Chương 123: Ngoại truyện 3 - Nếu không có chuyện gì xảy ra (2)
Nhưng rất nhanh, ánh mắt đó đã rời khỏi người cậu.
Trần Kỳ Chiêu đang nghĩ xem lát nữa làm thế nào để kéo Nhan Khải Lân đi thì nghe thấy Thẩm Vu Hoài lên tiếng hỏi: "Uống nước không?"
"Không cần đâu, đợi em ấy ra là bọn em đi ngay." Trần Kỳ Chiêu nhìn anh.
Đúng lúc này, Nhan Khải Lân vừa tắm xong bước ra từ phòng tắm, "Em xong rồi anh ơi, đi thôi đi thôi, ở đây em ngột ngạt muốn chết, ông trời biết em đợi Thẩm Vu Hoài..."
Cậu ta ngừng bặt khi nhìn thấy Thẩm Vu Hoài đang đứng trong phòng khách, người đáng lẽ phải đang tăng ca, cậu ta ngoan ngoãn đứng im: "Anh Hoài."
Thẩm Vu Hoài khẽ gật đầu, cầm chiếc túi ban nãy đặt trên bàn, đi về phía bếp.
Nhan Khải Lân thấy Thẩm Vu Hoài thì cả người đều cuống lên, cậu ta đang nghĩ xem làm thế nào để giải quyết tình huống này thì Trần Kỳ Chiêu đang ngồi bỗng nhiên kéo tay cậu ta, "Anh Thẩm, bọn em đi ăn cơm trước đây."
Thẩm Vu Hoài nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, người vừa tắm xong và người đang ngồi trên sofa đã biến mất không dấu vết, ngay cả cửa lớn cũng không kịp đóng.
"Khải Minh à?"
Khải Minh là nhà hàng đặt chỗ trước, phải đặt trước nửa tháng.
Không may là ông chủ của nhà hàng Khải Minh lại là người quen của anh.
Thẩm Vu Hoài buông tay đang định lấy ly nước, ánh mắt thoáng trở nên lạnh nhạt. Trần Kỳ Chiêu vẫn giống như hồi nhỏ, vẻ mặt nói dối chẳng hề thay đổi.
Nhan Khải Lân lên xe cùng Trần Kỳ Chiêu, nghe Trần Kỳ Chiêu giải thích xong còn ngẩn người ra: "Có thể thế này được à? Nói đi ăn là được ra ngoài á? Cái lý do này mà anh ấy cũng tin à!?"
"Kệ anh ấy tin hay không, bọn mình cứ nói đi ăn rồi về đúng giờ là được." Trần Kỳ Chiêu cúi đầu chơi điện thoại, nhắn tin cho Trình Vinh.
Nhan Khải Lân cảm thấy không ổn: "Nhưng người em toàn mùi rượu, về nhà anh ấy chắc chắn phát hiện ra đấy!"
"Thế thì tối nay nói em đến nhà anh là được." Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn Nhan Khải Lân, "Sao em nhát gan thế?"
Vả lại, nhà hàng Khải Minh mà cậu bịa ra cũng cách xa căn hộ của Thẩm Vu Hoài, đến lúc đó nói đường xa không tiện về, trực tiếp đến nhà cậu ở cũng không sao, ở một đêm chắc cũng không xảy ra chuyện gì, mà nhà họ Nhan và nhà họ Trần cũng có chút giao thiệp.
Nhan Khải Lân: "Thẩm Vu Hoài thông minh lắm, còn thông minh hơn cả anh trai em."
Trần Kỳ Chiêu không muốn nhìn bộ dạng nhát gan của Nhan Khải Lân, "Nếu em lo lắng thì đưa wechat của anh ấy cho anh, anh nói chuyện với anh ấy. Với cái kiểu này của em, anh còn lo em bị anh ấy hỏi mấy câu là khai ra hết đấy, giao cho anh, tối nay chúng ta uống thâu đêm."
Nhan Khải Lân cũng sợ mình nói sai, lập tức đưa wechat cho Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu không thêm bạn ngay, nhìn danh thiếp Nhan Khải Lân gửi, mở ảnh đại diện của Thẩm Vu Hoài nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng rời đi.
Hai người nhanh chóng đến quán bar, sau khi gặp Trình Vinh, cả bọn uống đến tận mười giờ tối.
Trần Kỳ Chiêu thấy thời gian cũng gần đến, bèn gửi yêu cầu kết bạn wechat cho Thẩm Vu Hoài. Khoảng mười mấy phút sau, đối phương mới chấp nhận. Ngay khi chấp nhận, Trần Kỳ Chiêu gửi luôn tin nhắn cho Thẩm Vu Hoài theo những gì đã chuẩn bị trước đó.
Đợi một lúc không thấy trả lời, cậu vừa định tắt wechat thì cuộc gọi thoại hiện lên.
"Mẹ kiếp, yên lặng chút." Trần Kỳ Chiêu nói một tiếng, những người khác xung quanh vẫn đang uống rượu lập tức im lặng, còn tắt cả tiếng KTV trong phòng riêng, "Alo?"
Thẩm Vu Hoài sau khi nhận cuộc gọi thì im lặng một lúc, "Vẫn ở Khải Minh à?"
"Vẫn ở đó, bọn em sắp đi rồi." Trần Kỳ Chiêu nói với giọng điệu bình thường, "Em và Khải Lân cũng lâu rồi không tụ tập nên tối nay em ấy đến nhà em chơi."
Nhan Khải Lân ở bên cạnh đúng lúc lên tiếng: "Anh Hoài, tụi em về ngay đây."
Thẩm Vu Hoài không đáp lời ngay mà chỉ khẽ cười: "Ừ."
Trần Kỳ Chiêu không đợi đối phương cúp máy, cậu luôn cảm thấy lời nói của Thẩm Vu Hoài có ẩn ý gì đó.
Cậu đợi một lúc Thẩm Vu Hoài mới cúp máy.
Trong phòng riêng lập tức vang lên giọng nói phấn khích của Nhan Khải Lân: "Má ơi, cái lý do này thật sự được luôn kìa!"
Thẩm Vu Hoài vậy mà tin thật, còn không đến tìm cậu ta.
"Lần sau ra ngoài uống rượu cứ nói là đi ăn cơm là được."
"Vậy là giải quyết xong rồi á? Thẩm Vu Hoài cũng cổ hủ quá rồi."
Trần Kỳ Chiêu cụp mắt nhìn ảnh đại diện trên giao diện trò chuyện, bấm vào rồi đổi biệt danh.
Ngày hôm đó, hai người uống rượu xong thì đến nhà Trần Kỳ Chiêu ở lại, ngủ đến tận trưa. Nhan Khải Lân lâu rồi không đến nhà Trần Kỳ Chiêu, được Trương Nhã Chi giữ lại ăn trưa. Thẩm Vu Hoài cũng không hề tìm Nhan Khải Lân, mọi chuyện cứ thế trôi qua bình yên. Trần Kỳ Chiêu vừa lúc hai ngày nay có chút việc, đến cuối tuần muốn hẹn Nhan Khải Lân ra ngoài uống rượu thì lý do kia không còn dùng được nữa.
[-Nhan Khải Lân: Thẩm Vu Hoài ác quá, anh ấy báo cáo thẳng với anh trai em là em ra ngoài ăn cơm.]
[-Nhan Khải Lân: Anh trai em gọi điện thoại hỏi em ăn cơm với ai, ăn ở đâu?]
[-Nhan Khải Lân: Cuối cùng em chỉ có thể cùng Trình Vinh ra trung tâm thành phố ăn một bữa cơm.]
Trần Kỳ Chiêu lập tức gọi điện thoại thoại cho cậu ta, "Thật hay giả đấy?"
Nhan Khải Lân: "Em còn lừa anh làm gì?"
Trần Kỳ Chiêu: "Bây giờ em đang ở đâu?"
"Ở nhà, mấy ngày nay Thẩm Vu Hoài được nghỉ, em mà không ở nhà là anh ấy biết ngay." Nhan Khải Lân lén nhìn vào bếp, Thẩm Vu Hoài vừa bưng thức ăn ra khỏi bếp, "Không nói chuyện nữa, em phải đi ăn cơm đây."
Nhan Khải Lân cúp điện thoại thoại, Trần Kỳ Chiêu vừa lúc bước xuống lầu, Trương Nhã Chi từ bên ngoài về, thấy cậu xuống lầu, "Tiểu Chiêu, tối nay con có ra ngoài chơi không?"
Trần Kỳ Chiêu khựng lại, "... Con ăn cơm ở nhà."
Mắt Trương Nhã Chi sáng lên, "Vừa hay quá, bố con hôm nay cũng tan làm sớm."
Nghe được tin này, Trần Kỳ Chiêu vừa định nói gì đó thì thấy Trương Nhã Chi vội vàng đặt túi xuống, hình như đi vào bếp. Cậu gãi gãi đầu, trong lòng bỗng dưng thấy hơi bực bội, dứt khoát ngồi ở phòng khách chơi game.
Chơi thua liên tiếp hai ván, cậu không muốn chơi nữa, bèn lướt vòng bạn bè.
Hôm nay vốn định rủ Nhan Khải Lân đi bar chơi, Trình Vinh và Lưu Khải có việc ở nhà không ra được, buổi tối chẳng có ai tụ tập cả.
Lướt điện thoại, Trần Kỳ Chiêu thấy Nhan Khải Lân vừa đăng ảnh bữa tối vài phút trước, ba món một canh đơn giản, còn có hai bộ bát đũa. Cậu dừng lại, mở ảnh ra xem, phát hiện Thẩm Vu Hoài nấu nướng cũng được phết.
Trong đầu cậu bỗng dưng hiện lên hình ảnh Thẩm Vu Hoài, cậu lập tức thoát khỏi vòng bạn bè, tìm đến wechat của Thẩm Vu Hoài đã thêm bạn lần trước, vào xem vòng bạn bè của anh.
Vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài rất đơn điệu, hoặc là đăng lại bài viết chuyên ngành, hoặc là đăng ảnh các cuộc thi.
"Gì vậy chứ, sao chẳng có gì hết thế này."
Trần Kỳ Chiêu lướt xuống, phát hiện vòng bạn bè của người này đơn điệu đến đáng sợ.
Lúc này Trương Nhã Chi đi tới, "Sao thế con?"
"Con xem vòng bạn bè thôi." Trần Kỳ Chiêu đột nhiên nói: "Mẹ, mẹ có biết Thẩm Vu Hoài không? Em trai của Thẩm Tuyết Lam ấy."
"Vu Hoài hả? Biết chứ." Trương Nhã Chi vỗ vai cậu, "Sao lại nói chuyện kiểu đấy, gặp người ta phải gọi anh đấy, hồi nhỏ Vu Hoài còn đến nhà mình chơi nữa đấy. Ở nhà con muốn vô lễ thế nào cũng được, nhưng ra ngoài phải biết lễ phép đấy, biết chưa?"
"Có gọi mà, con gọi anh ấy là anh Thẩm, anh ấy từng đến nhà mình à?" Trần Kỳ Chiêu không có ấn tượng, có lẽ là đến nhà cậu chơi vào mấy buổi tiệc gia đình hồi nhỏ.
Trương Nhã Chi thấy Trần Kỳ Chiêu nhắc đến Thẩm Vu Hoài, bèn kể cho cậu nghe vài chuyện về nhà họ Thẩm, còn kể chuyện Thẩm Vu Hoài đến nhà chơi hồi nhỏ, "Hồi nhỏ con với người ta thân nhau lắm, sao lớn lên lại gọi thẳng tên thế? Vu Hoài lớn hơn con mấy tuổi đấy."
"Mới lớn hơn mấy tuổi thôi mà? Anh ấy chẳng phải đang học nghiên cứu sinh à?" Trần Kỳ Chiêu nói.
Trương Nhã Chi nói: "Người ta nhảy lớp đấy, thành tích học tập tốt, từ hồi cấp hai hay cấp ba đã ra nước ngoài du học rồi."
Trần Kỳ Chiêu nghe Trương Nhã Chi luyên thuyên kể về những thành tích huy hoàng của Thẩm Vu Hoài, nhưng cậu chẳng nghe lọt tai chữ nào. Lớn hơn cậu mấy tuổi thì cũng chẳng cách biệt tuổi tác là bao, đúng không? Cái vòng bạn bè này trông cũng chẳng khác gì của Trần Thời Minh, cậu không lướt đến cuối nên cũng chẳng còn hứng thú với vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài nữa.
Trương Nhã Chi thấy con trai không mấy tập trung nghe mình nói chuyện, cũng không giận, bật TV lên xem, "Bố với anh con chắc khoảng nửa tiếng nữa là về, mình ăn cơm muộn chút nhé."
"Vâng ạ." Trần Kỳ Chiêu cầm điện thoại, chụp ảnh TV, đăng lên vòng bạn bè, chú thích ngắn gọn chỉ có một dấu chấm câu.
Vừa đăng lên, đã có mấy đứa bạn vào thả like.
Trần Kỳ Chiêu bỏ qua những thông báo tin nhắn hiện lên, tiện tay bấm vào bài đăng trước đó của mình, xem có bình luận nào bỏ sót không. Khi lướt đến cuối, cậu đột nhiên thấy một ảnh đại diện quen thuộc ở cuối danh sách thả like.
Cậu khựng lại, bấm vào ảnh đại diện đó, thấy thông tin cá nhân của Thẩm Vu Hoài.
Khoan đã? Thẩm Vu Hoài này thả like cho cậu từ lúc nào vậy?
Vòng bạn bè người này đơn điệu thế mà cũng lướt vòng bạn bè à?
Trần Kỳ Chiêu hơi ngạc nhiên.
Thông báo thả like vòng bạn bè của cậu rất nhiều, cậu thường bỏ qua không xem, thỉnh thoảng sẽ bấm vào xem bình luận, thật sự không chú ý Thẩm Vu Hoài thả like từ lúc nào.
Lướt ngược lên, Trần Kỳ Chiêu đột nhiên phát hiện, Thẩm Vu Hoài đã thả like cho mấy bài đăng của cậu rồi.
Trương Nhã Chi: "Sao thế con?"
Trần Kỳ Chiêu: "Không có gì ạ, người này chán thật đấy."
Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng động, Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh lần lượt bước vào.
Động tác của Trần Kỳ Chiêu khựng lại, né tránh ánh mắt từ xa, không nhìn hai người ở cửa. Gần đây cậu vừa cãi nhau với Trần Thời Minh, vẫn chưa nguôi ngoai, Trần Kiến Hồng đi công tác về nghe tin cậu đổi nguyện vọng cũng không nói gì khác, chỉ bảo tiền đồ của cậu tự lo liệu, rồi hai người cãi nhau vài câu.
Mấy ngày nay cậu đều ăn cơm ở ngoài, không muốn ngồi ăn chung với hai người kia.
Trần Thời Minh và Trần Kiến Hồng liếc nhìn người trên sofa, nhận thấy ánh mắt của Trương Nhã Chi, không lên tiếng hỏi Trần Kỳ Chiêu. Mấy ngày nay giọng điệu của họ cũng nặng nề rồi, nguyện vọng đã chọn thì không thể thay đổi được, Trương Nhã Chi cũng nói họ mấy lần rồi, chuyện này qua rồi thì thôi.
Bầu không khí giữa ba bố con nặng nề, không ai nói chuyện với ai.
Trương Nhã Chi không biết làm sao, đành bảo phòng bếp dọn thức ăn lên.
Vừa ngồi vào bàn ăn, Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh lại bắt đầu nói chuyện làm ăn, Trần Kỳ Chiêu nghe mà thấy bực bội. Cậu vừa định lên tiếng nói vài câu thì đột nhiên thấy ở dưới bài đăng vòng bạn bè mới nhất, cái ảnh đại diện quen thuộc kia lại xuất hiện.
Thẩm Vu Hoài vừa thả like cho bài đăng cậu mới đăng.
Trần Kỳ Chiêu: "..."
Cậu thoát ra rồi chuyển sang tìm Nhan Khải Lân.
[-Chiêu: Anh ấy cũng thả like cho em à?]
[-Nhan Khải Lân: ??? Hả?]
[-Chiêu: Thẩm Vu Hoài.]
Trần Kỳ Chiêu dứt khoát bấm vào vòng bạn bè của Nhan Khải Lân xem, phát hiện trong danh sách thả like chung ở dưới bài đăng của Nhan Khải Lân không có cái ảnh đại diện kia.
[-Nhan Khải Lân: Anh ấy thả like cho anh à? Chắc là tiện tay thôi.]
Một lát sau—
[-Nhan Khải Lân: ??? Anh ấy sao lại thả like cả video anh uống rượu thế, có phải anh ấy đang mỉa mai tụi mình không??]
Nhan Khải Lân nhắn tin cho Trần Kỳ Chiêu xong, ánh mắt cậu ta cẩn thận liếc nhìn Thẩm Vu Hoài.
Lúc này đã ăn bữa tối xong, cậu ta ngồi chơi game ở phòng khách, Thẩm Vu Hoài đang ở ban công.
Nhưng bây giờ Thẩm Vu Hoài không chăm sóc cây cối mà đang cầm điện thoại xem.
[-Nhan Khải Lân: Em cảm thấy tụi mình bị theo dõi rồi, sao anh trai em phát hiện nhanh vậy, có phải Thẩm Vu Hoài đang theo dõi vòng bạn bè không!]
Trần Kỳ Chiêu vừa định trả lời, đột nhiên liếc thấy ánh mắt bên cạnh, Trần Thời Minh đang nhìn cậu.
Trần Kỳ Chiêu: "?"
Trần Thời Minh vừa định lên tiếng, đột nhiên nhận thấy Trương Nhã Chi liếc nhìn anh ấy một cái, anh ấy nuốt câu "đang ăn cơm đừng có chơi điện thoại" xuống, đổi giọng nói: "Đồ ăn sắp nguội rồi."
Bàn ăn im ắng hơn một chút, Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh cũng không nói chuyện công việc nữa.
Trần Kỳ Chiêu không nói gì, "Lát nữa ăn."
[-Chiêu: Không nói nữa, anh ăn cơm đây.]
[-Nhan Khải Lân: Thế uống rượu thì sao?]
Trần Kỳ Chiêu khựng lại, miễn cưỡng lén chụp một tấm ảnh gửi cho Nhan Khải Lân.
[-Chiêu: [Hình ảnh] Đang ăn cơm với cả nhà anh.]
[-Nhan Khải Lân: Được đấy, có cả chú dì à?]
[-Chiêu: Trần Thời Minh cũng có.]
Nhan Khải Lân nghĩ bụng cậu ta hỏi chuyện uống rượu, sao anh cậu ta lại gửi cho cậu ta tấm ảnh thế này, cậu ta còn tưởng anh cậu ta muốn khoe khoang gì, hóa ra là ăn cơm với người nhà. Cũng may không bỏ lại cậu ta đi uống một mình.
Cậu ta lén liếc nhìn Thẩm Vu Hoài ở xa, nhanh chóng trả lời.
[- Nhan Khải Lân: À đúng rồi, vừa nói chuyện thả like...]
Thả like?
Trần Kỳ Chiêu bấm vào vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài, lướt xuống một mạch rồi thả like cho mười bài viết liên tiếp, thả xong còn cảm thấy chưa đủ, lại lướt xuống thả thêm mấy cái nữa.
[-Chiêu: Sợ gì?]
[-Chiêu: Anh ấy thả like thì mình thả lại là được.]
—
Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu
Trần Kỳ Chiêu đang nghĩ xem lát nữa làm thế nào để kéo Nhan Khải Lân đi thì nghe thấy Thẩm Vu Hoài lên tiếng hỏi: "Uống nước không?"
"Không cần đâu, đợi em ấy ra là bọn em đi ngay." Trần Kỳ Chiêu nhìn anh.
Đúng lúc này, Nhan Khải Lân vừa tắm xong bước ra từ phòng tắm, "Em xong rồi anh ơi, đi thôi đi thôi, ở đây em ngột ngạt muốn chết, ông trời biết em đợi Thẩm Vu Hoài..."
Cậu ta ngừng bặt khi nhìn thấy Thẩm Vu Hoài đang đứng trong phòng khách, người đáng lẽ phải đang tăng ca, cậu ta ngoan ngoãn đứng im: "Anh Hoài."
Thẩm Vu Hoài khẽ gật đầu, cầm chiếc túi ban nãy đặt trên bàn, đi về phía bếp.
Nhan Khải Lân thấy Thẩm Vu Hoài thì cả người đều cuống lên, cậu ta đang nghĩ xem làm thế nào để giải quyết tình huống này thì Trần Kỳ Chiêu đang ngồi bỗng nhiên kéo tay cậu ta, "Anh Thẩm, bọn em đi ăn cơm trước đây."
Thẩm Vu Hoài nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, người vừa tắm xong và người đang ngồi trên sofa đã biến mất không dấu vết, ngay cả cửa lớn cũng không kịp đóng.
"Khải Minh à?"
Khải Minh là nhà hàng đặt chỗ trước, phải đặt trước nửa tháng.
Không may là ông chủ của nhà hàng Khải Minh lại là người quen của anh.
Thẩm Vu Hoài buông tay đang định lấy ly nước, ánh mắt thoáng trở nên lạnh nhạt. Trần Kỳ Chiêu vẫn giống như hồi nhỏ, vẻ mặt nói dối chẳng hề thay đổi.
Nhan Khải Lân lên xe cùng Trần Kỳ Chiêu, nghe Trần Kỳ Chiêu giải thích xong còn ngẩn người ra: "Có thể thế này được à? Nói đi ăn là được ra ngoài á? Cái lý do này mà anh ấy cũng tin à!?"
"Kệ anh ấy tin hay không, bọn mình cứ nói đi ăn rồi về đúng giờ là được." Trần Kỳ Chiêu cúi đầu chơi điện thoại, nhắn tin cho Trình Vinh.
Nhan Khải Lân cảm thấy không ổn: "Nhưng người em toàn mùi rượu, về nhà anh ấy chắc chắn phát hiện ra đấy!"
"Thế thì tối nay nói em đến nhà anh là được." Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn Nhan Khải Lân, "Sao em nhát gan thế?"
Vả lại, nhà hàng Khải Minh mà cậu bịa ra cũng cách xa căn hộ của Thẩm Vu Hoài, đến lúc đó nói đường xa không tiện về, trực tiếp đến nhà cậu ở cũng không sao, ở một đêm chắc cũng không xảy ra chuyện gì, mà nhà họ Nhan và nhà họ Trần cũng có chút giao thiệp.
Nhan Khải Lân: "Thẩm Vu Hoài thông minh lắm, còn thông minh hơn cả anh trai em."
Trần Kỳ Chiêu không muốn nhìn bộ dạng nhát gan của Nhan Khải Lân, "Nếu em lo lắng thì đưa wechat của anh ấy cho anh, anh nói chuyện với anh ấy. Với cái kiểu này của em, anh còn lo em bị anh ấy hỏi mấy câu là khai ra hết đấy, giao cho anh, tối nay chúng ta uống thâu đêm."
Nhan Khải Lân cũng sợ mình nói sai, lập tức đưa wechat cho Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu không thêm bạn ngay, nhìn danh thiếp Nhan Khải Lân gửi, mở ảnh đại diện của Thẩm Vu Hoài nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng rời đi.
Hai người nhanh chóng đến quán bar, sau khi gặp Trình Vinh, cả bọn uống đến tận mười giờ tối.
Trần Kỳ Chiêu thấy thời gian cũng gần đến, bèn gửi yêu cầu kết bạn wechat cho Thẩm Vu Hoài. Khoảng mười mấy phút sau, đối phương mới chấp nhận. Ngay khi chấp nhận, Trần Kỳ Chiêu gửi luôn tin nhắn cho Thẩm Vu Hoài theo những gì đã chuẩn bị trước đó.
Đợi một lúc không thấy trả lời, cậu vừa định tắt wechat thì cuộc gọi thoại hiện lên.
"Mẹ kiếp, yên lặng chút." Trần Kỳ Chiêu nói một tiếng, những người khác xung quanh vẫn đang uống rượu lập tức im lặng, còn tắt cả tiếng KTV trong phòng riêng, "Alo?"
Thẩm Vu Hoài sau khi nhận cuộc gọi thì im lặng một lúc, "Vẫn ở Khải Minh à?"
"Vẫn ở đó, bọn em sắp đi rồi." Trần Kỳ Chiêu nói với giọng điệu bình thường, "Em và Khải Lân cũng lâu rồi không tụ tập nên tối nay em ấy đến nhà em chơi."
Nhan Khải Lân ở bên cạnh đúng lúc lên tiếng: "Anh Hoài, tụi em về ngay đây."
Thẩm Vu Hoài không đáp lời ngay mà chỉ khẽ cười: "Ừ."
Trần Kỳ Chiêu không đợi đối phương cúp máy, cậu luôn cảm thấy lời nói của Thẩm Vu Hoài có ẩn ý gì đó.
Cậu đợi một lúc Thẩm Vu Hoài mới cúp máy.
Trong phòng riêng lập tức vang lên giọng nói phấn khích của Nhan Khải Lân: "Má ơi, cái lý do này thật sự được luôn kìa!"
Thẩm Vu Hoài vậy mà tin thật, còn không đến tìm cậu ta.
"Lần sau ra ngoài uống rượu cứ nói là đi ăn cơm là được."
"Vậy là giải quyết xong rồi á? Thẩm Vu Hoài cũng cổ hủ quá rồi."
Trần Kỳ Chiêu cụp mắt nhìn ảnh đại diện trên giao diện trò chuyện, bấm vào rồi đổi biệt danh.
Ngày hôm đó, hai người uống rượu xong thì đến nhà Trần Kỳ Chiêu ở lại, ngủ đến tận trưa. Nhan Khải Lân lâu rồi không đến nhà Trần Kỳ Chiêu, được Trương Nhã Chi giữ lại ăn trưa. Thẩm Vu Hoài cũng không hề tìm Nhan Khải Lân, mọi chuyện cứ thế trôi qua bình yên. Trần Kỳ Chiêu vừa lúc hai ngày nay có chút việc, đến cuối tuần muốn hẹn Nhan Khải Lân ra ngoài uống rượu thì lý do kia không còn dùng được nữa.
[-Nhan Khải Lân: Thẩm Vu Hoài ác quá, anh ấy báo cáo thẳng với anh trai em là em ra ngoài ăn cơm.]
[-Nhan Khải Lân: Anh trai em gọi điện thoại hỏi em ăn cơm với ai, ăn ở đâu?]
[-Nhan Khải Lân: Cuối cùng em chỉ có thể cùng Trình Vinh ra trung tâm thành phố ăn một bữa cơm.]
Trần Kỳ Chiêu lập tức gọi điện thoại thoại cho cậu ta, "Thật hay giả đấy?"
Nhan Khải Lân: "Em còn lừa anh làm gì?"
Trần Kỳ Chiêu: "Bây giờ em đang ở đâu?"
"Ở nhà, mấy ngày nay Thẩm Vu Hoài được nghỉ, em mà không ở nhà là anh ấy biết ngay." Nhan Khải Lân lén nhìn vào bếp, Thẩm Vu Hoài vừa bưng thức ăn ra khỏi bếp, "Không nói chuyện nữa, em phải đi ăn cơm đây."
Nhan Khải Lân cúp điện thoại thoại, Trần Kỳ Chiêu vừa lúc bước xuống lầu, Trương Nhã Chi từ bên ngoài về, thấy cậu xuống lầu, "Tiểu Chiêu, tối nay con có ra ngoài chơi không?"
Trần Kỳ Chiêu khựng lại, "... Con ăn cơm ở nhà."
Mắt Trương Nhã Chi sáng lên, "Vừa hay quá, bố con hôm nay cũng tan làm sớm."
Nghe được tin này, Trần Kỳ Chiêu vừa định nói gì đó thì thấy Trương Nhã Chi vội vàng đặt túi xuống, hình như đi vào bếp. Cậu gãi gãi đầu, trong lòng bỗng dưng thấy hơi bực bội, dứt khoát ngồi ở phòng khách chơi game.
Chơi thua liên tiếp hai ván, cậu không muốn chơi nữa, bèn lướt vòng bạn bè.
Hôm nay vốn định rủ Nhan Khải Lân đi bar chơi, Trình Vinh và Lưu Khải có việc ở nhà không ra được, buổi tối chẳng có ai tụ tập cả.
Lướt điện thoại, Trần Kỳ Chiêu thấy Nhan Khải Lân vừa đăng ảnh bữa tối vài phút trước, ba món một canh đơn giản, còn có hai bộ bát đũa. Cậu dừng lại, mở ảnh ra xem, phát hiện Thẩm Vu Hoài nấu nướng cũng được phết.
Trong đầu cậu bỗng dưng hiện lên hình ảnh Thẩm Vu Hoài, cậu lập tức thoát khỏi vòng bạn bè, tìm đến wechat của Thẩm Vu Hoài đã thêm bạn lần trước, vào xem vòng bạn bè của anh.
Vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài rất đơn điệu, hoặc là đăng lại bài viết chuyên ngành, hoặc là đăng ảnh các cuộc thi.
"Gì vậy chứ, sao chẳng có gì hết thế này."
Trần Kỳ Chiêu lướt xuống, phát hiện vòng bạn bè của người này đơn điệu đến đáng sợ.
Lúc này Trương Nhã Chi đi tới, "Sao thế con?"
"Con xem vòng bạn bè thôi." Trần Kỳ Chiêu đột nhiên nói: "Mẹ, mẹ có biết Thẩm Vu Hoài không? Em trai của Thẩm Tuyết Lam ấy."
"Vu Hoài hả? Biết chứ." Trương Nhã Chi vỗ vai cậu, "Sao lại nói chuyện kiểu đấy, gặp người ta phải gọi anh đấy, hồi nhỏ Vu Hoài còn đến nhà mình chơi nữa đấy. Ở nhà con muốn vô lễ thế nào cũng được, nhưng ra ngoài phải biết lễ phép đấy, biết chưa?"
"Có gọi mà, con gọi anh ấy là anh Thẩm, anh ấy từng đến nhà mình à?" Trần Kỳ Chiêu không có ấn tượng, có lẽ là đến nhà cậu chơi vào mấy buổi tiệc gia đình hồi nhỏ.
Trương Nhã Chi thấy Trần Kỳ Chiêu nhắc đến Thẩm Vu Hoài, bèn kể cho cậu nghe vài chuyện về nhà họ Thẩm, còn kể chuyện Thẩm Vu Hoài đến nhà chơi hồi nhỏ, "Hồi nhỏ con với người ta thân nhau lắm, sao lớn lên lại gọi thẳng tên thế? Vu Hoài lớn hơn con mấy tuổi đấy."
"Mới lớn hơn mấy tuổi thôi mà? Anh ấy chẳng phải đang học nghiên cứu sinh à?" Trần Kỳ Chiêu nói.
Trương Nhã Chi nói: "Người ta nhảy lớp đấy, thành tích học tập tốt, từ hồi cấp hai hay cấp ba đã ra nước ngoài du học rồi."
Trần Kỳ Chiêu nghe Trương Nhã Chi luyên thuyên kể về những thành tích huy hoàng của Thẩm Vu Hoài, nhưng cậu chẳng nghe lọt tai chữ nào. Lớn hơn cậu mấy tuổi thì cũng chẳng cách biệt tuổi tác là bao, đúng không? Cái vòng bạn bè này trông cũng chẳng khác gì của Trần Thời Minh, cậu không lướt đến cuối nên cũng chẳng còn hứng thú với vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài nữa.
Trương Nhã Chi thấy con trai không mấy tập trung nghe mình nói chuyện, cũng không giận, bật TV lên xem, "Bố với anh con chắc khoảng nửa tiếng nữa là về, mình ăn cơm muộn chút nhé."
"Vâng ạ." Trần Kỳ Chiêu cầm điện thoại, chụp ảnh TV, đăng lên vòng bạn bè, chú thích ngắn gọn chỉ có một dấu chấm câu.
Vừa đăng lên, đã có mấy đứa bạn vào thả like.
Trần Kỳ Chiêu bỏ qua những thông báo tin nhắn hiện lên, tiện tay bấm vào bài đăng trước đó của mình, xem có bình luận nào bỏ sót không. Khi lướt đến cuối, cậu đột nhiên thấy một ảnh đại diện quen thuộc ở cuối danh sách thả like.
Cậu khựng lại, bấm vào ảnh đại diện đó, thấy thông tin cá nhân của Thẩm Vu Hoài.
Khoan đã? Thẩm Vu Hoài này thả like cho cậu từ lúc nào vậy?
Vòng bạn bè người này đơn điệu thế mà cũng lướt vòng bạn bè à?
Trần Kỳ Chiêu hơi ngạc nhiên.
Thông báo thả like vòng bạn bè của cậu rất nhiều, cậu thường bỏ qua không xem, thỉnh thoảng sẽ bấm vào xem bình luận, thật sự không chú ý Thẩm Vu Hoài thả like từ lúc nào.
Lướt ngược lên, Trần Kỳ Chiêu đột nhiên phát hiện, Thẩm Vu Hoài đã thả like cho mấy bài đăng của cậu rồi.
Trương Nhã Chi: "Sao thế con?"
Trần Kỳ Chiêu: "Không có gì ạ, người này chán thật đấy."
Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng động, Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh lần lượt bước vào.
Động tác của Trần Kỳ Chiêu khựng lại, né tránh ánh mắt từ xa, không nhìn hai người ở cửa. Gần đây cậu vừa cãi nhau với Trần Thời Minh, vẫn chưa nguôi ngoai, Trần Kiến Hồng đi công tác về nghe tin cậu đổi nguyện vọng cũng không nói gì khác, chỉ bảo tiền đồ của cậu tự lo liệu, rồi hai người cãi nhau vài câu.
Mấy ngày nay cậu đều ăn cơm ở ngoài, không muốn ngồi ăn chung với hai người kia.
Trần Thời Minh và Trần Kiến Hồng liếc nhìn người trên sofa, nhận thấy ánh mắt của Trương Nhã Chi, không lên tiếng hỏi Trần Kỳ Chiêu. Mấy ngày nay giọng điệu của họ cũng nặng nề rồi, nguyện vọng đã chọn thì không thể thay đổi được, Trương Nhã Chi cũng nói họ mấy lần rồi, chuyện này qua rồi thì thôi.
Bầu không khí giữa ba bố con nặng nề, không ai nói chuyện với ai.
Trương Nhã Chi không biết làm sao, đành bảo phòng bếp dọn thức ăn lên.
Vừa ngồi vào bàn ăn, Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh lại bắt đầu nói chuyện làm ăn, Trần Kỳ Chiêu nghe mà thấy bực bội. Cậu vừa định lên tiếng nói vài câu thì đột nhiên thấy ở dưới bài đăng vòng bạn bè mới nhất, cái ảnh đại diện quen thuộc kia lại xuất hiện.
Thẩm Vu Hoài vừa thả like cho bài đăng cậu mới đăng.
Trần Kỳ Chiêu: "..."
Cậu thoát ra rồi chuyển sang tìm Nhan Khải Lân.
[-Chiêu: Anh ấy cũng thả like cho em à?]
[-Nhan Khải Lân: ??? Hả?]
[-Chiêu: Thẩm Vu Hoài.]
Trần Kỳ Chiêu dứt khoát bấm vào vòng bạn bè của Nhan Khải Lân xem, phát hiện trong danh sách thả like chung ở dưới bài đăng của Nhan Khải Lân không có cái ảnh đại diện kia.
[-Nhan Khải Lân: Anh ấy thả like cho anh à? Chắc là tiện tay thôi.]
Một lát sau—
[-Nhan Khải Lân: ??? Anh ấy sao lại thả like cả video anh uống rượu thế, có phải anh ấy đang mỉa mai tụi mình không??]
Nhan Khải Lân nhắn tin cho Trần Kỳ Chiêu xong, ánh mắt cậu ta cẩn thận liếc nhìn Thẩm Vu Hoài.
Lúc này đã ăn bữa tối xong, cậu ta ngồi chơi game ở phòng khách, Thẩm Vu Hoài đang ở ban công.
Nhưng bây giờ Thẩm Vu Hoài không chăm sóc cây cối mà đang cầm điện thoại xem.
[-Nhan Khải Lân: Em cảm thấy tụi mình bị theo dõi rồi, sao anh trai em phát hiện nhanh vậy, có phải Thẩm Vu Hoài đang theo dõi vòng bạn bè không!]
Trần Kỳ Chiêu vừa định trả lời, đột nhiên liếc thấy ánh mắt bên cạnh, Trần Thời Minh đang nhìn cậu.
Trần Kỳ Chiêu: "?"
Trần Thời Minh vừa định lên tiếng, đột nhiên nhận thấy Trương Nhã Chi liếc nhìn anh ấy một cái, anh ấy nuốt câu "đang ăn cơm đừng có chơi điện thoại" xuống, đổi giọng nói: "Đồ ăn sắp nguội rồi."
Bàn ăn im ắng hơn một chút, Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh cũng không nói chuyện công việc nữa.
Trần Kỳ Chiêu không nói gì, "Lát nữa ăn."
[-Chiêu: Không nói nữa, anh ăn cơm đây.]
[-Nhan Khải Lân: Thế uống rượu thì sao?]
Trần Kỳ Chiêu khựng lại, miễn cưỡng lén chụp một tấm ảnh gửi cho Nhan Khải Lân.
[-Chiêu: [Hình ảnh] Đang ăn cơm với cả nhà anh.]
[-Nhan Khải Lân: Được đấy, có cả chú dì à?]
[-Chiêu: Trần Thời Minh cũng có.]
Nhan Khải Lân nghĩ bụng cậu ta hỏi chuyện uống rượu, sao anh cậu ta lại gửi cho cậu ta tấm ảnh thế này, cậu ta còn tưởng anh cậu ta muốn khoe khoang gì, hóa ra là ăn cơm với người nhà. Cũng may không bỏ lại cậu ta đi uống một mình.
Cậu ta lén liếc nhìn Thẩm Vu Hoài ở xa, nhanh chóng trả lời.
[- Nhan Khải Lân: À đúng rồi, vừa nói chuyện thả like...]
Thả like?
Trần Kỳ Chiêu bấm vào vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài, lướt xuống một mạch rồi thả like cho mười bài viết liên tiếp, thả xong còn cảm thấy chưa đủ, lại lướt xuống thả thêm mấy cái nữa.
[-Chiêu: Sợ gì?]
[-Chiêu: Anh ấy thả like thì mình thả lại là được.]
—
Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu