Chương 53
Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhận ra rằng những người tài ba dị sĩ ở nhân gian nhiều như lông hồng, thú vị và lợi hại hơn cả những gì nàng thấy trong sách.
Ngu Ấu Ninh nói không ngừng, khen ngợi người biểu diễn không dứt miệng.
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Kinh Châu chậm rãi rũ mắt, đôi mắt đen của hắn mờ mịt không rõ: “Ngươi ra ngoài cung là vì cái này?”
“Ta ra ngoài cung...”
Trước mắt Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên tối sầm, hoảng hốt nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu.
“Nguy rồi! Ta quên bánh trung thu ở lầu Tửu Tiên rồi!”
Bánh trung thu ở lầu Tửu Tiên chỉ bán vào đêm Trung Thu, bánh của nhà bọn họ là độc nhất vô nhị, ở nơi khác không mua được.
Trăng sáng sao thưa, bóng mây ngang cửa sổ.
Trên chiếc thuyền hoa, đèn hoa trang trí rực rỡ, cảnh sắc lung linh, trên biển hiệu gỗ mun khắc ba chữ vàng "Lầu Tửu Tiên".
Đám tỳ nữ mặc áo đỏ váy xanh túm phần ngực, như hoa như ngọc, tay cầm trản đèn men sứ, ánh sáng rực rỡ trải đầy đất.
Ngu Ấu Ninh theo sát Thẩm Kinh Châu, lên thuyền hoa, quay đầu nhìn xuống.
Mặt sông gợn sóng lấp lóe, nước trời hòa quyện một màu, thỉnh thoảng có thuyền nhỏ lướt qua.
Trên thuyền có những văn nhân mặc khách ngâm thơ làm phú, lại có nhạc cơ ôm trong lòng, uống rượu tìm vui.
Ngu Ấu Ninh nhanh chóng quay đi, chỉ toàn tâm toàn ý theo sau Thẩm Kinh Châu.
Đa Phúc đã đứng chờ trước phòng chim tước từ sớm, cúi người giúp Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh vén rèm.
Đa Phúc mặt mày tươi cười, tay cầm hộp sơn mài vàng, mở hộp ra, chính là bánh trung thu đặc sản của Lầu Tửu Tiên.
Vỏ bánh giòn vàng óng ánh, bên trong là nhân hoa quế thơm ngon, ngọt mà không ngấy.
Trên bánh có hình thỏ ngọc đang giã thuốc, phía sau còn có một gốc cây hoa quế.
Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái, nắm chặt bánh trung thu không muốn buông.
Ngày trước khi còn làm quỷ, Ngu Ấu Ninh chỉ thấy bánh chay trên bàn thờ.
Bánh chay làm thô sơ, để lâu trên bàn thờ, lạnh lẽo khô cứng, không có chút hương vị nào.
Lúc đó Ngu Ấu Ninh còn tưởng rằng, bánh trung thu cũng giống như bánh chay.
Ngu Ấu Ninh thì thầm: “Hóa ra bánh trung thu lại như thế này.”
Tay cầm chén trà của Thẩm Kinh Châu khẽ khựng lại: “Trước đây ngươi chưa từng ăn sao?”
Ngu Ấu Ninh nhíu mày, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân *.
* Tuyển tự lí bạch “Nguyệt Hạ Độc Chước”
Ngu Ấu Ninh đã học ở trong sách, Trung Thu thưởng trăng ăn bánh, là phải cùng người nhà.
Nàng cô đơn một mình, chỉ là một tiểu quỷ cô đơn lẻ bóng, ngay cả đồ cúng của người nhà cũng chưa từng thấy, tự nhiên cũng chưa từng ăn bánh trung thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Bọn họ chưa bao giờ tặng ta, ta cũng không có người nhà gì cả.”
Thân mẫu ghét bỏ, Vũ Ai Đế chán ghét, Ngu Ấu Ninh nói như vậy cũng không phải không có lý do.
Thẩm Kinh Châu có chút đăm chiêu.
Ngu Ấu Ninh ăn ngay nói thật, đôi mắt không giấu nổi sự cô đơn.
Bỗng nhiên nàng nắm chặt một miếng bánh trung thu trong tay, nở nụ cười.
Ngu Ấu Ninh cười tươi như hoa, đôi mắt mùa thu nửa khép lại.
Miếng bánh trung thu nhỏ xinh trong tay, Ngu Ấu Ninh che một mắt bằng bánh, nhìn Thẩm Kinh Châu với mặt mày cong cong.
“Nhưng giờ ta có rồi.”
Thẩm Kinh Châu giương mắt: “Có gì?”
Ngu Ấu Ninh chồng hai tay lên bàn nhỏ gỗ sơn, ánh nến lấp lánh trong mắt nàng, như cả một biển sao.
“Ta có người nhà rồi.”
Người bên ngoài nâng chén đối ẩm, Ngu Ấu Ninh giơ bánh lên, mắt ngọc mày ngài, mi vui mắt cười.
“Bệ hạ chính là người nhà của ta.”
Trên sông, một loạt pháo hoa b.ắ.n lên trời, tựa vàng tựa ngọc rắc xuống nhân gian.
Ánh sáng lấp lóe xuyên qua cửa sổ, lúc sáng lúc tối.
Thẩm Kinh Châu khoác chiếc áo choàng bạch hạc trắng ngà viền vàng, đôi mắt nhàn nhạt mờ mịt đen tối không rõ, lúc sáng lúc tối.
Hắn chăm chú nhìn Ngu Ấu Ninh một lúc lâu.
Tiếng khóc của một nữ nhân trên khoang thuyền đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng của bóng đêm.
“Ta coi chàng như người nhà, tự nhiên cũng muốn cùng chàng sớm chiều bên nhau.”
Ngu Ấu Ninh ngỡ ngàng, sau đó gật đầu tán thành.
Hiện giờ nàng đối với Thẩm Kinh Châu, cũng là cảm giác như thế.
“Cái gì mà huynh muội? Ta đối với biểu ca từ trước đến nay luôn là tình yêu nam nữ, không phải tình huynh muội!”
Ngu Ấu Ninh tròn mắt, bất chợt nhớ đến vũ cơ trước đây đã bị Thẩm Kinh Châu đuổi ra khỏi phủ.
Thẩm Kinh Châu từ trước đến nay không thích nữ tử bám lấy hắn.
Vũ cơ ia đã phạm phải điều kiêng kỵ của Thẩm Kinh Châu, tự nhiên cũng không có kết cục tốt.
Ngu Ấu Ninh đứng phắt dậy, sợ Thẩm Kinh Châu hiểu lầm, vội vàng thanh minh.
Nàng giơ bánh trung thu lên trời thề thốt.
“Ta với bệ hạ, từ trước đến nay chưa từng có tình yêu nam nữ!”
“Ta tuyệt đối không thích bệ hạ!”
Ngu Ấu Ninh nói không ngừng, khen ngợi người biểu diễn không dứt miệng.
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Kinh Châu chậm rãi rũ mắt, đôi mắt đen của hắn mờ mịt không rõ: “Ngươi ra ngoài cung là vì cái này?”
“Ta ra ngoài cung...”
Trước mắt Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên tối sầm, hoảng hốt nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu.
“Nguy rồi! Ta quên bánh trung thu ở lầu Tửu Tiên rồi!”
Bánh trung thu ở lầu Tửu Tiên chỉ bán vào đêm Trung Thu, bánh của nhà bọn họ là độc nhất vô nhị, ở nơi khác không mua được.
Trăng sáng sao thưa, bóng mây ngang cửa sổ.
Trên chiếc thuyền hoa, đèn hoa trang trí rực rỡ, cảnh sắc lung linh, trên biển hiệu gỗ mun khắc ba chữ vàng "Lầu Tửu Tiên".
Đám tỳ nữ mặc áo đỏ váy xanh túm phần ngực, như hoa như ngọc, tay cầm trản đèn men sứ, ánh sáng rực rỡ trải đầy đất.
Ngu Ấu Ninh theo sát Thẩm Kinh Châu, lên thuyền hoa, quay đầu nhìn xuống.
Mặt sông gợn sóng lấp lóe, nước trời hòa quyện một màu, thỉnh thoảng có thuyền nhỏ lướt qua.
Trên thuyền có những văn nhân mặc khách ngâm thơ làm phú, lại có nhạc cơ ôm trong lòng, uống rượu tìm vui.
Ngu Ấu Ninh nhanh chóng quay đi, chỉ toàn tâm toàn ý theo sau Thẩm Kinh Châu.
Đa Phúc đã đứng chờ trước phòng chim tước từ sớm, cúi người giúp Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh vén rèm.
Đa Phúc mặt mày tươi cười, tay cầm hộp sơn mài vàng, mở hộp ra, chính là bánh trung thu đặc sản của Lầu Tửu Tiên.
Vỏ bánh giòn vàng óng ánh, bên trong là nhân hoa quế thơm ngon, ngọt mà không ngấy.
Trên bánh có hình thỏ ngọc đang giã thuốc, phía sau còn có một gốc cây hoa quế.
Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái, nắm chặt bánh trung thu không muốn buông.
Ngày trước khi còn làm quỷ, Ngu Ấu Ninh chỉ thấy bánh chay trên bàn thờ.
Bánh chay làm thô sơ, để lâu trên bàn thờ, lạnh lẽo khô cứng, không có chút hương vị nào.
Lúc đó Ngu Ấu Ninh còn tưởng rằng, bánh trung thu cũng giống như bánh chay.
Ngu Ấu Ninh thì thầm: “Hóa ra bánh trung thu lại như thế này.”
Tay cầm chén trà của Thẩm Kinh Châu khẽ khựng lại: “Trước đây ngươi chưa từng ăn sao?”
Ngu Ấu Ninh nhíu mày, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân *.
* Tuyển tự lí bạch “Nguyệt Hạ Độc Chước”
Ngu Ấu Ninh đã học ở trong sách, Trung Thu thưởng trăng ăn bánh, là phải cùng người nhà.
Nàng cô đơn một mình, chỉ là một tiểu quỷ cô đơn lẻ bóng, ngay cả đồ cúng của người nhà cũng chưa từng thấy, tự nhiên cũng chưa từng ăn bánh trung thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Bọn họ chưa bao giờ tặng ta, ta cũng không có người nhà gì cả.”
Thân mẫu ghét bỏ, Vũ Ai Đế chán ghét, Ngu Ấu Ninh nói như vậy cũng không phải không có lý do.
Thẩm Kinh Châu có chút đăm chiêu.
Ngu Ấu Ninh ăn ngay nói thật, đôi mắt không giấu nổi sự cô đơn.
Bỗng nhiên nàng nắm chặt một miếng bánh trung thu trong tay, nở nụ cười.
Ngu Ấu Ninh cười tươi như hoa, đôi mắt mùa thu nửa khép lại.
Miếng bánh trung thu nhỏ xinh trong tay, Ngu Ấu Ninh che một mắt bằng bánh, nhìn Thẩm Kinh Châu với mặt mày cong cong.
“Nhưng giờ ta có rồi.”
Thẩm Kinh Châu giương mắt: “Có gì?”
Ngu Ấu Ninh chồng hai tay lên bàn nhỏ gỗ sơn, ánh nến lấp lánh trong mắt nàng, như cả một biển sao.
“Ta có người nhà rồi.”
Người bên ngoài nâng chén đối ẩm, Ngu Ấu Ninh giơ bánh lên, mắt ngọc mày ngài, mi vui mắt cười.
“Bệ hạ chính là người nhà của ta.”
Trên sông, một loạt pháo hoa b.ắ.n lên trời, tựa vàng tựa ngọc rắc xuống nhân gian.
Ánh sáng lấp lóe xuyên qua cửa sổ, lúc sáng lúc tối.
Thẩm Kinh Châu khoác chiếc áo choàng bạch hạc trắng ngà viền vàng, đôi mắt nhàn nhạt mờ mịt đen tối không rõ, lúc sáng lúc tối.
Hắn chăm chú nhìn Ngu Ấu Ninh một lúc lâu.
Tiếng khóc của một nữ nhân trên khoang thuyền đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng của bóng đêm.
“Ta coi chàng như người nhà, tự nhiên cũng muốn cùng chàng sớm chiều bên nhau.”
Ngu Ấu Ninh ngỡ ngàng, sau đó gật đầu tán thành.
Hiện giờ nàng đối với Thẩm Kinh Châu, cũng là cảm giác như thế.
“Cái gì mà huynh muội? Ta đối với biểu ca từ trước đến nay luôn là tình yêu nam nữ, không phải tình huynh muội!”
Ngu Ấu Ninh tròn mắt, bất chợt nhớ đến vũ cơ trước đây đã bị Thẩm Kinh Châu đuổi ra khỏi phủ.
Thẩm Kinh Châu từ trước đến nay không thích nữ tử bám lấy hắn.
Vũ cơ ia đã phạm phải điều kiêng kỵ của Thẩm Kinh Châu, tự nhiên cũng không có kết cục tốt.
Ngu Ấu Ninh đứng phắt dậy, sợ Thẩm Kinh Châu hiểu lầm, vội vàng thanh minh.
Nàng giơ bánh trung thu lên trời thề thốt.
“Ta với bệ hạ, từ trước đến nay chưa từng có tình yêu nam nữ!”
“Ta tuyệt đối không thích bệ hạ!”