Chương 60
Mặc dù Đa Phúc dạo này không theo hầu Thẩm Kinh Châu, nhưng vẫn có vài đứa con nuôi mà ông ta ưng ý.
Đại thần nào đặt cược nhiều nhất, nô tài nào lén lút cược cho chủ tử của mình, suýt nữa bị bại lộ.
Thẩm Kinh Châu mỉm cười, khóe môi mang ý nghĩa sâu xa: “Ngươi thật sự tai thính mắt tinh.”
Đa Phúc liên tục cười: “Đều là nhờ phúc của bệ hạ, nô tài tuổi đã lớn, nhưng vẫn muốn tận tâm hầu hạ bên cạnh bệ hạ.”
Thẩm Kinh Châu chỉ cười nhạt, không nói gì.
Hồng kiều cẩm thạch bắc ngang qua hồ, đoàn người của Thẩm Kinh Châu đi qua hoa cỏ rậm rạp, bỗng nhiên, bước chân hắn khẽ dừng lại.
Đa Phúc không hiểu lý do, theo hướng nhìn của Thẩm Kinh Châu, chỉ mơ hồ thấy một bóng dáng màu lam sẫm.
Hai hàng lông mày của Đa Phúc nhíu chặt, đang định lên tiếng quát, thì thấy trên hồng kiều lại xuất hiện một bóng dáng màu đỏ nhạt.
Ngu Ấu Ninh mắt ngọc mày ngài, tóc búi gò mây. Nàng cầm một nhành hoa quế, khuôn mặt xinh đẹp má lúm đồng tiền ẩn trong hoa, người đẹp hơn cả hoa.
Đừng bên cạnh nàng, là Kỷ Trừng.
Đa Phúc trừng trừng hai mắt, vết thương ở chân âm ỉ đau, hận không thể tự đ.â.m vào mắt mình.
Trong lòng ông ta kêu khổ liên tục, hận không thể ngay tại chỗ dập đầu cho Ngu Ấu Ninh, chỉ cầu nàng đừng nói lung tung.
Thẩm Kinh Châu khẽ liếc nhìn.
Đa Phúc run rẩy, đứng yên không dám lên tiếng.
Trên hồng kiều, Kỷ Trừng một tay chống vào đầu sư tử đá, áo choàng màu sẫm tỏa ra vẻ phóng khoáng tùy ý của chàng thiếu niên lang.
Sau một thời gian rèn luyện trong quân doanh, Kỷ Trừng không còn trắng trẻo như trước, mà lộ ra vẻ vất vả do chịu nắng chịu gió.
“Nàng cũng đừng không tin, hiện giờ có thể b.ắ.n trúng mục tiêu từ xa, ngay cả phụ thân ta cũng nói ta đã tiến bộ rất xa trong việc cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Nếu nàng đặt cược cho ta, chắc chắn sẽ không thua.”
Kỷ Trừng ba hoa khoác lác, “Nàng thích bạch hổ không? Ta sẽ đi săn cho nàng, làm áo choàng mùa đông cho nàng.”
Ngu Ấu Ninh lắc đầu.
Kỷ Trừng nhíu mày, do dự hỏi: “Vậy, còn nanh sói? Nếu nàng thích, ta cũng có thể săn cho nàng.”
Ngu Ấu Ninh lại lắc đầu.
Kỷ Trừng với vẻ mặt không giấu nổi thất vọng: “Vậy nàng muốn đặt cược cho ai?”
Ngu Ấu Ninh giương mắt, muốn nói nhưng lại thôi.
Trong lòng nàng đã có người chọn.
Mỗi bước mỗi xa
Hôm nay đi săn, Thẩm Kinh Châu cũng sẽ tham gia.
Ngu Ấu Ninh không quan tâm đến bạch hổ hay nanh sói, chỉ mong Thẩm Kinh Châu có thể săn cho mình vài con thỏ hoang thì tốt rồi.
Nàng muốn ăn thỏ nướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nếu nàng đặt cược cho Thẩm Kinh Châu, đợi khi hắn săn được thỏ, Ngu Ấu Ninh có thể được chia vài cái chân thỏ.
Kỷ Trừng cũng có thể, nhưng rốt cuộc thân quen cũng có khác.
Mặt hồ nhộn nhạo gợn sóng, gợn nước lăn tăn.
Hình ảnh của hai người phản chiếu trên mặt hồ lấp lánh.
Kỷ Trừng cúi đầu, vô tình nhìn thấy chữ nhỏ trên lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh, ánh mắt hắn ta cứng lại.
Đó là... chữ nhỏ của Thẩm Kinh Châu.
Hắn ta nghẹn lời: “Chữ khắc trên tay nàng, có phải là chữ nhỏ của bệ hạ hay không?”
Chính là hành động vô tình hôm qua, Ngu Ấu Ninh thẳng thắn mở lòng bàn tay ra, hướng về phía Kỷ Trừng.
Nàng gật đầu: “Phải.”
Cũng không biết mực dấu của Thẩm Kinh Châu làm từ thứ gì, Ngu Ấu Ninh đã rửa tay hàng chục lần, mà dấu kia vẫn còn, chỉ là nhạt đi chút thôi.
Kỷ Trừng hoảng hốt, nhưng vẫn không cam lòng: “Hôm nay đi săn đặt cược, nàng đặt cược cho... bệ hạ, có phải hay không?”
Nỗi mất mác trên khuôn mặt chàng thiếu niên lộ rõ, Ngu Ấu Ninh chỉ nghĩ Kỷ Trừng là một thiếu niên hiếu thắng thích cạnh tranh, nàng do dự gật đầu.
Kỷ Trừng nắm chặt tay, phạm tội bất kính: “Ngươi nghĩ bệ hạ sẽ thắng?”
“Bệ hạ chắc chắn sẽ thắng.” Ngu Ấu Ninh gần như thốt ra, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm.
Nếu Thẩm Kinh Châu thua, thì nàng sẽ không có thỏ nướng để ăn.
Ý thu dạt dào, rừng cây nhuốm màu rực rỡ.
Gương mặt già nua của Đa Phúc gần như cười ra nếp, suýt nữa đã quỳ xuống trước Ngu Ấu Ninh dập đầu mấy cái.
Hôm nay ông ta quả nhiên là thích hợp ra cửa, còn không phải sao, niềm vui liên tiếp.
Đa Phúc rủ tay áo khom người, nhẹ nhàng tiến lên: “Bệ hạ, nô tài nghe nói Kỷ lão tướng quân đang tìm Kỉ tiểu công tử khắp nơi, không biết nô tài có nên đi không...”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên đột nhiên cắt đứt sự yên tĩnh của mùa thu.
Kỷ Trừng đỏ bừng mặt mày, đột nhiên giơ tay chặn đường Ngu Ấu Ninh.
“Bệ hạ là thiên tử, sau này hậu cung còn ba nghìn mỹ nhân, nếu nàng ở bên bệ hạ...”
“Tại sao ta phải ở bên bệ hạ?”
Ngu Ấu Ninh cảm thấy Kỷ Trừng hôm nay thật kỳ lạ, chỉ nói những điều nàng nghe mà không hiểu.
Nàng nhíu mày, giọng nói trong trẻo hòa quyện với hương vị của hoa quế.
“Ta sẽ không vào cung, dù bệ hạ có ba nghìn mỹ nhân, cũng không liên quan gì đến ta.”
Người và quỷ khác biệt, nàng và Thẩm Kinh Châu ở bên nhau sẽ không có kết cục tốt.
Ngu Ấu Ninh đối với điểm này rất tin tưởng không nghi ngờ.
Đại thần nào đặt cược nhiều nhất, nô tài nào lén lút cược cho chủ tử của mình, suýt nữa bị bại lộ.
Thẩm Kinh Châu mỉm cười, khóe môi mang ý nghĩa sâu xa: “Ngươi thật sự tai thính mắt tinh.”
Đa Phúc liên tục cười: “Đều là nhờ phúc của bệ hạ, nô tài tuổi đã lớn, nhưng vẫn muốn tận tâm hầu hạ bên cạnh bệ hạ.”
Thẩm Kinh Châu chỉ cười nhạt, không nói gì.
Hồng kiều cẩm thạch bắc ngang qua hồ, đoàn người của Thẩm Kinh Châu đi qua hoa cỏ rậm rạp, bỗng nhiên, bước chân hắn khẽ dừng lại.
Đa Phúc không hiểu lý do, theo hướng nhìn của Thẩm Kinh Châu, chỉ mơ hồ thấy một bóng dáng màu lam sẫm.
Hai hàng lông mày của Đa Phúc nhíu chặt, đang định lên tiếng quát, thì thấy trên hồng kiều lại xuất hiện một bóng dáng màu đỏ nhạt.
Ngu Ấu Ninh mắt ngọc mày ngài, tóc búi gò mây. Nàng cầm một nhành hoa quế, khuôn mặt xinh đẹp má lúm đồng tiền ẩn trong hoa, người đẹp hơn cả hoa.
Đừng bên cạnh nàng, là Kỷ Trừng.
Đa Phúc trừng trừng hai mắt, vết thương ở chân âm ỉ đau, hận không thể tự đ.â.m vào mắt mình.
Trong lòng ông ta kêu khổ liên tục, hận không thể ngay tại chỗ dập đầu cho Ngu Ấu Ninh, chỉ cầu nàng đừng nói lung tung.
Thẩm Kinh Châu khẽ liếc nhìn.
Đa Phúc run rẩy, đứng yên không dám lên tiếng.
Trên hồng kiều, Kỷ Trừng một tay chống vào đầu sư tử đá, áo choàng màu sẫm tỏa ra vẻ phóng khoáng tùy ý của chàng thiếu niên lang.
Sau một thời gian rèn luyện trong quân doanh, Kỷ Trừng không còn trắng trẻo như trước, mà lộ ra vẻ vất vả do chịu nắng chịu gió.
“Nàng cũng đừng không tin, hiện giờ có thể b.ắ.n trúng mục tiêu từ xa, ngay cả phụ thân ta cũng nói ta đã tiến bộ rất xa trong việc cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Nếu nàng đặt cược cho ta, chắc chắn sẽ không thua.”
Kỷ Trừng ba hoa khoác lác, “Nàng thích bạch hổ không? Ta sẽ đi săn cho nàng, làm áo choàng mùa đông cho nàng.”
Ngu Ấu Ninh lắc đầu.
Kỷ Trừng nhíu mày, do dự hỏi: “Vậy, còn nanh sói? Nếu nàng thích, ta cũng có thể săn cho nàng.”
Ngu Ấu Ninh lại lắc đầu.
Kỷ Trừng với vẻ mặt không giấu nổi thất vọng: “Vậy nàng muốn đặt cược cho ai?”
Ngu Ấu Ninh giương mắt, muốn nói nhưng lại thôi.
Trong lòng nàng đã có người chọn.
Mỗi bước mỗi xa
Hôm nay đi săn, Thẩm Kinh Châu cũng sẽ tham gia.
Ngu Ấu Ninh không quan tâm đến bạch hổ hay nanh sói, chỉ mong Thẩm Kinh Châu có thể săn cho mình vài con thỏ hoang thì tốt rồi.
Nàng muốn ăn thỏ nướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nếu nàng đặt cược cho Thẩm Kinh Châu, đợi khi hắn săn được thỏ, Ngu Ấu Ninh có thể được chia vài cái chân thỏ.
Kỷ Trừng cũng có thể, nhưng rốt cuộc thân quen cũng có khác.
Mặt hồ nhộn nhạo gợn sóng, gợn nước lăn tăn.
Hình ảnh của hai người phản chiếu trên mặt hồ lấp lánh.
Kỷ Trừng cúi đầu, vô tình nhìn thấy chữ nhỏ trên lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh, ánh mắt hắn ta cứng lại.
Đó là... chữ nhỏ của Thẩm Kinh Châu.
Hắn ta nghẹn lời: “Chữ khắc trên tay nàng, có phải là chữ nhỏ của bệ hạ hay không?”
Chính là hành động vô tình hôm qua, Ngu Ấu Ninh thẳng thắn mở lòng bàn tay ra, hướng về phía Kỷ Trừng.
Nàng gật đầu: “Phải.”
Cũng không biết mực dấu của Thẩm Kinh Châu làm từ thứ gì, Ngu Ấu Ninh đã rửa tay hàng chục lần, mà dấu kia vẫn còn, chỉ là nhạt đi chút thôi.
Kỷ Trừng hoảng hốt, nhưng vẫn không cam lòng: “Hôm nay đi săn đặt cược, nàng đặt cược cho... bệ hạ, có phải hay không?”
Nỗi mất mác trên khuôn mặt chàng thiếu niên lộ rõ, Ngu Ấu Ninh chỉ nghĩ Kỷ Trừng là một thiếu niên hiếu thắng thích cạnh tranh, nàng do dự gật đầu.
Kỷ Trừng nắm chặt tay, phạm tội bất kính: “Ngươi nghĩ bệ hạ sẽ thắng?”
“Bệ hạ chắc chắn sẽ thắng.” Ngu Ấu Ninh gần như thốt ra, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm.
Nếu Thẩm Kinh Châu thua, thì nàng sẽ không có thỏ nướng để ăn.
Ý thu dạt dào, rừng cây nhuốm màu rực rỡ.
Gương mặt già nua của Đa Phúc gần như cười ra nếp, suýt nữa đã quỳ xuống trước Ngu Ấu Ninh dập đầu mấy cái.
Hôm nay ông ta quả nhiên là thích hợp ra cửa, còn không phải sao, niềm vui liên tiếp.
Đa Phúc rủ tay áo khom người, nhẹ nhàng tiến lên: “Bệ hạ, nô tài nghe nói Kỷ lão tướng quân đang tìm Kỉ tiểu công tử khắp nơi, không biết nô tài có nên đi không...”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên đột nhiên cắt đứt sự yên tĩnh của mùa thu.
Kỷ Trừng đỏ bừng mặt mày, đột nhiên giơ tay chặn đường Ngu Ấu Ninh.
“Bệ hạ là thiên tử, sau này hậu cung còn ba nghìn mỹ nhân, nếu nàng ở bên bệ hạ...”
“Tại sao ta phải ở bên bệ hạ?”
Ngu Ấu Ninh cảm thấy Kỷ Trừng hôm nay thật kỳ lạ, chỉ nói những điều nàng nghe mà không hiểu.
Nàng nhíu mày, giọng nói trong trẻo hòa quyện với hương vị của hoa quế.
“Ta sẽ không vào cung, dù bệ hạ có ba nghìn mỹ nhân, cũng không liên quan gì đến ta.”
Người và quỷ khác biệt, nàng và Thẩm Kinh Châu ở bên nhau sẽ không có kết cục tốt.
Ngu Ấu Ninh đối với điểm này rất tin tưởng không nghi ngờ.