Đáy lòng Hạ Thụ như nở hoa, cô vội vàng chui vào tán ô nhỏ của anh, ôm chặt lấy cánh tay anh, cười ngây ngô.

 

Chiếc ô trong tay Hoắc Cận Hành yên lặng nghiêng về phía cô, hai người họ tiếp tục đi về phía trước.

 

Trời mưa nên không nhiều người lên chùa.

 

Buổi chiều, khi gần đến lễ tụng, Hạ Thụ nghe nói, đại sư Ngộ Trần trụ trì chùa năm đó đã qua đời.

 

Hạ Thụ cảm khái trong lòng.

 

Cô còn nhớ đại sư Ngộ Trần là một hòa thương cao lớn và hơi mập, ông rất kiên nhẫn với từng vị khách, mỗi lần thấy cô đều cười ha ha gọi cô là thí chủ nhỏ, cô còn mời ông khai quang ngọc của A Hành.

 

Có lẽ nhân sinh là như vậy, khi chúng ta nói chia ly, rồi khi quay đầu lại, đã không còn dáng vẻ của lúc nước.

 

Những người đi ngang qua đời nhau, không ai biết được đó có phải lần cuối họ gặp nhau hay không.

 

Hạ Thụ thắp cho ông một nén nhang.

 

Lễ tụng kết thúc, mưa bên ngoài điện Phật càng nặng hạt hơn.

 

Hạ Thụ đi theo Hoắc Cận Hành dưới tán ô: “A Hành, em nghi nói cả đời chủ trì không lấy vợ, hơn mười tuổi đã xuất gia vào chùa ở. Anh nói xem, ông ấy không nhàm chán sao? Cả đời người chỉ ở trong ngôi chùa nho nhỏ này, tại sao ông ấy lại chọn như vậy?”

 

“Có người yêu vợ, có người yêu Phật.” Hoắc Cận Hành nói: “Ông ấy chỉ lựa chọn thứ ông ấy thích mà thôi.”

 

Nghe vậy, cô nở nụ cười, ôm cánh tay anh, ngửa đầu nhìn anh: “Vậy anh yêu vợ hay yêu Phật?”

 

Hoắc Cận Hành xoa đầu cô, anh không trả lời.

 

Bên ngoài điện Phật có một cây cổ thụ.

 

Đó là cây ước nguyện, hàng năm đều được rửa tội bởi kinh Phật, cây mọc xum xuê.

 

Nhánh cây treo đầy thẻ ước nguyện, gió thổi cành cây đung đưa, chuông phật di chuyển.

 

Hạ Thụ cười: “A Hành, em nhớ cây kia là cây ước nguyện. Không phải anh nói muốn chép kinh cho ông nội sao? Anh về phòng ăn chay trước chờ em, em đi cầu nguyện.”

 

Hoắc Cận Hành nhìn cái cây ở xa xa, như là nghĩ đến gì đó, anh thấp giọng nói: “Không chắc.”

 

“Cái gì?” Tiếng anh hòa với tiếng mưa, Hạ Thụ không nghe rõ.

 

Hoắc Cận Hành bắt gặp ánh mắt ngây thơ của anh, anh lắc đầu: “Không có gì.”

 

Mặc dù trời mưa, nhưng nghệ nhân phụ trách cây ước nguyện vẫn ở đó.

 

Hạ Thụ đi đến cái lều nhỏ kia.

 

Hoắc Cận Hành về phòng ăn chay trước.

 

Những vật trang trí treo trên cây ước nguyện khá đắt, thứ rẻ nhất là giấy đỏ, thứ đắt nhất là thẻ gỗ được khắc thủ công, phía dưới có treo một cái chuông nhỏ.

 

Hạ Thụ chọn cái đắt nhất, cô viết chữ cần khắc lên giấy rồi đưa cho nghệ nhân.

 

Vị sư phụ già nhìn tờ giấy, cười: “Cầu nguyện cho người khác?”

 

“Vâng.” Hạ Thụ cầm chuông nhỏ, cô cười duyên dáng.

 

Cô không mình có thể ở cùng anh bao lâu nữa… Không biết tương lai sẽ như thế nào.

 

Cô cầu nguyện, bất cứ lúc nào, cho dù ở đâu, cô cũng mong anh hạnh phúc.

 

Nghệ nhân cười nói: “Tình cảm của hai người thật tốt, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn cầu nguyện cho nhau.”

 

Hạ Thụ giật mình, cô không hiểu: “Cái gì ạ?”

 

“Không phải sao?” Người nghệ nhân nói: “Tôi nhớ mấy năm trước hai người đến đây, thế nhưng lúc đó cậu nhóc kia cũng chỉ là chàng trai mới lớn, cậu ấy cũng cầu nguyện cho người khác. Có rất ít người ước nguyện cho người khác, nên tôi có ấn tượng với hai người.”

 

Bảy năm trôi qua, biển người bao la, dù sao cũng chỉ nhớ được vài người đặc biệt.

 

Tim Hạ Thụ đập lỡ một nhịp, cô dần hiểu ra, chiếc ô trong tay rơi xuống đất.

 

Cô bỗng xoay người chạy về phía cây ước nguyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Mưa bụi hắt trên người cô.

 

Dưới tàng cây có thềm đá, cô kiễng chân bắt đầu tìm kiếm thẻ bài.

 

Có vài hồi ức bị thời gian phủi đầy bụi, nhưng lại bị gió cuốn đi những trần tục, lại rõ ràng một lần nữa.

 



 

– A Hành, cậu muốn cầu nguyện không?

 

– Muốn.

 

– Tớ mong… Mọi thứ đều thuận lợi.

 



 

Trời mưa lớn, phía chân trời có tiếng sầm.

 

Người nghệ nhân ở bên kia lo lắng gọi: “Cô nhóc, đừng tìm nữa! Trời mưa to, mau trở lại, đã nhiều năm rồi, không tìm thấy đâu!”

 

Hạ Thụ không nghe thấy, cũng không cảm nhận được gió lạnh và nước mưa.

 



 

– A Hành, cậu cầu nguyện xong rồi sao?

 

– Sắp rồi.

 

– Vậy tớ qua kia chờ nhé.

 



 

Mưa càng lúc càng lớn.

 

Mây đen hoàn toàn che mất ánh mặt trời, ánh sáng cũng không còn rõ nữa.

 

Không biết qua bao lâu, người nghệ nhân cầm ô và những thẻ ước nguyện vừa mới làm xong chạy đến, ông ấy liên tục nói: “Được rồi, được rồi! Cô nhóc đừng tìm nữa, hàng năm có rất nhiều thẻ bài bị rơi xuống, không chắc nó còn ở đây không.”

 

Ngón tay Hạ Thụ run rẩy, cô chạm vào một thẻ bài giấu sâu trong lá, cô nhẹ nhàng mở ra.

 

Thẻ bài kia đã rất cũ, chuông nhỏ cũng đã bị oxy hóa biến thành màu đen, chữ viết bị mưa làm ướt, rất rõ ràng.

 

Hạ Thụ bỗng bật khóc như mưa.

 



 

– Không chắc.

 

– Cái gì?

 

– Không có gì.

 



 

Vậy nên, thì ra…

 

Thì ra là như vậy.

 

Cô đưa tay nhận lấy thẻ bài nghệ nhân vừa làm xong, cô treo lên cùng chỗ với thẻ bài kia.

 

– Mong Hạ Thụ cả đời bình an, vui vẻ, mọi sự thành công, cơ thể khỏe mạnh.

 

– Mong A Hành, cả đời bình an, thuận buồm xuôi gió.

 



 

– Có người yêu vợ, có người yêu Phật. Ông ấy chỉ lựa chọn thứ ông ấy thích.

 

– Vậy anh yêu vợ hay yêu Phật?

 

Anh yêu em.