Sao địa điểm thi đấu này càng nhìn càng thấy không đúng?
Bọn họ định đưa ta đi đâu vậy?
Ta ló đầu ra khỏi cửa sổ, bốn chữ lớn "trận đấu Thiên Kiêu" dát vàng lấp lánh ở cổng vào, sáng đến mức khiến người ta choáng váng.
Khoan đã, ta không phải đang đấu võ đài sao?
Sao lại bị đưa đến đây rồi!?
Ta vội vàng gọi quản sự đến hỏi:
"Chuyện này là sao? Không phải đấu võ đài sao? Sao lại đến đây?"
Quản sự nhìn ta với ánh mắt kỳ quái:
"Thân phận của ngươi là người ngăn chặn, trận cuối tất nhiên phải quyết đấu với thiên kiêu chiến thắng của trận đấu Thiên Kiêu. Chuyện này chúng ta đã thông báo từ trước rồi."
"Chỉ có người đánh bại ngươi, mới có tư cách kế thừa thần khí."
Mặt ta tái nhợt, cảm giác bầu trời sụp đổ.
Mải nhìn thưởng mà quên mất xem quy tắc thi đấu rồi!
"Hả... Vậy chẳng phải, ta sẽ chạm trán với... Cố Biệt Thì?"
Mang Mang nghe thấy tên Cố Biệt Thì, liền thò đầu ra khỏi túi.
"Chíp?"
Ta lập tức nhét nó trở lại.
"Con ơi, mẫu thân con bây giờ tính mạng như chỉ mành treo chuông, lát nữa, bất kể thế nào, nhất định đừng có chui ra!"
"Chíp!"
23
Để tránh bại lộ thân phận, ta quấn mình kín mít từ đầu đến chân, ngay cả mắt cá chân cũng không lộ ra ngoài, chỉ thiếu nước biến thành xác ướp.
Ở phía bên kia võ đài, Cố Biệt Thì buộc cao đuôi ngựa, khí chất quanh thân thanh khiết như minh nguyệt, giơ kiếm hướng ta hành lễ:
"Cố Biệt Thì, xin chỉ giáo."
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng ta, ta im lặng gật đầu.
Không thể mở miệng!
Chỉ cần nói chuyện, chắc chắn sẽ bị lộ!
Ta chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trò hề này, phần thưởng gì đó ta không cần nữa, ta chỉ muốn rời khỏi đây!!!
Ta quyết định rồi, vừa nghe hiệu lệnh bắt đầu, ta lập tức nhảy xuống đài.
Trận đấu bắt đầu.
Ta lập tức xuất kích, quay người chạy thẳng xuống dưới đài.
Cố Biệt Thì cau mày, đầu ngón chân khẽ điểm, thoắt cái đã chặn trước mặt ta.
Ta không kịp thu lực, vô tình húc đầu thẳng vào n.g.ự.c hắn.
Hắn dường như cũng không ngờ ta có sức mạnh lớn như vậy, hự một tiếng, trực tiếp bị húc bay khỏi võ đài.
"Rầm!" Tiếng rơi nặng nề vang lên, xung quanh lập tức im bặt.
Mãi đến khi Cố Biệt Thì ôm ngực, mỉm cười thản nhiên nói một câu "Thuật không bằng người", đám đông mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bùng nổ những tràng thán phục.
Ta có hơi không tin nổi.
Chậc, đây là nam chính mà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sao có thể yếu như vậy được?
Ánh mắt vô tình quét qua nụ cười nơi khóe môi Cố Biệt Thì, ta mới chợt hiểu ra mình bị lừa rồi.
Phải rồi, ai thèm tranh hạng nhất chứ?
Mục tiêu của Cố Biệt Thì xưa nay vốn là hạng nhì mà!
Hắn đã tính toán hết cả rồi!?
Ta muốn khiếu nại, có người dàn xếp trận đấu!!!
24
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ngay khoảnh khắc trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc, mặt đất dưới chân mọi người bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, một luồng khí mạnh mẽ từ sâu trong lòng đất bùng phát ra. Trên đài cao, sắc mặt chủ thành Lâm Uyên biến đổi:
"Không ổn! Khe nứt Ma Uyên lại xuất hiện rồi! Chết tiệt, lần này sao lại nhanh như vậy!"
Ánh mắt hắn đảo qua bốn phía, giọng nói vang vọng khắp trường đấu qua linh lực:
"Phong ấn của Ma Uyên đã lỏng lẻo! Mong các tu sĩ có tu vi từ Kim Đan trở lên trợ ta một tay trấn áp ma đầu! Nếu thành công, Lâm Uyên thành tất có hậu tạ trọng hậu!"
"Trấn áp ma đầu, nghĩa bất dung từ!"
"Tại hạ nguyện giúp thành chủ một tay!"
"Ta cũng đồng ý!"
Ta nhìn về phía Cố Biệt Thì, quả nhiên hắn đi theo đoàn người của Thành chủ. Trước khi đi, hắn còn liếc ta một cái.
Không biết hắn có nhận ra ta không, nhưng hiện tại việc quan trọng nhất là nhanh chóng rời khỏi đây, tránh để bại lộ thân phận.
Vừa đi được mấy bước, cổ tay ta đột nhiên bị ai đó kéo lại. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
"Giang cô nương, tìm nàng thật lâu rồi."
Thẩm Trọng Quang?!
Ta muốn quay đầu lại, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một mùi hương kỳ dị ập đến, khiến ta ngay lập tức mất đi khả năng cử động.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, ta ngất đi.
25
Khi tỉnh lại, pháp khí ngụy trang trên mặt ta đã bị lấy đi.
Bên dưới là một vực sâu không thấy đáy, vang lên những tiếng khóc than và gào thét ghê rợn.
Gió cuộn mạnh làm tung bay tà váy, ta bị treo lơ lửng trên một cành cây.
Dưới gốc cây, Thẩm Trọng Quang cầm một con d.a.o găm, cười tủm tỉm chào ta:
"Nàng tỉnh rồi à?"
Ta hết sức bình tĩnh hỏi hắn:
"Tại sao lại làm vậy?"
Hắn đưa ngón trỏ lên môi, khẽ ra hiệu:
"Suỵt! Giang cô nương, đừng sợ, ta chỉ muốn nhờ nàng một chuyện thôi."
Ta cúi đầu nhìn dây thừng trói trên người mình:
"Vậy đây là thái độ xin người giúp đỡ của ngươi?"
"Nếu nàng muốn coi nó là cưỡng ép cũng không sai." Hắn thản nhiên đáp, "Thể chất của nàng quá đặc biệt... Ta vốn đã định từ bỏ rồi, nhưng ngay khi tuyệt vọng, lại gặp được nàng! Một linh hồn và thân xác không thuộc về tam giới, chính là tế phẩm hoàn hảo nhất."
"Tế phẩm?"
Bọn họ định đưa ta đi đâu vậy?
Ta ló đầu ra khỏi cửa sổ, bốn chữ lớn "trận đấu Thiên Kiêu" dát vàng lấp lánh ở cổng vào, sáng đến mức khiến người ta choáng váng.
Khoan đã, ta không phải đang đấu võ đài sao?
Sao lại bị đưa đến đây rồi!?
Ta vội vàng gọi quản sự đến hỏi:
"Chuyện này là sao? Không phải đấu võ đài sao? Sao lại đến đây?"
Quản sự nhìn ta với ánh mắt kỳ quái:
"Thân phận của ngươi là người ngăn chặn, trận cuối tất nhiên phải quyết đấu với thiên kiêu chiến thắng của trận đấu Thiên Kiêu. Chuyện này chúng ta đã thông báo từ trước rồi."
"Chỉ có người đánh bại ngươi, mới có tư cách kế thừa thần khí."
Mặt ta tái nhợt, cảm giác bầu trời sụp đổ.
Mải nhìn thưởng mà quên mất xem quy tắc thi đấu rồi!
"Hả... Vậy chẳng phải, ta sẽ chạm trán với... Cố Biệt Thì?"
Mang Mang nghe thấy tên Cố Biệt Thì, liền thò đầu ra khỏi túi.
"Chíp?"
Ta lập tức nhét nó trở lại.
"Con ơi, mẫu thân con bây giờ tính mạng như chỉ mành treo chuông, lát nữa, bất kể thế nào, nhất định đừng có chui ra!"
"Chíp!"
23
Để tránh bại lộ thân phận, ta quấn mình kín mít từ đầu đến chân, ngay cả mắt cá chân cũng không lộ ra ngoài, chỉ thiếu nước biến thành xác ướp.
Ở phía bên kia võ đài, Cố Biệt Thì buộc cao đuôi ngựa, khí chất quanh thân thanh khiết như minh nguyệt, giơ kiếm hướng ta hành lễ:
"Cố Biệt Thì, xin chỉ giáo."
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng ta, ta im lặng gật đầu.
Không thể mở miệng!
Chỉ cần nói chuyện, chắc chắn sẽ bị lộ!
Ta chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trò hề này, phần thưởng gì đó ta không cần nữa, ta chỉ muốn rời khỏi đây!!!
Ta quyết định rồi, vừa nghe hiệu lệnh bắt đầu, ta lập tức nhảy xuống đài.
Trận đấu bắt đầu.
Ta lập tức xuất kích, quay người chạy thẳng xuống dưới đài.
Cố Biệt Thì cau mày, đầu ngón chân khẽ điểm, thoắt cái đã chặn trước mặt ta.
Ta không kịp thu lực, vô tình húc đầu thẳng vào n.g.ự.c hắn.
Hắn dường như cũng không ngờ ta có sức mạnh lớn như vậy, hự một tiếng, trực tiếp bị húc bay khỏi võ đài.
"Rầm!" Tiếng rơi nặng nề vang lên, xung quanh lập tức im bặt.
Mãi đến khi Cố Biệt Thì ôm ngực, mỉm cười thản nhiên nói một câu "Thuật không bằng người", đám đông mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bùng nổ những tràng thán phục.
Ta có hơi không tin nổi.
Chậc, đây là nam chính mà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sao có thể yếu như vậy được?
Ánh mắt vô tình quét qua nụ cười nơi khóe môi Cố Biệt Thì, ta mới chợt hiểu ra mình bị lừa rồi.
Phải rồi, ai thèm tranh hạng nhất chứ?
Mục tiêu của Cố Biệt Thì xưa nay vốn là hạng nhì mà!
Hắn đã tính toán hết cả rồi!?
Ta muốn khiếu nại, có người dàn xếp trận đấu!!!
24
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ngay khoảnh khắc trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc, mặt đất dưới chân mọi người bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, một luồng khí mạnh mẽ từ sâu trong lòng đất bùng phát ra. Trên đài cao, sắc mặt chủ thành Lâm Uyên biến đổi:
"Không ổn! Khe nứt Ma Uyên lại xuất hiện rồi! Chết tiệt, lần này sao lại nhanh như vậy!"
Ánh mắt hắn đảo qua bốn phía, giọng nói vang vọng khắp trường đấu qua linh lực:
"Phong ấn của Ma Uyên đã lỏng lẻo! Mong các tu sĩ có tu vi từ Kim Đan trở lên trợ ta một tay trấn áp ma đầu! Nếu thành công, Lâm Uyên thành tất có hậu tạ trọng hậu!"
"Trấn áp ma đầu, nghĩa bất dung từ!"
"Tại hạ nguyện giúp thành chủ một tay!"
"Ta cũng đồng ý!"
Ta nhìn về phía Cố Biệt Thì, quả nhiên hắn đi theo đoàn người của Thành chủ. Trước khi đi, hắn còn liếc ta một cái.
Không biết hắn có nhận ra ta không, nhưng hiện tại việc quan trọng nhất là nhanh chóng rời khỏi đây, tránh để bại lộ thân phận.
Vừa đi được mấy bước, cổ tay ta đột nhiên bị ai đó kéo lại. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
"Giang cô nương, tìm nàng thật lâu rồi."
Thẩm Trọng Quang?!
Ta muốn quay đầu lại, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một mùi hương kỳ dị ập đến, khiến ta ngay lập tức mất đi khả năng cử động.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, ta ngất đi.
25
Khi tỉnh lại, pháp khí ngụy trang trên mặt ta đã bị lấy đi.
Bên dưới là một vực sâu không thấy đáy, vang lên những tiếng khóc than và gào thét ghê rợn.
Gió cuộn mạnh làm tung bay tà váy, ta bị treo lơ lửng trên một cành cây.
Dưới gốc cây, Thẩm Trọng Quang cầm một con d.a.o găm, cười tủm tỉm chào ta:
"Nàng tỉnh rồi à?"
Ta hết sức bình tĩnh hỏi hắn:
"Tại sao lại làm vậy?"
Hắn đưa ngón trỏ lên môi, khẽ ra hiệu:
"Suỵt! Giang cô nương, đừng sợ, ta chỉ muốn nhờ nàng một chuyện thôi."
Ta cúi đầu nhìn dây thừng trói trên người mình:
"Vậy đây là thái độ xin người giúp đỡ của ngươi?"
"Nếu nàng muốn coi nó là cưỡng ép cũng không sai." Hắn thản nhiên đáp, "Thể chất của nàng quá đặc biệt... Ta vốn đã định từ bỏ rồi, nhưng ngay khi tuyệt vọng, lại gặp được nàng! Một linh hồn và thân xác không thuộc về tam giới, chính là tế phẩm hoàn hảo nhất."
"Tế phẩm?"