Chương 3143: SIÊU THẦN HUYẾT THỐNG
Hai thân ảnh già nua từ trong hắc điện lao vọt ra, lập tức mang theo hai cổ áp bách kinh thiên động địa.
Chỉ thấy xung quanh Địa Lão là một lĩnh vực, ở bên trong đó là Thần Đạo Quy Tắc dung hợp cùng Thổ Thần Lực hiển hoá thành hàng loạt bàn chân khổng lồ từ trên cao đạp xuống.
Theo mỗi cú đá, bước chân của Địa Lão, các hư ảnh bàn chân đều tung cước chấn động không gian, đạp bay hàng loạt Loạn Thế Nghĩ.
Cùng với đó, xung quanh Thiên Tàn cũng hình thành lĩnh vực quyền kình, nơi quy tắc và Thần Lôi dung hợp thành vô số nắm đấm lôi đình bao trùm vạn dặm, mỗi quyền đấm ra đều là vạn quyền cùng phát, đấm bay tầng tầng lớp lớp Loạn Thế Nghĩ.
Nhưng mà tàn trận Siêu Thần một lần nữa thể hiện sự bất phàm của nó, bất kể Loạn Thế Nghĩ có bị đánh bay bao nhiêu lần, khi nào Trận Văn còn gia trì trên cơ thể chúng nó thì luôn đứng ở thế bất tử.
Mặc cho Thiên Tàn Địa Lão phối hợp nhuần nhuyễn, bách quyền loạn cước càn quét bốn phương, đám Loạn Thế Nghĩ vẫn cứ ào ào xông đến chưa từng dứt điểm.
“Khốn kiếp.”
Thiên Tàn và Địa Lão đưa mắt nhìn nhau quát:
“Đám kiến này đánh không chết, trừ phi có thể hoá giải tàn trận.”
“Không cần hoá giải.” Có Trận Thần cao giọng quát lên:
“Tàn trận sẽ tiêu hao lực lượng, chỉ cần kéo dài thời gian đến khi lực lượng của nó cạn kiệt là xong.”
“Bao giờ lực lượng của tàn trận mới cạn đây?” Tàn Lãnh Thiên xông ra ngoài hắc cung quát hỏi.
“Không biết.” Trận Thần lắc đầu, y chỉ là Chiến Trận Sư Thần Đạo Viên Mãn, làm sao ước tính được nguồn lực lượng của tàn trận cấp bậc Siêu Thần?
Mà khi Tàn Lãnh Thiên vừa hiện thân, đã có bốn con Loạn Thế Nghĩ tu vi Thần Đạo Hậu Kỳ xông đến vây công hắn từ bốn hướng.
“Cho ta cút!”
Tàn Lãnh Thiên ngạo nghễ quát to, giữa mi tâm bất chợt hiện lên dấu ấn một giọt máu hoàng kim, sặc sở cao quý.
ĐÙNG.
Lấy Tàn Lãnh Thiên làm trung tâm, không gian kịch chấn, lực lượng bá đạo nổ tung, chấn nát nhục thân bốn con Loạn Thế Nghĩ, ngay cả Trận Văn bảo vệ chúng nó cũng bị vô hiệu hoá.
“Siêu Thần Huyết Thống?”
Có người có kiến thức kinh dị thốt lên.
Cái gọi là Siêu Thần Huyết Thống chính là hậu duệ của Siêu Thần Cảnh, bọn hắn sinh ra đã được thế giới vốn có ưu ái, cho phép kế thừa một phần nhỏ quyền năng của phụ mẫu.
Khi kích hoạt Siêu Thần Huyết Thống, bên trong Thần Đạo Viên Mãn gần như bất bại, toàn bộ phương diện đều vượt lên Thần Đạo Viên Mãn bình thường, bao gồm cả Quy Tắc Chi Lực.
Đó là lý do vì sao uy áp của Tàn Lãnh Thiên có thể phá vỡ Trận Văn, bởi vì trận pháp này chỉ là tàn trận, đương nhiên yếu hơn Siêu Thần Đại Trận thời kỳ toàn thịnh rất nhiều.
“Chết cho ta!”
Tàn Lãnh Thiên vận dụng Siêu Thần Huyết Thống, ấn ký hình giọt máu trên trán liên tục loé sáng, mỗi một chiêu thức đánh ra đều kinh khủng vô cùng, liên tục khiến Loạn Thế Nghĩ phải nhượng bộ lui binh.
Chứng kiến toàn trường chú ý vào mình, bản thân Tàn Lãnh Thiên cảm thấy một cổ ngạo nghễ xông thẳng lên đỉnh đầu, hưng phấn đến cực điểm.
Nhưng mà hắn không hề biết rằng, những người có kiến thức ở đây đa số đều âm thầm chế nhạo hắn.
Siêu Thần Huyết Thống tuy rằng rất mạnh, nhưng thứ này chỉ là át chủ bài nên dùng ở phút cuối cùng.
Bởi vì đến thời điểm khi Siêu Thần Huyết Thống rút đi, cơ thể sẽ gánh không nổi mà lâm vào suy yếu, nhận phản phệ nặng nề, thời gian kéo dài trạng thái Siêu Thần Huyết Thống càng lâu tổn thương càng nghiêm trọng.
Ở đây không ít hậu duệ kế thừa Siêu Thần Huyết Thống, nhưng bọn hắn đâu có ngu xuẩn mang ra sử dụng như Tàn Lãnh Thiên trong tình huống như thế này?
Thiên Tàn và Địa Lão đưa mắt nhìn nhau, âm thầm bất đắc dĩ.
Thiếu chủ từ khi sinh ra đã được toàn bộ thế giới ưu ái, chưa từng trải qua bất cứ trận chiến sinh tử khốc liệt nào, rõ ràng là thiếu khuyết kinh nghiệm đến cực điểm.
Ngay cả hai bộ xương già như bọn hắn cũng không ngờ thiếu chủ vừa ra trận đã muốn thể hiện uy phong, vậy mà đem át chủ bài quan trọng nhất ra thi triển đầu tiên như vậy.
Nhưng đã lỡ đâm lao buộc phải theo lao.
Thiên Tà và Địa Lão lập tức yểm hộ hai bên Tàn Lãnh Thiên, hộ tống hắn một đường giết thẳng đến động phủ.
NGAO!
Một tiếng rống kinh hồn khiến đám Hắc Cổ Bạo Long toàn thân run rẩy.
Chỉ thấy Long Thân Nhân Diện Thú đại triển thần uy.
Đôi cánh của nó giang rộng ra có thể phong toả càn khôn, bên trên cánh là chằn chịt hàng triệu đường Long Văn đang luân chuyển sức mạnh.
ẦM ẦM ẦM ẦM.
Hai cánh loạn vũ, hàng loạt Long Kỹ từ trong cánh trực tiếp bắn ra mà không cần kết ấn.
Nào là Long Pháo, Trấn Long Ấn, Long Hoành Cửu Tiêu...hàng trăm chiêu thức Long Kỹ đều được đôi cánh đánh ra không ngừng nghĩ, đem tất cả Loạn Thế Nghĩ chấn bay.
Chưa dừng ở đó, đôi long trảo của nó vậy mà có thể uyển chuyển và linh hoạt như tay người, nắm lại tung ra từng quyền, từng chưởng.
Đôi cánh và đôi tay kết hợp, thế công đa dạng chồng chất mà ra, tàn bạo mạnh mẽ, cảm giác như bản thân của Long Thân Nhân Diện Thú vốn là cả một đội Long Quân vậy.
Đều là Thiên Địa Dị Chủng, Lục Ngô không cam lòng yếu thế ngửa đầu gào lên:
“Hổ Tộc Xưng Hùng!”
Thần Lực bùng nổ, nó bỗng nhiên tiến hành phân thân.
Nhưng phân thân ra hình dáng không hề giống bản thể, trái lại mỗi một phân thân lại là một loài Hổ khác nhau.
Ngũ Đầu Thần Hổ, Hắc Vân Bạch Hổ, Kim Sát Bạch Hổ, Lôi Phong Hổ, Ám Quang Hổ, Cuồng Chiến Hổ, Lệ Ma Hổ, U Hồn Hổ...
Vài chục phân thân là vài chục tôn Hổ Tộc biến dị, có Thần Hổ, có Ma Hổ.
Lục Ngô đứng giữa quần hổ như Thần của vạn hổ, ra lệnh cho toàn bộ chiến tướng của mình nghênh chiến với Loạn Thế Nghĩ.
KENG!
Kiếm khí xung thiên ngân vang không ngớt, một nam tử trung niên thân khoác đạo bào, chân đạp phi kiếm bay lượn giữa chiến trường.
Tốc độ hắn rất nhanh chỉ lưu lại tàn ảnh, thậm chí dù Loạn Thế Nghĩ vận hết tốc lực từ đôi cánh phản lực sau lưng chúng cũng không thể đuổi kịp.
Đáng chú ý là thủ đoạn tấn công của trung niên nhân này.
Trong tay của hắn cầm một thanh phất trần với ngàn vạn sợi lông chụm lại mà thành.
Khi trung niên nhân dùng phất trần quất ra, lại có ngàn vạn kiếm khí gào thét càn quét như ngàn vạn thanh kiếm cùng lúc chém ra.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT...
Dùng phất trần nhưng động tác chẳng khác nào đang múa kiếm, mỗi một sợi lông chẳng khác nào một thanh kiếm cường hoành.
Phất trần quất ra, ngàn vạn kiếm khí tề xuất, thiên không rơi vào loạn kiếm.
Kiếm khí tung hoành, Trận Văn vỡ nát, cánh trên lưng Loạn Thế Nghĩ ào ào bị chém đứt, rơi rụng giữa không trung như rơm như rạ.
“A di đà, dám trêu vào trẫm? Tru diệt các ngươi khặc khặc khặc.”
Có thanh âm cực độ quỷ dị vang vọng không gian, như tiếng niệm phật đầy thành kính, như tiếng phẫn nộ của bậc đế hoàng, lại như ác ma cười dữ tợn.
Chỉ thấy tên đại năng vừa giống hoà thượng, vừa giống hoàng đế lại có phần giống ác ma phát động thế công.
Hắn tung ra một chưởng, trong chưởng này chứa đựng phật thế siêu độ chúng sinh, chứa đựng đế uy của một hoàng đế, chứa đựng ma thần lực ngập trời.
Tưởng chừng không chút liên quan, ba loại lực lượng hoàn toàn khác biệt lại hoàn mỹ dung hợp vào nhau, trực tiếp chưởng bay hàng chục con kiến, chấn cho Trận Văn bảo vệ quanh thân chúng nó trở nên ảm đạm, có dấu hiệu tán đi.
Trong khi đó, Hồ Sa Thần Lão cũng đang thể hiện uy lực của Hồ Lô Cát.
Hồ Lô Cát thiên biến vạn hoá, số lượng Thổ Thần Lực trong đó liên miên bất tận liên tục tiến ra, hoá thành đội Sa Quân bảo vệ quanh thân lão, phòng ngự trước bầy Loạn Thế Nghĩ hung hăng.
Sa Quân không mạnh bằng Loạn Thế Nghĩ, nhưng mà lượng cát trong Hồ Lô không có dấu hiệu cạn kiệt, mỗi khi có binh lính cát chết đi, Hồ Lô lại lập tức tạo ra một tên mới.
Lạc Nam nhìn Hồ Lô Cát còn thèm hơn cả Siêu Thần Huyết Thống.
Bản thân hắn tự tin mình có đủ khả năng đột phá Siêu Thần Cảnh, vậy nên chẳng cần đến huyết thống của kẻ nào.
Nhưng cái Hồ Lô Cát này so với Linh Thổ Đỉnh không hề thua kém chút nào, nếu như có thể đem về cho Yên Nhược Tuyết sử dụng thì còn gì bằng?
Phải biết rằng Yên Nhược Tuyết tinh thông nhất vẫn là Thổ và Thuỷ hai loại thuộc tính.
Đương nhiên hắn cũng không có ý định ra tay cướp đoạt, dù sao thì người không phạm ta, ta không phạm người, chỉ cần Hồ Sa Thần Lão đừng chọc hắn, hắn tuy rằng ưa thích Hồ Lô Cát cũng sẽ không cướp đoạt.
Đúng lúc này, đã có không ít Loạn Thế Nghĩ vây lấy hắn và Đế Lạc.
Bên trong phạm vi tàn trận, ngay cả Hỗn Độn Quy Tắc cũng không thể che giấu được hành tung của hai người.
Bất quá Lạc Nam và Đế Lạc vẫn không muốn thể hiện quá mức cường thế tránh bị đám đông chú ý.
Chỉ thấy Đế Lạc triệu hồi ra hai con Khôi Lỗi khổng lồ, chúng nó có hình dạng như Nhân Mã, thân dưới là ngựa, thân trên là người nhưng được đúc từ kim loại đen kịt, cũng không biết làm bằng nguyên liệu gì.
Hai con Khôi Lỗi Nhân Mã của Đế Lạc dựng ra hai tấm khiên cong như hai sườn núi uốn lượn vào nhau, hợp lại chắn ở phía trước và sau nàng, khiến bầy Loạn Thế Tộc như đụng phải tường chắn, vô pháp đánh qua.
Lạc Nam đứng ké bên cạnh nàng, có được Khôi Lỗi của nàng bảo vệ nên cũng chẳng cần ra tay, chỉ tiếp tục theo dõi cục diện chiến đấu.
“Loạn Thế Nghĩ và tàn trận tuy rằng đã rất đáng gờm, nhưng ta có cảm giác nguy hiểm thật sự nằm trong động phủ.” Đế Lạc nhẹ giọng nói:
“Vẫn nên chờ đợi có kẻ làm chim đầu đàn.”
“Ừm.” Lạc Nam gật gù tán thành.
Hắn cũng có cảm giác như Đế Lạc.
Vị đại năng kia bố trí cả Đại Trận và một bầy Loạn Thế Nghĩ để bảo vệ động phủ của mình, điều này chứng tỏ bên trong động chắc chắn có thứ gì đó, có trời mới biết liệu còn bẫy rập hay thủ đoạn nào khác khủng bố hơn hay không.
Cứ tạm thời phòng ngự giữ sức, chờ đám đông tổn thất lực lượng rồi ra tay cũng không muộn.
Không ít người có suy nghĩ giống với Lạc Nam và Đế Lạc.
Điển hình là chủ nhân của hai toà chiến thuyền kia.
Từ đầu đến cuối, cửa thuyền vẫn đóng chặt, trận pháp trên thuyền vẫn phong toả gắt gao, không để ai thấy cảnh tượng trong thuyền.
Nhưng mà đối mặt với số lượng lớn Loạn Thế Nghĩ tấn công, vầng mặt trời và vầng mặt trăng cực đại kia như có được linh tính, vậy mà biết phát động công kích đánh trả, xua đuổi chúng nó không được lên thuyền.
Bên trong mặt trời chứa đựng sức mạnh của 30 loại Đạo Hoả hoà quyện vào nhau, những Đạo Hoả này hình thành đôi cánh khổng lồ, liên tục thiêu đốt và tấn công Loạn Thế Nghĩ đến gần.
Bên trong mặt trăng cũng mang theo sức mạnh của 30 loại Đạo Băng, mặt trăng tự động điều động chúng nó đánh ra Băng Hệ Vũ Kỹ, không ít Loạn Thế Nghĩ đã bị biến thành tượng băng.
Không thể không nói, mặc dù 3000 Loạn Thế Nghĩ kết hợp với tàn trận rất lợi hại, nhưng cường giả ở đây không có ai là quả hồng mềm.
Bọn hắn mỗi người đều là đại năng mạnh nhất đến từ các phương đại thế giới, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, mỗi người đều có quyền năng riêng của mình, khả năng vượt cấp chiến đấu, lấy ít địch nhiều là chuyện thường làm, chưa kể còn có hậu duệ của Siêu Thần Cảnh tồn tại.
Thế nên rõ ràng 3000 Loạn Thế Nghĩ chỉ đủ khả năng làm thịt một số ít kẻ yếu mà thôi, phần lớn đại năng còn lại vẫn thừa sức tự vệ, thậm chí chống lại.
Trước tình hình như vậy, không sớm thì muộn tàn trận cũng sẽ cạn kiệt lực lượng mà thôi.
“Các ngươi đáng chết!”
Trận linh của tàn trận cũng nhận ra cục diện không dễ khống chế.
Nó cũng biết nếu cứ tiếp tục kéo dài, chờ đến khi tàn trận một lần nữa ngủ say, đám khách không mời này sẽ mạo phạm vào động phủ do chủ nhân lưu lại.
Trận linh nghĩ ra một kế, đó là ép đám cường giả này đại chiến với nhau, chó cắn chó.
Nghĩ là làm, nó huy động một nửa lực lượng còn sót lại, cùng lúc chiếu xuống hàng chục cột sáng với uy thế huỷ thiên diệt địa.
Trước đó nó chỉ tiêu diệt Chí Tôn Pháp Tướng là vì muốn tiết kiệm lực lượng, nhưng bây giờ không cần thiết nữa.
Những cột sát này chiếu vào hai tôn chiến thuyền, chiếu vào những kẻ còn đang ẩn nấp trong bóng tối chưa chịu hiện thân, chiếu vào hai con Khôi Lỗi Nhân Mã của Đế Lạc.
Hiển nhiên Trận Linh muốn tất cả mục tiêu đều phải lộ diện.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH...
Mặt trời và mặt trăng kéo thuyền ầm ầm sụp đổ, Trận Pháp trên thuyền có dấu hiệu tiêu tan.
“Hừ!”
Hai tiếng quát thánh thót vang lên, Cổ Nguyệt Cơ và Cổ Nhật Cơ không còn cách nào khác phải thu hồi Thần Bảo Phi Hành để tránh tổn hại, mỗi người mang theo hai vị cường giả hiện thân.
“Oa, mỹ nhân!”
Chứng kiến tư sắc xuất chúng, khí chất mê người của hai nàng, ánh mắt Tàn Lãnh Thiên bừng sáng.
So với cơ duyên, hắn càng ưa thích mỹ nhân.
Đặc biệt hai nữ nhân này khí chất hoàn toàn khác biệt, một băng một hoả, vừa cường đại vừa có phần giống nhau, nếu có thể cùng lúc chinh phục cả hai nàng sẽ rất có thành tựu.
Cổ Gia tỷ muội bị Trận Linh ép buộc hiện thân, những kẻ đang chờ thời cơ khác cũng không thoát khỏi số phận.
Điển hình như mười vị cường giả của Tinh Linh Tộc cố gắng né tránh cột sáng, rời khỏi bóng đêm.
Cầm đầu là một nữ Tinh Linh đeo mặt nạ, chỉ để lộ thân thể trong tà áo choàng rộng thùng thình nhưng không giấu được các đường cong lã lướt.
“Lại là mỹ nhân? Hơn nữa còn là Tinh Linh Tộc? Trúng mánh.” Tàn Lãnh Thiên hít thở không thông.
Đế Lạc thấy cột sáng sắp xuyên thủng khiên chắn của hai tôn Khôi Lỗi, phản ứng nhanh chóng đem chúng nó thu vào.
“Dịch Chuyển Tức Thời!”
Lạc Nam kéo lấy tay nàng, hai người cùng lúc biến mất.
ĐÙNG.
Nơi bọn hắn vừa đứng đã sụp đổ trước sức mạnh của cột sáng khủng khiếp.
Trong lúc nhất thời, tất cả đều đã hiện thân.
...
Chúc cả nhà ngủ ngon
Mời mọi người tham gia gr FB thảo luận chém gió.
Đăng ký kênh YT để nghe truyện audio.
Ai có lòng ủng hộ thì thông tin e để cuối trang web, chân thành cảm ơn.
Chỉ thấy xung quanh Địa Lão là một lĩnh vực, ở bên trong đó là Thần Đạo Quy Tắc dung hợp cùng Thổ Thần Lực hiển hoá thành hàng loạt bàn chân khổng lồ từ trên cao đạp xuống.
Theo mỗi cú đá, bước chân của Địa Lão, các hư ảnh bàn chân đều tung cước chấn động không gian, đạp bay hàng loạt Loạn Thế Nghĩ.
Cùng với đó, xung quanh Thiên Tàn cũng hình thành lĩnh vực quyền kình, nơi quy tắc và Thần Lôi dung hợp thành vô số nắm đấm lôi đình bao trùm vạn dặm, mỗi quyền đấm ra đều là vạn quyền cùng phát, đấm bay tầng tầng lớp lớp Loạn Thế Nghĩ.
Nhưng mà tàn trận Siêu Thần một lần nữa thể hiện sự bất phàm của nó, bất kể Loạn Thế Nghĩ có bị đánh bay bao nhiêu lần, khi nào Trận Văn còn gia trì trên cơ thể chúng nó thì luôn đứng ở thế bất tử.
Mặc cho Thiên Tàn Địa Lão phối hợp nhuần nhuyễn, bách quyền loạn cước càn quét bốn phương, đám Loạn Thế Nghĩ vẫn cứ ào ào xông đến chưa từng dứt điểm.
“Khốn kiếp.”
Thiên Tàn và Địa Lão đưa mắt nhìn nhau quát:
“Đám kiến này đánh không chết, trừ phi có thể hoá giải tàn trận.”
“Không cần hoá giải.” Có Trận Thần cao giọng quát lên:
“Tàn trận sẽ tiêu hao lực lượng, chỉ cần kéo dài thời gian đến khi lực lượng của nó cạn kiệt là xong.”
“Bao giờ lực lượng của tàn trận mới cạn đây?” Tàn Lãnh Thiên xông ra ngoài hắc cung quát hỏi.
“Không biết.” Trận Thần lắc đầu, y chỉ là Chiến Trận Sư Thần Đạo Viên Mãn, làm sao ước tính được nguồn lực lượng của tàn trận cấp bậc Siêu Thần?
Mà khi Tàn Lãnh Thiên vừa hiện thân, đã có bốn con Loạn Thế Nghĩ tu vi Thần Đạo Hậu Kỳ xông đến vây công hắn từ bốn hướng.
“Cho ta cút!”
Tàn Lãnh Thiên ngạo nghễ quát to, giữa mi tâm bất chợt hiện lên dấu ấn một giọt máu hoàng kim, sặc sở cao quý.
ĐÙNG.
Lấy Tàn Lãnh Thiên làm trung tâm, không gian kịch chấn, lực lượng bá đạo nổ tung, chấn nát nhục thân bốn con Loạn Thế Nghĩ, ngay cả Trận Văn bảo vệ chúng nó cũng bị vô hiệu hoá.
“Siêu Thần Huyết Thống?”
Có người có kiến thức kinh dị thốt lên.
Cái gọi là Siêu Thần Huyết Thống chính là hậu duệ của Siêu Thần Cảnh, bọn hắn sinh ra đã được thế giới vốn có ưu ái, cho phép kế thừa một phần nhỏ quyền năng của phụ mẫu.
Khi kích hoạt Siêu Thần Huyết Thống, bên trong Thần Đạo Viên Mãn gần như bất bại, toàn bộ phương diện đều vượt lên Thần Đạo Viên Mãn bình thường, bao gồm cả Quy Tắc Chi Lực.
Đó là lý do vì sao uy áp của Tàn Lãnh Thiên có thể phá vỡ Trận Văn, bởi vì trận pháp này chỉ là tàn trận, đương nhiên yếu hơn Siêu Thần Đại Trận thời kỳ toàn thịnh rất nhiều.
“Chết cho ta!”
Tàn Lãnh Thiên vận dụng Siêu Thần Huyết Thống, ấn ký hình giọt máu trên trán liên tục loé sáng, mỗi một chiêu thức đánh ra đều kinh khủng vô cùng, liên tục khiến Loạn Thế Nghĩ phải nhượng bộ lui binh.
Chứng kiến toàn trường chú ý vào mình, bản thân Tàn Lãnh Thiên cảm thấy một cổ ngạo nghễ xông thẳng lên đỉnh đầu, hưng phấn đến cực điểm.
Nhưng mà hắn không hề biết rằng, những người có kiến thức ở đây đa số đều âm thầm chế nhạo hắn.
Siêu Thần Huyết Thống tuy rằng rất mạnh, nhưng thứ này chỉ là át chủ bài nên dùng ở phút cuối cùng.
Bởi vì đến thời điểm khi Siêu Thần Huyết Thống rút đi, cơ thể sẽ gánh không nổi mà lâm vào suy yếu, nhận phản phệ nặng nề, thời gian kéo dài trạng thái Siêu Thần Huyết Thống càng lâu tổn thương càng nghiêm trọng.
Ở đây không ít hậu duệ kế thừa Siêu Thần Huyết Thống, nhưng bọn hắn đâu có ngu xuẩn mang ra sử dụng như Tàn Lãnh Thiên trong tình huống như thế này?
Thiên Tàn và Địa Lão đưa mắt nhìn nhau, âm thầm bất đắc dĩ.
Thiếu chủ từ khi sinh ra đã được toàn bộ thế giới ưu ái, chưa từng trải qua bất cứ trận chiến sinh tử khốc liệt nào, rõ ràng là thiếu khuyết kinh nghiệm đến cực điểm.
Ngay cả hai bộ xương già như bọn hắn cũng không ngờ thiếu chủ vừa ra trận đã muốn thể hiện uy phong, vậy mà đem át chủ bài quan trọng nhất ra thi triển đầu tiên như vậy.
Nhưng đã lỡ đâm lao buộc phải theo lao.
Thiên Tà và Địa Lão lập tức yểm hộ hai bên Tàn Lãnh Thiên, hộ tống hắn một đường giết thẳng đến động phủ.
NGAO!
Một tiếng rống kinh hồn khiến đám Hắc Cổ Bạo Long toàn thân run rẩy.
Chỉ thấy Long Thân Nhân Diện Thú đại triển thần uy.
Đôi cánh của nó giang rộng ra có thể phong toả càn khôn, bên trên cánh là chằn chịt hàng triệu đường Long Văn đang luân chuyển sức mạnh.
ẦM ẦM ẦM ẦM.
Hai cánh loạn vũ, hàng loạt Long Kỹ từ trong cánh trực tiếp bắn ra mà không cần kết ấn.
Nào là Long Pháo, Trấn Long Ấn, Long Hoành Cửu Tiêu...hàng trăm chiêu thức Long Kỹ đều được đôi cánh đánh ra không ngừng nghĩ, đem tất cả Loạn Thế Nghĩ chấn bay.
Chưa dừng ở đó, đôi long trảo của nó vậy mà có thể uyển chuyển và linh hoạt như tay người, nắm lại tung ra từng quyền, từng chưởng.
Đôi cánh và đôi tay kết hợp, thế công đa dạng chồng chất mà ra, tàn bạo mạnh mẽ, cảm giác như bản thân của Long Thân Nhân Diện Thú vốn là cả một đội Long Quân vậy.
Đều là Thiên Địa Dị Chủng, Lục Ngô không cam lòng yếu thế ngửa đầu gào lên:
“Hổ Tộc Xưng Hùng!”
Thần Lực bùng nổ, nó bỗng nhiên tiến hành phân thân.
Nhưng phân thân ra hình dáng không hề giống bản thể, trái lại mỗi một phân thân lại là một loài Hổ khác nhau.
Ngũ Đầu Thần Hổ, Hắc Vân Bạch Hổ, Kim Sát Bạch Hổ, Lôi Phong Hổ, Ám Quang Hổ, Cuồng Chiến Hổ, Lệ Ma Hổ, U Hồn Hổ...
Vài chục phân thân là vài chục tôn Hổ Tộc biến dị, có Thần Hổ, có Ma Hổ.
Lục Ngô đứng giữa quần hổ như Thần của vạn hổ, ra lệnh cho toàn bộ chiến tướng của mình nghênh chiến với Loạn Thế Nghĩ.
KENG!
Kiếm khí xung thiên ngân vang không ngớt, một nam tử trung niên thân khoác đạo bào, chân đạp phi kiếm bay lượn giữa chiến trường.
Tốc độ hắn rất nhanh chỉ lưu lại tàn ảnh, thậm chí dù Loạn Thế Nghĩ vận hết tốc lực từ đôi cánh phản lực sau lưng chúng cũng không thể đuổi kịp.
Đáng chú ý là thủ đoạn tấn công của trung niên nhân này.
Trong tay của hắn cầm một thanh phất trần với ngàn vạn sợi lông chụm lại mà thành.
Khi trung niên nhân dùng phất trần quất ra, lại có ngàn vạn kiếm khí gào thét càn quét như ngàn vạn thanh kiếm cùng lúc chém ra.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT...
Dùng phất trần nhưng động tác chẳng khác nào đang múa kiếm, mỗi một sợi lông chẳng khác nào một thanh kiếm cường hoành.
Phất trần quất ra, ngàn vạn kiếm khí tề xuất, thiên không rơi vào loạn kiếm.
Kiếm khí tung hoành, Trận Văn vỡ nát, cánh trên lưng Loạn Thế Nghĩ ào ào bị chém đứt, rơi rụng giữa không trung như rơm như rạ.
“A di đà, dám trêu vào trẫm? Tru diệt các ngươi khặc khặc khặc.”
Có thanh âm cực độ quỷ dị vang vọng không gian, như tiếng niệm phật đầy thành kính, như tiếng phẫn nộ của bậc đế hoàng, lại như ác ma cười dữ tợn.
Chỉ thấy tên đại năng vừa giống hoà thượng, vừa giống hoàng đế lại có phần giống ác ma phát động thế công.
Hắn tung ra một chưởng, trong chưởng này chứa đựng phật thế siêu độ chúng sinh, chứa đựng đế uy của một hoàng đế, chứa đựng ma thần lực ngập trời.
Tưởng chừng không chút liên quan, ba loại lực lượng hoàn toàn khác biệt lại hoàn mỹ dung hợp vào nhau, trực tiếp chưởng bay hàng chục con kiến, chấn cho Trận Văn bảo vệ quanh thân chúng nó trở nên ảm đạm, có dấu hiệu tán đi.
Trong khi đó, Hồ Sa Thần Lão cũng đang thể hiện uy lực của Hồ Lô Cát.
Hồ Lô Cát thiên biến vạn hoá, số lượng Thổ Thần Lực trong đó liên miên bất tận liên tục tiến ra, hoá thành đội Sa Quân bảo vệ quanh thân lão, phòng ngự trước bầy Loạn Thế Nghĩ hung hăng.
Sa Quân không mạnh bằng Loạn Thế Nghĩ, nhưng mà lượng cát trong Hồ Lô không có dấu hiệu cạn kiệt, mỗi khi có binh lính cát chết đi, Hồ Lô lại lập tức tạo ra một tên mới.
Lạc Nam nhìn Hồ Lô Cát còn thèm hơn cả Siêu Thần Huyết Thống.
Bản thân hắn tự tin mình có đủ khả năng đột phá Siêu Thần Cảnh, vậy nên chẳng cần đến huyết thống của kẻ nào.
Nhưng cái Hồ Lô Cát này so với Linh Thổ Đỉnh không hề thua kém chút nào, nếu như có thể đem về cho Yên Nhược Tuyết sử dụng thì còn gì bằng?
Phải biết rằng Yên Nhược Tuyết tinh thông nhất vẫn là Thổ và Thuỷ hai loại thuộc tính.
Đương nhiên hắn cũng không có ý định ra tay cướp đoạt, dù sao thì người không phạm ta, ta không phạm người, chỉ cần Hồ Sa Thần Lão đừng chọc hắn, hắn tuy rằng ưa thích Hồ Lô Cát cũng sẽ không cướp đoạt.
Đúng lúc này, đã có không ít Loạn Thế Nghĩ vây lấy hắn và Đế Lạc.
Bên trong phạm vi tàn trận, ngay cả Hỗn Độn Quy Tắc cũng không thể che giấu được hành tung của hai người.
Bất quá Lạc Nam và Đế Lạc vẫn không muốn thể hiện quá mức cường thế tránh bị đám đông chú ý.
Chỉ thấy Đế Lạc triệu hồi ra hai con Khôi Lỗi khổng lồ, chúng nó có hình dạng như Nhân Mã, thân dưới là ngựa, thân trên là người nhưng được đúc từ kim loại đen kịt, cũng không biết làm bằng nguyên liệu gì.
Hai con Khôi Lỗi Nhân Mã của Đế Lạc dựng ra hai tấm khiên cong như hai sườn núi uốn lượn vào nhau, hợp lại chắn ở phía trước và sau nàng, khiến bầy Loạn Thế Tộc như đụng phải tường chắn, vô pháp đánh qua.
Lạc Nam đứng ké bên cạnh nàng, có được Khôi Lỗi của nàng bảo vệ nên cũng chẳng cần ra tay, chỉ tiếp tục theo dõi cục diện chiến đấu.
“Loạn Thế Nghĩ và tàn trận tuy rằng đã rất đáng gờm, nhưng ta có cảm giác nguy hiểm thật sự nằm trong động phủ.” Đế Lạc nhẹ giọng nói:
“Vẫn nên chờ đợi có kẻ làm chim đầu đàn.”
“Ừm.” Lạc Nam gật gù tán thành.
Hắn cũng có cảm giác như Đế Lạc.
Vị đại năng kia bố trí cả Đại Trận và một bầy Loạn Thế Nghĩ để bảo vệ động phủ của mình, điều này chứng tỏ bên trong động chắc chắn có thứ gì đó, có trời mới biết liệu còn bẫy rập hay thủ đoạn nào khác khủng bố hơn hay không.
Cứ tạm thời phòng ngự giữ sức, chờ đám đông tổn thất lực lượng rồi ra tay cũng không muộn.
Không ít người có suy nghĩ giống với Lạc Nam và Đế Lạc.
Điển hình là chủ nhân của hai toà chiến thuyền kia.
Từ đầu đến cuối, cửa thuyền vẫn đóng chặt, trận pháp trên thuyền vẫn phong toả gắt gao, không để ai thấy cảnh tượng trong thuyền.
Nhưng mà đối mặt với số lượng lớn Loạn Thế Nghĩ tấn công, vầng mặt trời và vầng mặt trăng cực đại kia như có được linh tính, vậy mà biết phát động công kích đánh trả, xua đuổi chúng nó không được lên thuyền.
Bên trong mặt trời chứa đựng sức mạnh của 30 loại Đạo Hoả hoà quyện vào nhau, những Đạo Hoả này hình thành đôi cánh khổng lồ, liên tục thiêu đốt và tấn công Loạn Thế Nghĩ đến gần.
Bên trong mặt trăng cũng mang theo sức mạnh của 30 loại Đạo Băng, mặt trăng tự động điều động chúng nó đánh ra Băng Hệ Vũ Kỹ, không ít Loạn Thế Nghĩ đã bị biến thành tượng băng.
Không thể không nói, mặc dù 3000 Loạn Thế Nghĩ kết hợp với tàn trận rất lợi hại, nhưng cường giả ở đây không có ai là quả hồng mềm.
Bọn hắn mỗi người đều là đại năng mạnh nhất đến từ các phương đại thế giới, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, mỗi người đều có quyền năng riêng của mình, khả năng vượt cấp chiến đấu, lấy ít địch nhiều là chuyện thường làm, chưa kể còn có hậu duệ của Siêu Thần Cảnh tồn tại.
Thế nên rõ ràng 3000 Loạn Thế Nghĩ chỉ đủ khả năng làm thịt một số ít kẻ yếu mà thôi, phần lớn đại năng còn lại vẫn thừa sức tự vệ, thậm chí chống lại.
Trước tình hình như vậy, không sớm thì muộn tàn trận cũng sẽ cạn kiệt lực lượng mà thôi.
“Các ngươi đáng chết!”
Trận linh của tàn trận cũng nhận ra cục diện không dễ khống chế.
Nó cũng biết nếu cứ tiếp tục kéo dài, chờ đến khi tàn trận một lần nữa ngủ say, đám khách không mời này sẽ mạo phạm vào động phủ do chủ nhân lưu lại.
Trận linh nghĩ ra một kế, đó là ép đám cường giả này đại chiến với nhau, chó cắn chó.
Nghĩ là làm, nó huy động một nửa lực lượng còn sót lại, cùng lúc chiếu xuống hàng chục cột sáng với uy thế huỷ thiên diệt địa.
Trước đó nó chỉ tiêu diệt Chí Tôn Pháp Tướng là vì muốn tiết kiệm lực lượng, nhưng bây giờ không cần thiết nữa.
Những cột sát này chiếu vào hai tôn chiến thuyền, chiếu vào những kẻ còn đang ẩn nấp trong bóng tối chưa chịu hiện thân, chiếu vào hai con Khôi Lỗi Nhân Mã của Đế Lạc.
Hiển nhiên Trận Linh muốn tất cả mục tiêu đều phải lộ diện.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH...
Mặt trời và mặt trăng kéo thuyền ầm ầm sụp đổ, Trận Pháp trên thuyền có dấu hiệu tiêu tan.
“Hừ!”
Hai tiếng quát thánh thót vang lên, Cổ Nguyệt Cơ và Cổ Nhật Cơ không còn cách nào khác phải thu hồi Thần Bảo Phi Hành để tránh tổn hại, mỗi người mang theo hai vị cường giả hiện thân.
“Oa, mỹ nhân!”
Chứng kiến tư sắc xuất chúng, khí chất mê người của hai nàng, ánh mắt Tàn Lãnh Thiên bừng sáng.
So với cơ duyên, hắn càng ưa thích mỹ nhân.
Đặc biệt hai nữ nhân này khí chất hoàn toàn khác biệt, một băng một hoả, vừa cường đại vừa có phần giống nhau, nếu có thể cùng lúc chinh phục cả hai nàng sẽ rất có thành tựu.
Cổ Gia tỷ muội bị Trận Linh ép buộc hiện thân, những kẻ đang chờ thời cơ khác cũng không thoát khỏi số phận.
Điển hình như mười vị cường giả của Tinh Linh Tộc cố gắng né tránh cột sáng, rời khỏi bóng đêm.
Cầm đầu là một nữ Tinh Linh đeo mặt nạ, chỉ để lộ thân thể trong tà áo choàng rộng thùng thình nhưng không giấu được các đường cong lã lướt.
“Lại là mỹ nhân? Hơn nữa còn là Tinh Linh Tộc? Trúng mánh.” Tàn Lãnh Thiên hít thở không thông.
Đế Lạc thấy cột sáng sắp xuyên thủng khiên chắn của hai tôn Khôi Lỗi, phản ứng nhanh chóng đem chúng nó thu vào.
“Dịch Chuyển Tức Thời!”
Lạc Nam kéo lấy tay nàng, hai người cùng lúc biến mất.
ĐÙNG.
Nơi bọn hắn vừa đứng đã sụp đổ trước sức mạnh của cột sáng khủng khiếp.
Trong lúc nhất thời, tất cả đều đã hiện thân.
...
Chúc cả nhà ngủ ngon
Mời mọi người tham gia gr FB thảo luận chém gió.
Đăng ký kênh YT để nghe truyện audio.
Ai có lòng ủng hộ thì thông tin e để cuối trang web, chân thành cảm ơn.