Chương 678: Công trường và chị gái Trạch Tiểu Nga.
Khoảng cách từ công trường về nhà cũng khá xa, Tống Đàm bước vội ra ngoài mấy bước, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Ngô Lan.

Cô vừa đi vừa khuyên nhủ:

“Mẹ, đừng giận nữa. Làm không tốt thì cùng lắm đuổi người ta đi thôi, trước đó mình cũng đã cho cô ấy một cơ hội rồi mà.”

Lần trước đội thi công nói về chuyện này cũng là Ngô Lan đi xử lý. Dù gì cũng là người quen giới thiệu, vì nể tình nên bà đã nói năng mềm mỏng, khuyên nhủ tử tế.

Thịt thà rau dưa mỗi ngày đều đặt từ trấn trên, người ta mang tới. Tổng cộng có mười mấy hai chục người ăn cơm, việc phụ giúp cũng chỉ là rửa rau nấu cơm thôi. Mấy việc này đối với người trong thôn chẳng đáng là bao.

Dù gì cũng chỉ là nấu món ăn thường ngày chứ đâu phải mở tiệc.

Hơn nữa, đội thi công còn trả hẳn bốn nghìn tệ tiền công, tính ra cũng là mức lương cao rồi, mục đích là muốn tìm được người nấu ăn ngon, để mọi người ở đây được ăn uống tươm tất.

Thế mà cái cô Trạch Tiểu Nga này, ngày đầu nấu ăn thì còn nghiêm túc lắm, tay nghề cũng không tồi, lửa lớn lửa nhỏ đều khéo léo vừa vặn. Món gì mà cho thêm chút tương đậu vào xào chung, khỏi cần nói cũng biết là ngon miệng lắm.

Nhưng kể từ ngày thứ hai thì trong đồ ăn đã có hai con sâu bị vớt ra.

Trời thì nóng, nấu ăn ở công trường lượng lớn, mọi người cũng chẳng quá khắt khe, chỉ coi như không phát hiện thôi.

Dù sao nấu cơm ở nhà thỉnh thoảng cũng có con sâu lọt lưới mà.

Nhưng ngay sau đó, đến rau cũng chẳng thèm nhặt lá úa nữa! Rồi đến lúc ăn cải thảo, phát hiện dưới gốc vẫn còn nguyên phần thân già cứng đơ...

Cải thảo chẳng phải chỉ mấy hào một cân thôi sao? Nhà nào có túng thiếu thế nào cũng chẳng đến mức mang cả gốc già cứng đơ mà nấu với t.hịt chứ?

Đó là chưa kể khoai tây cũng chẳng buồn gọt vỏ đàng hoàng...

Người phụ trách là lão Từ cũng rất có kinh nghiệm làm việc, thấy vậy thì chẳng trì hoãn nữa, lập tức đi tìm Ngô Lan kể lại mọi chuyện.

Ngô Lan cảm thấy vô cùng mất mặt.

Người ta tin tưởng mình mới giao cho mình việc tìm đầu bếp, đây lại còn là công trình xây nhà xưởng cho nhà mình đấy!

Sao lại mời được cái đầu bếp kiểu này chứ?

Tay nghề có ra sao thì không nói, nhưng thái độ thì lại là chuyện khác rồi.

Bà đã tìm Trạch Tiểu Nga, nói đủ kiểu từ mềm mỏng đến cứng rắn. Đối phương thì rơm rớm nước mắt, chỉ nói là hôm đó quá mệt nên muốn lười biếng một chút, sau này nhất định không thế nữa...

Ngô Lan kể đến đây thì Tống Đàm có chút tò mò:

“Mẹ, mẹ đâu có dễ bị người ta lừa vậy?”

Ngô Lan không trả lời, chỉ rảo bước nhanh hơn về phía công trường.

Mà Tống Đàm thì cứ đi sát theo bà, mãi đến khi đặt chân đến khu vực công trường thì cô mới chợt hiểu ra vì sao mẹ mình lại dễ bị qua mặt như vậy.

Thật sự là cái cô Trạch Tiểu Nga này, trông lừa người quá giỏi!

Cao có mét rưỡi mà cân nặng chắc phải tầm 150 cân, da thì đen nhẻm, cả người nhìn vừa đôn hậu vừa thật thà.

Đặc biệt là khi trên gương mặt khắc khổ ấy lộ ra vẻ uất ức xen lẫn sợ hãi, đôi mắt lại còn ngân ngấn nước...

Ai nhìn cũng nghĩ đây là một phu nữ nông dân chất phác suốt ngày bị người ta ức h.i.ế.p thôi ấy chứ!

Tống Đàm: ... Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, cái cô Trạch Tiểu Nga này, chắc gì đã là "Tiểu Nga" dịu dàng như cái tên của mình đâu!

Nhìn sang dáng vẻ của Ngô Lan, quả nhiên bà cũng đang bực tức không thôi.

Tống Đàm không biết rằng, sự bực bội của mẹ mình còn có nguyên nhân khác.

Thật ra ban đầu khi tìm người nấu cơm, có hai người được giới thiệu tới.

Cả hai đều là người làng bên. Một người thì cao gầy, dáng người mảnh mai. Hôm đến còn mặc váy, làn da ngăm ngăm thoa thêm một lớp phấn trắng, lông mày vẽ tỉ mỉ, môi tô son đỏ, trên tai còn đeo một đôi khuyên vàng.

Nhưng đừng thấy người ta ăn diện lòe loẹt mà nhầm, cô ấy làm việc lanh lợi lắm, nhặt rau rửa rau nhanh thoăn thoắt. Vạt váy thì túm lên quấn quanh đầu gối, thế mà động tác lại dứt khoát, gọn gàng chẳng khác gì gió cuốn.

So về tay nghề thì cả hai ngang ngửa nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lý do không chọn cô gái kia cũng không phải vì người ta ăn diện sặc sỡ mà nghĩ là không biết làm việc.

Chẳng qua Ngô Lan nghĩ rằng đội thi công toàn là đàn ông, mà lại có một cô gái trẻ đẹp làm đầu bếp ở đây thì sợ rằng trong làng lại có người ngồi lê đôi mách mà xì xào bàn tán thôi.

Cuối cùng, họ quyết định cho đỡ phiền phức nên gọi ngay cô nàng Trạch Tiểu Nga này đến làm việc.

Không ngờ lại gặp phải cái kiểu này!

Lúc này, bà vừa bước tới trước bếp nấu tạm thời thì hỏi ngay:

“Chuyện gì thế này?”

Người phụ trách - lão Từ, cũng nghẹn cả bụng ấm ức, chẳng nói chẳng rằng, liền mở nắp nồi cho bà xem:

“Chị xem thử bữa sáng của chúng tôi đi!”

Vừa mở nắp ra, chỉ thấy bên dưới chẳng biết là cháo hay cơm, vừa dính vừa đặc quánh.

Nhìn sang bên kia, là một nồi to đùng đầy rau cải trộn nguội.

Lá cải cắt to bản, thô kệch đến mức chỉ cần dùng muỗng đảo qua vài lần là đã thấy rõ những khúc gốc cải cứng đơ vẫn còn cắm trong nồi.

Lão Từ cũng đang bực mình:

“Sáng sớm ra, công nhân thấy suất ăn thế này là ầm ầm lên rồi. Trời nóng hơn ba mươi độ mà họ làm việc nặng, sáng sớm mà ăn thế này thì còn làm nổi gì nữa?”

Đừng nói là cái món cháo dẻo quẹo kia ăn chẳng no, mà cái nồi cải trộn này là ý gì đây?

Chẳng thấy một tí dầu mỡ nào hết!

Ăn cái này vào, e là chưa kịp làm việc đã thấy đói bụng ngay rồi.

Ngô Lan nghe vậy thì tức điên lên:

“Trạch Tiểu Nga!”

“Tối qua cô còn hứa với tôi là hôm nay sẽ làm cho đàng hoàng cơ mà. Thời tiết hơn ba mươi độ thế này, người ta làm việc vất vả như vậy mà lại cho ăn thế này thì có đủ no không? Nhà cô sáng ra mà ăn thế này hả?!”

“Ăn chứ!” Trạch Tiểu Nga cúi đầu, giọng đầy ấm ức. “Nhà chúng tôi sáng còn chẳng trộn rau cải đâu, chỉ ăn dưa muối thôi.”

Ngô Lan nhìn cô nàng từ trên xuống dưới, săm soi kỹ lưỡng:

“Tôi không tin cô ăn dưa muối mà lớn được thế này.”

“Sao... sao chị lại nói vậy chứ?”

Trạch Tiểu Nga rưng rưng hai hàng nước mắt trên gương mặt nhăn nheo già dặn, hai bàn tay thô ráp cứ xoắn lấy vạt áo, trông lúng túng lại đáng thương.

Thao Dang

Nhìn cô ta như vậy lại càng khiến Ngô Lan trông giống hệt kẻ ngang ngược vô lý, chẳng khác nào kẻ hay bắt nạt người khác.

Mấy người trong đội công trình đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà quay mặt sang hướng khác.

Còn cách nào khác đâu, người ta đã tỏ ra đáng thương thế này thì ai còn nỡ trách mắng thêm. Hôm trước chỉ mới chê vài câu mà cô ta đã bày ra dáng vẻ này rồi. Đám đàn ông như lão Từ bỗng chốc cảm thấy mình hung hăng quá mức, cứ như thể bản thân vừa gây ra chuyện gì kinh khủng lắm vậy.

Giờ nhìn lại, thì ra người ta vốn là như thế!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ngô Lan là ai chứ?!

Năm xưa khi Kiều Kiều bị người ta dè bỉu, bà ấy chẳng ngần ngại mà xách chổi lên vừa đánh vừa mắng người ta ngay tại chỗ.

Không đánh cho phục thì người ta gặp Kiều Kiều nhất định sẽ chẳng thèm nói được câu nào tử tế.

Nên lần này, thấy Trạch Tiểu Nga tỏ vẻ như thế, bà ấy cũng chẳng buồn nói nhiều nữa:

“Cô ăn gì ở nhà tôi không quản, nhưng ở đây nguyên liệu tôi đã mua đủ cả, cô cứ nhất định làm qua loa thì không được đâu. Nhà tôi không cần người như vậy, cô về đi.”

Lời vừa dứt, chỉ thấy Trạch Tiểu Nga đã giơ tay lau nước mắt, vừa lau vừa khom người đầy ấm ức rồi chui vào góc nghỉ ngơi:

“... Sao lại chẳng biết người tốt thế nào cơ chứ? Bao nhiêu người ăn uống mà tốn kém đến thế, tôi giúp họ tiết kiệm còn thành ra xấu xa thế này…”