Tưởng Nguyệt Viện bị kiềm hãm, cũng biết hôm nay không hỏi ra được gì, cô ta cắn môi nói: “Mặc kệ mấy người, dù sao tôi cũng vì tốt cho anh ấy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách tôi không nói trước.”

 

Tưởng Nguyệt Viện liếc bọn họ, sau đó xoay người rời đi.

 

Tần Xu hừ lạnh: “Thật là trà xanh nghìn năm!”

 

Quý Dương bật cười vui vẻ, anh ấy vui vẻ kéo ghế: “Sao cô lại đến đây?”

 

Anh ấy trêu tức: “Chẳng lẽ cũng đến để dò hỏi tin tức của người nào đó sao? Hay là dò hỏi tin tức của người nó đó cho em trai?”

 

“Cút cút cút.” Tần Xu mắng, cô ấy lấy một phong thư từ trong túi ra đưa cho Thẩm Hoài Xuyên: “Này, đồ cậu bảo tôi đã chuẩn bị xong, cậu nợ tôi một bữa cơm đó.”

 

Thẩm Hoài Xuyên cười nhận lấy: “Cảm ơn.”

 

Hai người bọn họ thần bí với nhau, Quý Dương mờ mịt, líu lo hỏi: “Cái gì đó? Đây là gì? Hai người có bí mật gì giấu tôi?”

 

Thẩm Hoài Xuyên cười nhưng không nói, ánh mắt dừng trên phong thư.

 



 

Ban đêm.

 

Khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Hạ Thụ đang ôm thỏ con ngồi ngoan ngoãn trong chăn, cô vẫn yên lặng lắng nghe tiếng động trong nhà tắm.

 

Cô đang ở trong phòng Hoắc Cận Hành.

 

Nghe được tiếng nước ngừng lại, tim cô đập nhanh hơn, lập tức chui vào chăn, nhắm chặt mắt.

 

Khi Hoắc Cận Hành ra khỏi nhà tắm, anh nhìn thấy cảnh này.

 

Mái tóc dài của cô gái rơi tán loạn trên gối, khóc chăn che non nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra trán và cái mắt, con ngươi đóng lại.

 

Đáng tiếc đèn trong phòng rất sáng, lông mi dài của cô run lên, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt góc chăn, rõ ràng là giả vờ.

 

Anh vô thức cong môi, không vạch trần cô, anh lấy máy sấy đi ra ngoài sấy tóc.

 

Vài phút sau thì anh quay lại, Hoắc Cận Hành tắt đèn, anh kéo chăn lên, nằm xuống vị trí của mình.

 

Phần đệm bên cạnh lún xuống.

 

Tim Hạ Thụ đập nhanh hơn, tay cô càng túm chặt chăn hơn.

 

Một lúc lâu sau, người bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì.

 

Hạ Thụ nhắm mắt đợi hơn nửa ngày, trong lòng cô bắt đầu ngờ vực, cô lén mở mắt nhìn anh.

 

Ánh sáng trong phòng mờ nhạt, Hoắc Cận Hành nằm thẳng, dáng vẻ như đã ngủ say.

 

Cô bỗng thấy hơi thất vọng và ảo não, nhẹ giọng nói: “A Hành, sao anh không nói gì…”

 

Hoắc Cận Hành nói: “Không phải em đang ngủ sao?”

 

Cô khựng lại.

 

Người đàn ông cười khẽ, anh mở mắt ra nghiêng đầu nhìn cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thật ra Hoắc Cận Hành cũng căng thẳng, mặc dù đây không phải lần đầu tiên họ ngủ cùng nhau, nhưng trước đó là lúc còn nhỏ, rất nhiều chuyện không phức tạp như bây giờ.

 

Hai mươi mấy năm nay, anh đã quen đối mặt với đêm dài một mình, nhưng bây giờ bên cạnh lại có người con gái anh thương. Mặc dù không đắp cùng chăn, nhưng anh vẫn không hoàn toàn bĩnh tĩnh được.

 

Bàn tay dưới chăn của anh vô thức nắm chặt lại, Hoắc Cận Hành thấp giọng nói: “Ngủ đi, anh đây rồi, không cần sợ nữa.”

 

Mắt Hạ Thụ vẫn sáng ngời: “A Hành, em có thể nắm tay anh không?”

 

Anh còn chưa trả lời, cảm thấy chăn của mình bị xê dịch, có bàn tay nhỏ bé với vào.

 

Hơi thở của Hoắc Cận Hành như ngừng lại.

 

Hoắc Cận Hành vội vàng nắm lấy tay cô, anh xoa bàn tay của cô, mồ hôi của anh thấm vào làn da của cô.

 

Hạ Thụ nói: “A Hành, tay anh nhiều mồ hôi thật đó.”

 

Nhưng tay anh lại lạnh hơn tay cô rất nhiều.

 

Có lẽ là do thảm điện bên dưới chăn, cô có cảm giác chăn của anh không ấm như chăn của cô, trái lại nhiệt độ cơ thể của anh lại rất cao.

 

“Ừ.” Anh lúng túng, cẩn thận đặt tay cô vào ổ chăn của cô, còn cẩn thận dịch chăn cho cô: “Chỗ anh có hơi lạnh, em nhớ đắp chăn cẩn thận, đừng để bị lạnh.”

 

Hạ Thụ nghe vậy thì nói: “A Hành, em cho anh sự ấm áp được không?”

 

Cô cũng không cần anh đồng ý, nói xong thì lập tức xốc chăn của mình lên, chui tọt vào chăn của anh, dựa vào n.g.ự.c anh rất thuần thục.

 

Hoắc Cận Hành cứng đờ, cả người giống như bị bôi thạch cao, không thể động đậy được.

 

Cô duỗi tay ôm lấy anh: “Như vậy, còn lạnh không?”

 

Cô tựa đầu vào vai anh, ngửa đầu lên cười với anh, trên người cô gái nhỏ ấm như cái lò nhỏ.

 

Sau lưng Hoắc Cận Hành toàn là mồ hôi, anh không dám ôm cô, tay lặng lẽ nắm thành quyền.

 

“Không lạnh…” Giọng anh khàn khàn: “Hạ Thụ, em trở về đi.”

 

Đừng dựa vào anh như vậy.

 

“Em không.” Giọng cô ngọt ngào, dứt lời, cô còn vòng chân lên eo anh.

 

Hô hấp của Hoắc Cận Hành ngưng trệ trong nháy mắt khi chân cô vòng qua eo anh.

 

Anh nhẫn nhịn nói: “Hạ Thụ, vết thương của anh còn chưa lành, em đừng đụng vào anh.”

 

Vậy nên, em hãy ngoan ngoãn về phòng đi, đừng kề sát vào anh như vậy, được không?

 

Hạ Thụ ngạc nhiên, lúc này cô mới nhớ ra, vội vàng buông chân ra, bàn tay sờ s0ạng vết thương ở bụng của anh: “Em xin lỗi, em quên mất, em chạm vào vết thương của anh, có phải đau lắm không?”

 

Anh lắc đầu, thấp giọng khuôn: “Trở về ngủ, nhé?”

 

Hạ Thụ mím môi, bỗng ngồi dậy, cô rũ mắt nhìn anh.

 

Trong bóng đêm, trong đôi mắt của người đàn ông có ánh trăng.

 

Đầu ngón tay của cô vẫn chạm ở vị trí miệng vết thương, có cảm giác vết sẹo xuyên qua một lớp áo.

 

Cô nói: “A Hành, cho em xem vết thương của anh, được không?”