Chương 213
Lần này trì hoãn hơi lâu, trụ sở chính ở Nam Xuyên vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý.
Hoắc Cận Diễm tạm thời ở lại Đế Đô, xử lý vài việc Hoắc Cận Hành chưa xử lý xong, sau đó chọn người phụ trách phù hợp rồi trở lại Nam Xuyên.
Trước khi đi, ông cụ Hoắc hỏi Hoắc Cận Diễm: “Cháu biết bây giờ em trai mình ở đâu, còn cố ý giấu diếm cho nó!”
Hoắc Cận Diễm cười: “Cháu nào dám, ông nội.” Anh ấy không nhịn được nói: “Hơn nữa, thật ra cháu cảm thấy việc này không quan trọng, thằng bé là đàn ông, bắt cóc con gái nhà người ta, nhà người ta cũng không vội vàng, chúng ta vội cái gì. Chuyện bé không cần xé ra to, đúng không ông?”
Ông cụ Hoắc trừng anh ấy: “Nếu cháu biết thằng bé ở đâu, thì bảo thằng bé trở về! Có nhà không về, cứ ở mãi bên ngoài thì ra thể thống gì.”
Hoắc Cận Diễm cười an ủi: “Ông nội, cháu biết rồi, ông yên tâm.”
Cuối tháng chín, Thanh Thành nhiều mưa.
Sáng nay, khi Hoắc Cận Hành đang trải nilong để bảo vệ cây đào mới trồng thì nhận được đồ chuyển phát nhanh.
Đồ chuyển phát nhanh gồm hai sim điện thoại, một tấm thẻ ngân hàng, dưới cùng là một bức thư, nó hơi ẩm bởi vì cơn mưa mùa thu.
‘Sim điện thoại, thẻ ngân hàng đều ở Thanh Thành, là tên của tôi, trong thẻ có mười vạn, cậu biết mật khẩu, cứ yên tâm sử dụng.
Ông nội, ba mẹ cậu đã về Nam Xuyên, anh trai cậu phải ở lại vài ngày nữa. Người nhà Hạ Thụ đều bình an. Đừng suy nghĩ lung tung, nhớ giữ liên lạc, chú ý an toàn.
Thẩm.’
Hoắc Cận Hành mím môi, anh gấp bức thư lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời và bầu trời.
“Cảm ơn.”
Mấy ngày sau, Thanh Thành dần ngớt mưa, nhiệt độ càng ngày càng lạnh hơn.
Tối nay, trước khi trở về phòng, Hoắc Cận Hành xé mảnh giấy nhớ không biết xuất hiện ở cửa từ bao giờ.
Anh mở cửa phòng ra, có lẽ Hạ Thụ vừa tắm xong.
Nhiệt độ trong phòng thấp, cô khoác chiếc áo khoác dày củ anh, cuộn người ở góc giường, rướn người lên cắm máy sấy tóc.
Tóc cô ướt, nhỏ xuống áo khoác tạo thành những đóa hoa nhỏ.
Nghe được tiếng mở cửa, cô quay đầu lại, thấy anh vào thì cười ngọt ngào: “A Hành.”
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành cũng dịu dàng.
Cô thấy anh đã trở lại, cô cũng không cần tự mình cắm ôt điện, giơ máy sấy tóc lên trước mặt mặt anh, mắt lấp lánh nhìn anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Anh bật cười, im lặng cắm ổ cắm, sau đó ngồi xuống cuối giường, dùng ánh mắt ý bảo cô.
Mắt Hạ Thụ sáng ngời như chứa đầy sao, cô vui vẻ sáp lại gần anh, gối đầu xuống chân anh.
Ánh đèn trên trần nhà sáng trưng, trước mặt cô là khuôn mặt hoàn mỹ của anh.
Mái tóc của cô xõa xuống chân anh, hơi thấm ướt quần của anh, mang đến hơi lạnh.
Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng cầm lấy tóc cô, mở máy sấy, sấy tóc cho cô.
Bên tai là tiếng máy sấy ồn ào và hơi gió máy sấy ấm áp, Hạ Thụ cực kỳ thoải mái, cô cố nén cười, nhìn anh không hề chợp mắt.
Dường như Hoắc Cận Hành cũng cảm nhận được, anh cũng rũ mắt nhìn cô.
Ánh mắt hai người va vào nhau, Hạ Thụ chợt thấy hơi nóng, bỗng giấu mặt vào chân anh, không cho anh nhìn.
Trên người anh có thoang thoảng mùi sữa tắm và hơi gió lanhk, cô duỗi tay ôm lấy eo anh, cô cười khanh khách, cọ vào chân anh.
Hoắc Cận Hành thấy ngứa, anh khẽ cựa mình, cười nói: “Đừng nghịch.”
“Không nghịch.” Hạ Thụ lại để lộ khuôn mặt nhỏ ra, nằm ngửa nhìn anh: “A Hành, người anh thơm quá.”
Một người đàn ông được con gái khen thơm, thật sự không cảm thấy đó là một câu khen ngợi, anh khẽ véo mũi cô, không trả lời.
Tóc gần như được sấy khô, Hoắc Cận Hành tắt máy sấy.
Căn phòng bỗng yên tĩnh.
Tay anh vẫn luồn vào tóc cô, Hạ Thụ không muốn ngồi dậy, cô nằm trên đùi anh, cười ngây ngốc, còn nghịch nghịch đồ trang trí trên thắt lưng của anh.
Một lát sau, cô lại cảm giác được điều gì đó, tựa đầu vào chân anh, cô cay màu: “A Hành, anh thật sự rất ngầy, xương của anh làm đau em.”
Hoắc Cận Hành mỉm cười, anh kéo một góc chăn ra làm gối đầu cho cô: “Sau này anh sẽ ăn nhiều hơn, để cho em nằm thấy thoải mái.”
“Không được!” Hạ Thụ lập tức bĩu môi từ chối, cô chìa tay ôm lấy cổ anh.
Anh cúi thấp xuống, để cho cô có thể thoải mái nhất có thể.
Trong mắt Hạ Thụ có phản chiếu bóng hình của anh: “Nếu anh ăn nhiều, sẽ béo? Nếu béo, có thể sẽ không đẹp trai nữa.”
Anh cúi đầu, đối diện với ánh mắt của cô, khẽ vuốt v e khuôn mặt của cô: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ừm…” Cô bĩu môi, cố gắng suy, sau đõ vỗ gáy mình cười rộ lên: “Vẫn là em nên ăn nhiều ăn, để gáy nhiều thịt, như vậy sẽ không đau nữa. Em có thể không xinh đẹp, nhưng anh thì phải đẹp.”
Hoắc Cận Diễm tạm thời ở lại Đế Đô, xử lý vài việc Hoắc Cận Hành chưa xử lý xong, sau đó chọn người phụ trách phù hợp rồi trở lại Nam Xuyên.
Trước khi đi, ông cụ Hoắc hỏi Hoắc Cận Diễm: “Cháu biết bây giờ em trai mình ở đâu, còn cố ý giấu diếm cho nó!”
Hoắc Cận Diễm cười: “Cháu nào dám, ông nội.” Anh ấy không nhịn được nói: “Hơn nữa, thật ra cháu cảm thấy việc này không quan trọng, thằng bé là đàn ông, bắt cóc con gái nhà người ta, nhà người ta cũng không vội vàng, chúng ta vội cái gì. Chuyện bé không cần xé ra to, đúng không ông?”
Ông cụ Hoắc trừng anh ấy: “Nếu cháu biết thằng bé ở đâu, thì bảo thằng bé trở về! Có nhà không về, cứ ở mãi bên ngoài thì ra thể thống gì.”
Hoắc Cận Diễm cười an ủi: “Ông nội, cháu biết rồi, ông yên tâm.”
Cuối tháng chín, Thanh Thành nhiều mưa.
Sáng nay, khi Hoắc Cận Hành đang trải nilong để bảo vệ cây đào mới trồng thì nhận được đồ chuyển phát nhanh.
Đồ chuyển phát nhanh gồm hai sim điện thoại, một tấm thẻ ngân hàng, dưới cùng là một bức thư, nó hơi ẩm bởi vì cơn mưa mùa thu.
‘Sim điện thoại, thẻ ngân hàng đều ở Thanh Thành, là tên của tôi, trong thẻ có mười vạn, cậu biết mật khẩu, cứ yên tâm sử dụng.
Ông nội, ba mẹ cậu đã về Nam Xuyên, anh trai cậu phải ở lại vài ngày nữa. Người nhà Hạ Thụ đều bình an. Đừng suy nghĩ lung tung, nhớ giữ liên lạc, chú ý an toàn.
Thẩm.’
Hoắc Cận Hành mím môi, anh gấp bức thư lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời và bầu trời.
“Cảm ơn.”
Mấy ngày sau, Thanh Thành dần ngớt mưa, nhiệt độ càng ngày càng lạnh hơn.
Tối nay, trước khi trở về phòng, Hoắc Cận Hành xé mảnh giấy nhớ không biết xuất hiện ở cửa từ bao giờ.
Anh mở cửa phòng ra, có lẽ Hạ Thụ vừa tắm xong.
Nhiệt độ trong phòng thấp, cô khoác chiếc áo khoác dày củ anh, cuộn người ở góc giường, rướn người lên cắm máy sấy tóc.
Tóc cô ướt, nhỏ xuống áo khoác tạo thành những đóa hoa nhỏ.
Nghe được tiếng mở cửa, cô quay đầu lại, thấy anh vào thì cười ngọt ngào: “A Hành.”
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành cũng dịu dàng.
Cô thấy anh đã trở lại, cô cũng không cần tự mình cắm ôt điện, giơ máy sấy tóc lên trước mặt mặt anh, mắt lấp lánh nhìn anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Anh bật cười, im lặng cắm ổ cắm, sau đó ngồi xuống cuối giường, dùng ánh mắt ý bảo cô.
Mắt Hạ Thụ sáng ngời như chứa đầy sao, cô vui vẻ sáp lại gần anh, gối đầu xuống chân anh.
Ánh đèn trên trần nhà sáng trưng, trước mặt cô là khuôn mặt hoàn mỹ của anh.
Mái tóc của cô xõa xuống chân anh, hơi thấm ướt quần của anh, mang đến hơi lạnh.
Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng cầm lấy tóc cô, mở máy sấy, sấy tóc cho cô.
Bên tai là tiếng máy sấy ồn ào và hơi gió máy sấy ấm áp, Hạ Thụ cực kỳ thoải mái, cô cố nén cười, nhìn anh không hề chợp mắt.
Dường như Hoắc Cận Hành cũng cảm nhận được, anh cũng rũ mắt nhìn cô.
Ánh mắt hai người va vào nhau, Hạ Thụ chợt thấy hơi nóng, bỗng giấu mặt vào chân anh, không cho anh nhìn.
Trên người anh có thoang thoảng mùi sữa tắm và hơi gió lanhk, cô duỗi tay ôm lấy eo anh, cô cười khanh khách, cọ vào chân anh.
Hoắc Cận Hành thấy ngứa, anh khẽ cựa mình, cười nói: “Đừng nghịch.”
“Không nghịch.” Hạ Thụ lại để lộ khuôn mặt nhỏ ra, nằm ngửa nhìn anh: “A Hành, người anh thơm quá.”
Một người đàn ông được con gái khen thơm, thật sự không cảm thấy đó là một câu khen ngợi, anh khẽ véo mũi cô, không trả lời.
Tóc gần như được sấy khô, Hoắc Cận Hành tắt máy sấy.
Căn phòng bỗng yên tĩnh.
Tay anh vẫn luồn vào tóc cô, Hạ Thụ không muốn ngồi dậy, cô nằm trên đùi anh, cười ngây ngốc, còn nghịch nghịch đồ trang trí trên thắt lưng của anh.
Một lát sau, cô lại cảm giác được điều gì đó, tựa đầu vào chân anh, cô cay màu: “A Hành, anh thật sự rất ngầy, xương của anh làm đau em.”
Hoắc Cận Hành mỉm cười, anh kéo một góc chăn ra làm gối đầu cho cô: “Sau này anh sẽ ăn nhiều hơn, để cho em nằm thấy thoải mái.”
“Không được!” Hạ Thụ lập tức bĩu môi từ chối, cô chìa tay ôm lấy cổ anh.
Anh cúi thấp xuống, để cho cô có thể thoải mái nhất có thể.
Trong mắt Hạ Thụ có phản chiếu bóng hình của anh: “Nếu anh ăn nhiều, sẽ béo? Nếu béo, có thể sẽ không đẹp trai nữa.”
Anh cúi đầu, đối diện với ánh mắt của cô, khẽ vuốt v e khuôn mặt của cô: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ừm…” Cô bĩu môi, cố gắng suy, sau đõ vỗ gáy mình cười rộ lên: “Vẫn là em nên ăn nhiều ăn, để gáy nhiều thịt, như vậy sẽ không đau nữa. Em có thể không xinh đẹp, nhưng anh thì phải đẹp.”