Chương 124: Ngoại truyện 3 - Nếu không có chuyện gì xảy ra (3)
Kể từ ngày nhấn like cho Thẩm Vu Hoài, mỗi lần Trần Kỳ Chiêu đăng bài trên vòng bạn bè, ở dưới luôn có ảnh đại diện người nào đó nhấn like. Việc đăng vòng bạn bè được người ta nhấn like là chuyện rất bình thường, cũng không phải cậu cố ý để ý cái ảnh đại diện kia, chỉ là trong một đống ảnh đại diện nhấn like cậu luôn liếc mắt một cái là thấy được ảnh đại diện của Thẩm Vu Hoài.
Kỳ nghỉ hè cũng không có nhiều việc, Nhan Khải Lân bận rộn chuyện nhập học kỳ mới, mỗi lần hẹn ra ngoài uống rượu đều không được. Trần Kỳ Chiêu dạo gần đây cũng lướt vòng bạn bè, luôn thấy Nhan Khải Lân đăng ảnh đồ ăn, đối phương ở nhà Thẩm Vu Hoài, gần như ngày nào cũng ăn cơm Thẩm Vu Hoài nấu, còn đăng lên vòng bạn bè không trùng món nào.
Thẩm Vu Hoài nấu cơm ngon đến thế cơ à?
Trần Kỳ Chiêu nhấn like cho Nhan Khải Lân xong, chuyển sang vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài, người này nấu ăn giỏi như vậy, sao không đăng vòng bạn bè nhỉ? Mấy đứa bạn của cậu nấu mỗi món trứng chiên cũng đăng vòng bạn bè khoe khoang, sao đến Thẩm Vu Hoài thì bài đăng gần nhất vẫn là từ một tháng trước.
Rất nhanh, ngày nhập học đại học cũng đến.
Nhan Khải Lân nhờ người tìm quan hệ, vốn dĩ những sinh viên trao đổi như Nhan Khải Lân phải ở phòng đơn nhưng cậu ta không ở nên hai người được xếp chung phòng ký túc, vừa hay là phòng bốn người, Trần Kỳ Chiêu ở cùng phòng với hai bạn cùng chuyên ngành, Nhan Khải Lân vừa hay lấp vào vị trí trống đó.
Ngày nhập học, khi Trần Kỳ Chiêu đến ký túc xá, hai bạn cùng phòng khác đã ở đó.
Trần Kỳ Chiêu chào hỏi bọn họ xong mới thấy Nhan Khải Lân chậm rì rì đi tới, mồ hôi đầm đìa kéo vali. May mà trong phòng ký túc xá có điều hòa, Nhan Khải Lân vừa vào đã nằm vật ra.
"Có mỗi cái vali mà cũng mệt đến thế này hả?" Trần Kỳ Chiêu miệng thì chê bai nhưng vẫn xuống giúp Nhan Khải Lân kéo vali vào, chỉ là cậu vừa bước ra đến cửa, một người đàn ông cao lớn từ bên ngoài bước vào, cậu không kịp dừng chân, vô tình va vào người đó.
Trần Kỳ Chiêu lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Vu Hoài.
Thẩm Vu Hoài đẩy chiếc vali còn lại của Nhan Khải Lân, khẽ gật đầu với Trần Kỳ Chiêu, "Không sao chứ?"
Trần Kỳ Chiêu đáp một tiếng, chóp mũi thoang thoảng mùi bạc hà nhè nhẹ, cậu đột nhiên nhớ tới lần trước vô tình bước vào phòng ngủ của Thẩm Vu Hoài cũng có mùi này, mùi hương bạc hà nhàn nhạt.
Thẩm Vu Hoài hơi để ý nhìn cậu một cái, nhanh chóng đẩy vali của Nhan Khải Lân đến trước bàn cậu ta.
Nhan Khải Lân đến muộn, vị trí vừa hay ở ngay cửa ra vào.
Nhan Khải Lân chào hỏi hai bạn cùng phòng, Trần Kỳ Chiêu trở lại bàn mình ngồi, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Thẩm Vu Hoài. Thẩm Vu Hoài đẩy xong vali thì đứng ở gần cửa, hôm nay anh mặc một bộ đồ thường ngày màu sáng, tay áo thun rộng rãi để lộ cánh tay trắng nõn.
Trần Kỳ Chiêu hơi dời mắt lên trên, dừng lại ở khuôn mặt của Thẩm Vu Hoài, đối phương không đeo kính, mang đến một cảm giác khó tả.
lần này cậu nhìn hơi lâu.
Thẩm Vu Hoài nhận thấy ánh mắt như có như không từ phía trong phòng ký túc xá. Ghế trong phòng ký túc xá là loại ghế gỗ nhỏ, không có tựa lưng, chàng trai ngồi ngay ngắn trên đó, đôi chân dài khẽ co lại, một tay đặt trên bàn, trông có chút tự do thản nhiên.
Mái tóc hơi dài che khuất đôi mắt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía này.
Gương mặt chàng trai vẫn còn chút nét trẻ con, thấp thoáng bóng dáng thuở nhỏ.
Đặc biệt là đôi mắt kia, khi nhìn người ta thì nhìn chăm chú, không hề che giấu sự sắc bén của mình.
Thẩm Vu Hoài khẽ rũ mắt, cất điện thoại đi, nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu.
Ngay khi ánh mắt của Thẩm Vu Hoài nhìn sang, Trần Kỳ Chiêu đột ngột thu hồi ánh mắt.
Cậu cúi đầu, khẽ chớp mắt, liếc thấy đôi chân dài đứng ở cửa, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Thẩm Vu Hoài đứng trước mặt cậu khi cậu đến tìm Nhan Khải Lân vào kỳ nghỉ hè, đôi chân vừa dài vừa thẳng.
Thẩm Vu Hoài nói: "Nếu không có việc gì nữa thì anh đi trước đây."
Nghe thấy giọng nói, Trần Kỳ Chiêu ngẩng đầu lên.
"Cảm ơn anh Hoài!" Nhan Khải Lân nói: "Tụi em lát nữa đi ăn cơm, anh đi không?"
Thẩm Vu Hoài nhìn thời gian, liếc mắt thấy Trần Kỳ Chiêu ở xa cũng đang nhìn mình, nhưng giờ này buổi chiều đúng là không có thời gian rảnh, "Chiều viện nghiên cứu còn chút việc, anh đi trước."
"Được, vậy hôm khác em mời anh ăn cơm." Nhan Khải Lân nói.
Đợi Thẩm Vu Hoài đi rồi, Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Hôm nay anh ấy không đến viện nghiên cứu à, sao lại rảnh đến giúp em?"
Nhan Khải Lân: "Em cũng không biết, chắc là anh trai em nhờ anh ấy?"
"Ồ."
Sau khi sắp xếp xong phòng ký túc xá, mấy người đi dạo quanh trường.
Bạn cùng phòng mới khá thân thiện, ngày đầu tiên nhập học, Trần Kỳ Chiêu tiện tay chụp một bức ảnh phong cảnh của đại học S rồi đăng lên, một lúc sau có rất nhiều người nhấn like, cậu theo bản năng nhìn ảnh đại diện những người nhấn like, không có ảnh đại diện của Thẩm Vu Hoài.
"Sao anh cứ nhìn điện thoại mãi thế?" Nhan Khải Lân hỏi.
"Sao anh cứ nhìn điện thoại mãi thế?" Nhan Khải Lân hỏi.
Trần Kỳ Chiêu hoàn hồn, "Không xem gì cả, chỉ lướt vòng bạn bè thôi."
Nhan Khải Lân: "Sao lướt vòng bạn bè mà mặt anh cứ cau có thế?"
Trần Kỳ Chiêu nhíu mày, cất điện thoại đi: "Có hả?"
Lúc này họ đang đi đến sân vận động, đại học S gần ngoại ô, nhìn từ xa có thể thấy các tòa nhà ở phía xa. Cậu nhớ viện nghiên cứu số 9 hình như ở ngay cạnh đại học S... Hướng nào nhỉ?
Đến tối, Trần Kỳ Chiêu ăn cơm xong với bạn cùng phòng rồi về ký túc xá, khi lướt vòng bạn bè, cậu đột nhiên thấy bài đăng mới nhất là của Thẩm Vu Hoài, là một bức ảnh hoàng hôn, xung quanh có vài tòa nhà.
Trần Kỳ Chiêu xem xong thì dừng lại, chuyển sang vòng bạn bè của mình, cậu phát hiện bài đăng chiều nay của cậu lại có thêm cái ảnh đại diện quen thuộc kia nhấn like.
Chắc là vừa tan làm...?
Trần Kỳ Chiêu thoát ra, tiếp tục lướt xem vòng bạn bè của những người khác, đang xem dở thì đột nhiên nghĩ ra gì đó, cậu lại lướt lên, nhấn like cho bức ảnh hoàng hôn Thẩm Vu Hoài vừa đăng.
Nhấn like nhiều lần rồi, Trần Kỳ Chiêu luôn theo bản năng chú ý đến một cái ảnh đại diện nào đó.
Rõ ràng là không có nói chuyện gì cả, nhưng cậu lại có chút để ý.
Thấm thoắt đã qua hai ba tuần, Nhan Khải Lân dù đến trường cũng bị Nhan Khải Kỳ giám sát chặt chẽ, đi uống rượu ở đâu cũng bị bắt gặp. Hơn nữa Nhan Khải Kỳ cũng đã từ nước ngoài trở về, lúc này Trình Vinh và mấy người bạn cũng không dám mạnh tay kéo người ra ngoài nữa. Đối mặt với Nhan Khải Kỳ, họ cũng không biết nói gì, vì vậy dù họ có uống rượu cũng không dám uống quá 11 giờ.
Quan hệ của Trần Kỳ Chiêu với gia đình không tốt lắm, số lần gặp mặt cãi nhau với bố và anh trai có đến một phần ba. Cuối tuần này, cậu vốn định về nhà ăn một bữa cơm theo yêu cầu của Trương Nhã Chi, nhưng Trần Thời Minh lại nhắc đến chuyện cậu uống rượu với Trình Vinh thời gian trước. Cậu và Trình Vinh không phải lần đầu tiên ra ngoài uống rượu, trong mắt Trần Thời Minh, mấy cậu ấm lười biếng như Trình Vinh, Lưu Khải chính là những người không ra gì, chuyên đi dụ dỗ cậu hư hỏng.
Kết quả, bữa cơm kết thúc trong không khí khó chịu, Trần Kỳ Chiêu cũng không muốn ở nhà nữa, dứt khoát ra ngoài tìm một quán bar.
Ông chủ quán bar là người quen, Trần Kỳ Chiêu nhíu mày uống rượu một mình ở quầy bar.
Trong bầu không khí náo nhiệt, tin nhắn cậu gửi cho Nhan Khải Lân không được trả lời, có lẽ đối phương lại đang chơi game.
Mở khung chat với Trần Thời Minh, Trần Kỳ Chiêu nhìn một lúc, cuối cùng cũng không gửi tin nhắn nào.
Cậu uống rượu một mình, lúc mở vòng bạn bè, cậu phát hiện Thẩm Vu Hoài đã nhấn like cho bài đăng hôm qua của cậu.
Trần Kỳ Chiêu đầu óc quay cuồng, bấm vào cái ảnh đại diện đó, lần đầu tiên gửi sticker cho Thẩm Vu Hoài.
Tin nhắn vừa gửi đi, cậu lập tức bấm thu hồi.
Nhưng đã bị đối phương nhìn thấy rồi.
[-Thẩm Vu Hoài: ?]
[-Chiêu: Bấm nhầm.]
[-Thẩm Vu Hoài: Ừm.]
Ly rượu của Trần Kỳ Chiêu đã cạn đáy, cậu bảo bartender pha thêm một ly nữa.
Cậu vuốt màn hình lên, ngoại trừ cuộc gọi thoại đầu tiên, cậu và Thẩm Vu Hoài chưa từng nói chuyện lần thứ hai.
[-Thẩm Vu Hoài: Không ở trường à?]
Trần Kỳ Chiêu dừng lại một chút, gõ chữ trả lời.
[-Chiêu: Đang uống rượu.]
[-Chiêu: Không phải với Nhan Khải Lân.]
[-Thẩm Vu Hoài: Anh biết.]
Trần Kỳ Chiêu không hiểu, làm sao mà biết được? Cậu có một cảm giác bực bội khó tả, có thể là vì hôm nay ở nhà nghe quá nhiều lời khó chịu, có thể là vì uống nhiều rượu, cái cảm giác muốn nói chuyện với người khác ban đầu cũng biến mất.
Thế nên cậu không trả lời tin nhắn của Thẩm Vu Hoài nữa.
Nhưng năm phút sau, cuộc gọi thoại của Thẩm Vu Hoài hiện lên.
Trần Kỳ Chiêu khựng lại khi thấy thông báo cuộc gọi thoại, một lúc sau mới trượt màn hình để nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại có tiếng gió rít, Thẩm Vu Hoài hình như đang ở bên ngoài, giọng nói hơi nhỏ, rất dễ bị tiếng gió và tiếng nhạc ồn ào của quán bar át đi, nhưng Trần Kỳ Chiêu vẫn nghe thấy rõ ràng lời anh nói.
Thẩm Vu Hoài: "Em đang ở đâu?"
Trần Kỳ Chiêu buột miệng nói: "Quán bar."
"Quán bar nào?" Thẩm Vu Hoài hỏi tiếp.
Trần Kỳ Chiêu nói tên quán bar.
Mười mấy phút sau, một bóng người bước vào từ bên ngoài quán bar. Trần Kỳ Chiêu chú ý thấy ánh mắt của bartender nhìn ra ngoài, cậu khẽ liếc nhìn, thấy một người ngồi xuống bên cạnh cậu.
Trong quán bar có đủ loại mùi hương phức tạp, khi Thẩm Vu Hoài ngồi xuống dường như mang theo chút mùi vị bên ngoài, không giống những mùi hương quanh đây.
Trần Kỳ Chiêu quay đầu nhìn anh, phát hiện hôm nay đối phương đeo kính.
Bartender hỏi anh muốn uống gì, Thẩm Vu Hoài gọi một ly nước ép.
Ngồi ở quầy bar thường có người đến bắt chuyện, Trần Kỳ Chiêu ngồi đây một lúc đã có hai ba người đến làm quen. Thẩm Vu Hoài vừa đến không lâu, cả nam lẫn nữ đều có người đến chào hỏi, muốn mời Thẩm Vu Hoài uống rượu.
Trần Kỳ Chiêu nghe Thẩm Vu Hoài từ chối người khác, lắc ly rượu của mình, liếc nhìn ly nước ép đặt trên bàn.
Chất lỏng màu cam sủi bọt, dưới ánh đèn của quán bar có một lớp màu gradient.
Đợi người đến bắt chuyện đi rồi, Thẩm Vu Hoài với lấy ly nước ép.
Trần Kỳ Chiêu mím môi, không nghĩ ngợi gì mà đưa tay giữ lấy tay đối phương.
Động tác cầm ly của Thẩm Vu Hoài khựng lại, ánh mắt dừng lại trên bàn tay ấm áp kia.
Khi Trần Kỳ Chiêu giữ tay anh, cậu mới biết tay Thẩm Vu Hoài hơi lạnh. Ngón tay anh rất dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trắng trẻo hồng hào, các khớp xương rõ ràng mang đến một vẻ đẹp đặc biệt, dường như có thể nhìn thấy mạch máu xanh ẩn dưới da.
Tư thế cầm ly của Thẩm Vu Hoài rất đẹp.
Trần Kỳ Chiêu rụt tay lại, nói với bartender: "Đổi cho anh ấy một ly khác đi."
Rồi cậu lại nói thêm: "Vừa nãy có người đàn ông mới đến bỏ thứ gì đó vào ly của anh."
Thẩm Vu Hoài nhìn cậu, "Sao em biết?"
Trần Kỳ Chiêu không được tự nhiên dời ánh mắt đi, "Em nhìn thấy."
Không giống với cảm giác nhớp nháp trong không khí quán bar, ngược lại là sự tươi mát thêm chút lạnh lẽo.
Trần Kỳ Chiêu xoa xoa hai ngón tay, cảm giác ở đầu ngón tay cứ mãi không tan, đầu óc và mặt cậu đều có chút nóng lên, cậu lại uống thêm chút nữa, đại não hình như rất tỉnh táo nhưng các giác quan bên ngoài lại có chút chậm chạp.
Trong lúc đó, Nhan Khải Lân gọi điện thoại tới, cậu không nhịn được mà than phiền với Nhan Khải Lân về Trần Thời Minh.
Đến khi cúp điện thoại, cậu mới nhận ra bên cạnh còn có Thẩm Vu Hoài đang ngồi.
"Quan hệ của em với anh trai không tốt à?" Thẩm Vu Hoài hỏi.
Vừa nãy cậu nói cũng không hề kiềm chế gì, Thẩm Vu Hoài chắc cũng nghe thấy hết rồi.
Trần Kỳ Chiêu dứt khoát nói: "Không tốt."
Thẩm Vu Hoài: "Anh nhớ hồi nhỏ quan hệ của em với anh trai rất tốt, em còn rất thích quấn quýt lấy anh ấy mà."
Trần Kỳ Chiêu hơi nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra: "Hồi nhỏ là chuyện hồi nhỏ, anh ấy chẳng hiểu gì cả, vả lại cái gì cũng thích kiểm soát, em uống rượu với bạn thì sao chứ? Vừa không làm lỡ việc học, vừa không gây chuyện lung tung, Trình Vinh bọn họ tính cách đúng là không tốt, nhưng cũng đâu có..."
Có lẽ là vì say rượu, Trần Kỳ Chiêu không nhịn được mà than thở.
Thẩm Vu Hoài im lặng lắng nghe bên cạnh, Trần Kỳ Chiêu nói một câu, anh đáp một câu, cũng không vội phủ nhận ý kiến của Trần Kỳ Chiêu, cũng không hoàn toàn tán thành suy nghĩ của Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu nói xong, sự uất ức trong lòng cũng tan biến, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cuối cùng đầu óc choáng váng, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Ly nước ép mới của Thẩm Vu Hoài cuối cùng vẫn không được động đến, sau khi nghe Trần Kỳ Chiêu lảm nhảm xong, nhìn người trước mặt ngủ say, cuối cùng anh thanh toán tiền ở quầy lễ tân, đỡ cậu đi ra ngoài.
Đến đây gọi nước ép, chưa kịp uống đã thanh toán rồi đi, sau khi đến cũng không có động tác gì, chỉ lặng lẽ ngồi nghe người ta than vãn. Bartender tò mò nhìn ra ngoài, anh ta cảm thấy người đàn ông kia thật sự rất kiên nhẫn.
Khi đưa cậu vào xe, Trần Kỳ Chiêu hơi mở mắt, ánh mắt mơ màng dừng lại trên người Thẩm Vu Hoài một lúc.
Động tác của Thẩm Vu Hoài dừng lại một chút, anh giúp cậu chỉnh lại mái tóc rối bù trên trán, khẽ nói: "Lần sau nên cắt tóc rồi."
Tóc dài quá, che cả mắt, không đẹp.
Trần Kỳ Chiêu vẫn nhìn anh, có vẻ đang cố gắng nhận ra anh đang nói gì, cuối cùng đột nhiên cười, giọng nói mơ hồ gọi một tiếng "anh".
Không biết là đang gọi ai.
Thẩm Vu Hoài hơi rũ mắt, tay đang cài dây an toàn khựng lại, đáp: "Ừ."
...
Trần Kỳ Chiêu say rượu, ngày hôm sau không đến lớp, khi tỉnh dậy nhìn thấy ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ.
Điện thoại toàn là tin nhắn của Nhan Khải Lân, cậu mới nhận ra hôm nay là thứ hai, cố chịu đựng cơn đau đầu nhìn xung quanh, khung cảnh xa lạ khiến cậu không kịp phản ứng, tưởng rằng mình đang ở khách sạn nào đó.
Cho đến khi cậu nhìn thấy chậu cây trên chiếc bàn dài phía trước và cả mùi bạc hà thoang thoảng trong phòng.
Đầu óc hỗn loạn mới dần tỉnh táo lại, cậu vội vàng đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế bên cạnh, khi bước ra khỏi phòng, cậu nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, động tác lập tức dừng lại.
Người đàn ông dường như đang làm việc, đặt laptop trên đùi, đang gõ phím.
Ký ức tối qua ở quán bar nhanh chóng ùa về.
Trần Kỳ Chiêu nhớ ra mình đã say rượu nhắn tin cho Thẩm Vu Hoài, Thẩm Vu Hoài đã đến, cậu còn nói rất nhiều điều tồi tệ về Trần Thời Minh với Thẩm Vu Hoài... Cuối cùng là Thẩm Vu Hoài đưa cậu về, sau đó cậu chiếm giường của Thẩm Vu Hoài ngủ cả đêm.
Người đàn ông trên ghế sofa dường như chú ý đến tiếng động bên này, nghiêng đầu nhìn sang.
Trần Kỳ Chiêu khựng lại, cũng không thể quay lại được, đành phải gắng gượng bước đến ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, "Anh Thẩm, cảm ơn anh tối qua nhé, em uống say quá, nói hơi nhiều."
Thẩm Vu Hoài nói: "Không sao đâu."
Trần Kỳ Chiêu không nhịn được nhìn Thẩm Vu Hoài. Trước đây, khi cậu than thở với người khác, mỗi lần cậu chửi Trần Thời Minh một câu, Trình Vinh và Lưu Khải sẽ hùa theo một câu, rồi lại chuyển chủ đề sang chuyện khác, cuối cùng chỉ toàn là uống rượu.
Đây là lần đầu tiên có người kiên nhẫn nghe cậu kể hết mọi chuyện.
Trần Kỳ Chiêu nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: "Anh tốt bụng thật đấy."
Thẩm Vu Hoài nghe vậy thì cười, "Vậy có thể nghe anh nói vài lời không?"
Trần Kỳ Chiêu gật đầu.
Thẩm Vu Hoài nói: "Em và anh trai ít khi nói chuyện với nhau, anh ấy có thể không biết suy nghĩ và cân nhắc của em. Theo một nghĩa nào đó, anh ấy chỉ đang đứng trên lập trường của mình để xem xét vấn đề, có đúng có sai. Lần sau nếu cãi nhau với anh ấy, em cứ nói hết suy nghĩ của em cho anh ấy nghe."
Anh nói xong dừng lại một chút, "Nói xong cãi nhau tiếp cũng không muộn."
Trần Kỳ Chiêu ngạc nhiên hỏi: "Em tưởng anh sẽ khuyên em đừng cãi nhau."
Thẩm Vu Hoài nhìn cậu, "Có khuyên cũng vô ích."
"Tối qua anh chỉ giúp em thay áo khoác ngoài thôi, đi tắm rửa trước đi, lát nữa còn ăn trưa." Thẩm Vu Hoài đặt laptop sang một bên sau đó đi về phía nhà bếp, đi được nửa đường thì hỏi một câu: "Em có kiêng gì không?"
"Không có." Trần Kỳ Chiêu: "Cảm ơn anh Thẩm."
Thẩm Vu Hoài: "Không cần khách sáo như thế đâu."
Trần Kỳ Chiêu đổi xưng hô: "Cảm ơn anh Hoài."
Thẩm Vu Hoài vào bếp, đứng trước bếp chuẩn bị bữa trưa.
Trần Kỳ Chiêu đi tắm, tắm xong ra ngoài thì thấy Thẩm Vu Hoài vẫn đang bận rộn.
Người đàn ông đứng trước bếp, đeo tạp dề, dáng người thẳng tắp.
Trần Kỳ Chiêu lén nhìn thêm vài lần.
Thẩm Vu Hoài nhìn sang, "Chưa xong đâu, đợi chút nữa."
Trần Kỳ Chiêu thu hồi ánh mắt, bị phát hiện đang nhìn trộm người ta có chút lúng túng, cậu ngồi xuống ghế sofa, trả lời tin nhắn của bạn bè.
Một lát sau, Thẩm Vu Hoài gọi cậu vào ăn cơm.
Trên bàn bày ba món mặn một món rau, Trần Kỳ Chiêu không kiêng gì nhưng cũng có món yêu thích.
Cậu nhận ra bữa trưa toàn là món cậu thích, hơn nữa không có thịt mỡ, cũng không ngấy.
"Ăn được không?" Thẩm Vu Hoài hỏi.
Trần Kỳ Chiêu vừa nhai thịt vừa nói nên có chút không rõ: "Ngon lắm."
Cậu nghĩ thầm, Thẩm Vu Hoài tốt bụng thật, nấu ăn cũng ngon nữa.
Thẩm Vu Hoài nói: "Nếu thích thì lần sau anh lại nấu cho em."
Trần Kỳ Chiêu khựng lại, không nói gì.
Lần sau say rượu, chưa chắc cậu đã đến nhà Thẩm Vu Hoài.
Kể từ hôm đó, Trần Kỳ Chiêu nhận thấy mối quan hệ của cậu và Thẩm Vu Hoài tốt lên hẳn. Có lẽ vì đã mở lòng trò chuyện một lần, thỉnh thoảng cậu sẽ chào hỏi Thẩm Vu Hoài, Thẩm Vu Hoài cũng nhắn tin cho cậu, mối quan hệ của hai người tốt lên thấy rõ.
Trần Kỳ Chiêu không hỏi Thẩm Vu Hoài tại sao lại nhấn like bài đăng của mình. Sau ngày hôm đó, ngoài việc nhấn like, Thẩm Vu Hoài còn thỉnh thoảng bình luận trong bài đăng của cậu.
Có qua có lại, Trần Kỳ Chiêu rất ít khi bình luận dưới bài đăng của người khác, cậu thích mở khung chat nói chuyện trực tiếp hơn. Mỗi khi thấy Thẩm Vu Hoài bình luận, thỉnh thoảng cậu sẽ hỏi một câu "đang làm gì vậy?".
Những lúc Thẩm Vu Hoài bận rộn với thí nghiệm thì không trả lời cậu, hai người thường xuyên trò chuyện vài câu ngắn ngủi.
Có lúc cả ngày không nói chuyện, Trần Kỳ Chiêu lại thấy hơi không quen.
Người này trông khá cổ hủ, nhưng khi trò chuyện lại không thấy khó bắt chuyện đến thế.
Đa số bạn bè đồng trang lứa với cậu nói chuyện đều hơi bốc đồng, thỉnh thoảng cậu không sửa được thói quen, nói chuyện có hơi quá mức thẳng thắn, Thẩm Vu Hoài cũng không giận. Trần Kỳ Chiêu phát hiện trò chuyện với Thẩm Vu Hoài rất thoải mái, người này cũng không cố ý hùa theo lời cậu, ngược lại còn đưa ra ý kiến hoặc suy nghĩ, tuy không nhiều nhưng câu nào cũng đúng trọng tâm.
Thẩm Vu Hoài ở viện nghiên cứu số 9 lâu hơn ở trường, cũng thường đến đại học S ăn cơm, thỉnh thoảng anh sẽ giới thiệu nhà hàng, quán ăn ngon cho Trần Kỳ Chiêu.
Không nói đến chuyện khác, những chỗ được anh giới thiệu đều rất hợp khẩu vị của Trần Kỳ Chiêu.
Mối quan hệ tốt lên, Trần Kỳ Chiêu cũng thích giới thiệu nhiều thứ cho anh, ví dụ như ăn chỗ nào ngon cậu cũng tiện tay giới thiệu.
Lần đầu tiên hẹn ăn cơm, hai người ăn ngay tại căng tin đại học S.
Các gian hàng đều đông người, Trần Kỳ Chiêu không đi cùng bạn cùng phòng, chỉ đi cùng Thẩm Vu Hoài.
Căng tin mùa hè dù có điều hòa cũng oi bức, khó khăn lắm mới xếp hàng xong thì ai nấy đều đổ mồ hôi. Sau khi xếp hàng xong trở về chỗ ngồi, cậu vẫn chưa thấy Thẩm Vu Hoài. Cậu đợi một lát, cuối cùng nhìn thấy trên khay của Thẩm Vu Hoài có thêm hai chai coca và nước cam.
Thẩm Vu Hoài: "Anh không biết em thích gì nên mua cả hai loại."
Trần Kỳ Chiêu nói cảm ơn, rồi cầm lấy chai coca.
Hôm đó, coca thật ra không lạnh lắm nhưng lại giải khát rất tốt.
Có lần đầu hẹn ăn cơm thì sẽ có lần thứ hai.
... Họ cũng có lần hẹn ăn khuya.
Phòng thí nghiệm thường xuyên tăng ca, Thẩm Vu Hoài thỉnh thoảng không kịp ăn tối, chỉ có thể ăn khuya.
Tối hôm đó, lần đầu tiên hẹn ăn khuya, Trần Kỳ Chiêu tắm xong bước ra, để ý thấy tin nhắn trên điện thoại.
[-Thẩm Vu Hoài: Anh đang ở cổng trường em, ra ngoài ăn khuya không?]
Nhìn thấy tin nhắn, Trần Kỳ Chiêu khựng lại.
Buổi tối không có tiết học, Nhan Khải Lân và hai bạn cùng phòng khác đang chuẩn bị chơi game, thấy Trần Kỳ Chiêu không trả lời thì nhìn sang phía cậu, "Anh, lát nữa đi ăn gà* đi."
*Ý là chơi PUBG.
"Bọn em gọi người khác đi." Trần Kỳ Chiêu tiện tay cầm áo khoác treo trên móc, "Anh ra ngoài đây."
Nhan Khải Lân hỏi: "Đi đâu thế? Anh đi uống rượu không rủ em à!"
Trần Kỳ Chiêu đã đi mất rồi.
Đến cổng trường, Trần Kỳ Chiêu vẫn còn thở dốc, cậu liếc nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Vu Hoài đâu.
"Vẫn chưa đến à?" Trần Kỳ Chiêu cúi đầu nhắn tin cho Thẩm Vu Hoài.
Một lát sau, đột nhiên có người vỗ vai cậu.
Trần Kỳ Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Vu Hoài và một người khác đi cùng anh.
Cậu cất điện thoại, liếc nhìn người con trai kia.
Hóa ra là còn có người khác à?
—
Lời nhắn của tác giả:
Lưu Tùy: Thế thôi tôi đi đây.
—
Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu
Kỳ nghỉ hè cũng không có nhiều việc, Nhan Khải Lân bận rộn chuyện nhập học kỳ mới, mỗi lần hẹn ra ngoài uống rượu đều không được. Trần Kỳ Chiêu dạo gần đây cũng lướt vòng bạn bè, luôn thấy Nhan Khải Lân đăng ảnh đồ ăn, đối phương ở nhà Thẩm Vu Hoài, gần như ngày nào cũng ăn cơm Thẩm Vu Hoài nấu, còn đăng lên vòng bạn bè không trùng món nào.
Thẩm Vu Hoài nấu cơm ngon đến thế cơ à?
Trần Kỳ Chiêu nhấn like cho Nhan Khải Lân xong, chuyển sang vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài, người này nấu ăn giỏi như vậy, sao không đăng vòng bạn bè nhỉ? Mấy đứa bạn của cậu nấu mỗi món trứng chiên cũng đăng vòng bạn bè khoe khoang, sao đến Thẩm Vu Hoài thì bài đăng gần nhất vẫn là từ một tháng trước.
Rất nhanh, ngày nhập học đại học cũng đến.
Nhan Khải Lân nhờ người tìm quan hệ, vốn dĩ những sinh viên trao đổi như Nhan Khải Lân phải ở phòng đơn nhưng cậu ta không ở nên hai người được xếp chung phòng ký túc, vừa hay là phòng bốn người, Trần Kỳ Chiêu ở cùng phòng với hai bạn cùng chuyên ngành, Nhan Khải Lân vừa hay lấp vào vị trí trống đó.
Ngày nhập học, khi Trần Kỳ Chiêu đến ký túc xá, hai bạn cùng phòng khác đã ở đó.
Trần Kỳ Chiêu chào hỏi bọn họ xong mới thấy Nhan Khải Lân chậm rì rì đi tới, mồ hôi đầm đìa kéo vali. May mà trong phòng ký túc xá có điều hòa, Nhan Khải Lân vừa vào đã nằm vật ra.
"Có mỗi cái vali mà cũng mệt đến thế này hả?" Trần Kỳ Chiêu miệng thì chê bai nhưng vẫn xuống giúp Nhan Khải Lân kéo vali vào, chỉ là cậu vừa bước ra đến cửa, một người đàn ông cao lớn từ bên ngoài bước vào, cậu không kịp dừng chân, vô tình va vào người đó.
Trần Kỳ Chiêu lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Vu Hoài.
Thẩm Vu Hoài đẩy chiếc vali còn lại của Nhan Khải Lân, khẽ gật đầu với Trần Kỳ Chiêu, "Không sao chứ?"
Trần Kỳ Chiêu đáp một tiếng, chóp mũi thoang thoảng mùi bạc hà nhè nhẹ, cậu đột nhiên nhớ tới lần trước vô tình bước vào phòng ngủ của Thẩm Vu Hoài cũng có mùi này, mùi hương bạc hà nhàn nhạt.
Thẩm Vu Hoài hơi để ý nhìn cậu một cái, nhanh chóng đẩy vali của Nhan Khải Lân đến trước bàn cậu ta.
Nhan Khải Lân đến muộn, vị trí vừa hay ở ngay cửa ra vào.
Nhan Khải Lân chào hỏi hai bạn cùng phòng, Trần Kỳ Chiêu trở lại bàn mình ngồi, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Thẩm Vu Hoài. Thẩm Vu Hoài đẩy xong vali thì đứng ở gần cửa, hôm nay anh mặc một bộ đồ thường ngày màu sáng, tay áo thun rộng rãi để lộ cánh tay trắng nõn.
Trần Kỳ Chiêu hơi dời mắt lên trên, dừng lại ở khuôn mặt của Thẩm Vu Hoài, đối phương không đeo kính, mang đến một cảm giác khó tả.
lần này cậu nhìn hơi lâu.
Thẩm Vu Hoài nhận thấy ánh mắt như có như không từ phía trong phòng ký túc xá. Ghế trong phòng ký túc xá là loại ghế gỗ nhỏ, không có tựa lưng, chàng trai ngồi ngay ngắn trên đó, đôi chân dài khẽ co lại, một tay đặt trên bàn, trông có chút tự do thản nhiên.
Mái tóc hơi dài che khuất đôi mắt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía này.
Gương mặt chàng trai vẫn còn chút nét trẻ con, thấp thoáng bóng dáng thuở nhỏ.
Đặc biệt là đôi mắt kia, khi nhìn người ta thì nhìn chăm chú, không hề che giấu sự sắc bén của mình.
Thẩm Vu Hoài khẽ rũ mắt, cất điện thoại đi, nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu.
Ngay khi ánh mắt của Thẩm Vu Hoài nhìn sang, Trần Kỳ Chiêu đột ngột thu hồi ánh mắt.
Cậu cúi đầu, khẽ chớp mắt, liếc thấy đôi chân dài đứng ở cửa, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Thẩm Vu Hoài đứng trước mặt cậu khi cậu đến tìm Nhan Khải Lân vào kỳ nghỉ hè, đôi chân vừa dài vừa thẳng.
Thẩm Vu Hoài nói: "Nếu không có việc gì nữa thì anh đi trước đây."
Nghe thấy giọng nói, Trần Kỳ Chiêu ngẩng đầu lên.
"Cảm ơn anh Hoài!" Nhan Khải Lân nói: "Tụi em lát nữa đi ăn cơm, anh đi không?"
Thẩm Vu Hoài nhìn thời gian, liếc mắt thấy Trần Kỳ Chiêu ở xa cũng đang nhìn mình, nhưng giờ này buổi chiều đúng là không có thời gian rảnh, "Chiều viện nghiên cứu còn chút việc, anh đi trước."
"Được, vậy hôm khác em mời anh ăn cơm." Nhan Khải Lân nói.
Đợi Thẩm Vu Hoài đi rồi, Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Hôm nay anh ấy không đến viện nghiên cứu à, sao lại rảnh đến giúp em?"
Nhan Khải Lân: "Em cũng không biết, chắc là anh trai em nhờ anh ấy?"
"Ồ."
Sau khi sắp xếp xong phòng ký túc xá, mấy người đi dạo quanh trường.
Bạn cùng phòng mới khá thân thiện, ngày đầu tiên nhập học, Trần Kỳ Chiêu tiện tay chụp một bức ảnh phong cảnh của đại học S rồi đăng lên, một lúc sau có rất nhiều người nhấn like, cậu theo bản năng nhìn ảnh đại diện những người nhấn like, không có ảnh đại diện của Thẩm Vu Hoài.
"Sao anh cứ nhìn điện thoại mãi thế?" Nhan Khải Lân hỏi.
"Sao anh cứ nhìn điện thoại mãi thế?" Nhan Khải Lân hỏi.
Trần Kỳ Chiêu hoàn hồn, "Không xem gì cả, chỉ lướt vòng bạn bè thôi."
Nhan Khải Lân: "Sao lướt vòng bạn bè mà mặt anh cứ cau có thế?"
Trần Kỳ Chiêu nhíu mày, cất điện thoại đi: "Có hả?"
Lúc này họ đang đi đến sân vận động, đại học S gần ngoại ô, nhìn từ xa có thể thấy các tòa nhà ở phía xa. Cậu nhớ viện nghiên cứu số 9 hình như ở ngay cạnh đại học S... Hướng nào nhỉ?
Đến tối, Trần Kỳ Chiêu ăn cơm xong với bạn cùng phòng rồi về ký túc xá, khi lướt vòng bạn bè, cậu đột nhiên thấy bài đăng mới nhất là của Thẩm Vu Hoài, là một bức ảnh hoàng hôn, xung quanh có vài tòa nhà.
Trần Kỳ Chiêu xem xong thì dừng lại, chuyển sang vòng bạn bè của mình, cậu phát hiện bài đăng chiều nay của cậu lại có thêm cái ảnh đại diện quen thuộc kia nhấn like.
Chắc là vừa tan làm...?
Trần Kỳ Chiêu thoát ra, tiếp tục lướt xem vòng bạn bè của những người khác, đang xem dở thì đột nhiên nghĩ ra gì đó, cậu lại lướt lên, nhấn like cho bức ảnh hoàng hôn Thẩm Vu Hoài vừa đăng.
Nhấn like nhiều lần rồi, Trần Kỳ Chiêu luôn theo bản năng chú ý đến một cái ảnh đại diện nào đó.
Rõ ràng là không có nói chuyện gì cả, nhưng cậu lại có chút để ý.
Thấm thoắt đã qua hai ba tuần, Nhan Khải Lân dù đến trường cũng bị Nhan Khải Kỳ giám sát chặt chẽ, đi uống rượu ở đâu cũng bị bắt gặp. Hơn nữa Nhan Khải Kỳ cũng đã từ nước ngoài trở về, lúc này Trình Vinh và mấy người bạn cũng không dám mạnh tay kéo người ra ngoài nữa. Đối mặt với Nhan Khải Kỳ, họ cũng không biết nói gì, vì vậy dù họ có uống rượu cũng không dám uống quá 11 giờ.
Quan hệ của Trần Kỳ Chiêu với gia đình không tốt lắm, số lần gặp mặt cãi nhau với bố và anh trai có đến một phần ba. Cuối tuần này, cậu vốn định về nhà ăn một bữa cơm theo yêu cầu của Trương Nhã Chi, nhưng Trần Thời Minh lại nhắc đến chuyện cậu uống rượu với Trình Vinh thời gian trước. Cậu và Trình Vinh không phải lần đầu tiên ra ngoài uống rượu, trong mắt Trần Thời Minh, mấy cậu ấm lười biếng như Trình Vinh, Lưu Khải chính là những người không ra gì, chuyên đi dụ dỗ cậu hư hỏng.
Kết quả, bữa cơm kết thúc trong không khí khó chịu, Trần Kỳ Chiêu cũng không muốn ở nhà nữa, dứt khoát ra ngoài tìm một quán bar.
Ông chủ quán bar là người quen, Trần Kỳ Chiêu nhíu mày uống rượu một mình ở quầy bar.
Trong bầu không khí náo nhiệt, tin nhắn cậu gửi cho Nhan Khải Lân không được trả lời, có lẽ đối phương lại đang chơi game.
Mở khung chat với Trần Thời Minh, Trần Kỳ Chiêu nhìn một lúc, cuối cùng cũng không gửi tin nhắn nào.
Cậu uống rượu một mình, lúc mở vòng bạn bè, cậu phát hiện Thẩm Vu Hoài đã nhấn like cho bài đăng hôm qua của cậu.
Trần Kỳ Chiêu đầu óc quay cuồng, bấm vào cái ảnh đại diện đó, lần đầu tiên gửi sticker cho Thẩm Vu Hoài.
Tin nhắn vừa gửi đi, cậu lập tức bấm thu hồi.
Nhưng đã bị đối phương nhìn thấy rồi.
[-Thẩm Vu Hoài: ?]
[-Chiêu: Bấm nhầm.]
[-Thẩm Vu Hoài: Ừm.]
Ly rượu của Trần Kỳ Chiêu đã cạn đáy, cậu bảo bartender pha thêm một ly nữa.
Cậu vuốt màn hình lên, ngoại trừ cuộc gọi thoại đầu tiên, cậu và Thẩm Vu Hoài chưa từng nói chuyện lần thứ hai.
[-Thẩm Vu Hoài: Không ở trường à?]
Trần Kỳ Chiêu dừng lại một chút, gõ chữ trả lời.
[-Chiêu: Đang uống rượu.]
[-Chiêu: Không phải với Nhan Khải Lân.]
[-Thẩm Vu Hoài: Anh biết.]
Trần Kỳ Chiêu không hiểu, làm sao mà biết được? Cậu có một cảm giác bực bội khó tả, có thể là vì hôm nay ở nhà nghe quá nhiều lời khó chịu, có thể là vì uống nhiều rượu, cái cảm giác muốn nói chuyện với người khác ban đầu cũng biến mất.
Thế nên cậu không trả lời tin nhắn của Thẩm Vu Hoài nữa.
Nhưng năm phút sau, cuộc gọi thoại của Thẩm Vu Hoài hiện lên.
Trần Kỳ Chiêu khựng lại khi thấy thông báo cuộc gọi thoại, một lúc sau mới trượt màn hình để nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại có tiếng gió rít, Thẩm Vu Hoài hình như đang ở bên ngoài, giọng nói hơi nhỏ, rất dễ bị tiếng gió và tiếng nhạc ồn ào của quán bar át đi, nhưng Trần Kỳ Chiêu vẫn nghe thấy rõ ràng lời anh nói.
Thẩm Vu Hoài: "Em đang ở đâu?"
Trần Kỳ Chiêu buột miệng nói: "Quán bar."
"Quán bar nào?" Thẩm Vu Hoài hỏi tiếp.
Trần Kỳ Chiêu nói tên quán bar.
Mười mấy phút sau, một bóng người bước vào từ bên ngoài quán bar. Trần Kỳ Chiêu chú ý thấy ánh mắt của bartender nhìn ra ngoài, cậu khẽ liếc nhìn, thấy một người ngồi xuống bên cạnh cậu.
Trong quán bar có đủ loại mùi hương phức tạp, khi Thẩm Vu Hoài ngồi xuống dường như mang theo chút mùi vị bên ngoài, không giống những mùi hương quanh đây.
Trần Kỳ Chiêu quay đầu nhìn anh, phát hiện hôm nay đối phương đeo kính.
Bartender hỏi anh muốn uống gì, Thẩm Vu Hoài gọi một ly nước ép.
Ngồi ở quầy bar thường có người đến bắt chuyện, Trần Kỳ Chiêu ngồi đây một lúc đã có hai ba người đến làm quen. Thẩm Vu Hoài vừa đến không lâu, cả nam lẫn nữ đều có người đến chào hỏi, muốn mời Thẩm Vu Hoài uống rượu.
Trần Kỳ Chiêu nghe Thẩm Vu Hoài từ chối người khác, lắc ly rượu của mình, liếc nhìn ly nước ép đặt trên bàn.
Chất lỏng màu cam sủi bọt, dưới ánh đèn của quán bar có một lớp màu gradient.
Đợi người đến bắt chuyện đi rồi, Thẩm Vu Hoài với lấy ly nước ép.
Trần Kỳ Chiêu mím môi, không nghĩ ngợi gì mà đưa tay giữ lấy tay đối phương.
Động tác cầm ly của Thẩm Vu Hoài khựng lại, ánh mắt dừng lại trên bàn tay ấm áp kia.
Khi Trần Kỳ Chiêu giữ tay anh, cậu mới biết tay Thẩm Vu Hoài hơi lạnh. Ngón tay anh rất dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trắng trẻo hồng hào, các khớp xương rõ ràng mang đến một vẻ đẹp đặc biệt, dường như có thể nhìn thấy mạch máu xanh ẩn dưới da.
Tư thế cầm ly của Thẩm Vu Hoài rất đẹp.
Trần Kỳ Chiêu rụt tay lại, nói với bartender: "Đổi cho anh ấy một ly khác đi."
Rồi cậu lại nói thêm: "Vừa nãy có người đàn ông mới đến bỏ thứ gì đó vào ly của anh."
Thẩm Vu Hoài nhìn cậu, "Sao em biết?"
Trần Kỳ Chiêu không được tự nhiên dời ánh mắt đi, "Em nhìn thấy."
Không giống với cảm giác nhớp nháp trong không khí quán bar, ngược lại là sự tươi mát thêm chút lạnh lẽo.
Trần Kỳ Chiêu xoa xoa hai ngón tay, cảm giác ở đầu ngón tay cứ mãi không tan, đầu óc và mặt cậu đều có chút nóng lên, cậu lại uống thêm chút nữa, đại não hình như rất tỉnh táo nhưng các giác quan bên ngoài lại có chút chậm chạp.
Trong lúc đó, Nhan Khải Lân gọi điện thoại tới, cậu không nhịn được mà than phiền với Nhan Khải Lân về Trần Thời Minh.
Đến khi cúp điện thoại, cậu mới nhận ra bên cạnh còn có Thẩm Vu Hoài đang ngồi.
"Quan hệ của em với anh trai không tốt à?" Thẩm Vu Hoài hỏi.
Vừa nãy cậu nói cũng không hề kiềm chế gì, Thẩm Vu Hoài chắc cũng nghe thấy hết rồi.
Trần Kỳ Chiêu dứt khoát nói: "Không tốt."
Thẩm Vu Hoài: "Anh nhớ hồi nhỏ quan hệ của em với anh trai rất tốt, em còn rất thích quấn quýt lấy anh ấy mà."
Trần Kỳ Chiêu hơi nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra: "Hồi nhỏ là chuyện hồi nhỏ, anh ấy chẳng hiểu gì cả, vả lại cái gì cũng thích kiểm soát, em uống rượu với bạn thì sao chứ? Vừa không làm lỡ việc học, vừa không gây chuyện lung tung, Trình Vinh bọn họ tính cách đúng là không tốt, nhưng cũng đâu có..."
Có lẽ là vì say rượu, Trần Kỳ Chiêu không nhịn được mà than thở.
Thẩm Vu Hoài im lặng lắng nghe bên cạnh, Trần Kỳ Chiêu nói một câu, anh đáp một câu, cũng không vội phủ nhận ý kiến của Trần Kỳ Chiêu, cũng không hoàn toàn tán thành suy nghĩ của Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu nói xong, sự uất ức trong lòng cũng tan biến, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cuối cùng đầu óc choáng váng, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Ly nước ép mới của Thẩm Vu Hoài cuối cùng vẫn không được động đến, sau khi nghe Trần Kỳ Chiêu lảm nhảm xong, nhìn người trước mặt ngủ say, cuối cùng anh thanh toán tiền ở quầy lễ tân, đỡ cậu đi ra ngoài.
Đến đây gọi nước ép, chưa kịp uống đã thanh toán rồi đi, sau khi đến cũng không có động tác gì, chỉ lặng lẽ ngồi nghe người ta than vãn. Bartender tò mò nhìn ra ngoài, anh ta cảm thấy người đàn ông kia thật sự rất kiên nhẫn.
Khi đưa cậu vào xe, Trần Kỳ Chiêu hơi mở mắt, ánh mắt mơ màng dừng lại trên người Thẩm Vu Hoài một lúc.
Động tác của Thẩm Vu Hoài dừng lại một chút, anh giúp cậu chỉnh lại mái tóc rối bù trên trán, khẽ nói: "Lần sau nên cắt tóc rồi."
Tóc dài quá, che cả mắt, không đẹp.
Trần Kỳ Chiêu vẫn nhìn anh, có vẻ đang cố gắng nhận ra anh đang nói gì, cuối cùng đột nhiên cười, giọng nói mơ hồ gọi một tiếng "anh".
Không biết là đang gọi ai.
Thẩm Vu Hoài hơi rũ mắt, tay đang cài dây an toàn khựng lại, đáp: "Ừ."
...
Trần Kỳ Chiêu say rượu, ngày hôm sau không đến lớp, khi tỉnh dậy nhìn thấy ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ.
Điện thoại toàn là tin nhắn của Nhan Khải Lân, cậu mới nhận ra hôm nay là thứ hai, cố chịu đựng cơn đau đầu nhìn xung quanh, khung cảnh xa lạ khiến cậu không kịp phản ứng, tưởng rằng mình đang ở khách sạn nào đó.
Cho đến khi cậu nhìn thấy chậu cây trên chiếc bàn dài phía trước và cả mùi bạc hà thoang thoảng trong phòng.
Đầu óc hỗn loạn mới dần tỉnh táo lại, cậu vội vàng đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế bên cạnh, khi bước ra khỏi phòng, cậu nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, động tác lập tức dừng lại.
Người đàn ông dường như đang làm việc, đặt laptop trên đùi, đang gõ phím.
Ký ức tối qua ở quán bar nhanh chóng ùa về.
Trần Kỳ Chiêu nhớ ra mình đã say rượu nhắn tin cho Thẩm Vu Hoài, Thẩm Vu Hoài đã đến, cậu còn nói rất nhiều điều tồi tệ về Trần Thời Minh với Thẩm Vu Hoài... Cuối cùng là Thẩm Vu Hoài đưa cậu về, sau đó cậu chiếm giường của Thẩm Vu Hoài ngủ cả đêm.
Người đàn ông trên ghế sofa dường như chú ý đến tiếng động bên này, nghiêng đầu nhìn sang.
Trần Kỳ Chiêu khựng lại, cũng không thể quay lại được, đành phải gắng gượng bước đến ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, "Anh Thẩm, cảm ơn anh tối qua nhé, em uống say quá, nói hơi nhiều."
Thẩm Vu Hoài nói: "Không sao đâu."
Trần Kỳ Chiêu không nhịn được nhìn Thẩm Vu Hoài. Trước đây, khi cậu than thở với người khác, mỗi lần cậu chửi Trần Thời Minh một câu, Trình Vinh và Lưu Khải sẽ hùa theo một câu, rồi lại chuyển chủ đề sang chuyện khác, cuối cùng chỉ toàn là uống rượu.
Đây là lần đầu tiên có người kiên nhẫn nghe cậu kể hết mọi chuyện.
Trần Kỳ Chiêu nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: "Anh tốt bụng thật đấy."
Thẩm Vu Hoài nghe vậy thì cười, "Vậy có thể nghe anh nói vài lời không?"
Trần Kỳ Chiêu gật đầu.
Thẩm Vu Hoài nói: "Em và anh trai ít khi nói chuyện với nhau, anh ấy có thể không biết suy nghĩ và cân nhắc của em. Theo một nghĩa nào đó, anh ấy chỉ đang đứng trên lập trường của mình để xem xét vấn đề, có đúng có sai. Lần sau nếu cãi nhau với anh ấy, em cứ nói hết suy nghĩ của em cho anh ấy nghe."
Anh nói xong dừng lại một chút, "Nói xong cãi nhau tiếp cũng không muộn."
Trần Kỳ Chiêu ngạc nhiên hỏi: "Em tưởng anh sẽ khuyên em đừng cãi nhau."
Thẩm Vu Hoài nhìn cậu, "Có khuyên cũng vô ích."
"Tối qua anh chỉ giúp em thay áo khoác ngoài thôi, đi tắm rửa trước đi, lát nữa còn ăn trưa." Thẩm Vu Hoài đặt laptop sang một bên sau đó đi về phía nhà bếp, đi được nửa đường thì hỏi một câu: "Em có kiêng gì không?"
"Không có." Trần Kỳ Chiêu: "Cảm ơn anh Thẩm."
Thẩm Vu Hoài: "Không cần khách sáo như thế đâu."
Trần Kỳ Chiêu đổi xưng hô: "Cảm ơn anh Hoài."
Thẩm Vu Hoài vào bếp, đứng trước bếp chuẩn bị bữa trưa.
Trần Kỳ Chiêu đi tắm, tắm xong ra ngoài thì thấy Thẩm Vu Hoài vẫn đang bận rộn.
Người đàn ông đứng trước bếp, đeo tạp dề, dáng người thẳng tắp.
Trần Kỳ Chiêu lén nhìn thêm vài lần.
Thẩm Vu Hoài nhìn sang, "Chưa xong đâu, đợi chút nữa."
Trần Kỳ Chiêu thu hồi ánh mắt, bị phát hiện đang nhìn trộm người ta có chút lúng túng, cậu ngồi xuống ghế sofa, trả lời tin nhắn của bạn bè.
Một lát sau, Thẩm Vu Hoài gọi cậu vào ăn cơm.
Trên bàn bày ba món mặn một món rau, Trần Kỳ Chiêu không kiêng gì nhưng cũng có món yêu thích.
Cậu nhận ra bữa trưa toàn là món cậu thích, hơn nữa không có thịt mỡ, cũng không ngấy.
"Ăn được không?" Thẩm Vu Hoài hỏi.
Trần Kỳ Chiêu vừa nhai thịt vừa nói nên có chút không rõ: "Ngon lắm."
Cậu nghĩ thầm, Thẩm Vu Hoài tốt bụng thật, nấu ăn cũng ngon nữa.
Thẩm Vu Hoài nói: "Nếu thích thì lần sau anh lại nấu cho em."
Trần Kỳ Chiêu khựng lại, không nói gì.
Lần sau say rượu, chưa chắc cậu đã đến nhà Thẩm Vu Hoài.
Kể từ hôm đó, Trần Kỳ Chiêu nhận thấy mối quan hệ của cậu và Thẩm Vu Hoài tốt lên hẳn. Có lẽ vì đã mở lòng trò chuyện một lần, thỉnh thoảng cậu sẽ chào hỏi Thẩm Vu Hoài, Thẩm Vu Hoài cũng nhắn tin cho cậu, mối quan hệ của hai người tốt lên thấy rõ.
Trần Kỳ Chiêu không hỏi Thẩm Vu Hoài tại sao lại nhấn like bài đăng của mình. Sau ngày hôm đó, ngoài việc nhấn like, Thẩm Vu Hoài còn thỉnh thoảng bình luận trong bài đăng của cậu.
Có qua có lại, Trần Kỳ Chiêu rất ít khi bình luận dưới bài đăng của người khác, cậu thích mở khung chat nói chuyện trực tiếp hơn. Mỗi khi thấy Thẩm Vu Hoài bình luận, thỉnh thoảng cậu sẽ hỏi một câu "đang làm gì vậy?".
Những lúc Thẩm Vu Hoài bận rộn với thí nghiệm thì không trả lời cậu, hai người thường xuyên trò chuyện vài câu ngắn ngủi.
Có lúc cả ngày không nói chuyện, Trần Kỳ Chiêu lại thấy hơi không quen.
Người này trông khá cổ hủ, nhưng khi trò chuyện lại không thấy khó bắt chuyện đến thế.
Đa số bạn bè đồng trang lứa với cậu nói chuyện đều hơi bốc đồng, thỉnh thoảng cậu không sửa được thói quen, nói chuyện có hơi quá mức thẳng thắn, Thẩm Vu Hoài cũng không giận. Trần Kỳ Chiêu phát hiện trò chuyện với Thẩm Vu Hoài rất thoải mái, người này cũng không cố ý hùa theo lời cậu, ngược lại còn đưa ra ý kiến hoặc suy nghĩ, tuy không nhiều nhưng câu nào cũng đúng trọng tâm.
Thẩm Vu Hoài ở viện nghiên cứu số 9 lâu hơn ở trường, cũng thường đến đại học S ăn cơm, thỉnh thoảng anh sẽ giới thiệu nhà hàng, quán ăn ngon cho Trần Kỳ Chiêu.
Không nói đến chuyện khác, những chỗ được anh giới thiệu đều rất hợp khẩu vị của Trần Kỳ Chiêu.
Mối quan hệ tốt lên, Trần Kỳ Chiêu cũng thích giới thiệu nhiều thứ cho anh, ví dụ như ăn chỗ nào ngon cậu cũng tiện tay giới thiệu.
Lần đầu tiên hẹn ăn cơm, hai người ăn ngay tại căng tin đại học S.
Các gian hàng đều đông người, Trần Kỳ Chiêu không đi cùng bạn cùng phòng, chỉ đi cùng Thẩm Vu Hoài.
Căng tin mùa hè dù có điều hòa cũng oi bức, khó khăn lắm mới xếp hàng xong thì ai nấy đều đổ mồ hôi. Sau khi xếp hàng xong trở về chỗ ngồi, cậu vẫn chưa thấy Thẩm Vu Hoài. Cậu đợi một lát, cuối cùng nhìn thấy trên khay của Thẩm Vu Hoài có thêm hai chai coca và nước cam.
Thẩm Vu Hoài: "Anh không biết em thích gì nên mua cả hai loại."
Trần Kỳ Chiêu nói cảm ơn, rồi cầm lấy chai coca.
Hôm đó, coca thật ra không lạnh lắm nhưng lại giải khát rất tốt.
Có lần đầu hẹn ăn cơm thì sẽ có lần thứ hai.
... Họ cũng có lần hẹn ăn khuya.
Phòng thí nghiệm thường xuyên tăng ca, Thẩm Vu Hoài thỉnh thoảng không kịp ăn tối, chỉ có thể ăn khuya.
Tối hôm đó, lần đầu tiên hẹn ăn khuya, Trần Kỳ Chiêu tắm xong bước ra, để ý thấy tin nhắn trên điện thoại.
[-Thẩm Vu Hoài: Anh đang ở cổng trường em, ra ngoài ăn khuya không?]
Nhìn thấy tin nhắn, Trần Kỳ Chiêu khựng lại.
Buổi tối không có tiết học, Nhan Khải Lân và hai bạn cùng phòng khác đang chuẩn bị chơi game, thấy Trần Kỳ Chiêu không trả lời thì nhìn sang phía cậu, "Anh, lát nữa đi ăn gà* đi."
*Ý là chơi PUBG.
"Bọn em gọi người khác đi." Trần Kỳ Chiêu tiện tay cầm áo khoác treo trên móc, "Anh ra ngoài đây."
Nhan Khải Lân hỏi: "Đi đâu thế? Anh đi uống rượu không rủ em à!"
Trần Kỳ Chiêu đã đi mất rồi.
Đến cổng trường, Trần Kỳ Chiêu vẫn còn thở dốc, cậu liếc nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Vu Hoài đâu.
"Vẫn chưa đến à?" Trần Kỳ Chiêu cúi đầu nhắn tin cho Thẩm Vu Hoài.
Một lát sau, đột nhiên có người vỗ vai cậu.
Trần Kỳ Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Vu Hoài và một người khác đi cùng anh.
Cậu cất điện thoại, liếc nhìn người con trai kia.
Hóa ra là còn có người khác à?
—
Lời nhắn của tác giả:
Lưu Tùy: Thế thôi tôi đi đây.
—
Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu