Khi Cố Biệt Thì và mọi người đẩy cửa lớn ra, bọn họ nhìn thấy đúng cảnh tượng này.
Cố Biệt Thì/Sư phụ/Đồng môn: "..."
Chắc chưa tỉnh ngủ đâu?
Nếu không làm sao có thể tận mắt trông thấy tiểu sư muội mà bọn họ vẫn ngày đêm lo lắng, chỉ bằng một tay túm lấy ma đầu độ kiếp kỳ của ma tộc, vung xương lên đập cho hắn sưng đầu tía tai như vậy?
Đầu bí đao nhìn thấy viện binh, ánh mắt long lanh ngấn lệ, còn kích động hơn cả khi gặp lại mẹ ruột, một phát xé áo chạy về phía mọi người của Nguyệt Hoa Tông.
Cố Biệt Thì nhíu mày, chắn trước mặt đồng môn.
Không ngờ đầu bí đao lại trượt gối ôm chặt lấy đùi Cố Biệt Thì, khóc lóc thảm thiết:
"Cứu mạng với có kẻ g.i.ế.c ma!"
Nhìn thấy bọn họ, vì quá kích động, ta mạnh đến mức ho ra một ngụm máu. Ta thuận tay lau đi, sau đó hơi xấu hổ vẫy tay với họ: "... Hello, bro?"
29
Đầu bí đao thành thật khai báo, hắn nói hắn thật sự chịu hết nổi ta rồi.
Rõ ràng là một ma vương, vậy mà ngày nào cũng bị ta sai bảo như một nô bộc, khiến hắn không thể chịu đựng thêm nữa. Cuối cùng, hắn đã lén lút khoét mở phong ấn mà ma tộc phải tốn cả trăm năm cũng không thể phá vỡ, mong rằng nhân tộc có thể mang cái tai họa này là ta rời đi.
Ta thành thật thẳng thắn với sư phụ và các sư huynh sư tỷ về năng lực của mình, khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi quay lại phòng, phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, ta khựng người lại.
Có người từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Lòng n.g.ự.c hắn rộng lớn, có thể bao bọc cả người ta vào trong.
Rõ ràng trông rất đáng tin cậy, thế nhưng giọng nói lại run rẩy, nghẹn ngào:
"Không sao... không sao là tốt rồi."
"Muội không thích ta cũng không sao cả, ta sẽ không vượt quá giới hạn nữa... cũng sẽ không ép muội nữa..."
"Làm sư huynh cũng được, làm phụ thân cũng chẳng sao, thế nào cũng không quan trọng, ta chỉ cần muội bình an."
Có thứ gì đó ươn ướt chạm vào cổ ta.
Ta thu mình trong lòng hắn, chớp mắt một cái:
"Ừm... sư huynh, huynh có thể tham lam hơn một chút mà."
"?" Hắn cứng đờ người, cánh tay bắt đầu siết chặt.
"Ý... là gì?"
Ta kéo đầu hắn xuống, nghiêng mặt hôn lên đôi môi mềm mại của hắn, cười đến mức khóe mắt cong cong: "Ý là, huynh hoàn toàn có thể vượt ranh giới, vì ta dung túng cho huynh."
30
Thẩm Trọng Quang điên rồi.
Sau khi trận pháp kích hoạt, hắn mới biết mình đã bị lừa.
Lâm Diệu Âm vĩnh viễn không thể trở về nữa.
Trong Nguyệt Hoa Tông.
Nam nhân từng tuấn tú phi phàm, nay đầu tóc rối bời, ánh mắt điên loạn, ôm chặt lấy bài vị, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào, sao hắn có thể lừa ta! Rõ ràng hắn đã nói, chỉ cần hiến tế Giang Tẩm Nguyệt, Diệu Âm nhất định sẽ trở về!"
Hắn ngồi bệt dưới đất, không còn chút sức lực, nước mắt làm ướt đẫm vạt áo: "Hắn... đã lừa ta."
Cố Biệt Thì ánh mắt lạnh lẽo, mũi kiếm kề lên cổ Thẩm Trọng Quang, giọng trầm thấp: "Hắn là ai? Ở đâu?"
Đôi mắt Thẩm Trọng Quang không còn tiêu cự, hắn như một cỗ t.h.i t.h.ể biết đi, vô hồn nhìn ta: "Hắn là trật tự, là quy tắc, hắn ở khắp nơi. Các ngươi không bắt được hắn."
Ta cười.
Tiến lên vài bước, đoạt lấy bài vị trong tay hắn, vươn tay chộp một cái vào hư không, trong tay ta liền xuất hiện một bóng người mờ nhạt.
"Còn định trốn đến bao giờ? Hửm... nên gọi ngươi là trật tự? Hay là quy tắc?"
Bóng người trong tay ta ra sức giãy giụa, phát ra tiếng thét chói tai:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Khốn kiếp! Hạ tiện! Mau thả ta ra! Nếu không, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thẩm Trọng Quang hét lên: "Diệu Âm!"
Bóng người khẽ liếc hắn, trong mắt tràn đầy khinh thường:
"Đồ ngu xuẩn, Lâm Diệu Âm chỉ là một trong những phân thân nhỏ bé nhất của ta tại tu chân giới mà thôi. Không ngờ ả lại sinh ra thần thức, muốn trốn khỏi ta, ta đương nhiên phải xóa sổ ả rồi."
"Không ngờ ngươi lại vô dụng như vậy, ngay cả một việc đơn giản cũng làm không xong!"
Mắng xong Thẩm Trọng Quang, ả lại nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt đầy tham lam:
"Chỉ cần nuốt chửng linh hồn dị giới của ngươi, ta có thể thoát khỏi thiên đạo, không còn bị bất kỳ quy tắc nào ràng buộc!"
"Bây giờ, bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi ra! Nếu không, sau khi ngươi chết, ta sẽ ném linh hồn ngươi vào luyện ngục, vĩnh viễn, vĩnh viễn không…"
Chưa kịp nói xong, Mang Mang đột nhiên nhảy ra từ trong túi ta, vung tay tát ả hai bạt tai.
"Ta ném dưa vào mặt tổ tiên nhà ngươi!"
"Ngươi... Cha ngươi! Có biết! Nàng là ai không!"
Mang Mang tát bên trái! Hình bóng vặn vẹo.
"Nàng…!"
Mang Mang tát bên phải! Bóng người gào thét.
"Ở thế giới này!"
Một cú Thăng Long quyền cuối cùng.
Kẻ ngu ngốc vì ghen tị với tốc độ tu luyện của nam chính Cố Biệt Thì, hạ độc nam chính, kết quả tự mình uống nhầm.
"Là..." Bóng dáng ảo ảnh bị đánh hấp hối, nhìn Mang Mang, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi.
"Thiên... Thiên Đạo!"
31
Mang Mang không thèm để ý đến bóng người kia, chỉ vung tay kéo nó vào không gian thiên đạo, sau đó hí hửng chạy đến đ.ấ.m bóp vai cho ta.
"Giới chủ à, là do ta quản không nghiêm, để nó kinh động đến cô."
Giới chủ?
Ta hơi kinh ngạc nhướng mày.
Đây là thế giới mà ta đã viết ra trong tiểu thuyết của mình, vậy nên ta chính là... giới chủ của thế giới này? Hình như không có gì sai cả.
Mang Mang xoa bóp chỗ này xong lại xoa bóp chỗ kia.
"Giới chủ đại nhân yên tâm, tên ‘trật tự’ kia lại dám vọng tưởng nuốt chửng cô để thoát khỏi thế giới, ta nhất định sẽ trừng phạt thật nghiêm khắc cái thứ không biết tự lượng sức ấy!"
"Chỉ mong cô đừng trách tội những sinh linh của thế giới này."
Ta ngước mắt, ánh nắng xuyên qua cửa, mang theo hương bùn đất, mưa móc, cỏ cây.
Ngoài cửa, lại có một, hai, ba, bốn cái đầu nhô ra.
"Sư muội, đi, đi đào trứng chim nào!"
"Đừng có nháo! Bắt cá đi, tối nay ăn cá nướng!"
"Sư tỷ, các người đừng lôi kéo ta nữa..."
"A Nguyệt à, chúng ta phát tài rồi, một triệu linh thạch đã vào túi!"
Thiếu niên áo trắng mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi ta, lặng lẽ nhưng kiên định đứng bên cạnh.
Viền mắt ta hơi ướt.
Dù ta mạnh mẽ đến mức không cần ai bảo vệ, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn ta từ trước đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
Ta nghĩ… Ta yêu thế giới này.
Cũng yêu những con người nơi đây.
Cố Biệt Thì/Sư phụ/Đồng môn: "..."
Chắc chưa tỉnh ngủ đâu?
Nếu không làm sao có thể tận mắt trông thấy tiểu sư muội mà bọn họ vẫn ngày đêm lo lắng, chỉ bằng một tay túm lấy ma đầu độ kiếp kỳ của ma tộc, vung xương lên đập cho hắn sưng đầu tía tai như vậy?
Đầu bí đao nhìn thấy viện binh, ánh mắt long lanh ngấn lệ, còn kích động hơn cả khi gặp lại mẹ ruột, một phát xé áo chạy về phía mọi người của Nguyệt Hoa Tông.
Cố Biệt Thì nhíu mày, chắn trước mặt đồng môn.
Không ngờ đầu bí đao lại trượt gối ôm chặt lấy đùi Cố Biệt Thì, khóc lóc thảm thiết:
"Cứu mạng với có kẻ g.i.ế.c ma!"
Nhìn thấy bọn họ, vì quá kích động, ta mạnh đến mức ho ra một ngụm máu. Ta thuận tay lau đi, sau đó hơi xấu hổ vẫy tay với họ: "... Hello, bro?"
29
Đầu bí đao thành thật khai báo, hắn nói hắn thật sự chịu hết nổi ta rồi.
Rõ ràng là một ma vương, vậy mà ngày nào cũng bị ta sai bảo như một nô bộc, khiến hắn không thể chịu đựng thêm nữa. Cuối cùng, hắn đã lén lút khoét mở phong ấn mà ma tộc phải tốn cả trăm năm cũng không thể phá vỡ, mong rằng nhân tộc có thể mang cái tai họa này là ta rời đi.
Ta thành thật thẳng thắn với sư phụ và các sư huynh sư tỷ về năng lực của mình, khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi quay lại phòng, phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, ta khựng người lại.
Có người từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Lòng n.g.ự.c hắn rộng lớn, có thể bao bọc cả người ta vào trong.
Rõ ràng trông rất đáng tin cậy, thế nhưng giọng nói lại run rẩy, nghẹn ngào:
"Không sao... không sao là tốt rồi."
"Muội không thích ta cũng không sao cả, ta sẽ không vượt quá giới hạn nữa... cũng sẽ không ép muội nữa..."
"Làm sư huynh cũng được, làm phụ thân cũng chẳng sao, thế nào cũng không quan trọng, ta chỉ cần muội bình an."
Có thứ gì đó ươn ướt chạm vào cổ ta.
Ta thu mình trong lòng hắn, chớp mắt một cái:
"Ừm... sư huynh, huynh có thể tham lam hơn một chút mà."
"?" Hắn cứng đờ người, cánh tay bắt đầu siết chặt.
"Ý... là gì?"
Ta kéo đầu hắn xuống, nghiêng mặt hôn lên đôi môi mềm mại của hắn, cười đến mức khóe mắt cong cong: "Ý là, huynh hoàn toàn có thể vượt ranh giới, vì ta dung túng cho huynh."
30
Thẩm Trọng Quang điên rồi.
Sau khi trận pháp kích hoạt, hắn mới biết mình đã bị lừa.
Lâm Diệu Âm vĩnh viễn không thể trở về nữa.
Trong Nguyệt Hoa Tông.
Nam nhân từng tuấn tú phi phàm, nay đầu tóc rối bời, ánh mắt điên loạn, ôm chặt lấy bài vị, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào, sao hắn có thể lừa ta! Rõ ràng hắn đã nói, chỉ cần hiến tế Giang Tẩm Nguyệt, Diệu Âm nhất định sẽ trở về!"
Hắn ngồi bệt dưới đất, không còn chút sức lực, nước mắt làm ướt đẫm vạt áo: "Hắn... đã lừa ta."
Cố Biệt Thì ánh mắt lạnh lẽo, mũi kiếm kề lên cổ Thẩm Trọng Quang, giọng trầm thấp: "Hắn là ai? Ở đâu?"
Đôi mắt Thẩm Trọng Quang không còn tiêu cự, hắn như một cỗ t.h.i t.h.ể biết đi, vô hồn nhìn ta: "Hắn là trật tự, là quy tắc, hắn ở khắp nơi. Các ngươi không bắt được hắn."
Ta cười.
Tiến lên vài bước, đoạt lấy bài vị trong tay hắn, vươn tay chộp một cái vào hư không, trong tay ta liền xuất hiện một bóng người mờ nhạt.
"Còn định trốn đến bao giờ? Hửm... nên gọi ngươi là trật tự? Hay là quy tắc?"
Bóng người trong tay ta ra sức giãy giụa, phát ra tiếng thét chói tai:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Khốn kiếp! Hạ tiện! Mau thả ta ra! Nếu không, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thẩm Trọng Quang hét lên: "Diệu Âm!"
Bóng người khẽ liếc hắn, trong mắt tràn đầy khinh thường:
"Đồ ngu xuẩn, Lâm Diệu Âm chỉ là một trong những phân thân nhỏ bé nhất của ta tại tu chân giới mà thôi. Không ngờ ả lại sinh ra thần thức, muốn trốn khỏi ta, ta đương nhiên phải xóa sổ ả rồi."
"Không ngờ ngươi lại vô dụng như vậy, ngay cả một việc đơn giản cũng làm không xong!"
Mắng xong Thẩm Trọng Quang, ả lại nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt đầy tham lam:
"Chỉ cần nuốt chửng linh hồn dị giới của ngươi, ta có thể thoát khỏi thiên đạo, không còn bị bất kỳ quy tắc nào ràng buộc!"
"Bây giờ, bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi ra! Nếu không, sau khi ngươi chết, ta sẽ ném linh hồn ngươi vào luyện ngục, vĩnh viễn, vĩnh viễn không…"
Chưa kịp nói xong, Mang Mang đột nhiên nhảy ra từ trong túi ta, vung tay tát ả hai bạt tai.
"Ta ném dưa vào mặt tổ tiên nhà ngươi!"
"Ngươi... Cha ngươi! Có biết! Nàng là ai không!"
Mang Mang tát bên trái! Hình bóng vặn vẹo.
"Nàng…!"
Mang Mang tát bên phải! Bóng người gào thét.
"Ở thế giới này!"
Một cú Thăng Long quyền cuối cùng.
Kẻ ngu ngốc vì ghen tị với tốc độ tu luyện của nam chính Cố Biệt Thì, hạ độc nam chính, kết quả tự mình uống nhầm.
"Là..." Bóng dáng ảo ảnh bị đánh hấp hối, nhìn Mang Mang, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi.
"Thiên... Thiên Đạo!"
31
Mang Mang không thèm để ý đến bóng người kia, chỉ vung tay kéo nó vào không gian thiên đạo, sau đó hí hửng chạy đến đ.ấ.m bóp vai cho ta.
"Giới chủ à, là do ta quản không nghiêm, để nó kinh động đến cô."
Giới chủ?
Ta hơi kinh ngạc nhướng mày.
Đây là thế giới mà ta đã viết ra trong tiểu thuyết của mình, vậy nên ta chính là... giới chủ của thế giới này? Hình như không có gì sai cả.
Mang Mang xoa bóp chỗ này xong lại xoa bóp chỗ kia.
"Giới chủ đại nhân yên tâm, tên ‘trật tự’ kia lại dám vọng tưởng nuốt chửng cô để thoát khỏi thế giới, ta nhất định sẽ trừng phạt thật nghiêm khắc cái thứ không biết tự lượng sức ấy!"
"Chỉ mong cô đừng trách tội những sinh linh của thế giới này."
Ta ngước mắt, ánh nắng xuyên qua cửa, mang theo hương bùn đất, mưa móc, cỏ cây.
Ngoài cửa, lại có một, hai, ba, bốn cái đầu nhô ra.
"Sư muội, đi, đi đào trứng chim nào!"
"Đừng có nháo! Bắt cá đi, tối nay ăn cá nướng!"
"Sư tỷ, các người đừng lôi kéo ta nữa..."
"A Nguyệt à, chúng ta phát tài rồi, một triệu linh thạch đã vào túi!"
Thiếu niên áo trắng mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi ta, lặng lẽ nhưng kiên định đứng bên cạnh.
Viền mắt ta hơi ướt.
Dù ta mạnh mẽ đến mức không cần ai bảo vệ, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn ta từ trước đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
Ta nghĩ… Ta yêu thế giới này.
Cũng yêu những con người nơi đây.