Chương 215
“Mặc dù em biết em rất có lỗi với mọi người.” Giọng Hoắc Cận Hành khàn khàn: “Nhưng anh à, anh biết ban đầu em trở về vì điều gì, bây giờ coi như em cầu xin mọi người.”
Nhưng sau này kết quả lại không như mong muốn, anh tình nguyện để mọi thứ trở lại điểm ban đầu.
Ánh mắt Hoắc Cận Diễm hiện lên vẻ tức giận, anh ấy nhếch môi nhìn anh không nói gì.
Hoắc Cận Hành cũng không lùi bước, anh lẳng lặng nhìn lại.
Đã quen với không khí bên ngoài, Hoắc Cận Hành không thấy lạnh nữa, thấy đối phương vẫn không mở miệng, trong lòng anh có hơi lo lắng và bất lực.
Trong phút chốc, thậm chí anh nghĩ bằng bất cứ giá nào, chỉ cần anh ấy đồng ý… Chỉ cần bọn họ không làm phiền anh và Hạ Thụ, anh làm gì cũng được, cho dù là quỳ xuống.
Có lẽ hai anh em có thần giao cách cảm, Hoắc Cận Diễm bỗng nói: “Em đừng cầu xin anh, cũng đừng quỳ xuống với anh.”
“…”
“Em đến quỳ với ông nội, ba mẹ.” Anh ấy bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Năm đó, anh không cẩn thận để lạc em, là anh quỳ xuống trước mặt ông nội và ba mẹ để cầu xin họ tha thứ. Bây giờ em muốn tự đánh mất mình thì tự em đi cầu xin bọn họ.”
Hoắc Cận Hành bất lực, anh rũ mắt xuống.
Hoắc Cận Diễm xoay người đi về phía xe thể thao, anh ấy mở cửa xe ra nhưng lại không tiến vào, suy nghĩ một lúc rồi quay trở lại: “Trong người có còn tiền không?”
Hoắc Cận Hành nói: “Có.”
Anh ấy lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho em trai: “Thẻ của em đều bị đóng rồi. Đây là thẻ của anh, mật khẩu là sinh nhật em, ông nội không tra ra được, không cần sợ.”
“Em còn…”
“Cầm!” Anh ấy không nói nữa, dứt khoát ném thẻ ngân hàng lên người anh.
Thẻ ngân hàng rơi xuống đất phát ra một tiếng vang nhỏ.
Giọng điệu Hoắc Cận Diễm không tốt: “Tự em suy nghĩ lại đi, suy nghĩ kỹ rồi thì quay về Nam Xuyên nói cho anh biết đáp án. Đến lúc đó, mang cả lãi đến trả anh!”
Xe thể thao rời đi.
Trở lại phòng ngủ, mọi thứ vẫn yên bình như trước. Hoắc Cận Hành mò mẫn mở cửa nhờ vào ánh trăng, anh ngồi xuống bên giường.
Người con gái trên giường vẫn đang ngủ say, tư thế đã thay đổi, cả người cuộn tròn lại giống như con mèo nhỏ đang ngủ đông, cô đã lăn đến chỗ của anh, không biết con thỏ bông đã bay đến nơi nào, cô đang ôm một góc chăn của anh trong ngực.
Trên người Hoắc Cận Hành có hơi lạnh, anh không dám ôm cô.
Anh khẽ vuốt vé mái tóc của cô, cúi xuống hôn lên trán cô.
Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng dịch cô về vị trí của mình, sau đó anh nằm xuống, nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, người bên cạnh bỗng mở mắt ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ánh sáng trong phòng ảm đạm, ánh mắt cô gái ẩn giấu trong bóng tối, nước mắt cũng không nhìn thấy rõ.
–
Vào ngày đầu tiên của tháng tám âm lịch, dự báo thời tiết ở Thanh Thành có mưa.
Hôm nay, Hạ Thụ định đi chùa.
Trước kia vào ngày mười lăm hàng tháng, nhà họ Hạ sẽ đi lên chùa, chỉ cần có thời gian rảnh, cả nhà sẽ đi theo ông cụ Hạ lên chùa ăn chay lễ Phật. Năm ông cụ Hạ qua đời, Hạ Thụ đã thắp đèn lồ ng ở chùa cho ông cụ, thắp suốt bốn mươi chín ngày.
Sau đó, nhà họ Hạ rời khỏi Thanh Thành.
Mấy năm nay phải bôn ba cuộc sống, nhà họ cũng không có cơ hội lên chùa ăn chay.
Lần này cô đi để thăm lại chốn cũ, đồng thời cầu nguyện vài điều.
Sáng sớm họ ra ngoài, trời đã mưa.
Hoắc Cận Hành chọn cho Hạ Thụ một bộ quần áo dày, anh cẩn thận kéo khóa áo cho cô, sau khi xác nhận gió không thể lọt vào, anh mới yên tâm ra ngoài.
Hôm nay có vẻ cô rất vui vẻ, trời mưa nhưng cũng không thể kìm nén được sự vui vẻ của cô, cô cầm một chiếc ô nhỏ tạo ra một khung cảnh rất đẹp.
Dọc đường lên núi, Hạ Thụ rất hưng phấn.
“A Hành, anh nhìn tảng đá lớn kia xem! Anh nhớ không, lúc nhỏ chúng ta từng ngồi ở đó, anh nhìn đi, bây giờ nó vẫn ở đó!”
“Còn có cái cây này nữa! Anh có nhớ lúc đó em trèo lên không! Sau đó bị ông nội mắng.”
“Còn cái kia, đôi sư tử kia vẫn ở đây! Em nhớ chúng bị thiếu một sợi tóc…”
…
Cô nhìn trái nhìn phải, vui vẻ nhảy chân sáo, Hoắc Cận Hành kiên nhẫn đáp lại, ánh mắt vẫn dừng trên người cô không rời.
Đường núi khá dốc, anh dịu dàng dặn dò: “Đi đường cẩn thận kẻo ngã.”
Nghĩ đến điều gì đó, Hạ Thụ bỗng dừng lại, chờ mong nhìn anh.
Hoắc Cận Hành phát hiện cô không theo kịp, anh đứng lại, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
Đôi mắt cô lấp lánh, dáng vẻ rất mong chờ, cô vươn tay ra.
Cô muốn nắm tay anh.
Khóe môi Hoắc Cận Hành cong lên, anh lùi lại hai bước, nắm lấy tay cô.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Nhưng sau này kết quả lại không như mong muốn, anh tình nguyện để mọi thứ trở lại điểm ban đầu.
Ánh mắt Hoắc Cận Diễm hiện lên vẻ tức giận, anh ấy nhếch môi nhìn anh không nói gì.
Hoắc Cận Hành cũng không lùi bước, anh lẳng lặng nhìn lại.
Đã quen với không khí bên ngoài, Hoắc Cận Hành không thấy lạnh nữa, thấy đối phương vẫn không mở miệng, trong lòng anh có hơi lo lắng và bất lực.
Trong phút chốc, thậm chí anh nghĩ bằng bất cứ giá nào, chỉ cần anh ấy đồng ý… Chỉ cần bọn họ không làm phiền anh và Hạ Thụ, anh làm gì cũng được, cho dù là quỳ xuống.
Có lẽ hai anh em có thần giao cách cảm, Hoắc Cận Diễm bỗng nói: “Em đừng cầu xin anh, cũng đừng quỳ xuống với anh.”
“…”
“Em đến quỳ với ông nội, ba mẹ.” Anh ấy bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Năm đó, anh không cẩn thận để lạc em, là anh quỳ xuống trước mặt ông nội và ba mẹ để cầu xin họ tha thứ. Bây giờ em muốn tự đánh mất mình thì tự em đi cầu xin bọn họ.”
Hoắc Cận Hành bất lực, anh rũ mắt xuống.
Hoắc Cận Diễm xoay người đi về phía xe thể thao, anh ấy mở cửa xe ra nhưng lại không tiến vào, suy nghĩ một lúc rồi quay trở lại: “Trong người có còn tiền không?”
Hoắc Cận Hành nói: “Có.”
Anh ấy lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho em trai: “Thẻ của em đều bị đóng rồi. Đây là thẻ của anh, mật khẩu là sinh nhật em, ông nội không tra ra được, không cần sợ.”
“Em còn…”
“Cầm!” Anh ấy không nói nữa, dứt khoát ném thẻ ngân hàng lên người anh.
Thẻ ngân hàng rơi xuống đất phát ra một tiếng vang nhỏ.
Giọng điệu Hoắc Cận Diễm không tốt: “Tự em suy nghĩ lại đi, suy nghĩ kỹ rồi thì quay về Nam Xuyên nói cho anh biết đáp án. Đến lúc đó, mang cả lãi đến trả anh!”
Xe thể thao rời đi.
Trở lại phòng ngủ, mọi thứ vẫn yên bình như trước. Hoắc Cận Hành mò mẫn mở cửa nhờ vào ánh trăng, anh ngồi xuống bên giường.
Người con gái trên giường vẫn đang ngủ say, tư thế đã thay đổi, cả người cuộn tròn lại giống như con mèo nhỏ đang ngủ đông, cô đã lăn đến chỗ của anh, không biết con thỏ bông đã bay đến nơi nào, cô đang ôm một góc chăn của anh trong ngực.
Trên người Hoắc Cận Hành có hơi lạnh, anh không dám ôm cô.
Anh khẽ vuốt vé mái tóc của cô, cúi xuống hôn lên trán cô.
Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng dịch cô về vị trí của mình, sau đó anh nằm xuống, nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, người bên cạnh bỗng mở mắt ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ánh sáng trong phòng ảm đạm, ánh mắt cô gái ẩn giấu trong bóng tối, nước mắt cũng không nhìn thấy rõ.
–
Vào ngày đầu tiên của tháng tám âm lịch, dự báo thời tiết ở Thanh Thành có mưa.
Hôm nay, Hạ Thụ định đi chùa.
Trước kia vào ngày mười lăm hàng tháng, nhà họ Hạ sẽ đi lên chùa, chỉ cần có thời gian rảnh, cả nhà sẽ đi theo ông cụ Hạ lên chùa ăn chay lễ Phật. Năm ông cụ Hạ qua đời, Hạ Thụ đã thắp đèn lồ ng ở chùa cho ông cụ, thắp suốt bốn mươi chín ngày.
Sau đó, nhà họ Hạ rời khỏi Thanh Thành.
Mấy năm nay phải bôn ba cuộc sống, nhà họ cũng không có cơ hội lên chùa ăn chay.
Lần này cô đi để thăm lại chốn cũ, đồng thời cầu nguyện vài điều.
Sáng sớm họ ra ngoài, trời đã mưa.
Hoắc Cận Hành chọn cho Hạ Thụ một bộ quần áo dày, anh cẩn thận kéo khóa áo cho cô, sau khi xác nhận gió không thể lọt vào, anh mới yên tâm ra ngoài.
Hôm nay có vẻ cô rất vui vẻ, trời mưa nhưng cũng không thể kìm nén được sự vui vẻ của cô, cô cầm một chiếc ô nhỏ tạo ra một khung cảnh rất đẹp.
Dọc đường lên núi, Hạ Thụ rất hưng phấn.
“A Hành, anh nhìn tảng đá lớn kia xem! Anh nhớ không, lúc nhỏ chúng ta từng ngồi ở đó, anh nhìn đi, bây giờ nó vẫn ở đó!”
“Còn có cái cây này nữa! Anh có nhớ lúc đó em trèo lên không! Sau đó bị ông nội mắng.”
“Còn cái kia, đôi sư tử kia vẫn ở đây! Em nhớ chúng bị thiếu một sợi tóc…”
…
Cô nhìn trái nhìn phải, vui vẻ nhảy chân sáo, Hoắc Cận Hành kiên nhẫn đáp lại, ánh mắt vẫn dừng trên người cô không rời.
Đường núi khá dốc, anh dịu dàng dặn dò: “Đi đường cẩn thận kẻo ngã.”
Nghĩ đến điều gì đó, Hạ Thụ bỗng dừng lại, chờ mong nhìn anh.
Hoắc Cận Hành phát hiện cô không theo kịp, anh đứng lại, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
Đôi mắt cô lấp lánh, dáng vẻ rất mong chờ, cô vươn tay ra.
Cô muốn nắm tay anh.
Khóe môi Hoắc Cận Hành cong lên, anh lùi lại hai bước, nắm lấy tay cô.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau.