Chương 680: Chưa tới hai mươi vạn
Thấy thầy trò hai người họ làm việc nhịp nhàng, Kiều Kiều nhìn mà không rời mắt, tay xách thùng mà chẳng nỡ đi.

Bên này, thầy trò họ mỗi người một tay lôi ra một bao khoai tây, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội chen vào. Một người chà rửa, một người gọt vỏ, thậm chí đến cái d.a.o bào để bên cạnh cũng chẳng cần dùng tới. Họ cầm d.a.o phay dày cộp mà gọt khoai tây cứ như bóc vỏ trứng gà, trông nhẹ nhàng đến lạ...

Nhìn dáng vẻ thảnh thơi ấy, mấy củ khoai tây sần sùi trong tay họ bị lột vỏ trông còn dễ dàng hơn cả bóc vỏ trứng gà!

Người nhà họ Tống nhìn mà chăm chú không rời mắt, ngay cả bước chân cũng quên cả di chuyển.

Ngược lại, Tống Đàm thì tiếc hùi hụi:

“Sớm biết nấu ăn mà cũng hấp dẫn thế này thì tôi đã mở livestream, kéo dài thêm thời gian lên sóng rồi!”

Tiền Thiên Phúc đang cắt khoai tây thì khựng tay lại, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu:

“Chẳng lẽ là cho mấy trăm vạn fan của Kiều Kiều xem hả?”

Tống Đàm: …

Cô nào dám bảo Kiều Kiều thật sự không có nhiều fan đến thế, đành dùng lối nói nước đôi, đánh lạc hướng:

“Đâu có nhiều vậy, buổi sáng ít người xem, chắc chưa tới hai mươi vạn thôi.”

Thông thường buổi sáng chỉ khoảng hơn mười vạn người xem một chút.

Tiền Thiên Phúc không rành mấy mánh khóe của đám trẻ, lúc này trong lòng vừa hồi hộp, vừa mong chờ, lại có chút tiếc nuối.

Chỉ vì ông già như ông sống đến từng này tuổi mà chưa từng được nhiều người như vậy cùng lúc xem mình nấu ăn bao giờ!

Thao Dang

Nhưng lúc này mà nói gì thì lại có vẻ quá cố ý.

Ông ta mấp máy môi, cuối cùng chỉ tăng thêm tốc độ, cắt khoai tây đều tăm tắp, lát nào lát nấy mỏng và đẹp.

Vương Tiểu Thuận đang bỏ t.hịt vào nồi luộc, nhân tiện liếc mắt qua khoai tây:

“Sư phụ, khoai tây này da hơi sần sùi, chắc là khoai bở. Hay là làm khoai tây xào t.hịt ba chỉ kho nhé?”

Tiền Thiên Phúc chẳng thèm ngẩng đầu:

“Thịt con đem luộc rồi định xào lại, còn hỏi ta làm gì nữa.”

Vương Tiểu Thuận cười hì hì, ngoan ngoãn im bặt.

Với một người có bản lĩnh như sư phụ mà lại chẳng hiểu tâm tư của anh ta hay sao? Dù chỉ là gọt khoai tây thôi cũng là một bản lĩnh đấy, không phải anh ta đang tranh thủ thể hiện chút tài năng trước mặt bà chủ mới hay sao!

Hai thầy trò phối hợp nhịp nhàng, chưa tới nửa tiếng mà hai nồi lớn thức ăn đã được xào xong.

Cải thảo non xào trứng vàng óng, khoai tây xào t.hịt ba chỉ thì bóng bẩy đầy dầu mỡ. Rõ ràng toàn là nguyên liệu bình thường mua sỉ ở thị trấn, thế mà mùi hương thơm lừng phả vào mặt lại khiến ai nấy đều không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Tống Đàm kinh ngạc: Tay nghề của thầy Tiền đúng là đỉnh thật!

Lúc này cô mới đột nhiên hiểu ra lời ông chú Bảy từng nói trước đây, rằng chỉ cần lão Tiền dẫn theo đồ đệ là có thể giúp một nhà hàng lâu đời cạnh tranh sòng phẳng với một vườn rau sinh thái mới mở, rốt cuộc là trình độ thế nào.

Chỉ với những nguyên liệu đơn giản như cải thảo, khoai tây mà có thể chế biến ra món ăn hấp dẫn đến thế. Nhìn mấy công nhân liên tục xới thêm cơm là đủ biết d.a.o pháp, lửa nấu, tất cả đều không thể thiếu một trong hai.

Một đầu bếp như vậy mà lại nấu cơm tập thể thế này...

Khó mà có được, ngay cả Tống Đàm, người nổi tiếng tính toán chi li cũng thấy hơi cắn rứt lương tâm.

Chậc chậc chậc, đúng là phí phạm nhân tài mà!

Việc nhận lão Tiền vào làm dường như đã bắt đầu tự nhiên từ bữa sáng náo nhiệt này.

Sau khi làm xong bữa sáng, lão Tiền lại kiên quyết đưa ra yêu cầu với Tống Đàm:

“Có thể tuyển thêm người nữa không? Tiền lương tôi không có yêu cầu gì, nhưng mà cô coi, chẳng lẽ cả rửa bát quét dọn cũng bắt hai thầy trò tôi làm à?”

Bao nhiêu năm rồi ông ta không đụng tay làm mấy việc này nữa, mà rửa bát ở công trường còn phải ngồi xổm bên vòi nước, cái lưng già này chịu không nổi nữa rồi.

Tống Đàm lập tức thấy hối hận.

Dù sao thì mời đầu bếp khác về, người ta cũng bao luôn cả rửa bát quét dọn mà. Nhưng nghĩ lại tay nghề của thầy Tiền, người tài thế này mà không giữ lại thì đúng là tiếc đứt ruột...

Nghĩ vậy, cô đành gật đầu đồng ý:

“Được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đồng ý thì đồng ý, nhưng bảo trả thêm lương cao thì không thể. Ngô Lan quyết định ngay:

“Rửa bát, quét dọn, nhặt rau, dọn dẹp, một tháng 2000 tệ. Đợi sau này tuyển thêm người rồi thì sẽ tăng lương.”

Mức lương này thì đám thanh niên khỏi nghĩ tới. Nhưng may mà mấy việc này mấy bà mấy thím đều làm được, kiểu gì cũng chẳng thiếu người.

Bên này, lão Tiền ăn sáng xong lại chậm rãi xuống núi, trên tay ôm nửa quả dưa hấu vừa mới xắt, ăn đến nhóp nhép không ngừng, trông như thể cái bụng mới vừa được lấp đầy buổi sáng lại nhanh chóng trống rỗng vậy.

Tiện thể, ông ta còn làm bộ như lơ đãng hỏi ông chú Bảy:

"Lão Tống này, ông có biết thằng đệ tử của ông giờ đang ở đâu không?"

Nói rồi, chẳng đợi ông chú Bảy trả lời, ông ta đã phá lên cười, vẻ mặt đầy ngạo nghễ:

"Ngay trong cái vườn rau sinh thái đối diện nhà tôi đấy! Thằng nhóc con đó cũng ghê gớm thật, giờ ở đó cũng thành nhân vật có chút tiếng tăm rồi đấy."

Ông chú Bảy hừ một tiếng, vơ luôn miếng dưa cuối cùng trước mặt, miệng còn nói:

"Toàn chuyện cũ rích từ bao nhiêu năm trước rồi, cái thằng ba chân mèo như nó mà cũng đáng để ông bận tâm à? Tôi còn chẳng thèm nghĩ tới nữa kìa."

"Lão Tiền à, ông còn phải tập tu dưỡng thêm cái tính độ lượng đấy!"

Tiền Thiên Phúc liếc ông chú Bảy, bụng thầm nghĩ: Cứ làm bộ cứng miệng đi, tôi với ông ai mà chẳng biết tính nhau.

Quả nhiên, chỉ nghe ông chú Bảy lại nói tiếp:

"Trưa nay nấu cơm thì bảo Kiều Kiều qua giúp ông một tay. Còn cái thằng nhóc nào ấy nhỉ? À, Tiểu Thuận phải không? Trưa nay thì theo tôi nhé. Dù sao sư phụ của cậu cũng lặn lội đường xa đưa cậu tới đây, ít nhiều tôi cũng phải nể mặt chút chứ."

Tiền Thiên Phúc: …

...

Bên này, Kiều Kiều vừa vui vẻ cho heo ăn xong thì lại ngồi xổm trước thùng ong, dỗ dành Đại Hùng mà chẳng hề hay biết nền tảng livestream đã gọi điện đến tìm cậu.

Cuộc gọi được chuyển tới điện thoại của Tống Đàm, điện thoại của Kiều Kiều không phải không nghe được mà là đã cài đặt toàn bộ cuộc gọi chuyển tiếp.

Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói:

"Xin chào, có phải là thầy Kiều Kiều của kênh ‘Ký Sự Điền Viên’ không ạ? Xin hỏi có phụ huynh ở nhà không ạ?"

Rõ ràng là người này đã xem qua livestream của cậu.

Tống Đàm có chút hứng thú:

"Tôi đây. Có chuyện gì không?"

Đối phương càng thêm nhiệt tình:

"Chào chị, chúng tôi là công ty văn hóa Phi Thiên, một công ty MCN. Chúng tôi muốn hỏi liệu chị có muốn giúp thầy Kiều Kiều xây dựng một đội ngũ chuyên nghiệp hơn không, để giúp cậu ấy có thêm nhiều người hâm mộ, tăng thêm lưu lượng và thu nhập?"

Tống Đàm nhướn mày:

"Còn có chuyện tốt thế cơ à?"

"Đương nhiên rồi ạ!" Giọng nói đầu dây bên kia không nhanh không chậm, thể hiện rõ khí chất của một công ty lớn:

"Công ty chúng tôi có quy trình đào tạo bài bản, hợp tác với các nền tảng livestream lớn và nền tảng thương mại điện tử. Hiện tại chúng tôi đã ký kết với rất nhiều streamer đình đám, kế hoạch vận hành của chúng tôi vô cùng chuyên nghiệp..."

Tống Đàm cảm thấy hơi chán rồi.

Lải nhải suốt mấy phút toàn là những lời sáo rỗng, chẳng có chút thông tin thực tế nào cả.

Đừng nói là cô không có ý định để Kiều Kiều ký hợp đồng với công ty nào, mà kể cả có định ký thì cũng chẳng đời nào chọn hợp tác với bên này.

Cô kiên nhẫn nghe thêm hơn ba phút nữa mới tìm được cơ hội chen vào:

"À này, ngại quá, trước mắt chúng tôi chưa có ý định ký hợp đồng đâu, nhà chúng tôi dù sao cũng chỉ là nông dân chất phác, bán chút nông sản thế là đủ rồi, chẳng mong gì giàu sang phú quý cả."

Đối phương: …

Nông dân chất phác?

Nông dân chất phác mà bán được trà giá một vạn tệ một cân, lại có mấy chục vạn người hâm mộ với tỷ lệ chuyển đổi người mua gần 60% à?

Theo dữ liệu mà họ phân tích, 40% lượng người theo dõi còn lại không phải là không có hứng thú hay không muốn chi tiền, mà trong đó có tới gần 20% là... chưa kịp giành suất thanh toán!

Chỉ những người trong ngành mới hiểu rõ, những con số này khủng khiếp đến mức nào.