uống rượu với Nhan Khải Lân.
Hai người lâu ngày không gặp, Nhan Khải Lân mặc kệ những người khác, chỉ kè kè bên cạnh Trần Kỳ Chiêu luyên thuyên kể về những trải nghiệm ở nước ngoài, rồi lại nói về những chuyện hồi nhỏ. Trần Kỳ Chiêu vốn đang bực bội vì cãi nhau với Trần Thời Minh, trò chuyện với Nhan Khải Lân một lúc, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều. Trên bàn rượu, mọi người uống rượu quá thoải mái, hai người cứ thế uống say sưa, ngay cả khi điện thoại của Nhan Khải Lân đổ chuông cả chục lần cũng chẳng ai quan tâm.
Hai người uống hơi nhiều, đến cuối cùng, cả hai đều ngà ngà say.
Đến khi cánh cửa phòng riêng bị gõ, Trần Kỳ Chiêu trong bầu không khí yên tĩnh đột ngột của căn phòng thoáng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn người bước vào cửa. Đối phương mặc một chiếc áo khoác đen trắng, khi đứng trước mặt bọn họ trông vô cùng cao ráo, ánh mắt sau cặp kính lạnh lùng xa cách.
Đôi mắt đó quét qua những chỗ khác trong phòng riêng, rồi nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu.
Không biết có phải ảo giác của cậu không, Trần Kỳ Chiêu cảm thấy vẻ lạnh lùng trong đáy mắt đối phương khi nhìn về phía cậu đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác rất quen thuộc. Uống rượu bên ngoài cũng được một thời gian rồi, Trần Kỳ Chiêu lần đầu tiên bị người ta nhìn như vậy, có một cảm giác kỳ lạ, lại có chút không được tự nhiên.
Cậu vừa định lên tiếng, bên cạnh đã vang lên một giọng nói khác.
"Má ơi, anh Hoài sao anh lại đến đây!?" Nhan Khải Lân vụt đứng dậy, lập tức che khuất một nửa tầm nhìn của Trần Kỳ Chiêu.
Ánh mắt Thẩm Vu Hoài cũng dừng lại trên người Nhan Khải Lân.
Trần Kỳ Chiêu khựng lại một chút, thì ra không phải nhìn cậu mà là nhìn Nhan Khải Lân à.
Trong phòng riêng im phăng phắc, những người khác dù bình thường không giao du với Thẩm Vu Hoài nhưng cũng đã từng nghe đến danh tiếng của nhà họ Thẩm.
Thẩm Vu Hoài không cùng loại người với bọn họ, nhưng trong phòng riêng cũng không có ai muốn động chạm với Thẩm Vu Hoài.
Trình Vinh: "Anh Hoài ngồi đi, chẳng phải Khải Lân vừa về nước à? Anh em bọn em chỉ muốn chúc mừng cho cậu ấy thôi."
Lưu Khải: "Đúng vậy, bọn em uống cũng chưa nhiều lắm đâu."
"Anh trai em gọi điện cho anh, bảo anh đến đón em về." Thẩm Vu Hoài lấy điện thoại ra, màn hình chat hiển thị đoạn hội thoại giữa anh và Nhan Khải Kỳ, "Giờ về luôn hay đợi em uống xong bữa này rồi về?"
Nhan Khải Lân: "..."
Thế này còn uống được nữa à? Uống xong là mai bị tống vali ra sân bay ngay lập tức mất.
Những người khác vừa định lên tiếng, nhưng Thẩm Vu Hoài đang đứng đó, nghĩ đến tình cảnh của Nhan Khải Lân thì không ai dám cản.
Hôm nay không uống được thì hôm khác uống, đâu cần phải uống lúc này.
Trần Kỳ Chiêu uống hơi nhiều, đầu óc không tỉnh táo, cậu cầm ly thủy tinh uống vài ngụm ừng ực.
Ánh mắt Thẩm Vu Hoài đột nhiên dừng lại trên người cậu, anh cất điện thoại, nhìn Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Say rồi à?"
Trần Kỳ Chiêu chờ một lúc mới nhận ra câu nói đó đang hỏi mình, cậu uống say nên đầu óc có chút không phản ứng kịp, cầm hờ ly thủy tinh: "Cái gì cơ?"
Thẩm Vu Hoài lại hỏi: "Các cậu định uống đến bao giờ?"
Nhan Khải Lân sau lưng Thẩm Vu Hoài, ra sức nháy mắt với những người khác, tay nắm chặt vạt áo Trần Kỳ Chiêu.
Những người xung quanh nhận ra ám hiệu của Nhan Khải Lân, lần lượt đứng ra cứu vãn tình hình.
"Tụi em tan ngay đây."
"Đúng đúng, Lân Tử cũng phải về rồi, vốn dĩ tụi em cũng định về rồi."
Thẩm Vu Hoài hỏi: "Vậy đi về thôi?"
Nhan Khải Lân lập tức đáp lời: "Bọn em đi ngay."
Thẩm Vu Hoài không nhúc nhích, vẫn nhìn Trần Kỳ Chiêu: "Vậy để anh đưa các cậu về."
Trình Vinh cười xòa nói: "Không cần đâu anh Thẩm, bọn em đi ngay đây."
Thẩm Vu Hoài vẫn nhìn về phía bên này khiến Trần Kỳ Chiêu có chút không thoải mái.
Hướng này cũng có thể là đang nhìn Nhan Khải Lân, nhưng cậu cứ cảm thấy Thẩm Vu Hoài đang nhìn mình.
Bữa tiệc mừng về nước kết thúc một cách khó hiểu, những người có mặt cũng không có gan để Thẩm Vu Hoài đưa họ về, cả đám tiễn Nhan Khải Lân và Thẩm Vu Hoài đi như tiễn Phật, Trần Kỳ Chiêu ra ngoài hóng gió, cũng tỉnh rượu được kha khá.
Khi ánh đèn xe dần khuất, Trần Kỳ Chiêu bỗng cảm thấy ánh mắt Thẩm Vu Hoài nhìn cậu khi nãy có chút quen thuộc. Cậu hoàn hồn lại, mở điện thoại ra thì thấy một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, khuôn mặt giận dữ của Trần Thời Minh hiện ngay trước mắt.
Trình Vinh: "Đổi chỗ khác không?"
"Không uống nữa." Trần Kỳ Chiêu nhét điện thoại vào túi rồi nói thêm: "Gọi cho tôi một chiếc xe, tôi đi về."
Việc gặp Thẩm Vu Hoài hôm đó chỉ là một sự cố bất ngờ, xác suất hai người gặp lại sau này cũng không lớn, ánh mắt quen thuộc kia nhanh chóng bị cậu ném ra sau đầu.
Đó chỉ là cậu nghĩ vậy, không lâu sau, cậu lại gặp Thẩm Vu Hoài.
Trần Kỳ Chiêu cho rằng vận xui bị bắt gặp của Nhan Khải Lân có lẽ mười lần mới có một lần, nhưng cậu đã đánh giá thấp Nhan Khải Lân, mức độ xui xẻo của người bạn thân này của cậu đúng là có thể so với sao chổi. Năm lần rủ cậu ta đi uống rượu thì ba lần không gọi được, lý do là Thẩm Vu Hoài ở nhà.
Về nước một chuyến, rủ cậu ta đi uống rượu còn khó hơn lên trời.
Không rủ đi chơi được, Trần Kỳ Chiêu chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu ta.
Nhan Khải Lân: "Anh trai anh giờ mặc kệ anh rồi à? Trước đây anh trai anh thường xuyên quản thúc anh lắm mà?"
"Anh ấy có kiểm soát, nhưng cũng vô ích thôi." Trần Kỳ Chiêu nhíu mày, "Khi nào em mới ra ngoài được?"
Nhan Khải Lân: "Ngày mai, ngày mai nhất định được. Em nghe Thẩm Vu Hoài gọi điện thoại lúc ăn cơm, ngày mai anh ấy tăng ca, tăng ca là chuyện tốt mà, tăng ca thì anh ấy không quản được em."
Trần Kỳ Chiêu: "..."
Thẩm Vu Hoài làm việc ở viện nghiên cứu số 9, dù sao cũng là nghiên cứu sinh, tiến độ nghiên cứu phải theo giáo sư hướng dẫn.
Bình thường tăng ca là ở lại ký túc xá của viện nghiên cứu, Nhan Khải Lân mới không gặp được anh.
Trần Kỳ Chiêu rất khinh thường cái dáng vẻ nhát gan của Nhan Khải Lân, mấy ngày sau, khi Nhan Khải Lân gọi cậu đến đón, cậu vẫn bảo tài xế rẽ vào đường đến chỗ ở hiện tại của Nhan Khải Lân, kết quả đến nơi gọi điện cho Nhan Khải Lân thì không ai nghe máy.
"Ông đợi tôi ở đây, tôi lên tìm em ấy." Trần Kỳ Chiêu nói với tài xế.
Từ gara ngầm vào chung cư, lúc đi vào đúng lúc cửa kiểm soát ra vào đang mở, từ thang máy đi ra cậu tìm thấy phòng 1002, bấm chuông cửa thì thấy Nhan Khải Lân mở cửa cho cậu, cậu ta vội vàng ra mở cửa: "Sao anh đến sớm thế? Em đang chơi game, vừa định gọi lại cho anh."
Trần Kỳ Chiêu: "... Chơi xong chưa?"
Nhan Khải Lân dứt khoát ném điện thoại cho cậu, "Xong rồi, đợi em tắm nhanh đã, xong là mình đi luôn!"
Thấy cậu ta đã vào phòng tắm, Trần Kỳ Chiêu đành phải bước vào trong.
Căn hộ này cũng không lớn lắm, vào là thấy phòng khách ngay, từ phong cách trang trí của căn hộ có thể thấy chủ nhà thích kiểu tối giản, cậu tự lấy dép lê đi vào rồi gọi điện cho Trình Vinh, ngồi chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng vọng ra từ phòng tắm.
Nhan Khải Lân: "Anh ơi, anh lấy hộ em cái, em quên lấy quần lót rồi! Em để trên giường ấy."
Trần Kỳ Chiêu: "?"
"Em tắm mà không mang quần lót à?"
Nhan Khải Lân: "Tại anh giục gấp quá, em quên mất."
Trần Kỳ Chiêu đành phải đi lấy quần lót cho cậu ta, đây là lần đầu tiên cậu đến căn hộ này, Nhan Khải Lân tắm ở phòng tắm bên ngoài, phòng ngủ ở phía trong. Cậu tiện đường đi tới, vặn tay nắm cửa thì cửa không khóa, nhưng khi cậu đẩy cửa bước vào thì bỗng khựng lại.
Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, không có đồ đạc thừa thãi.
Trước mắt là chiếc bàn dài ở phía xa và giá sách bên cạnh, cậu bị thu hút ngay bởi những cuốn sách đầy ắp trên giá, trong phòng còn thoang thoảng mùi bạc hà nhè nhẹ, chủ nhân căn phòng hẳn là người rất sạch sẽ, trên bàn dài còn đặt một chậu cây nhỏ khiến cậu nhớ đến ban công trồng đầy hoa cỏ mà cậu thấy ở phòng khách.
"Anh ơi!" Tiếng của Nhan Khải Lân vọng ra.
Trần Kỳ Chiêu hoàn hồn, trên giường này làm gì có quần lót.
Cậu vào nhầm phòng rồi.
Nhận ra vấn đề, Trần Kỳ Chiêu quay người đóng cửa lại, cuối cùng cũng tìm thấy phòng ngủ bên cạnh, vào lấy chiếc quần lót vứt trên giường rồi đưa cho Nhan Khải Lân.
Ngồi trở lại sofa, Trần Kỳ Chiêu không khỏi liếc nhìn căn phòng mà cậu vừa vào nhầm.
Đó hẳn là phòng của Thẩm Vu Hoài rồi... Đúng là nhìn người lạnh lùng thế thôi, chứ thực ra cũng biết tận hưởng cuộc sống thật đấy.
Trần Kỳ Chiêu đang cầm điện thoại giết thời gian, cửa ra vào đột nhiên phát ra tiếng động, tiếng "bíp" xác nhận dấu vân tay vang lên, cánh cửa đen mở ra ngay trước mặt cậu.
Thẩm Vu Hoài xách túi siêu thị, trong chiếc túi hơi trong suốt chất đầy những thứ màu xanh lá.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Thẩm Vu Hoài thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, Trần Kỳ Chiêu theo bản năng né tránh ánh mắt đối phương.
Không đúng, cậu sợ Thẩm Vu Hoài làm gì?
Trần Kỳ Chiêu nghĩ bụng, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Vu Hoài đã đi đến gần bên cạnh cậu.
"Đến tìm Nhan Khải Lân à?" Thẩm Vu Hoài hỏi.
Trần Kỳ Chiêu ngồi thẳng lưng, "... Em ấy đang tắm rồi."
Nói xong, cậu lại thêm một câu: "Em đến tìm em ấy đi ăn cơm."
Nói đi ăn cơm chứ không nói đi uống rượu, cái này thì Thẩm Vu Hoài không thể kiểm soát cả chuyện ăn uống của người khác được đúng không?
"Ừm." Thẩm Vu Hoài đặt túi xuống bàn, thuận miệng hỏi: "Đặt nhà hàng nào rồi?"
Trần Kỳ Chiêu nói đại một cái: "Khải Minh."
Thẩm Vu Hoài nhìn thẳng vào mắt cậu, dường như đang quan sát điều gì đó.
Trần Kỳ Chiêu né tránh ánh mắt đó. Lần trước uống say cậu cũng không chào hỏi tử tế gì, ấn tượng sâu sắc nhất của cậu về nhà họ Thẩm là Thẩm Tuyết Lam, người có chút giao thiệp với anh trai cậu. Chỉ trong vài câu nói, cậu cũng không cảm thấy Thẩm Vu Hoài ghê gớm gì, sao Nhan Khải Lân lại sợ đến mức đó nhỉ.
Bây giờ người đó đang đứng ngay trước mặt cậu, đôi chân thẳng tắp, trông cao lớn nổi bật.
Sự chú ý của Trần Kỳ Chiêu bất giác dừng lại ở đôi chân đó, khi ngẩng đầu lên, cậu vô tình chạm mắt đối phương, rồi nhanh chóng dời đi.
Người này sao cứ nhìn cậu mãi thế?
—
Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu