Chương 48: Màu đỏ tượng trưng cho mối tình đầu
Hạ Tòng Sơn sửng sốt hồi lâu, đầu óc sắp chết máy vẫn không nghĩ ra cái này phải đổi thế nào?
Không tiền thì có thể kiếm, nhưng nam đâu phải thay bộ đồ là biến thành nữ được.
Hắn vò đầu, bất mãn nói: "Nam thì sao? Bộ ông ấy không phải nam chắc?"
Dư Cận Vãn lẩm bẩm: "Nhưng ông ấy đâu hẹn hò với nam."
"Vậy ông ấy thích nữ thì người khác cũng phải thích à?" Hạ Tòng Sơn càng tức hơn, "Sao cha em còn ngang ngược hơn hoàng đế nữa vậy? Tân Trung Quốc thành lập mà không báo cho ông ấy biết sao?"
Dư Cận Vãn không nói gì.
Hạ Tòng Sơn không tiện nói xấu cha anh nên sửa lời: "Không phải anh mắng cha em đâu, chỉ là......"
Dư Cận Vãn nhặt quyển sách dưới đất lên rồi nói khẽ: "Ông ấy nói như vậy sẽ mất mặt, sẽ ảnh hưởng đến công ty......"
Vẻ mặt Hạ Tòng Sơn sa sầm: "Vì tiền mà ông ấy không quan tâm gì đến cảm nhận của em sao?"
Dư Cận Vãn im lặng một hồi, không trả lời mà chỉ nói: "Em về đây."
Hạ Tòng Sơn nắm vai anh, nghiêm túc hỏi: "Nếu anh không phải nam thì em còn thích anh không?"
Dư Cận Vãn sửng sốt: "Em...... không biết nữa."
Hạ Tòng Sơn nhìn anh, bỗng nhiên ôm chầm lấy anh rồi nói tiếp: "Nếu cha em không đồng ý thì chúng ta hẹn hò lén lút trước nhé?"
Hắn quả quyết: "Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ tìm cách để ông ấy chấp nhận."
Dư Cận Vãn nép vào ngực hắn, nghe thấy hắn nói: "Anh đếm đến ba, nếu em không phản đối nghĩa là đồng ý."
Sau đó hắn hô to: "Ba!"
Hạ Tòng Sơn: "Hehe, em đồng ý rồi đấy nhé."
Dư Cận Vãn: "......"
Sáng sớm, khi Lâm Miểu ngủ dậy thì Hoắc Dữ Xuyên không còn nằm bên cạnh.
Sao dậy sớm thế, hết cảm rồi à? Lâm Miểu dụi mắt, lúc xuống lầu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên đang nói chuyện điện thoại, hình như là việc công ty.
Giọng hắn hơi khàn, có lẽ vì chưa khỏi hẳn.
Nhưng ăn sáng xong hắn vẫn cùng Lâm Miểu ra cửa, nói muốn đến công ty một chuyến.
Làm chủ thật không dễ gì, Lâm Miểu nhìn vẻ mặt tiều tụy của hắn rồi nghĩ thầm, bị bệnh vẫn phải đi làm, mới nằm trên giường mấy ngày đã có người thúc giục.
Hắn đưa Lâm Miểu đến trường. Trước khi xuống xe, Lâm Miểu chồm sang gọi Hoắc Dữ Xuyên một tiếng.
Hoắc Dữ Xuyên tưởng cậu muốn nói gì nên cúi đầu xuống.
Lâm Miểu hôn vội một cái lên trán hắn.
"Hôn bù cho sáng nay đó."
Nói xong cậu vội vàng xuống xe chạy mất.
Lâm Miểu đi đến tòa nhà giảng dạy thì thấy Hoắc Dữ Xuyên nhắn tin: "Nói nghe nè."
Lâm Miểu: "Gì thế?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Lần sau hôn chậm chút xíu được không?"
Gò má Lâm Miểu nóng ran, cất điện thoại rồi vào lớp.
Đám Tưởng Nhạc Minh đã đến trước, còn giữ chỗ cho cậu, "Miểu...... Bố, ngồi đây nè."
Lâm Miểu đặt ba lô xuống, suy nghĩ giây lát rồi bảo Tưởng Nhạc Minh khỏi cần gọi mình là bố một tháng.
"Thật không?!" Tưởng Nhạc Minh mừng rỡ nhào tới ôm cậu: "Miểu à, cậu đúng là Miểu yêu dấu của tớ mà!"
Lâm Miểu vội cản hắn lại, hít sâu mấy hơi rồi nói: "Tớ và Hoắc Dữ Xuyên...... hẹn hò rồi."
Ba người bạn cùng phòng đồng loạt nhìn cậu.
Lâm Miểu do dự nói: "Nếu các cậu không chấp nhận được......"
Tưởng Nhạc Minh: "Sao tớ chẳng kinh ngạc chút nào vậy nhỉ?"
Hà Duật: "Đúng vậy."
Chu Trác: "Đúng vậy."
Tưởng Nhạc Minh: "Cảm giác như...... hai cậu hẹn hò lâu lắm rồi ấy."
Hà Duật, Chu Trác: "Đúng vậy đúng vậy."
Lâm Miểu: "......"
Buổi chiều tan học, Hoắc Dữ Xuyên gọi điện cho Lâm Miểu, nói mình phải tăng ca ở công ty nên sẽ về muộn.
"Được rồi," Lâm Miểu nói, "Cậu chưa khỏi bệnh đâu, đừng làm việc quá sức nhé."
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Ừ."
Tiểu Trịnh lái xe đến cổng trường đón Lâm Miểu về nhà.
Đi ngang một tiệm hoa, Lâm Miểu nhìn những bông hoa tươi tắn rực rỡ, nhớ lại người khác yêu đương hình như đều tặng hoa.
Cậu vội vàng bảo Tiểu Trịnh dừng lại.
Chủ tiệm hoa là một phụ nữ trung niên có nụ cười hiền hậu, thấy Lâm Miểu xem hoa thì hỏi: "Anh chàng đẹp trai muốn mua hoa tặng ai à?"
Lâm Miểu gật đầu.
Thấy tai cậu hơi đỏ, bà chủ trêu chọc: "Mới biết yêu lần đầu đúng không?"
Lâm Miểu ngượng ngùng ậm ừ.
Bà chủ chọn một bó hồng thật đẹp, "Bó này được không? Màu đỏ tượng trưng cho mối tình đầu, chắc bạn gái em sẽ thích lắm đấy."
"Không phải," Lâm Miểu nói, "Bạn trai ạ."
Bà chủ: "......"
"Cũng được, ha ha ha..." Bà chủ cười ngượng: "Nếu là bạn trai thì đổi bó khác vậy."
"Sao phải đổi ạ?" Lâm Miểu cầm lấy bó hoa từ tay bà, "Bó này đẹp mà."
Bà chủ: "Nhưng tặng bạn trai thì......"
Lâm Miểu: "Tặng hoa cũng phân biệt giới tính sao?"
Cậu cúi đầu ngửi hương hoa dìu dịu rồi thì thầm với hoa hồng: "Tình đầu là Hoắc Dữ Xuyên mà."
Thấy Lâm Miểu ôm bó hồng to ngồi vào xe, Tiểu Trịnh sững sờ mấy giây.
Lâm Miểu hớn hở nói: "Chúng ta đến chỗ Hoắc Dữ Xuyên đi."
Tiểu Trịnh: "...... Được."
Khi họ đến công ty thì Lâm Kiến Hưng đã tan ca, những người khác cũng lục tục ra về, chỉ còn lác đác mấy người.
Lâm Miểu thở phào nhẹ nhõm. Cậu vẫn chưa nghĩ ra nên thú nhận với cha mình thế nào, lỡ ông nổi giận chạy tới đánh Hoắc Dữ Xuyên thì biết làm sao đây?
Mất công người khác hiểu lầm Hoắc Dữ Xuyên quỵt lương bảo vệ nữa.
Biết đâu còn bị đưa lên tin thời sự---Bảo vệ của công ty XX bức xúc rượt đánh giám đốc khắp ba dãy phố?
Khi Lâm Miểu lên lầu thì thấy Hoắc Dữ Xuyên ngồi dựa vào sofa trong phòng làm việc đọc tài liệu, vẻ mặt hơi mệt mỏi.
Cậu ôm hoa đi tới.
Nghe tiếng bước chân, Hoắc Dữ Xuyên ngẩng đầu lên, một bó hồng lập tức rơi vào ngực.
"Tặng cậu đó," hai mắt Lâm Miểu lóe sáng như sao, "Thích không?"
Thật lâu sau Hoắc Dữ Xuyên vẫn chưa tỉnh táo lại.
Yết hầu hắn nhấp nhô, hồi lâu sau mới nói: "Thích."
Ánh mắt Lâm Miểu đầy ý cười, hài lòng ngồi xuống cạnh hắn: "Tớ ở đây với cậu nhé."
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Chắc phải ở đến khuya lận."
Lâm Miểu: "Khuya thì khuya, tớ cũng rảnh mà."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi: "Tối nay không đi làm à?"
"Không," Lâm Miểu lẩm bẩm, "Tháng này sếp Hạ chưa trả lương cho tớ nữa."
Hoắc Dữ Xuyên cười: "Lát nữa tớ sẽ mắng anh ta."
Hắn ôm hoa kéo Lâm Miểu đứng dậy: "Vậy ăn cơm trước đi."
Thế là bó hồng kia được ôm từ lầu trên xuống lầu dưới rồi ôm vào xe.
Hoắc Dữ Xuyên chụp một tấm ảnh gửi cho Hạ Tòng Sơn.
"Lâm Miểu tặng đấy."
Hạ Tòng Sơn: "Tặng cậu ngâm rượu uống à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Tặng bạn trai chứ."
Hạ Tòng Sơn hừ lạnh một tiếng rồi trả lời: "Tôi cũng có bạn trai vậy."
Hoắc Dữ Xuyên: "Thế người ta có tặng hoa cho anh không?"
Hạ Tòng Sơn: "......"
Hạ Tòng Sơn lập tức nhắn tin cho Dư Cận Vãn: "Anh cũng muốn hoa hồng, vừa to vừa đỏ nữa! Phải đỏ hơn hoa của Hoắc Dữ Xuyên mới chịu!"
Dư Cận Vãn: "......"
Không tiền thì có thể kiếm, nhưng nam đâu phải thay bộ đồ là biến thành nữ được.
Hắn vò đầu, bất mãn nói: "Nam thì sao? Bộ ông ấy không phải nam chắc?"
Dư Cận Vãn lẩm bẩm: "Nhưng ông ấy đâu hẹn hò với nam."
"Vậy ông ấy thích nữ thì người khác cũng phải thích à?" Hạ Tòng Sơn càng tức hơn, "Sao cha em còn ngang ngược hơn hoàng đế nữa vậy? Tân Trung Quốc thành lập mà không báo cho ông ấy biết sao?"
Dư Cận Vãn không nói gì.
Hạ Tòng Sơn không tiện nói xấu cha anh nên sửa lời: "Không phải anh mắng cha em đâu, chỉ là......"
Dư Cận Vãn nhặt quyển sách dưới đất lên rồi nói khẽ: "Ông ấy nói như vậy sẽ mất mặt, sẽ ảnh hưởng đến công ty......"
Vẻ mặt Hạ Tòng Sơn sa sầm: "Vì tiền mà ông ấy không quan tâm gì đến cảm nhận của em sao?"
Dư Cận Vãn im lặng một hồi, không trả lời mà chỉ nói: "Em về đây."
Hạ Tòng Sơn nắm vai anh, nghiêm túc hỏi: "Nếu anh không phải nam thì em còn thích anh không?"
Dư Cận Vãn sửng sốt: "Em...... không biết nữa."
Hạ Tòng Sơn nhìn anh, bỗng nhiên ôm chầm lấy anh rồi nói tiếp: "Nếu cha em không đồng ý thì chúng ta hẹn hò lén lút trước nhé?"
Hắn quả quyết: "Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ tìm cách để ông ấy chấp nhận."
Dư Cận Vãn nép vào ngực hắn, nghe thấy hắn nói: "Anh đếm đến ba, nếu em không phản đối nghĩa là đồng ý."
Sau đó hắn hô to: "Ba!"
Hạ Tòng Sơn: "Hehe, em đồng ý rồi đấy nhé."
Dư Cận Vãn: "......"
Sáng sớm, khi Lâm Miểu ngủ dậy thì Hoắc Dữ Xuyên không còn nằm bên cạnh.
Sao dậy sớm thế, hết cảm rồi à? Lâm Miểu dụi mắt, lúc xuống lầu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên đang nói chuyện điện thoại, hình như là việc công ty.
Giọng hắn hơi khàn, có lẽ vì chưa khỏi hẳn.
Nhưng ăn sáng xong hắn vẫn cùng Lâm Miểu ra cửa, nói muốn đến công ty một chuyến.
Làm chủ thật không dễ gì, Lâm Miểu nhìn vẻ mặt tiều tụy của hắn rồi nghĩ thầm, bị bệnh vẫn phải đi làm, mới nằm trên giường mấy ngày đã có người thúc giục.
Hắn đưa Lâm Miểu đến trường. Trước khi xuống xe, Lâm Miểu chồm sang gọi Hoắc Dữ Xuyên một tiếng.
Hoắc Dữ Xuyên tưởng cậu muốn nói gì nên cúi đầu xuống.
Lâm Miểu hôn vội một cái lên trán hắn.
"Hôn bù cho sáng nay đó."
Nói xong cậu vội vàng xuống xe chạy mất.
Lâm Miểu đi đến tòa nhà giảng dạy thì thấy Hoắc Dữ Xuyên nhắn tin: "Nói nghe nè."
Lâm Miểu: "Gì thế?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Lần sau hôn chậm chút xíu được không?"
Gò má Lâm Miểu nóng ran, cất điện thoại rồi vào lớp.
Đám Tưởng Nhạc Minh đã đến trước, còn giữ chỗ cho cậu, "Miểu...... Bố, ngồi đây nè."
Lâm Miểu đặt ba lô xuống, suy nghĩ giây lát rồi bảo Tưởng Nhạc Minh khỏi cần gọi mình là bố một tháng.
"Thật không?!" Tưởng Nhạc Minh mừng rỡ nhào tới ôm cậu: "Miểu à, cậu đúng là Miểu yêu dấu của tớ mà!"
Lâm Miểu vội cản hắn lại, hít sâu mấy hơi rồi nói: "Tớ và Hoắc Dữ Xuyên...... hẹn hò rồi."
Ba người bạn cùng phòng đồng loạt nhìn cậu.
Lâm Miểu do dự nói: "Nếu các cậu không chấp nhận được......"
Tưởng Nhạc Minh: "Sao tớ chẳng kinh ngạc chút nào vậy nhỉ?"
Hà Duật: "Đúng vậy."
Chu Trác: "Đúng vậy."
Tưởng Nhạc Minh: "Cảm giác như...... hai cậu hẹn hò lâu lắm rồi ấy."
Hà Duật, Chu Trác: "Đúng vậy đúng vậy."
Lâm Miểu: "......"
Buổi chiều tan học, Hoắc Dữ Xuyên gọi điện cho Lâm Miểu, nói mình phải tăng ca ở công ty nên sẽ về muộn.
"Được rồi," Lâm Miểu nói, "Cậu chưa khỏi bệnh đâu, đừng làm việc quá sức nhé."
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Ừ."
Tiểu Trịnh lái xe đến cổng trường đón Lâm Miểu về nhà.
Đi ngang một tiệm hoa, Lâm Miểu nhìn những bông hoa tươi tắn rực rỡ, nhớ lại người khác yêu đương hình như đều tặng hoa.
Cậu vội vàng bảo Tiểu Trịnh dừng lại.
Chủ tiệm hoa là một phụ nữ trung niên có nụ cười hiền hậu, thấy Lâm Miểu xem hoa thì hỏi: "Anh chàng đẹp trai muốn mua hoa tặng ai à?"
Lâm Miểu gật đầu.
Thấy tai cậu hơi đỏ, bà chủ trêu chọc: "Mới biết yêu lần đầu đúng không?"
Lâm Miểu ngượng ngùng ậm ừ.
Bà chủ chọn một bó hồng thật đẹp, "Bó này được không? Màu đỏ tượng trưng cho mối tình đầu, chắc bạn gái em sẽ thích lắm đấy."
"Không phải," Lâm Miểu nói, "Bạn trai ạ."
Bà chủ: "......"
"Cũng được, ha ha ha..." Bà chủ cười ngượng: "Nếu là bạn trai thì đổi bó khác vậy."
"Sao phải đổi ạ?" Lâm Miểu cầm lấy bó hoa từ tay bà, "Bó này đẹp mà."
Bà chủ: "Nhưng tặng bạn trai thì......"
Lâm Miểu: "Tặng hoa cũng phân biệt giới tính sao?"
Cậu cúi đầu ngửi hương hoa dìu dịu rồi thì thầm với hoa hồng: "Tình đầu là Hoắc Dữ Xuyên mà."
Thấy Lâm Miểu ôm bó hồng to ngồi vào xe, Tiểu Trịnh sững sờ mấy giây.
Lâm Miểu hớn hở nói: "Chúng ta đến chỗ Hoắc Dữ Xuyên đi."
Tiểu Trịnh: "...... Được."
Khi họ đến công ty thì Lâm Kiến Hưng đã tan ca, những người khác cũng lục tục ra về, chỉ còn lác đác mấy người.
Lâm Miểu thở phào nhẹ nhõm. Cậu vẫn chưa nghĩ ra nên thú nhận với cha mình thế nào, lỡ ông nổi giận chạy tới đánh Hoắc Dữ Xuyên thì biết làm sao đây?
Mất công người khác hiểu lầm Hoắc Dữ Xuyên quỵt lương bảo vệ nữa.
Biết đâu còn bị đưa lên tin thời sự---Bảo vệ của công ty XX bức xúc rượt đánh giám đốc khắp ba dãy phố?
Khi Lâm Miểu lên lầu thì thấy Hoắc Dữ Xuyên ngồi dựa vào sofa trong phòng làm việc đọc tài liệu, vẻ mặt hơi mệt mỏi.
Cậu ôm hoa đi tới.
Nghe tiếng bước chân, Hoắc Dữ Xuyên ngẩng đầu lên, một bó hồng lập tức rơi vào ngực.
"Tặng cậu đó," hai mắt Lâm Miểu lóe sáng như sao, "Thích không?"
Thật lâu sau Hoắc Dữ Xuyên vẫn chưa tỉnh táo lại.
Yết hầu hắn nhấp nhô, hồi lâu sau mới nói: "Thích."
Ánh mắt Lâm Miểu đầy ý cười, hài lòng ngồi xuống cạnh hắn: "Tớ ở đây với cậu nhé."
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Chắc phải ở đến khuya lận."
Lâm Miểu: "Khuya thì khuya, tớ cũng rảnh mà."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi: "Tối nay không đi làm à?"
"Không," Lâm Miểu lẩm bẩm, "Tháng này sếp Hạ chưa trả lương cho tớ nữa."
Hoắc Dữ Xuyên cười: "Lát nữa tớ sẽ mắng anh ta."
Hắn ôm hoa kéo Lâm Miểu đứng dậy: "Vậy ăn cơm trước đi."
Thế là bó hồng kia được ôm từ lầu trên xuống lầu dưới rồi ôm vào xe.
Hoắc Dữ Xuyên chụp một tấm ảnh gửi cho Hạ Tòng Sơn.
"Lâm Miểu tặng đấy."
Hạ Tòng Sơn: "Tặng cậu ngâm rượu uống à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Tặng bạn trai chứ."
Hạ Tòng Sơn hừ lạnh một tiếng rồi trả lời: "Tôi cũng có bạn trai vậy."
Hoắc Dữ Xuyên: "Thế người ta có tặng hoa cho anh không?"
Hạ Tòng Sơn: "......"
Hạ Tòng Sơn lập tức nhắn tin cho Dư Cận Vãn: "Anh cũng muốn hoa hồng, vừa to vừa đỏ nữa! Phải đỏ hơn hoa của Hoắc Dữ Xuyên mới chịu!"
Dư Cận Vãn: "......"