Chương 125: Ngoại truyện 3 - Nếu không có chuyện gì xảy ra (4)
Người đến là đồng nghiệp của Thẩm Vu Hoài, Trần Kỳ Chiêu lần đầu gặp, sau khi chào hỏi thì cùng nhau đến quán ăn vỉa hè.

Trên đường đi, cậu đi bên cạnh Thẩm Vu Hoài, nghe Thẩm Vu Hoài và Lưu Tùy thỉnh thoảng thảo luận, lời nói xen lẫn vài thuật ngữ chuyên ngành, Trần Kỳ Chiêu không hiểu, nhưng lần đầu tiên gặp đồng nghiệp của Thẩm Vu Hoài, cảm giác có chút khác biệt.

Sau khi gọi món nướng, Trần Kỳ Chiêu đến tủ lạnh lấy đồ uống, tủ lạnh của quán ăn vỉa hè có rất nhiều đồ uống, cậu lấy cho mình hai chai bia lạnh trước, rồi lấy thêm coca, cuối cùng lấy một chai nước cam.

Khi hẹn ăn cơm với Thẩm Vu Hoài, Thẩm Vu Hoài thường lấy nước cam.

Đến chỗ ngồi, Lưu Tùy cười ha ha lấy bia, "Kỳ Chiêu cũng uống à?"

"Uống." Trần Kỳ Chiêu ngồi xuống mở bia, thấy Thẩm Vu Hoài cầm lấy nước cam, cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Hình như lần nào cũng vậy, Thẩm Vu Hoài không hay uống rượu.

"Thế thì tốt quá rồi, mỗi lần tôi ra ngoài với cậu ta, cậu ta đều không uống." Lưu Tùy nhanh nhẹn mở lon bia, "Hai chúng ta uống, lát nữa cậu ta còn phải lái xe."

Trần Kỳ Chiêu vốn không quen có thêm người đi ăn cùng, nhưng Lưu Tùy nói chuyện hoạt bát, rất biết cách tạo không khí, hai người nhanh chóng trò chuyện. Lưu Tùy nói nhiều, hỏi Trần Kỳ Chiêu về chuyện ở trường, cũng kể cho Trần Kỳ Chiêu nghe một vài chuyện nhỏ nhặt trong phòng thí nghiệm của họ, mỗi khi nói đến Thẩm Vu Hoài, Trần Kỳ Chiêu lại nghe rất chăm chú.

Thẩm Vu Hoài làm việc nghiêm túc, trong phòng thí nghiệm càng thêm tỉ mỉ, hơn nữa hiệu suất của anh cao, làm thí nghiệm cùng anh luôn đạt hiệu quả gấp đôi. Lưu Tùy cũng tốt nghiệp đại học B như Thẩm Vu Hoài, thấy Trần Kỳ Chiêu hứng thú với Thẩm Vu Hoài, còn kể về chuyện của Thẩm Vu Hoài ở đại học B.

"Cuộc sống đại học của các cậu bây giờ phong phú thật đấy." Lưu Tùy nói: "Khi nào đi ăn gà thì gọi tôi nhé, nào nào, chúng ta kết bạn đi."

Trần Kỳ Chiêu kết bạn wechat với Lưu Tùy, "Mấy anh làm thí nghiệm mà vẫn có thời gian chơi à?"

"Sao lại không có thời gian? Thời gian đều do mình sắp xếp mà." Lưu Tùy nói.

Trần Kỳ Chiêu thêm ghi chú cho Lưu Tùy xong, cất điện thoại đi, đột nhiên liếc thấy bàn tay của Thẩm Vu Hoài đặt trên mép bàn, anh mặc áo khoác mỏng, tay áo chỉ vén lên một chút.

Chú ý đến bàn tay của đối phương, Trần Kỳ Chiêu nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nhìn không chớp mắt.

Thẩm Vu Hoài bình tĩnh nghe hai người trò chuyện, sự chú ý đặt trên người Trần Kỳ Chiêu. Sức sống của tuổi trẻ được thể hiện rõ ràng trên người Trần Kỳ Chiêu, tay cầm lon bia của cậu thành thục tự nhiên, một tay có thể mở lon, lúc nói chuyện đôi mắt kia vô cùng có hồn.

Không giống như ăn cơm ở căng tin gò bó, hành lang rộng rãi bên cạnh khiến tư thế ngồi của cậu thoải mái hơn.

Áo khoác không kéo khóa, cổ áo rộng rãi có thể nhìn thấy xương quai xanh của cậu, áo phông in hình bên trong vẽ họa tiết có ấn tượng rất mạnh mẽ, nhiệt huyết, hoàn toàn khác biệt.

Thẩm Vu Hoài hơi nghiêng đầu, đột nhiên nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của chàng trai, yết hầu khẽ động đậy.

Anh ngước mắt lên, nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu đang nhìn về phía mình.

Người nọ dường như đột nhiên bị phát hiện, vội vàng dời mắt đi, giả vờ che giấu bằng cách cầm lon bia lên.

Thẩm Vu Hoài tiếp tục nhìn cậu.

Trần Kỳ Chiêu lại không dám nhìn anh, ánh mắt mang theo vài phần trốn tránh.

Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, khi đeo kính, đôi mắt dưới kính luôn sâu thẳm đen tối, cách một lớp kính dường như cản trở lực xuyên thấu của ánh mắt anh.

Thẩm Vu Hoài sao cứ nhìn cậu mãi thế?

Trần Kỳ Chiêu nhanh chóng ăn hết thịt xiên nướng, uống ừng ực hết nửa chai bia rồi lại cầm một xiên khác lên.

Trần Kỳ Chiêu có chút mất tập trung, thỉnh thoảng nhìn lon nước của Thẩm Vu Hoài, thỉnh thoảng lại nhìn xiên nướng trước mặt Thẩm Vu Hoài. Cậu hơi để ý đến sở thích của Thẩm Vu Hoài, anh chỉ uống hết một nửa chai nước cam, xiên nướng thì có vẻ thích xiên thịt hơn, mấy loại như mì căn hay giăm bông thì hầu như không động đến.

Đến nửa sau buổi ăn khuya, chỉ còn Lưu Tùy là nói chuyện, anh ta cứ ríu rít kể hết chuyện này đến chuyện khác.

Đến hơn mười giờ, Thẩm Vu Hoài đề nghị đưa Trần Kỳ Chiêu về, anh đưa chìa khóa xe cho Lưu Tùy, bảo đối phương ra xe đợi mình sau đó cùng Trần Kỳ Chiêu vào trường.

Trần Kỳ Chiêu: "Em không uống nhiều đến thế, em tự về được."

Chỉ vài lon bia, còn chưa đến tửu lượng bình thường của cậu.

"Đi bộ tiêu cơm thôi." Thẩm Vu Hoài nói.

Gió đêm rất dễ chịu, hình như đã thổi bay bớt mùi đồ nướng dính trên người, hai người sóng vai đi cùng nhau, cả đoạn đường cũng không nói nhiều, Trần Kỳ Chiêu có chút phân tâm, cậu đột nhiên nhìn thấy cặp tình nhân đang sóng vai đi phía trước, sự chú ý lập tức quay trở lại.

Cậu liếc mắt sang chỗ khác, khi cúi đầu, cậu thấy tay của Thẩm Vu Hoài đang ở rất gần.

Bàn tay buông thõng tự nhiên hơi cong lại, đập vào mắt là những đốt xương hơi nhô lên trên mu bàn tay, dường như còn có thể thấy gân xanh nổi lên trên da, tạo nên một cảm giác hút mắt khác lạ.

"Em làm rơi đồ à?" Thẩm Vu Hoài hỏi.

Trần Kỳ Chiêu thu hồi ánh mắt: "... Không có."

Cậu không uống nhiều rượu mà, sao cậu lại cảm thấy mặt hơi nóng thế này.

Sau khi về đến ký túc xá, Trần Kỳ Chiêu lên lầu mới thấy bóng lưng đi về của Thẩm Vu Hoài, từ tòa nhà ký túc xá đến cổng trường còn một khoảng cách rất xa, không biết anh phải đi bao lâu mới ra đến nơi.

Cậu đứng nhìn một lúc, gửi tin nhắn cho Thẩm Vu Hoài.

Đến khi đối phương về đến viện nghiên cứu trả lời cậu là đã hơn mười một giờ rồi.

"Má ơi, anh ơi sao anh đứng im thế?"

"Chết chết chết, đằng kia có một đội kìa."

"Đợi chút."

Trong ký túc xá, ván game vẫn đang diễn ra, Trần Kỳ Chiêu ngồi trên giường, thoát game trả lời tin nhắn.

Tối hôm đó sau khi ăn khuya về ký túc xá chơi game hai tiếng, khi Trần Kỳ Chiêu ngủ, trong đầu cậu không hiểu sao lại hiện lên ánh mắt và bàn tay của Thẩm Vu Hoài, đến mức nửa tỉnh nửa mê, cậu luôn cảm thấy mở mắt ra là nhìn thấy ánh mắt của đối phương.

Có lẽ do thời gian tiếp xúc dần nhiều hơn, khi về nhà, Trần Kỳ Chiêu lật xem album ảnh, chú ý đến Thẩm Vu Hoài trong những bức ảnh thời thơ ấu. Cậu không có ấn tượng gì nhiều về Thẩm Vu Hoài hồi nhỏ, nhưng khi nhìn thấy người đó, những lời mà Trương Nhã Chi vô tình nói trước đây dường như hiện lên trong đầu cậu, mơ hồ như có chút ấn tượng.

Những buổi hẹn ăn cơm phần lớn là vào buổi trưa, Thẩm Vu Hoài thường không làm thí nghiệm vào buổi sáng nên khi rảnh rỗi, anh sẽ đến thư viện đại học S đọc sách. Trần Kỳ Chiêu tan học sẽ đến thư viện tìm anh, rồi cả hai cùng đến nhà ăn.

Hôm nay cậu vừa nói chuyện với bạn cùng phòng xong, gửi tin nhắn cho Thẩm Vu Hoài, lúc đến cửa thư viện thì thấy Thẩm Vu Hoài đang nói chuyện với người khác.

Người đó không phải đồng nghiệp ở viện nghiên cứu của Thẩm Vu Hoài, tay còn ôm sách, trông có vẻ là sinh viên đại học S.

Cậu đi chậm lại, chú ý thấy người đó nói chuyện rất hăng hái, còn lấy sách chặn Thẩm Vu Hoài. Thẩm Vu Hoài không nói gì nhiều, nhưng Trần Kỳ Chiêu nhận thấy biểu cảm của anh lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều.

Thẩm Vu Hoài tính tình ôn hòa, đối xử với mọi người khiêm tốn lễ độ.

Nhưng thực tế, số người có thể nói chuyện với anh không nhiều, anh vẫn phân biệt rất rõ ràng thái độ đối với bạn bè và người lạ. Trần Kỳ Chiêu vốn tưởng người đó là bạn của Thẩm Vu Hoài, cậu đứng bên cạnh nhìn một lúc, nghe cuộc trò chuyện của hai người thì cau mày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bước tới.

"Thì ra là vậy, à còn nữa đàn anh Thẩm, vấn đề này giải quyết thế nào ạ?" Sinh viên kia chặn Thẩm Vu Hoài, đứng ở cửa thư viện.

Thẩm Vu Hoài nhìn cuốn sách của người nọ, vừa định mở miệng giải đáp thì liếc thấy một bóng người đi tới.

Chẳng mấy chốc, Trần Kỳ Chiêu đã đứng trước mặt anh, dứt khoát cắt đứt cuộc trò chuyện của họ, "Đi thôi anh Hoài."

Sinh viên đó thấy vậy thì hơi cau mày, không để ý đến Trần Kỳ Chiêu mà nói: "Đàn anh Thẩm..."

Trần Kỳ Chiêu nói: "Anh bạn này, chúng tôi phải đi ra nhà ăn rồi, muộn là không xếp hàng được đâu."

Thẩm Vu Hoài khẽ liếc nhìn sườn mặt Trần Kỳ Chiêu.

Vẻ mặt Trần Kỳ Chiêu lúc này hơi trầm xuống, trông có vẻ khó chịu.

Cậu sinh viên kia thấy Thẩm Vu Hoài không nói gì thì hỏi, "Thì ra đàn anh phải đi ăn cơm à?"

Trần Kỳ Chiêu cười nói: "Buổi trưa cậu không ăn cơm à?"

Cậu sinh viên lúng túng cười trừ: "Vậy lần sau nói chuyện nhé, em không làm phiền đàn anh nữa."

Nói xong, người đó nhìn Trần Kỳ Chiêu một cái, bỏ sách vào cặp rồi quay người rời đi.

Đợi người kia đi rồi, Trần Kỳ Chiêu mới nhớ ra điều gì đó. Cậu quen với sự tùy hứng, nói xong mới nhớ ra, "Em vừa thấy anh hình như không muốn nói chuyện với cậu ta nữa, người quen của anh à?"

Ánh mắt Thẩm Vu Hoài sâu hơn vài phần, "Không có gì, anh không quen cậu ta."

Trần Kỳ Chiêu nghi hoặc nhìn sang.

"Cậu ta là sinh viên trong lớp công khai của giáo sư hướng dẫn của anh, từng gặp hai lần ở thư viện." Thẩm Vu Hoài nhìn Trần Kỳ Chiêu, "Không tính là quen biết."

Thẩm Vu Hoài hỏi: "Đến rồi sao không nói với anh?"

"Em vừa thấy cậu ta hỏi vài vấn đề, em nghĩ là chờ một lát cũng được, đằng nào cũng không gấp." Trần Kỳ Chiêu vốn tưởng là người quen của Thẩm Vu Hoài, chỉ đứng bên cạnh nghe, nhưng càng nghe càng thấy không ổn nên mới tiến lên ngăn cản.

"Người này cũng quá bất lịch sự, giữa trưa nắng nôi chặn người ta ở cửa thư viện hỏi bài, em đứng bên cạnh đợi gần mười phút, hỏi xong cũng không nói một tiếng cảm ơn, coi anh là máy trả lời câu hỏi miễn phí à."

"Còn không dẫn anh ra chỗ bóng râm đứng, hỏi bài người khác cũng không chọn thời gian, lần sau anh cứ từ chối thẳng cậu ta."

Hai người đi về phía nhà ăn, Trần Kỳ Chiêu đeo một chiếc túi đeo vai rộng thùng thình, một tay đút túi quần.

Tóc mái đã được cắt ngắn hơn một chút, lộ ra đôi mắt, khi nói chuyện, mắt cậu nhìn về phía trước, nhìn từ bên cạnh có thể thấy đáy mắt trong veo vô cùng linh động. Thẩm Vu Hoài đi bên cạnh cậu, nghe cậu đưa ra một vài lời khuyên, nhưng từ trong lông mày và khóe mắt của đối phương, anh nhìn thấy một vài nét tùy hứng, phóng khoáng và thái độ chẳng hề để tâm.

Điều này khác hẳn với hồi còn nhỏ.

Những ngày này tiếp xúc với Trần Kỳ Chiêu, anh dần dần không còn xem cậu như đứa em trai thời thơ ấu nữa. Cách hành xử của chàng trai có lẽ còn hơi non nớt nhưng cậu có thái độ và suy nghĩ của riêng mình, tính tình cũng khá bốc đồng, không ngoan ngoãn như hồi nhỏ, nhưng lại có một sự tươi mới khác biệt.

Ánh mắt anh không khỏi lướt qua mái tóc của Trần Kỳ Chiêu, chú ý đến yết hầu chuyển động khi đối phương nói chuyện, cũng chú ý đến những giọt mồ hôi bên xương quai xanh do thời tiết nóng nực.

Dường như càng tiếp xúc nhiều, một số chi tiết càng trở nên rõ ràng hơn.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Vu Hoài chú ý đến ngoại hình của một chàng trai đến vậy. Xung quanh anh có rất nhiều sinh viên giỏi, nhưng những chàng trai như Trần Kỳ Chiêu lại rất ít, khiến người ta không thể rời mắt.

Trần Kỳ Chiêu nhìn sang bên cạnh, "Anh Hoài?"

Thẩm Vu Hoài hoàn hồn, ánh mắt hơi di chuyển về phía trước, nhìn thấy đám đông ra vào ở cửa nhà ăn, anh khẽ đáp một tiếng: "Ừ."

Một lát sau, anh lại nhìn Trần Kỳ Chiêu.

"Lần sau anh đừng dễ dãi với cậu ta như thế, chẳng lẽ học giỏi thì ai hỏi gì cũng trả lời à? Đâu phải là làm từ thiện." Trần Kỳ Chiêu nói xong, nhận thấy Thẩm Vu Hoài đang nhìn mình, cậu hơi nghiêng đầu, giọng nhỏ hơn vài phần: "Hoặc anh có thể tìm em, thư viện cũng không xa, em sẽ đến giúp anh giải vây."

"Được." Thẩm Vu Hoài đáp.

Trần Kỳ Chiêu không nhịn được nhìn anh.

Thẩm Vu Hoài nói tiếp: "Lần sau có chuyện, anh sẽ tìm em."

Nghe vậy, Trần Kỳ Chiêu bước đi nhanh hơn, vài bước đã vào nhà ăn, sau khi vào trong, cậu quay đầu nhìn Thẩm Vu Hoài, "Anh, nhanh lên."

Đợi người kia đi đến bên cạnh, Trần Kỳ Chiêu mới đi vào trong.

Thẩm Vu Hoài thu hồi ánh mắt, cố gắng không nhìn cậu, anh cảm thấy nhà ăn hôm nay oi bức hơn mọi khi.

Trần Kỳ Chiêu lại không hề biết gì, vào nhà ăn tìm chỗ ngồi, nói với Thẩm Vu Hoài một tiếng rồi đi lấy đồ ăn.

Không hiểu sao, cậu hẹn ăn cơm với Thẩm Vu Hoài như vậy lại có cảm giác rất vui vẻ, không hề giống cảm giác ăn cơm với người khác.

Cuối tuần đi uống rượu, là buổi tụ tập do Trình Vinh tổ chức.

Mỗi lần uống rượu, Nhan Khải Lân đều than vãn về ông anh trai của mình, căm ghét chế độ độc tài của Nhan Khải Kỳ, mọi người xung quanh đều an ủi cậu ta. Sau khi nói một lúc, cậu ta nhìn Trần Kỳ Chiêu: "Anh, gần đây anh ra ngoài uống rượu, anh trai anh không nói gì à?"

Trần Kỳ Chiêu đang xem điện thoại, nghe vậy khựng lại một chút, "Không nói gì."

Trước đây, Trần Thời Minh từng nói cậu toàn quen với những người không ra gì, sau khi hai người cãi nhau một trận, lần trước khi cậu về nhà, Trần Thời Minh cũng nhắc đến chuyện này. Có lẽ vì hôm đó vừa hẹn ăn cơm với Thẩm Vu Hoài, lúc suýt cãi nhau với Trần Thời Minh, cậu nhớ đến lời Thẩm Vu Hoài nói, kiên nhẫn giải thích với Trần Thời Minh.

Mặc dù cuối cùng giải thích xong vẫn cãi nhau, nhưng sau lần đó, Trần Thời Minh không còn nhắc lại chuyện của đám người Trình Vinh nữa.

"Trần Thời Minh gần đây đổi tính rồi." Giữa lông mày và khóe mắt Trần Kỳ Chiêu bớt đi vài phần khó chịu, "Không cấm anh uống rượu, chỉ dặn đừng uống quá muộn thôi."

Vẻ mặt Nhan Khải Lân ngưỡng mộ, thấy Trần Kỳ Chiêu vẫn đang nhắn tin thì nghiêng người qua nhìn, "Anh từ nãy giờ nhắn tin với ai thế... Má ơi, Thẩm Vu Hoài!?"

Cậu ta nhìn thấy tên trên giao diện trò chuyện, lập tức cảnh giác: "Có phải anh ấy lại đến dò la tình hình không!"

Trần Kỳ Chiêu hơi dịch điện thoại ra xa, "Em nghĩ cái gì vậy?"

"Thẩm Vu Hoài với anh trai em là cùng một phe, anh ấy chắc chắn là đến dò la tin tức rồi." Nhan Khải Lân nói.

Nhan Khải Lân nói một câu, những người xung quanh cũng phụ họa vài câu.

Trần Kỳ Chiêu hơi nhíu mày, "Thẩm Vu Hoài không như mấy người nghĩ đâu, anh ấy tốt tính lắm."

Nói xong, cậu bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, là tôi chủ động nhắn tin cho anh ấy, dò la cái gì chứ?"

Xung quanh im lặng một lát, mọi người ngạc nhiên nhìn Trần Kỳ Chiêu.

Lần trước khi Nhan Khải Lân than thở về Thẩm Vu Hoài, thái độ của Trần Kỳ Chiêu đâu có thế này.

"Gần đây quan hệ của anh với anh ấy tốt nhỉ, có phải còn hẹn nhau ăn cơm rồi không?" Nhan Khải Lân hỏi.

Trần Kỳ Chiêu trả lời tin nhắn, dừng lại một chút mới nói: "... Cũng tạm được."

[-Thẩm Vu Hoài: Anh đang ở gần chỗ em, lát nữa có cần anh đưa em về không?]

Mọi người trong phòng riêng vẫn đang nói chuyện, đột nhiên có người mở cửa bước vào, vội vàng nói: "Không ổn rồi, Lưu Khải đánh nhau với người ta rồi."

Quán bar hôm nay họ đến gần đại học S, để tránh tai mắt của Nhan Khải Kỳ, đây là lần đầu tiên họ đến đây.

Không ở trong thành phố nên có chút lộn xộn, mấy người vốn chỉ định ở phòng riêng uống rượu, lúc Lưu Khải ra ngoài đi vệ sinh thì thấy có một gã đàn ông say rượu làm khó nhân viên phục vụ, Lưu Khải đi ngang qua tiện thể giúp người ta giải vây, ai ngờ Lưu Khải nói lý với người ta, người ta không nghe nên động tay động chân, đánh không lại còn gọi thêm người.

"Tên kia không có đạo đức, nói lý không lại Lưu Khải thì động tay động chân, đánh không lại Lưu Khải thì gọi thêm người đến."

Nhan Khải Lân vô cùng kinh ngạc: "Má ơi, cái loại không có đạo lý này, Khải Tử nhà chúng ta rõ ràng là đã nói chuyện tử tế rồi."

Nhà vệ sinh của quán bar ở bên ngoài, khi Trần Kỳ Chiêu đi ra thì đã có mấy người vây quanh Lưu Khải.

Trần Kỳ Chiêu và Trình Vinh xông ra can ngăn, Nhan Khải Lân bảo người đi tìm chủ quán bar, thấy tình hình này thì báo cảnh sát ngay.

Thẩm Vu Hoài vừa lái xe đến gần đó, thấy Trần Kỳ Chiêu không trả lời tin nhắn, định vào quán bar xem sao.

Vừa đến cửa quán bar đã thấy một đám người tụ tập, anh hơi nhíu mày, xuống xe đi tới thì đúng lúc thấy Trần Kỳ Chiêu đứng cạnh cảnh sát, dường như đang nói gì đó.

Nghe những lời bàn tán xung quanh, Thẩm Vu Hoài đại khái biết chuyện gì đã xảy ra.

Bên ngoài quán bar có camera giám sát, là đối phương động tay trước, cũng có nhân viên phục vụ làm chứng, cảnh sát yêu cầu Trần Kỳ Chiêu và những người khác đến đồn cảnh sát lấy lời khai. Trần Kỳ Chiêu vừa bước ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Vu Hoài trong đám đông, cậu khựng lại, không hiểu sao Thẩm Vu Hoài lại ở đây.

Trên đường đến đồn cảnh sát, Thẩm Vu Hoài cũng đi theo, họ ngồi trên xe của Thẩm Vu Hoài.

Nhan Khải Lân sợ hãi suốt cả đường đi, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt Thẩm Vu Hoài, cậu ta nhỏ giọng nói với Trần Kỳ Chiêu: "Xong đời rồi xong đời rồi, Thẩm Vu Hoài chắc chắn sẽ tố cáo anh trai em!!"

Trần Kỳ Chiêu cẩn thận nhìn vào ghế lái, trong lòng không hiểu sao cũng thấp thỏm, tầm mắt xuyên qua gương chiếu hậu trong xe, nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Vu Hoài chăm chú lái xe.

Đến đồn cảnh sát lấy lời khai xong, lúc ra ngoài thì Thẩm Vu Hoài vẫn ở bên ngoài, trên tay cầm một túi đồ. Trần Kỳ Chiêu không dám đến gần, cậu nói: "Nhan Khải Lân vẫn còn ở bên trong, lần này không phải tụi em động tay trước, bọn họ gây sự với nhân viên phục vụ trước, sau đó lại đánh Lưu Khải..."

Thẩm Vu Hoài mím môi, tiến lên kéo tay Trần Kỳ Chiêu.

Trần Kỳ Chiêu bị anh kéo một cái, lời nói bên miệng đột nhiên dừng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nghỉ.

Thẩm Vu Hoài quỳ một chân, mở túi đồ trong tay, Trần Kỳ Chiêu lúc này mới thấy bên trong là cồn i-ốt và băng gạc, ánh mắt cậu khẽ dừng lại, Thẩm Vu Hoài đã đi mua đồ ở hiệu thuốc.

Cậu đang ngẩn người thì anh cầm tăm bông y tế đã thấm nước khử trùng, nhẹ nhàng chấm lên mặt Trần Kỳ Chiêu.

Cảm giác mát lạnh kèm theo chút đau rát, Trần Kỳ Chiêu khựng lại, nhỏ giọng giải thích chuyện vừa xảy ra, "... Vết thương không cần xử lý đâu, chỉ trầy da thôi."

Thẩm Vu Hoài nhẹ nhàng lau vết thương, vẻ mặt nghiêm túc không cho phép từ chối.

Khuôn mặt chàng trai ở ngay trước mắt, bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt đều trở nên cực kỳ rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt của đối phương.

Trần Kỳ Chiêu im lặng, cậu cúi đầu, ánh mắt không biết đặt vào đâu.

Cuối cùng chỉ có thể dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Vu Hoài, Thẩm Vu Hoài không đeo kính, đôi mắt sâu thẳm nghiêm túc, trong ánh sáng phản chiếu, Trần Kỳ Chiêu dường như nhìn thấy vẻ lúng túng của mình.

Cơn đau rát khi khử trùng dường như đã biến mất, Trần Kỳ Chiêu nhìn đôi mắt của Thẩm Vu Hoài, từ đồng tử đến hàng mi, từng chút một lan ra ngoài, nhìn đuôi mắt, nhìn sống mũi của anh... Khuôn mặt đối phương ở ngay trước mắt, Trần Kỳ Chiêu chưa bao giờ nhìn Thẩm Vu Hoài gần đến vậy.

Cậu chớp mắt, dời tầm mắt đi, chẳng mấy chốc cậu lại nhìn tiếp.

Tăm bông y tế di chuyển, cảm giác đau nhức dịu đi một chút.

Ngón tay Thẩm Vu Hoài chạm vào mặt Trần Kỳ Chiêu, cảm giác hơi lạnh khiến cậu khựng lại.

Lúc này, Thẩm Vu Hoài đột nhiên cười, đuôi mắt hơi cong lên.

Trần Kỳ Chiêu sững sờ, đây là lần đầu tiên cậu thấy Thẩm Vu Hoài cười như vậy.

Thẩm Vu Hoài bất lực nói: "Đừng nhúc nhích."

Trần Kỳ Chiêu thành thật nói: "Em không động đậy mà."

Nhưng rõ ràng cậu cũng có di chuyển gì đâu...

Tăm bông được lấy đi, ánh mắt Thẩm Vu Hoài lướt qua mặt Trần Kỳ Chiêu như thể đang xác nhận điều gì đó.

Trần Kỳ Chiêu không phân biệt được cái nóng rát trên mặt mình là do vết thương hay do nguyên nhân khác.

Ánh mắt Thẩm Vu Hoài dường như nhìn thấu cậu.

Thẩm Vu Hoài: "Xong rồi."

Trần Kỳ Chiêu đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều, thình thịch thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu cảm thấy không ổn chút nào.



Lời nhắn của tác giả:

Tiểu Trần: Em cũng không động đậy mà.

Anh Hoài: ... Mắt em đừng chuyển động là được.



Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu