Trận đấu Thiên Kiêu năm nay tổ chức tại đây, trước cổng thành người đông như kiến, xếp thành một hàng dài như rồng.

 

Lâm Uyên Thành đúng như tên gọi, xây bên bờ một vực sâu vạn trượng.

 

Nghe nói vị thành chủ đầu tiên là một vị đại năng Độ Kiếp Kỳ, đã lấy thành này làm trận pháp trung tâm, vẽ nên một đại trận phong ấn để trấn áp yêu tà ma vật trong vực thẳm.

 

Nhớ đến chuyện chính, ta kéo tay Cố Biệt Thì, chạy về phía điểm ghi danh.

 

"Sư huynh mau đi thôi, ta đã ngửi thấy mùi một triệu linh thạch rồi!"

 

Cố Biệt Thì khựng lại, rất nhanh liền cong mắt bật cười.

 

"Được."

 

17

 

Trận đấu Thiên Kiêu tổng cộng có bốn vòng.

 

Lần lượt là kiểm tra linh căn tư chất, sàng lọc trong bí cảnh thí luyện, khảo nghiệm tâm ma vấn tâm, và quyết đấu trên bậc thang mây.

 

Trong mắt ta, mấy cửa ải này căn bản chẳng đáng kể gì với nam chính!

 

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

 

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, danh tiếng của Cố Biệt Thì đã lan truyền khắp Lâm Uyên Thành.

 

"Nghe chưa? Năm nay trong trận đấu Thiên Kiêu xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, trực tiếp giẫm đạp các thiên kiêu được bồi dưỡng từ các đại tông môn xuống dưới chân!"

 

"Giờ ai trong thành chẳng biết hắn? Hôm kiểm tra linh căn ta có mặt ở đó! Trời ạ, hắn trực tiếp làm nổ tung tinh thạch kiểm tra tư chất!"

 

"Còn nữa, trong thí luyện bí cảnh, hắn một mình thu thập gần nửa số linh bài trong bí cảnh, quét ngang tất cả mà giành lấy quán quân!"

 

"Nghe nói hắn đến từ… Ừm… Nguyệt Hoa Tông? Cái tông môn nhỏ chưa từng nghe danh, lần này bị liên lụy thảm rồi nhỉ, ra ngoài còn phải kéo theo một cái bình hoa bệnh tật…"

 

Thiếu niên thiên tài, thực lực mạnh mẽ, dung mạo tuyệt trần, không ít thế lực đều muốn thu hắn vào môn hạ.

 

Bọn họ không ngừng đưa đến linh dược pháp bảo, công pháp linh phù, nhưng Cố Biệt Thì vẫn không động lòng.

 

Thấy đường này không thông, họ liền nhắm vào ta, cái "bình hoa bệnh tật" mà họ nói.

 

Lưu Vân Tông là kẻ ra tay trước.

 

Nam tử cầm đầu không biết đã đọc bao nhiêu thoại bản, bịa ra một câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa, ta vừa gặp hắn đã nhất kiến chung tình, gặp hai lần liền tâm ý tương thông, đến lần thứ ba thì định chung thân đại sự, khiến cho mọi người xung quanh cảm động đến rơi nước mắt.

 

Cuối cùng, hắn bày tỏ rằng bị sự kiên trì không bỏ cuộc của ta làm rung động, quyết định kết thành đạo lữ với ta.

 

Ta: "?"

 

Excuse me?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Có phải bãi rác ở đâu đó vừa nổ tung, thổi bay hắn ra ngoài đường không nhà để về không?

 

Cách biểu hiện não tàn này thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.

 

Cố Biệt Thì tuy rằng tính tình lạnh lùng, nhưng rất ít khi nổi giận, lần này lại tự mình ra tay, đánh đám người Lưu Vân Tông thê thảm đến mức mũi dập mặt sưng, ném thẳng ra khỏi khách điếm.

 

Hắn đạp lên bàn tay kẻ cầm đầu vừa định chạm vào ta, đôi mắt rủ xuống, giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm không tan:

 

"Đạo lữ? Ngươi cũng xứng?"

 

Người kia bị đánh rụng một chiếc răng cửa, nói chuyện rò rỉ hơi vẫn cố tình tỏ vẻ hống hách:

 

"Nàng ấy sớm muộn gì cũng sẽ rời xa ngươi, ngươi có thể bảo vệ nàng ấy nhất thời, nhưng bảo vệ cả đời được sao?"

 

Ta cắn một viên kẹo hồ lô, nhìn theo bóng dáng cao lớn thẳng tắp trước mặt.

 

Cố Biệt Thì như một pho tượng bị đóng đinh tại chỗ, không nói một lời, siết chặt thanh kiếm trong tay.

 

Hắn không đáp lại.

 

18

 

Vòng khảo nghiệm tâm ma vấn tâm đã bắt đầu.

 

Như thường lệ, ta đứng ở lối ra đợi Cố Biệt Thì nhẹ nhàng vượt ải, nhưng lần này, mãi đến lúc mặt trời lặn, ta mới đợi được một bóng người mất hồn lảo đảo đi ra.

 

Hắn chật vật dùng kiếm chống đỡ thân thể, đầu hơi cúi, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

 

Cố Biệt Thì mà ta quen biết, luôn là dáng vẻ đoan chính thanh nhã, ôn hòa như trăng sáng, chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ thất thần như thế này bao giờ!

 

Sau khi bước ra khỏi vấn tâm quan, hắn ôm một vò rượu, ngồi lặng lẽ trên mái nhà ba đêm liên tục. Cuối cùng vẫn là ta tìm thang leo lên, lôi hắn xuống dưới.

 

Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô hồn của hắn, trong lòng dâng lên một cơn bực bội khó hiểu, không kìm được mà hỏi:

 

"Sư huynh, trong vấn tâm huynh đã thấy gì? Sao lại khiến bản thân ra nông nỗi này!"

 

Ta cố gắng đè nén cảm giác bứt rứt trong lồng ngực, cau mày cởi lớp áo ngoài ám mùi rượu của hắn.

 

"Trước đây huynh chưa từng uống rượu."

 

Cố Biệt Thì nhắm mắt, bàn tay lạnh lẽo chợt siết lấy cổ tay ta, cuối cùng cũng mở miệng:

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Sư muội, ta nhìn thấy… muội xuất giá."

 

Cổ họng hắn khẽ động, giọng nói khô khốc, như đang dùng hết ý chí mới có thể tiếp tục:

 

"Muội đội khăn voan đỏ, hân hoan chạy đến bên cạnh một nam nhân khác."

 

"Lần đầu tiên ta nếm trải mùi vị của sợ hãi và ghen tuông. Lúc này ta mới biết, bản thân không hề chính trực, mạnh mẽ, hay kiên cường như ta vẫn tưởng."