Chương 677: Sao không quảng bá đi chứ?
Lão Tiền ôm trong lòng mối hận ngút trời, ngồi lì một chỗ đánh bay một bát cơm cháy chiên trứng.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy khó chịu, ông ta lại đứng dậy lấy thêm hai miếng bánh gạo.

Cuối cùng vẫn không nuốt trôi cục tức, ông ta lại bưng thêm một bát cháo. Cháo ăn được nửa chừng mà lửa giận trong lòng vẫn không dịu xuống, ông ta lại quay người lấy một quả trứng trà, bóc ra ăn luôn.

Mãi tới khi đặt bát trống trở lại, ông ta mới mặt mày sa sầm ngồi xuống ghế, ánh mắt u ám nhìn thẳng vào đứa đệ tử đang điên cuồng nhồi cơm chiên vào miệng, ánh mắt phức tạp khó tả.

Cậu đệ tử đang cắm cúi ăn vội vàng ngẩng đầu lên, miệng còn phồng lên vì đầy cơm, ú ớ nói:

“Thầy... sao thế ạ?”

Sao thế ư?!

Lão Tiền càng nghĩ càng giận, hậm hực nói:

“Nhìn con kìa! Chỉ biết ăn với ăn! Còn ăn tới tận hai bát!”

Ông ta đây ăn hết một bát thôi đã thấy căng cả bụng rồi đấy!

Lời vừa dứt thì thấy trong bếp, ông chú Bảy cũng bưng một bát cháo đi ra. Ông liếc lão Tiền đầy đắc ý, sau đó thong thả cầm thìa lên, từ tốn ăn từng miếng cháo.

Có lẽ cảm thấy hương vị chưa đủ đậm đà, ông còn gọi với ra sân:

“Kiều Kiều, mang cho sư phụ ít trứng vịt muối dầm tỏi với.”

Kiều Kiều vừa mới tiễn Đại Bạch về chuồng, đang đứng trong sân rửa tay, nghe vậy liền đáp ngay:

“Dạ được ạ!”

Món trứng vịt muối dầm tỏi đó là dùng tỏi tím một tép tươi rói mới nhổ trong vườn, băm nhuyễn ra rồi trộn với lòng đỏ trứng vịt muối do mấy chú vịt của nhà Tống Đàm đẻ. Trứng vịt được muối trong bùn vàng đến khi lòng đỏ béo ngậy chảy dầu, múc ra trộn với tỏi dầm…

Chậc chậc chậc, một bát vàng óng ánh, ăn một miếng mà hương cay nồng đặc trưng của tỏi quyện cùng vị mằn mặn béo ngậy của lòng đỏ trứng, vừa bùi vừa mềm lại có chút giòn, ăn cùng cháo thôi cũng đã thấy no căng cả bụng!

Mà nếu thêm một bát mì nữa thì...

Chậc.

Ông chú Bảy thầm nghĩ: Sang năm... à không, năm nay nhất định phải trồng thêm hai mẫu lúa mì mới được.

---

Sự khác biệt của Kiều Kiều, vừa nhìn là thấy ngay.

Nhưng thấy cậu nhóc nhanh nhẹn lấy bát trứng dầm tỏi trong tủ lạnh ra, đặt trước mặt ông chú Bảy thì trong lòng lão Tiền lại càng nghẹn ngào.

Ông ta chỉ hậm hực nói:

“Giỏi cho lão Tống nhà ông, có đồ ngon thế này mà ông còn giấu biệt, chẳng hé răng nửa lời!”

“Giấu cái gì mà giấu?”

Ông chú Bảy lướt Douyin (mạng xã hội video ngắn) mãi thành quen, nói chuyện cũng lộ rõ vẻ tưng tửng:

“Nhà tôi có giấu diếm gì đâu?”

“Ây dà, lão Tiền, xin lỗi nha! Tôi quên là ông già rồi, không xài mạng xã hội. Đệ tử của tôi bây giờ cũng có cả mấy triệu fan trên mạng đấy, ông bảo thế mà còn chưa tính là quảng bá thì phải thế nào mới là quảng bá đây?”

Thực ra thì fan không tới mức nhiều như thế, nhưng khoác lác thì cứ phải trông cho ra dáng.

Ông chú Bảy nói với vẻ nghiêm túc, lão Tiền lại cứ ngỡ là thật. Giờ lại càng thêm khó chịu:

“Thế mà... mà ông chẳng nói với tôi câu nào!”

Ông chú Bảy nâng giọng lên:

“Sao, ông làm bếp trưởng trong nhà hàng của người ta mà cũng chẳng thèm nhắc tới tôi cơ mà!”

Kiều Kiều bưng bát trứng dầm tỏi, hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải, đột nhiên tò mò hỏi:

“Nhưng... chẳng phải hai người mấy chục năm không gặp nhau rồi sao ạ?”

“Sao mà giống nhau được?” lão Tiền vội lên tiếng: “Đâu phải không có điện thoại!”

Ông chú Bảy cũng chen vào:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Sao mà giống nhau được? Tôi bị đuổi khỏi đó, còn ông thì đang làm đầu bếp chính!”

Lão Tiền bực bội:

Thao Dang

“Phì! Rõ ràng là do ông tự bỏ đi vì chán nản! Tôi nói cho ông biết nhé, giờ tôi nghĩ kỹ lại rồi, cái nhà hàng Lạc Phúc đó khi xưa chính là cố tình đuổi chúng ta đi đấy!”

“Vậy mà ông cũng chẳng thấy mình khấm khá hơn là bao, nhà hàng Lạc Phúc giờ còn đổi tên thành ‘Vườn rau sinh thái Du Nhiên’ rồi đấy, mà ông làm ngay đối diện cũng chẳng đọ nổi với người ta!”

Ông chú Bảy không thích nói nhiều nhưng không có nghĩa là ông không để tâm. Sau khi hai người họ rời khỏi đó, nhà hàng [Lạc Phúc Tửu Lâu] đương nhiên được đổi tên thành [Hội Quán Yến Bào Vi Cá Quốc Tế], sau này theo trào lưu giản dị hóa trong giới chính trị lại đổi thành [Vườn rau sinh thái Du Nhiên]...

Hai người nhìn nhau đầy tức tối rồi lại hậm hực ngồi xuống.

Nghĩ ngợi một lúc, ông chú Bảy xúc một thìa đầy trứng dầm tỏi trộn cháo, húp hai miếng sạch trơn. Xong rồi mới thở dài với Tống Đàm:

“Đây chính là lão Tiền, giờ đang làm bếp trưởng ở [Trường Lạc Cư]. Đừng nhìn ông ấy quê mùa thế này mà coi thường, nhà hàng đó có tuổi đời cả mấy chục năm rồi, nhờ tay nghề của ông ấy mà dẫn cả đám đệ tử đấu ngang ngửa với cái vườn rau sinh thái đối diện đấy… Tống Đàm, con bảo Kiều Kiều cố mà học thêm vài ngón nghề từ ông ấy đi.”

Bên này, lão Tiền cũng quay sang dặn đệ tử Vương Tiểu Thuận:

“Đây chính là lão Tống đấy, Tống Hữu Đức. Đừng thấy ông ấy cả chục năm chẳng đi làm mà coi thường, món đặc sản đồng quê của ông ấy phải gọi là số một! Còn thầy của con thì chuyên về món đại tiệc… Lần này về đây, con phải theo ông ấy học cho đàng hoàng đấy!”

Vương Tiểu Thuận ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm mắt với Kiều Kiều cũng đang ngơ ngác nhìn sang, đối phương mỉm cười với anh ta:

“Anh Tiểu Thuận, anh cũng muốn ăn trứng vịt muối tỏi giã à?”

Vương Tiểu Thuận: … Trước khi đến đây, anh ta đã khổ công luyện tập tay nghề, chuẩn bị tinh thần thi triển tuyệt chiêu trước đối thủ cạnh tranh rồi!

Sư phụ rõ ràng nói là kình địch mạnh lắm mà!

Đáng ghét thật, nhưng mà… đáng yêu ghê!



Theo lý mà nói, bầu không khí thế này rồi thì hai lão già đáng ra nên cười xòa hóa giải ân oán mới phải.

Nhưng thực tế là hai ông chú ngoài năm mươi ngồi đối diện nhau, chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt ai nấy đều hơi kỳ quái.

Mọi người: …

Tống Đàm vừa định nói gì đó, ví dụ như, đầu bếp không thiếu tiền thế này thì cô hoan nghênh lắm, phải tìm cách giữ người ta lại mới được!

Vậy theo thông lệ thì nên mời dưa hấu trước hay rót ly trà lạnh trước đây nhỉ?

Còn chưa kịp nghĩ xong thì điện thoại của Ngô Lan đã reo lên.

Đầu dây bên kia, giọng ồm ồm của người phụ trách đội công trình vang lên inh ỏi:

“Chị à, chị mau tới đây xem, người này hôm nay nấu cơm dở tệ không ăn nổi luôn!”

Cái gì?!

Ngô Lan nhướng mày: “Cái bà Trạch Tiểu Nga này, tối qua còn vừa khóc lóc với tôi nói nhất định sẽ làm tốt, sáng sớm nay đã lại giở trò gì nữa đây?!”

Bà quay sang nói với Tống Tam Thành: “Ông chờ chút, để tôi xử lý xong việc trên núi đã rồi chúng ta đi thị trấn luyện tiếp bài thi số hai!”

Tống Tam Thành cau mày: “Hay là để tôi đi…”

“Ông đi cái gì mà đi?!” Ngô Lan ngắt lời: “Ông cãi nhau chưa lần nào thắng được ai, đánh nhau thì dám ra tay chắc? Để tôi!”

Bà vớ lấy cái nón rơm đội lên đầu, hùng hổ vung tay lên đầy khí thế rồi phăm phăm đi về phía núi.

Tống Đàm không nói không rằng cũng lặng lẽ bám theo, vừa đi vừa nói: “Ông chú Bảy, nhờ ông tiếp đón thầy Tiền giúp con nhé, mấy chuyện còn lại đợi con về rồi tính tiếp!”

Nhìn hai người phụ nữ mạnh nhất nhà đi hết cả lên núi, Kiều Kiều ngơ ngác một lát rồi lập tức đặt bát trứng muối tỏi giã sang bên cạnh:

“Em cũng đi!”

Những người còn lại trong sân nhìn nhau ngơ ngác, cùng bốn con c.h.ó dưới hành lang và hai, ba, bốn, năm con mèo con màu cam dưới chân nhìn chằm chằm nhau.

Cuối cùng, vẫn là Tiền Thiên Phúc phá vỡ sự im lặng: “Người mà bọn họ nói trên núi là ai thế?”

Sắc mặt ông chú Bảy bỗng trở nên kỳ quái: “… Là người tạm thời thay ông đấy.”

Tiền Thiên Phúc: …

!!!

Ông ta lập tức bùng cháy chiến ý, vung tay thật mạnh: “Tiểu Thuận, đi thôi!”