Chương 493: Núi Lạc Phách có Trần Bình An hay không (phần 1)
Trên tầng hai lầu trúc.
Trần Bình An ngồi xếp bằng, hai nắm tay chống lên đầu gối, thở hồng hộc, máu me đầy mặt, nhỏ tí tách xuống sàn nhà.
May mắn là lầu trúc rất huyền diệu, tương đương với một lá bùa gột bẩn rửa bụi, không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự “thanh nhã” của nơi này.
Có điều nghe nói cô bé váy hồng thường xuyên xách thùng nước nhỏ, đến tầng hai lau sàn nhà. Ngày này qua ngày khác, cô đã thành “người ngoài” duy nhất có thể lên tầng hai.
Luyện quyền tạm thời kết thúc. Còn như cái gọi là dạy quyền và mài giũa, chân tướng thế nào, cứ nhìn Trần Bình An nhếch nhác thảm hại và ông lão chân trần thần khí an nhàn thì sẽ biết.
Nhưng Trần Bình An vẫn cảm thấy hơi khó hiểu. Không giống như năm xưa rèn luyện gân cốt với ông lão, từ đầu đến cuối hắn chỉ có thể chịu đựng, hôm nay một lần nữa học quyền, dường như phần nhiều là rèn luyện quyền thuật. Hơn nữa không biết vô tình hay cố ý, lại trợ giúp hắn củng cố loại quyền ý “trước mắt không người” kia.
Thỉnh thoảng ông lão tâm tình tốt, lại nhắc tới mấy câu quyền lý, còn có vần có điệu. Về phần Trần Bình An thường xuyên bị một quyền đánh ngã có nghe được hay không, hoặc là phân tâm nghe được nhưng có thể ghi nhớ trong lòng hay không, ông lão cũng không quan tâm.
Lúc này Trần Bình An không nhịn được hỏi:
- Sao lại không cần rèn luyện thân thể và ba hồn sáu phách nữa?
Thôi Thành cười nhạo nói:
- Trẻ con học cầm đũa gắp thức ăn rồi, đến tuổi thiếu niên cần phải dạy lại lần nữa sao? Là ngươi ngu xuẩn đến mức này, hay là ta mắt mù đã chọn trúng một tên ngu ngốc?
Trần Bình An nửa tin nửa ngờ, muốn nói lại thôi. Theo lý mà nói, người tập võ rèn luyện hai chữ “thuần túy”, mỗi cảnh giới đều phải tiến hành, không giống với luyện khí sĩ coi trọng “sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do cá nhân”.
Thôi Thành dường như không muốn dây dưa với chuyện này, hỏi:
- Nghe nói trước kia ngươi thường bảo Chu Liễm dùng cảnh giới Kim Thân, một đấu một với ngươi?
Trần Bình An gật đầu đáp:
- Ứng phó rất khó khăn.
Thôi Thành lắc đầu nói:
- Mức độ kém quá xa. Chu Liễm không dám giết ngươi, ngươi lại biết rõ Chu Liễm sẽ không giết mình, giống như một đôi nam nữ si tình liếc mắt với nhau mà thôi. Ngươi gãi ta một cái, ta sờ ngươi một lần, há sẽ thật sự có lợi cho võ đạo.
Trần Bình An nghe vậy da đầu ngứa ngáy.
Thôi Thành nói:
- Từ ngày mai trở đi, gọi Chu Liễm tới tầng hai. Ta sẽ trông chừng các ngươi luyện quyền với nhau.
Trần Bình An nghi hoặc hỏi:
- Chẳng phải cũng giống nhau sao?
Thôi Thành cười nhạt nói:
- Giống nhau? Nếu Chu Liễm không có sát tâm, không dám giết ngươi, ta sẽ một quyền đánh chết hắn, ngươi cảm thấy có thể giống nhau sao? Nhớ kỹ, hãy nói rõ ràng với Chu Liễm, đừng xem nhẹ chuyện này. Ta cũng không muốn đến lúc đó, phải lặp lại những lời này với một thi thể.
Trần Bình An cười cười, hỏi:
- Tiền bối vẫn vừa mắt với Chu Liễm?
Khóe miệng Thôi Thành nhếch lên, khinh thường nói:
- Khi nào đánh cho dáng vẻ cơ trí và tác phong phú quý của tên này không còn, mới có thể miễn cưỡng lọt vào pháp nhãn của ta.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Tôi so tài với Chu Liễm cố ý áp chế ở cảnh giới Kim Thân, trước giờ không lần nào có thể đánh lão trọng thương. Mỗi lần lão đều giống như vẫn còn dư lực, chỉ cần nghe lời nịnh nọt của lão sau khi luyện quyền thì sẽ biết.
Thôi Thành cười ha hả nói:
- Ngươi không có, ta có.
Trần Bình An hiểu ngầm cười.
Trên đời này rất nhiều người không sợ chịu khổ, nhưng chịu khổ rồi nhất định sẽ có báo đáp lại không nhiều.
Trần Bình An không biết vì sao Chu Liễm ở núi Lạc Phách ba năm, vẫn luôn không học quyền với ông lão. Nhưng chỉ cần ông lão mở miệng, đối với Chu Liễm thế quyền và cảnh giới võ đạo đều rất khó phá vỡ vách chắn, chính là một chuyện tốt.
Gần như tất cả mọi chuyện, Trần Bình An đều sẽ thương lượng với đương sự, không bao giờ khăng khăng yêu cầu đối phương phải làm thế nào. Tùy Hữu Biên có đi Ngọc Khuê tông hay không, Thạch Nhu có muốn tiếp nhận thân xác tiên nhân hay không, đều là như vậy. Nhưng chuyện Chu Liễm lên tầng hai tập võ, lỡ may Chu Liễm không muốn, Trần Bình An sẽ khuyên nhủ dây dưa nhiều hơn.
Thôi Thành đột nhiên nói:
- Nhớ đến cái tốt của người bên cạnh, dĩ nhiên là không tệ. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tập võ lên đỉnh, xuất quyền vô địch, chung quy là một chuyện rất... cô đơn. Ngươi phải hiểu rõ hai chuyện này.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Tôi từng xem cờ, đã ngộ ra một môn kiếm thuật trên lý thuyết, đó là cắt đứt và khoanh vòng. Tại hồ Thư Giản, nhờ nó mà đã đi qua rất nhiều cửa ải khó khăn...
Không đợi Trần Bình An nói xong lời tâm huyết của mình, ông lão đã tấm tắc nói:
- Không hổ là kiếm khách đeo kiếm tiên, học quyền bình thường, nhưng luyện kiếm lại có thiên tư trác tuyệt như vậy... Xem ra ta đã làm lỡ ngươi trở thành đại kiếm tiên, vậy nên làm sao đây?
Trong lòng Trần Bình An biết không ổn, muốn đập tay xuống đất, dùng tư thế ngồi trượt ngược ra sau, né tránh ông lão không nói lý xuất quyền trút giận. Còn chuyện đứng dậy tránh né thì không cần nghĩ.
Quả nhiên.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Ông lão giậm chân một cái, lầu trúc chấn động lắc lư. Trần Bình An vừa mới ngửa về phía sau mấy phần, cả người đã bắn lên không. Bóng dáng cao lớn trong phút chốc đã tới, nếu là Thiết Kỵ Tạc Trận Thức thì cũng thôi, bị một quyền đánh ngất xỉu, đau đớn chỉ trong nháy mắt. Nhưng ông lão hiển nhiên không muốn bỏ qua cho Trần Bình An như vậy, lại dùng Thần Nhân Lôi Cổ Thức mà Trần Bình An quen thuộc, thích mang ra đối địch nhất. Sau khi đủ mười bốn quyền, Trần Bình An giống như tơ liễu trôi tới trôi lui, vẫn luôn không thể rơi xuống đất.
Đáng thương cho Trần Bình An, lúc rơi xuống cũng là lúc ngất xỉu. Mùi vị bị Thần Nhân Lôi Cổ Thức đánh trúng mười mấy quyền, đặc biệt còn do lão tổ tông của quyền pháp này là Thôi Thành thi triển, thật sự có thể khiến người ta sung sướng muốn chết. Cho dù Trần Bình An đã hôn mê, hoàn toàn mất đi thần trí, nhưng thân thể vẫn lăn lộn dưới đất.
Ông lão quan sát một lúc, gật đầu, dường như khá hài lòng. Như vậy nghĩa là quyền ý của thằng nhóc thối tha này đã thật sự “sống” rồi.
Tông sư võ đạo chân chính, lúc mộng mị ngủ say, cho dù gặp phải thích khách đỉnh cao, chỉ cần cảm giác được một chút sát khí, vẫn có thể dẫn dắt quyền ý, đứng dậy xuất quyền giết địch trong nháy mắt, chính là lý này.
Nhưng ông lão vẫn không bỏ qua cho Trần Bình An, dùng mũi chân nhắm vào chân khí thuần túy như con rồng lửa lang thang trong cơ thể hắn, chuẩn xác đá chặn ngang.
Giống như một đội kỵ binh tinh nhuệ xông trận, cường hành đục xuyên qua trận thế bộ binh của quân địch trên chiến trường.
Khớp xương trên người Trần Bình An lập tức nổ vang như pháo, lại như tiếng khua chiêng thu binh trên sa trường. Bởi vì kình khí của ông lão chạm đến thì dừng, “kỵ binh” xông qua cũng không dừng bước, cho nên chân khí thuần túy của Trần Bình An rất nhanh tụ tập lại.
Lúc trước trong trận chiến ở thành Lão Long, vật bản mệnh Thuyền Nuốt Kiếm của Đỗ Mậu đã đâm xuyên bụng Trần Bình An. Sở dĩ sản sinh hậu hoạn vô cùng với hắn, là do bệnh chứng rất khó trừ khử, sẽ không ngừng ăn mòn hồn phách. Mà ông lão lần này ra chân, lại không có tai họa như vậy. Cho nên giang hồ đồn, “một quyền của võ phu điểm cuối, thế lớn như thủy triều phá thành, thế xảo như phi kiếm xuyên qua lỗ kim”, tuyệt đối không phải lời phóng đại.
Một hơi chân khí thuần túy của võ phu, cho dù ngó đứt vẫn còn vương tơ, cũng không tổn hại đến hai chữ “thuần túy”. Đây là một trong số bản lĩnh đặc biệt của ba cảnh giới luyện thần, bao gồm Kim Thân, Viễn Du, Sơn Điên. Mà võ phu dưới cảnh giới Kim Thân, chân khí vừa đứt thì hoàn toàn đứt, nếu đổi khí thì sẽ lộ ra sơ hở, vì vậy không thể chém giết lâu dài với đại tu sĩ.
Có điều phương thức luyện quyền này cũng không thích hợp với tất cả võ phu vãn bối. Giống như người bình thường nâng chén bới cơm, cơm nóng hổi như than lửa, ngoại trừ rơi chén thì còn phỏng bàn tay. Sầm Uyên Cơ núi Lạc Phách và cô gái thợ gốm ở tiệm thuốc Dương gia, đều xem như là thiên tài võ học, nhưng đã định sẵn không chịu nổi sự rèn luyện này.
Có điều bọn họ sờ hữu cơ duyên võ học của mình là được rồi. Võ đạo nhìn như là một con đường hẹp quanh co, nhưng mỗi người đều có cầu độc mộc riêng để đi.
Nữ nhân tập võ, có lợi cũng có hại. Thôi Thành từng du lịch Trung Thổ Thần Châu, tận mắt nhìn thấy không ít nữ nhân tông sư tài hoa kinh người, ví dụ như một chữ “Xảo” hay chữ “Nhu” đã đạt tới đỉnh cao. Năm đó tuy ông ta đã là võ phu cảnh giới thứ mười, nhưng vẫn phải cảm thán. Hơn nữa so với đàn ông, nữ nhân tập võ thường tuổi thọ càng dài, võ đạo đi được càng xa.
Trong đời Thôi Thành có mấy nuối tiếc lớn, một trong số đó chính là chưa từng đối đầu với cô gái võ thần Trung Thổ kia. Cũng chỉ có thể mong đợi vào thằng nhóc dưới chân này, đừng để mình thất vọng. Không phải ông ta xem thường nữ nhân hào kiệt trên thế gian, nhưng võ đạo đỉnh cao của bốn thế giới, nếu để cho một cô gái độc chiếm, nhìn xuống quần hùng, tóm lại là khiến trong lòng ông ta không thoải mái.
Còn như Trần Bình An tạm thời thua kém bạn cùng lứa tên là Tào Từ kia, ông lão lại không gấp gáp.
Điểm xuất sắc nhất của Trần Bình An là ở hai chữ “dẻo” và “ngộ”, dẻo dai tốt, ngộ tính cao. Tào Từ kia là thiên tài võ vận ngàn năm khó gặp thì sao, để hắn tới cảnh giới thứ chín thứ mười trước thì thế nào? Cuối cùng vẫn phải dừng ở cửa ải cảnh giới thứ mười một này, ngoan ngoãn chờ kẻ địch cũ tới tranh giành một chuyến.
Đương nhiên nếu Trần Bình An đi quá chậm thì cũng không được, không chừng Tào Từ sẽ quay sang tranh giành với sư phụ hắn. Nếu hôm nay cô ta đã là cảnh giới thứ mười một trong truyền thuyết, vậy Tào Từ sẽ tranh giành với lão già thích câu cá voi trong biển mây kia.
Quá tam ba bận.
Người tu đạo chân chính đứng trên một đỉnh núi cao, sẽ không trơ mắt nhìn võ phu thuần túy người này nối tiếp người kia, ào ào bắc cầu dài lên con đường cụt. Năm đó chưởng giáo Đạo gia Lục Trầm tới lầu trúc gặp Thôi Thành, kéo ông ta vào trong trời đất do mình trấn giữ, chẳng lẽ là vì hứng thú?
Thôi Thành thở dài một tiếng, ngồi xuống, vươn ngón cái ra, nhẹ nhàng giúp Trần Bình An lau vết máu trên mặt.
Chuyện chịu khổ, quả thật mạnh hơn cháu mình năm xưa quá nhiều.
Quý tử hào môn, phẩm hạnh tốt một chút, xử lý quốc sự, cứu giúp dân chúng, lưu danh sử xanh, cho rằng đó là chuyện chính đáng. Kẻ tính tình tệ hại, nô đùa nhân sinh, cảm thấy sinh ra để hưởng phúc là chuyện hiển nhiên.
Xuất thân bần hàn, người có hoài bão sẽ làm rạng rỡ tổ tông, người không có bản lĩnh thì trở nên ác độc. Dù thế nào thì cũng có thể chịu khổ.
Ông lão ngồi ở bên cạnh Trần Bình An, nhẹ nhàng phất tay áo. Cửa trúc mở rộng, gió mát trên núi không mời mà tới.
Hô hấp của Trần Bình An đã dần dần ổn định.
Võ phu thuần túy nghỉ ngơi lấy sức, coi trọng ngủ sâu như chết.
Những năm qua ở hồ Thư Giản, Trần Bình An thiếu nhất cái này.
Trên thực tế trong mắt ông lão, Trần Bình An mấy lần đi xa, đều thiếu cảm giác ngủ ngon an ổn, chỉ khi luyện tập thủ ấn đứng thế mới tốt hơn một chút. Bằng không giống như dây cung căng thẳng, không bị người trong giang hồ đánh chết, con đường võ học cũng sẽ đầy tì vết.
Nhưng ông lão vẫn không vạch trần, giống như không nói rõ chuyện võ vận ban tặng cho người mạnh nhất ở mỗi cảnh giới. Có một vài hố sâu, người trẻ tuổi phải tự mình đi qua, mới hiểu được đạo lý sâu sắc. Nếu không cho dù Chí Thánh tiên sư ngồi trước mặt nước bọt tung tóe, tận tình khuyên bảo, cũng chưa chắc đã có tác dụng.
Thôi Thành ngước mắt nhìn về phía xa, lẩm bẩm nói:
- Nhưng phải nói lại, thế gia vọng tộc cũng là từ gia tộc bần hàn bò lên. Có điều nhà quyền quý thì sợ câu “phúc đức quân tử năm đời chấm dứt”, nhà nghèo khổ thì lo lắng câu “rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con đào hang”.
- Sau này một khi núi Lạc Phách có môn phái của mình rồi, gian nan khổ cực sẽ không giống với rất nhiều thế tộc hào phiệt và phủ đệ tiên gia. Không phải tranh chấp xem ai đúng ai sai, mà là ai đúng hơn. Loại phiền phức này, nói nhỏ thì rất nhỏ, nói lớn thì có thể lớn như trời. Đến lúc đó phải xem Trần Bình An ngươi có thể phục chúng hay không. Sự rèn luyện trên tâm cảnh này, sẽ hoàn toàn khác với lúc ở hồ Thư Giản, đối diện với người thân cận làm sai.
Ông ta quay đầu nhìn người trẻ tuổi đang ngủ say, cười nói:
- Sợ chết là chuyện tốt, tuổi còn trẻ nhất định đừng chết. Non sông tốt đẹp, chỉ riêng thế giới Hạo Nhiên đã có chín châu, hôm nay thằng nhóc ngươi mới xem được bao nhiêu?
Ông ta dường như đột nhiên tâm tình rất tốt, cười lên, lại lẩm bẩm:
- Dùng cảnh giới thứ năm đấu với cảnh giới thứ năm, đương nhiên vẫn là ta thắng, nhưng khó tránh khỏi sẽ bị thằng nhóc ngươi đánh trúng rất nhiều quyền. Vậy thì thắng cũng như thua rồi, mặt mũi của ta để ở đâu?
Ông ta cười ha hả nói:
- Thằng nhóc, đi đường xa mấy chuyến thì sao, ngươi vẫn còn non lắm.
Sau khi cười xong, ông ta trầm giọng nói:
- Cũng nên đột phá cảnh giới rồi. Đừng để Tào Từ kia cách xa hai cảnh giới, phải cắn chặt không buông. Tương lai một ngày nào đó, đừng nói là tìm lại thể diện, liên tục thắng ba trận, chỉ cần bị ngươi đuổi kịp và vượt qua, đến lúc đó muốn thắng hắn ba mươi trận cũng không vấn đề.
Ông lão đột nhiên tỏ ra buồn bực. Mặc dù thành tựu tương lai của thằng nhóc này đáng để mong đợi, nhưng vừa nghĩ tới sẽ là một quá trình dài đằng đẵng, tâm tình của ông ta lại không thoải mái. Ông ta quay đầu, nhìn thằng nhóc đang ngủ say kia, bỗng nhiên tức giận, tay áo phất qua, mắng:
- Ngủ ngủ ngủ, là heo sao? Lăn dậy luyện quyền!
Trần Bình An bị cơn gió mạnh kia thổi lăn ra, đụng vào vách tường. Hắn vừa mơ hồ tỉnh lại, Thôi Thành đã đứng lên, sắc mặt âm trầm, bước ra một bước, một chân đạp mạnh xuống.
Trần Bình An lăn sang một bên, lúc này mới suýt soát tránh khỏi một chân kia.
Thôi Thành nói:
- Khi nào có thể ung dung đối phó với một võ phu cảnh giới Kim Thân, trong trận chiến sinh tử không thua đến quá thảm, ngươi mới có thể xuống núi. Sau đó muốn đi trung bộ Đông Bảo Bình Châu gặp bằng hữu, hay là đi lang thang ở Bắc Câu Lô Châu, đều tùy ngươi. Nhưng nếu không làm được, hãy ngoan ngoãn ở lại lầu trúc này hưởng phúc đi, bằng không chỉ là tặng gia sản cho người ta. Thiện Tài đồng tử tặng cả cái mạng nhỏ của mình như vậy, muốn làm một lần sao?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không thể chết.
Thôi Thành hỏi:
- Dựa vào đâu? Dựa vào tính mạng của Trần Bình An ngươi quý hơn người khác?
Trần Bình An trầm giọng nói:
- Dựa vào tiền bối dạy quyền cho tôi họ Thôi tên Thành.
Ông lão ngẩn người, khẽ gật đầu, vui vẻ nói:
- Câu này thật không phải lời nịnh bợ gì. Nhìn vào lời hay nói thật này... không thưởng một đấm thì có lỗi với Trần Bình An ngươi.
Thân hình và khí thế của ông lão như núi cao ép xuống, trước mắt Trần Bình An tối sầm, lập tức bị một quyền đánh ngất xỉu tại chỗ.
Một chân ông lão đạp mạnh xuống. Trần Bình An mềm nhũn dưới đất chấn động bay lên, tại không trung vừa mới giật mình tỉnh dậy, ông lão lại đá tới.
Không hề bất ngờ, lại là ngất xỉu.
Nhiều lần như vậy.
Trần Bình An không ngừng kêu khổ, mệt mỏi ứng phó.
Ông lão lại chẳng hề biết mệt.
Bám sát phát kình, đánh vang thành tiếng.
Dĩ nhiên không phải kỹ thuật giang hồ bình thường, theo đuổi cái gọi là “luyện quyền không ra tiếng, đi thuyền không mái chèo” được viết trên quyền phổ. Thật sự là quyền kình trong tay áo Thôi Thành quá mạnh, mỗi lần xuất quyền quá sảng khoái.
Cuối cùng một chân của ông lão quét trúng cổ Trần Bình An, nhưng một đá này sức lực không lớn bằng trước đó, cho nên Trần Bình An cũng không ngã xuống đất.
Trần Bình An đi ngược sáu bước đi thế, dùng quyền ý Viên Hình phụ trợ, khom người lùi lại phía sau mấy bước, không hề buông lỏng, nhìn chằm chằm vào ông lão.
Bị đánh đến thảm, thực ra thế quyền hay quyền ý đều đang chao đảo. Nhưng trên người Trần Bình An lại có một loại “chiều hướng” mơ hồ không rõ, vẫn luôn sừng sững bất động giống như lão tăng nhập định.
Thôi Thành cười nói:
- Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Nếu còn đánh tiếp, xương cốt của thằng nhóc ngươi sẽ phải rời ra.
Trần Bình An không cử động.
Thôi Thành gật đầu nói:
- Không tệ, có thể bớt chịu một quyền. Tự mình xuống lầu đi, vẫn theo quy tắc cũ, ngâm trong thùng nước thuốc. Nhớ kỹ, khác với trước đây, không thể để nước lạnh thẩm thấu. Khi nào ngươi có thể dùng chân khí nấu sôi nước thuốc, mới có thể rời khỏi, nếu không thì ngoan ngoãn ở lại trong thùng nước, coi như tập bơi là được rồi. Ngụy Bách đã chuẩn bị xong dược liệu, xuống lầu bảo tiểu nha đầu nấu nước đi.
Lúc này Trần Bình An mới duy trì một hơi, rời khỏi phòng, lảo đảo đi xuống lầu. Lúc đi thang lầu, hắn phải vịn vào lan can, cảm giác giống như lúc còn nhỏ vào núi đốt than, lên núi không mệt nhưng xuống núi rất khó.
Cô bé váy hồng ở dưới lầu đã bắt đầu nấu nước.
Nhân lúc rảnh rỗi, Trần Bình An không lập tức trở về tầng trệt, mà đi tới bàn đá bên vách núi ngồi một lát, luyện tập thủ ấn.
Đợi đến khi cô bé váy hồng ra gọi, hắn mới đứng dậy đi vào nhà.
Sau nửa canh giờ, Trần Bình An đã thay một bộ áo xanh trang nhã, là một trong số lễ vật mà Ngô Ý phủ Tử Dương tặng cho.
Cô bé váy hồng quen cửa quen đường, bận rộn thu dọn tàn cuộc.
Trần Bình An ngồi trên ghế trúc dưới mái hiên, mỉm cười cảm ơn cô bé một tiếng. Tiểu nha đầu giãn mặt tươi cười, giống như cô làm những việc vặt này, còn có cảm giác thành tựu hơn tu đạo đột phá cảnh giới.
Hai tay Trần Bình An ôm sau đầu, dựa lưng vào ghế, hai chân vươn ra.
Hóa ra không bị đánh chính là cuộc sống thần tiên.
Nơi xa, Chu Liễm dẫn theo thiếu nữ Sầm Uyên Cơ chậm rãi đi đến.
Trần Bình An quay đầu nhìn.
Chu Liễm xách ghế trúc ngồi ở một bên. Sầm Uyên Cơ bó tay bó chân đứng sau người vị lão thần tiên này.
Chu Liễm mỉm cười nói:
- Thiếu gia, chuyện tập võ của Sầm Uyên Cơ, có kế hoạch không?
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Ngươi dẫn dắt cô ấy nhập môn là được rồi, có cần danh nghĩa thầy trò hay không là chuyện của ngươi.
Chu Liễm vội vàng lắc đầu nói:
- Như vậy sao được. Lão nô đánh nhau sống chết với người khác còn tạm được, nhưng dạy quyền pháp cho người khác thì kém xa thiếu gia. Chuyện làm thầy người ta, thiếu gia còn trẻ tuổi mà đã có phong phạm đại gia...
Trong lòng Sầm Uyên Cơ ai oán. Đáng tiếc cho anh hùng hảo hán như Chu lão thần tiên, lại sa sút đến mức phải làm tôi tớ cho sơn chủ trẻ tuổi này.
Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:
- Trịnh Đại Phong có ý kiến gì không?
Chu Liễm tiếc nuối lắc đầu, nói:
- Đại Phong huynh đệ, hôm nay một lòng một dạ tập trung vào chuyện xây dựng nhà cỏ sơn môn. Vừa phải nhìn đẹp, không làm mất mặt núi Lạc Phách, lại không thể hao tiền, khiến thiếu gia ngài tiêu tốn uổng phí. Đại Phong huynh đệ thật sự không thể phân tâm.
Trần Bình An cảm thấy đau đầu.
Thôi Thành đi ra tầng hai, nói với dưới lầu:
- Trước tiên luyện đi thế Hám Sơn quyền hai mươi vạn lần, lại tới bàn chuyện học võ.
Trần Bình An hơi do dự.
Chu Liễm thì cảm thấy khả thi, quay đầu cười nói với Sầm Uyên Cơ:
- Đúng là may mắn, quyền thế này là tuyệt học hiếm có trên thế gian, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, ẩn chứa quyền ý vô tận. Sầm nha đầu, từ hôm nay trở đi, nhất định phải tập trung chuyên chú, đi thế nhiều lần.
Sau đó lão quay đầu, cười hì hì nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An nói:
- Sáu bước đi thế, ngươi cũng không phải không dạy được.
Chu Liễm áy náy nói:
- Lão nô đi thế dù có ngay ngắn, cũng không đủ phong lưu phóng khoáng, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy như con vịt đi đường, không chừng sẽ khiến Sầm Uyên Cơ xem thường quyền pháp tuyệt thế này. Thiếu gia đi thế lại như nước chảy mây trôi, sảng khoái tràn trề, khiến người ta như tắm trong gió xuân...
Trần Bình An thật sự không chịu nổi những lời nịnh nọt này, liền lặp lại sơ qua một lần những gì Thôi Thành nói, có điều đã bỏ bớt thuyết pháp cảnh giới Kim Thân gì đó. Chu Liễm khổ sở nhăn mặt, không nói lời nào.
Trần Bình An nhịn cười.
Chu Liễm dẫn theo Sầm Uyên Cơ quay về đường cũ.
Trên đường đi, Sầm Uyên Cơ phát hiện lão thần tiên giống như tâm tình rất nặng nề.
Khi đó ở Sầm phủ, lão thần tiên thẳng thắn chân thành, nói mình là một vị võ phu cảnh giới thứ sáu sắp bước vào cảnh giới Kim Thân. Còn nói thành tựu của cô sau này, có hi vọng đạt đến cảnh giới thứ bảy của võ phu.
Chẳng lẽ ông lão cao lớn thích trốn trong lầu trúc kia, là một vị đại tông sư cảnh giới Kim Thân? Bằng không nói rằng một chiêu đánh chết Chu lão thần tiên, đúng là không biết xấu hổ rồi.
Chu Liễm nghiêm túc dạy Sầm Uyên Cơ sáu bước đi thế, lặp lại ba lần. Sầm Uyên Cơ cũng bắt chước theo rất giống.
Chu Liễm bảo cô chỉ cần chăm chỉ đi thế, nhanh chóng đánh xong hai mươi vạn lần, nhưng nhất định phải nhanh mà ổn.
Về sau mỗi ngày đều sẽ diễn luyện ba lần, để cô ở bên cạnh quan sát, tránh đi sai đường.
Sầm Uyên Cơ đấu chí sục sôi, cam kết với Chu Liễm, nhất định sẽ không lười biếng.
Chu Liễm chắp hai tay sau lưng, đi ra khỏi viện.
Thực ra khảo nghiệm đầu tiên với Sầm Uyên Cơ, đã lặng lẽ mở màn rồi.
Chỉ là thiếu nữ hoàn toàn không phát giác mà thôi.
Kế tiếp phải xem Sầm Uyên Cơ khi nào mới có thể hoàn thành hai mươi vạn lần đi thế, cùng với trong thời kỳ này, phải mất bao lâu mới có thể từ hình thức tương tự đến thần ý tương tự. Sau khi thần ý tương tự, quyền ý lại được mấy phần. Liệu có vì một mực cầu nhanh mà thế quyền lỏng lẻo, bất giác đi theo đường tắt, thông minh lại bị thông minh hại, sớm đi tới đầu cuối con đường cụt của mình.
Sầm Uyên Cơ tập võ, ngộ tính, dẻo dai, tâm tính, đến lúc đó sẽ nhìn thấy rõ ràng.
Mà thành tựu tương lai của Sầm Uyên Cơ, rốt cuộc sẽ là cảnh giới Kim Thân vốn là vật trong túi, hay là cảnh giới Viễn Du có một chút hi vọng, thậm chí là cảnh giới Sơn Điên khả năng rất nhỏ, thực ra đều nằm trong hai mươi vạn lần đi thế này.
Đây giống như xem hành vi cử chỉ của đứa trẻ ba tuổi, sẽ cảm nhận được tương lai là người thế nào.
Tất cả những chuyện này, chỉ vì một câu nói của ông lão chân trần.
Thực ra Chu Liễm không muốn dính vào việc luyện quyền của Trần Bình An và ông lão họ Thôi.
Chuyện này sẽ làm chậm trễ lão xuống núi mua sách cất giữ.
Năm ngày kế tiếp, Chu Liễm nhiều lần bị đánh gần chết, Trần Bình An cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Nhưng không như Trần Bình An dựa vào cắn răng kiên trì, lúc đầu Chu Liễm không quá để tâm, đến cuối cùng lại bị đánh đến nghiện. Không hổ là võ nhân điên ở đất lành Ngẫu Hoa, từng dự định một người giết chết chín người. Kế tiếp chuyện luyện quyền lại nằm ngoài dự đoán của Thôi Thành, Chu Liễm là cảnh giới Viễn Du, lại thay đổi biện pháp khiêu khích Thôi Thành vốn là cảnh giới thứ mười đỉnh cao.
Kết quả giống như Thôi Thành nói, Chu Liễm không thể thật sự giết Trần Bình An, nhưng ông ta có thể buộc Chu Liễm phải ra tay ác độc. Dù sao có ông ta ở bên cạnh trông chừng, cũng không xảy ra sơ suất được. Nhưng khi Chu Liễm ra vẻ vô lại, ngươi không đánh chết ta thì không phải là cao thủ, ông ta có thể thật sự giết chết Chu Liễm sao? Cũng chỉ có thể nhiều lần đánh cho Chu Liễm nửa sống nửa chết.
Đây là đoạn thời gian sảng khoái nhất từ khi Trần Bình An luyện quyền đến nay.
Đương nhiên lúc Chu Liễm so tài với hắn, thật sự là thủ đoạn độc ác.
Nhưng mỗi khi Trần Bình An thoi thóp một hơi nằm trong góc, nhìn Chu Liễm bị ông lão đánh đến thê thảm, lập tức cảm thấy mình xem như may mắn rồi.
Có điều lúc Chu Liễm đánh quyền tới hăng say, lại rơi vào một trạng thái quên mình, gần như “tẩu hỏa nhập ma”, nhưng tâm cảnh vẫn sáng trong, quả thật khiến Trần Bình An mở rộng tầm mắt.
Mỗi lần kết thúc, Thôi Thành đều cố ý không để hắn hôn mê, có lẽ cũng muốn cho hắn xem trận chiến.
Nếu không phải tuổi tác cách xa, Chu Liễm lại rất kiên trì phân rõ chủ tớ, hai người quả thật là một cặp đôi cùng hội cùng thuyền.
Đêm khuya hôm nay, hai người ngồi bên cạnh bàn đá.
Chu Liễm liếc nhìn lầu trúc, nóng lòng muốn thử, khó khăn lắm mới nhịn được không chửi như tát nước, để được ăn no một bữa quyền.
Trần Bình An không biết phải nói thế nào.
Mình nhiều nhất chỉ là chịu khổ, còn Chu Liễm lại giống như chịu khổ mới là hưởng phúc thật sự.
Chu Liễm cảm khái nói:
- Lão tiền bối chỉ dùng cảnh giới Kim Thân, đấu với một cảnh giới Viễn Du như ta, vẫn đánh cho ta kêu cha gọi mẹ. Năm đó thiếu gia dùng cảnh giới thứ năm, kiên cường chống lại cảnh giới Kim Thân của ta... Tiền bối và thiếu gia, không hổ là thiên tài hiếm có trên thế gian.
Trần Bình An nhắc nhở:
- Đừng lôi ta vào.
Chu Liễm đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Lão tiền bối dụng tâm khổ cực.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Là muốn cho ta biết, về thái độ đối với chuyện tập võ, trên thế gian còn có người như Chu Liễm ngươi, chút nghị lực này của Trần Bình An ta vốn chẳng là gì.
Chu Liễm áy náy nói:
- Mỗi lần xuất quyền đánh vào người thiếu gia, trong lòng lão nô lại đau.
Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ngươi thôi ngay đi.
Chu Liễm thở dài nói:
- Chuyện đi thế của Sầm Uyên Cơ, vẫn là chậm rồi.
Trần Bình An gật đầu, không cố gắng nói lời hay cho Sầm Uyên Cơ, nhưng vẫn nói một câu công đạo:
- Cũng không thể hi vọng người người đều học theo ngươi. Dù là ta năm đó, cũng vì giữ mạng nên mới khắc khổ như vậy.
Chu Liễm lắc đầu nói:
- Thiếu gia đừng nói vậy, nếu không sẽ có lỗi. Bởi vì sau khi không còn lo tính mạng, thiếu gia vẫn đánh hơn một triệu quyền.
Trần Bình An hỏi:
- Liệu có cách nào không làm ảnh hưởng đến tâm cảnh của Sầm Uyên Cơ, lại có thể dùng một phương thức thuận theo tự nhiên, nâng cao quyền ý của cô ấy?
Chu Liễm gật đầu nói:
- Đúng là có một cách, nhưng lại cần thiếu gia hi sinh khá lớn.
Trần Bình An tò mò nói:
- Nói thử xem.
Chu Liễm ra vẻ ngại ngùng, thấp giọng nói:
- Thiếu gia có thể giả vờ làm một sơn chủ vô lương, thấy sắc nổi lòng tham, nhưng cảnh giới võ đạo không nên lộ quá cao. Vào một đêm trăng mờ gió cao, sau khi cô ấy giãy dụa một phen, lúc thiếu gia ngài sắp đắc thủ, lão nô lại vừa khéo xuất hiện, dập đầu cầu xin giúp cô ấy. Thiếu gia ngại mặt mũi, cho nên tạm thời căm phẫn rời đi. Có điều lúc bước ra ngưỡng cửa, lại quay đầu nhìn giường nhỏ một cái, ánh mắt như không cam lòng.
- Sau đó lão nô lại an ủi cô ấy một phen, khiến Sầm Uyên Cơ cảm thấy chỉ cần cô ấy dụng tâm luyện quyền, sẽ có thể sớm ngày đánh thắng thiếu gia, tránh khỏi khổ sở bị quấy rầy...
Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống mấy hớp rượu an ủi, cuối cùng hỏi:
- Sao ngươi không đổi vị trí với ta?
Chu Liễm bất đắc dĩ nói:
- Sầm Uyên Cơ cũng không phải thật sự ngu ngốc, sẽ không tin. Hơn nữa một khi tiểu cô nương tin vào chân tướng kia, e rằng dù có liều chết cũng muốn lén lút chạy xuống núi.
Trần Bình An lại hỏi:
- Ta lại khó hiểu, vì sao Sầm Uyên Cơ cảm thấy ngươi là người tốt, còn ta là kẻ xấu?
Chu Liễm ngẫm nghĩ, hỏi ngược lại:
- Nam nhân không xấu, nữ nhân không thích?
Trần Bình An do dự có nên mời thanh Kiếm Tiên kia ra khỏi vỏ, chém cho Chu Liễm gần chết hay không.
Chu Liễm không nói đùa nữa, mặt dày xin Trần Bình An một bình rượu uống. Lão nói mình là nô bộc trung thành, chịu đựng con sâu rượu trong bụng tạo phản, lúc chôn rượu không dám giấu riêng mấy vò rượu ngon, lúc này đã hối hận xanh ruột. Trần Bình An liền bảo lão cút đi.
Chu Liễm biết là không có hi vọng nữa, bèn mỉm cười nói:
- Thiếu gia, ngài vẫn còn trẻ, lại bảo thủ với chuyện nam nữ như vậy, liệu có cổ hủ nhàm chán hay không? Nam nhi tốt nào mà không có mấy hồng nhan tri kỷ?
Trần Bình An cột chặt hồ lô nuôi kiếm bên hông, hai tay lồng trong tay áo, nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:
- Sau này hành tẩu bốn phương, nếu quả thật có cô gái thích ta, ta chưa chắc ngăn được. Nhưng đời này chỉ thích một người, ta có thể làm được, cũng nhất định phải làm.
Chu Liễm gãi đầu, không nói gì.
Trần Bình An chờ cả buổi, quay đầu trêu chọc:
- Lần đầu tiên không nghĩ ra lời nịnh bợ nào sao?
Chu Liễm lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Thế gian chỉ có si tình là không cho phép người khác giễu cợt.
Trần Bình An lại có cảm xúc:
- Không phải người si tình, không thể nói ra những lời này.
Chu Liễm vỗ bàn một cái, nói:
- Quả nhiên thiếu gia mới là cao nhân giấu tài, nịnh nọt như vậy không có sơ hở, lão nô kém xa.
Trần Bình An cảm thấy ngứa răng, giả vờ cười nói:
- Chu Liễm ngươi đợi đấy, chờ một ngày nào đó ta cùng cảnh giới với ngươi rồi xem.
Chu Liễm gật đầu nói:
- Không chừng chính là chuyện ngày mai, rất đơn giản.
Nhìn biểu cảm trên mặt Chu Liễm, giống như lão nô nói dối nửa chữ sẽ bị sét đánh, Trần Bình An bị nghẹn đến không nói được một câu.
Hai người trầm mặc một lúc.
Trần Bình An hỏi:
- Ta nhìn ra được, Bùi Tiền và hai đứa nhóc rất hợp nhau. Có điều những năm qua ta không ở trong nhà, có vấn đề gì mà ta không nhìn thấy, nhưng ngươi lại cảm thấy không nên nói hay không? Nếu quả thật có, Chu Liễm, có thể nói thử xem.
Chu Liễm lắc đầu cười nói:
- Ở trước mặt thiếu gia, không có gì mà không thể nói.
Trần Bình An than vãn một tiếng, cảm thấy bất đắc dĩ, đưa tay chỉ vào Chu Liễm, biểu thị mình hết cách rồi.
- Hôm nay núi Lạc Phách vẫn ít người, vấn đề không nhiều. Một số công việc bên ngoài, chuyện lớn thì thiếu gia đã tự mình làm rồi. Còn chuyện nhỏ, chẳng hạn như mỗi năm tặng quà đền ơn cho những hàng xóm láng giềng trước kia từng cứu tế thiếu gia. Năm đó Nguyễn cô nương đã định ra cách thức, sau khi lão nô tiếp nhận hai cửa tiệm, chỉ là tiến hành từng bước, không hề phức tạp.
- Rất nhiều hộ gia đình, hôm nay đã dọn đến quận thành, phát tài rồi. Một số thì khéo léo từ chối lễ vật của lão nô, nhưng mỗi lần lão nô đến nhà chúc tết, bọn họ vẫn rất khách sáo. Một số thì có tiền rồi, ngược lại lòng tham không đáy. Nếu yêu cầu không quá đáng, lão nô cũng thuận theo bọn họ, dù sao sau này núi Lạc Phách xem như không thiếu nợ bọn họ nữa. Còn những kẻ đòi hỏi quá nhiều, không để ý tới là được.
- Về phần những gia đình hôm nay vẫn nghèo khổ, lão nô không cho nhiều tiền, nhưng sẽ đến gặp bọn họ nhiều hơn, vào trong nhà bọn họ ngồi một chút. Thỉnh thoảng sẽ thuận miệng hỏi, có việc gì cần gấp không, làm được thì sẽ làm, không làm được thì giả ngốc.
Chu Liễm rủ rỉ nói.
Nếu hiểu rõ cuộc đời Chu Liễm ở đất lành Ngẫu Hoa, sẽ biết lão xử lý việc vặt trong thế tục, lớn thì triều đình sa trường, nhỏ thì chuyện nhà chuyện cửa, tất cả đều hạ bút thành văn, giải quyết nhẹ nhàng.
Chu Liễm cười nheo mắt lại, nhìn người trẻ tuổi áo xanh đã quen nghĩ này nghĩ kia, suy nghĩ cho tất cả mọi người, nói:
- Ngoài ra còn có một chút vấn đề nhỏ, ta không tiện thay thiếu gia đi nói đi làm. Chờ thiếu gia đến núi Lạc Phách rồi, xem như đã tan thành mây khói, đây là lời thật lòng. Cho nên thiếu gia, ta lại có một câu thành tâm muốn nói. Bất kể rời nhà bao xa, du lịch gian khổ thế nào, nhất định phải trở lại. Núi Lạc Phách không sợ chờ đợi.
Trần Bình An gật đầu.
Chu Liễm mỉm cười nói:
- Như vậy là đủ rồi. Sau này thiếu gia đi tới Bắc Câu Lô Châu xa xôi, không cần quá lo lắng về núi Lạc Phách. Có Thôi lão tiền bối, có lão nô, hôm nay còn có Đại Phong huynh đệ, thiếu gia không cần bận tâm.
Trần Bình An vẫn gật đầu, sau đó tò mò hỏi:
- Vì sao hôm nay Thạch Nhu không còn đề phòng và xa cách với ngươi như trước?
Chu Liễm ngượng ngùng cười nói:
- Có thể là Thạch Nhu nhìn lão nô lâu rồi, cảm thấy thực ra tướng mạo cũng không khó coi? Dù sao năm xưa ở đất lành Ngẫu Hoa, lão nô là nhân tài phong lưu được khen là trích tiên nhân, quý công tử.
Trần Bình An liếc nhìn Chu Liễm, lắc đầu nói:
- Dù gì ta cũng nhìn không ra.
Hai tay Chu Liễm lồng trong tay áo, híp mắt cười đến mức hai vai rung rinh, dường như đang nhớ lại hào hùng năm xưa, nói:
- Thiếu gia ngài không biết đâu, năm đó không biết có bao nhiêu cô gái ở đất lành Ngẫu Hoa, cho dù chỉ nhìn thấy bức tranh của lão nô, cũng làm lỡ chung thân rồi.
Trần Bình An cười hỏi:
- Ngươi năm đó, có so được với Thôi Đông Sơn dung mạo thiếu niên hôm nay không?
Chu Liễm ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói:
- Thực không dám giấu, không phải lão nô khoe khoang, năm đó phong thái chỉ có hơn thôi.
Trần Bình An cảm khái nói:
- Vậy đúng là đáng bị đánh.
Chu Liễm cười nói:
- Cho nên lão nô mới phải chạy đi học võ, nếu không sẽ lo lắng ngày nào đó khó giữ cái mông.
Trần Bình An sững sốt, một lúc sau mới lĩnh ngộ được hàm ý của Chu Liễm. Hắn không quay đầu, nói:
- Có bản lĩnh thì nói lời này với lão tiền bối đi.
Chu Liễm lén cười, khoát tay nói:
- Vậy thì thật là tìm chết rồi.
Trần Bình An hỏi:
- Không biết hôm nay ba người Lư Bạch Tượng, Tùy Hữu Biên, Ngụy Tiện thế nào rồi.
Chu Liễm hơi có vẻ châm chọc, nhưng giọng điệu lại lãnh đạm:
- Mỗi người chạy theo tiền đồ mà thôi. Người này không bằng người kia.
Trần Bình An cười nói:
- Nói xấu sau lưng?
Chu Liễm cười một tiếng, khen ngợi:
- Thiếu gia thấy rõ lòng người, đúng là thần tiên.
Trần Bình An đột nhiên nói:
- Chu Liễm, nếu một ngày nào đó ngươi muốn đi ra bên ngoài, cứ nói một tiếng là được rồi. Đây không phải lời khách sáo gì, ta thật sự không khách sáo với ngươi.
Chu Liễm lắc đầu nói:
- Ý tốt của thiếu gia, ta xin lĩnh nhận, nhưng lão nô thật sự không muốn đi xa nhà. Tại đất lành Ngẫu Hoa đã đi đủ nhiều rồi, vì nhà vì nước, vì hiếu vì trung, rất mệt người. Hơn nữa trong đoạn đường giang hồ cuối cùng, nhất là mười người thiên hạ tranh giành ở nước Nam Uyển, chính là do ta tự mình đi, đời này cũng không oán không hối. Người biết mình thì ít khổ, người biết đủ thì thường vui... thiếu gia, câu này cũng không tệ, có thể khắc lên thẻ trúc không?
Lúc đầu Trần Bình An nghe rất nghiêm túc, kết quả câu nói sau cùng của Chu Liễm đã phá hủy tất cả. Trần Bình An sầm mặt lại đứng lên, đi về phía tầng trệt.
Chu Liễm cũng đứng lên, nhìn theo Trần Bình An rời đi, cho đến khi thấy Trần Bình An đóng cửa, lão mới ngồi xuống.
Lão già lom khom một mình nhìn cảnh đêm phía xa.
Trong núi hạt thông rơi lả tả, dưới trăng côn trùng kêu rả rích.
Thật là tận cùng của nhân gian.
Không cần gì khác nữa.
Sau chốc lát.
Vị võ phu cảnh giới Viễn Du tâm như nước lặng này nhìn quanh, sau khi xác định không có người, mới lén lút từ trong người lấy ra một quyển sách, chấm chấm nước miếng, bắt đầu lật sách. Đêm thu trăng sáng đọc sách cấm, cũng là một chuyện sảng khoái trong đời.
Trần Bình An ngồi xếp bằng, hai nắm tay chống lên đầu gối, thở hồng hộc, máu me đầy mặt, nhỏ tí tách xuống sàn nhà.
May mắn là lầu trúc rất huyền diệu, tương đương với một lá bùa gột bẩn rửa bụi, không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự “thanh nhã” của nơi này.
Có điều nghe nói cô bé váy hồng thường xuyên xách thùng nước nhỏ, đến tầng hai lau sàn nhà. Ngày này qua ngày khác, cô đã thành “người ngoài” duy nhất có thể lên tầng hai.
Luyện quyền tạm thời kết thúc. Còn như cái gọi là dạy quyền và mài giũa, chân tướng thế nào, cứ nhìn Trần Bình An nhếch nhác thảm hại và ông lão chân trần thần khí an nhàn thì sẽ biết.
Nhưng Trần Bình An vẫn cảm thấy hơi khó hiểu. Không giống như năm xưa rèn luyện gân cốt với ông lão, từ đầu đến cuối hắn chỉ có thể chịu đựng, hôm nay một lần nữa học quyền, dường như phần nhiều là rèn luyện quyền thuật. Hơn nữa không biết vô tình hay cố ý, lại trợ giúp hắn củng cố loại quyền ý “trước mắt không người” kia.
Thỉnh thoảng ông lão tâm tình tốt, lại nhắc tới mấy câu quyền lý, còn có vần có điệu. Về phần Trần Bình An thường xuyên bị một quyền đánh ngã có nghe được hay không, hoặc là phân tâm nghe được nhưng có thể ghi nhớ trong lòng hay không, ông lão cũng không quan tâm.
Lúc này Trần Bình An không nhịn được hỏi:
- Sao lại không cần rèn luyện thân thể và ba hồn sáu phách nữa?
Thôi Thành cười nhạo nói:
- Trẻ con học cầm đũa gắp thức ăn rồi, đến tuổi thiếu niên cần phải dạy lại lần nữa sao? Là ngươi ngu xuẩn đến mức này, hay là ta mắt mù đã chọn trúng một tên ngu ngốc?
Trần Bình An nửa tin nửa ngờ, muốn nói lại thôi. Theo lý mà nói, người tập võ rèn luyện hai chữ “thuần túy”, mỗi cảnh giới đều phải tiến hành, không giống với luyện khí sĩ coi trọng “sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do cá nhân”.
Thôi Thành dường như không muốn dây dưa với chuyện này, hỏi:
- Nghe nói trước kia ngươi thường bảo Chu Liễm dùng cảnh giới Kim Thân, một đấu một với ngươi?
Trần Bình An gật đầu đáp:
- Ứng phó rất khó khăn.
Thôi Thành lắc đầu nói:
- Mức độ kém quá xa. Chu Liễm không dám giết ngươi, ngươi lại biết rõ Chu Liễm sẽ không giết mình, giống như một đôi nam nữ si tình liếc mắt với nhau mà thôi. Ngươi gãi ta một cái, ta sờ ngươi một lần, há sẽ thật sự có lợi cho võ đạo.
Trần Bình An nghe vậy da đầu ngứa ngáy.
Thôi Thành nói:
- Từ ngày mai trở đi, gọi Chu Liễm tới tầng hai. Ta sẽ trông chừng các ngươi luyện quyền với nhau.
Trần Bình An nghi hoặc hỏi:
- Chẳng phải cũng giống nhau sao?
Thôi Thành cười nhạt nói:
- Giống nhau? Nếu Chu Liễm không có sát tâm, không dám giết ngươi, ta sẽ một quyền đánh chết hắn, ngươi cảm thấy có thể giống nhau sao? Nhớ kỹ, hãy nói rõ ràng với Chu Liễm, đừng xem nhẹ chuyện này. Ta cũng không muốn đến lúc đó, phải lặp lại những lời này với một thi thể.
Trần Bình An cười cười, hỏi:
- Tiền bối vẫn vừa mắt với Chu Liễm?
Khóe miệng Thôi Thành nhếch lên, khinh thường nói:
- Khi nào đánh cho dáng vẻ cơ trí và tác phong phú quý của tên này không còn, mới có thể miễn cưỡng lọt vào pháp nhãn của ta.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Tôi so tài với Chu Liễm cố ý áp chế ở cảnh giới Kim Thân, trước giờ không lần nào có thể đánh lão trọng thương. Mỗi lần lão đều giống như vẫn còn dư lực, chỉ cần nghe lời nịnh nọt của lão sau khi luyện quyền thì sẽ biết.
Thôi Thành cười ha hả nói:
- Ngươi không có, ta có.
Trần Bình An hiểu ngầm cười.
Trên đời này rất nhiều người không sợ chịu khổ, nhưng chịu khổ rồi nhất định sẽ có báo đáp lại không nhiều.
Trần Bình An không biết vì sao Chu Liễm ở núi Lạc Phách ba năm, vẫn luôn không học quyền với ông lão. Nhưng chỉ cần ông lão mở miệng, đối với Chu Liễm thế quyền và cảnh giới võ đạo đều rất khó phá vỡ vách chắn, chính là một chuyện tốt.
Gần như tất cả mọi chuyện, Trần Bình An đều sẽ thương lượng với đương sự, không bao giờ khăng khăng yêu cầu đối phương phải làm thế nào. Tùy Hữu Biên có đi Ngọc Khuê tông hay không, Thạch Nhu có muốn tiếp nhận thân xác tiên nhân hay không, đều là như vậy. Nhưng chuyện Chu Liễm lên tầng hai tập võ, lỡ may Chu Liễm không muốn, Trần Bình An sẽ khuyên nhủ dây dưa nhiều hơn.
Thôi Thành đột nhiên nói:
- Nhớ đến cái tốt của người bên cạnh, dĩ nhiên là không tệ. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tập võ lên đỉnh, xuất quyền vô địch, chung quy là một chuyện rất... cô đơn. Ngươi phải hiểu rõ hai chuyện này.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Tôi từng xem cờ, đã ngộ ra một môn kiếm thuật trên lý thuyết, đó là cắt đứt và khoanh vòng. Tại hồ Thư Giản, nhờ nó mà đã đi qua rất nhiều cửa ải khó khăn...
Không đợi Trần Bình An nói xong lời tâm huyết của mình, ông lão đã tấm tắc nói:
- Không hổ là kiếm khách đeo kiếm tiên, học quyền bình thường, nhưng luyện kiếm lại có thiên tư trác tuyệt như vậy... Xem ra ta đã làm lỡ ngươi trở thành đại kiếm tiên, vậy nên làm sao đây?
Trong lòng Trần Bình An biết không ổn, muốn đập tay xuống đất, dùng tư thế ngồi trượt ngược ra sau, né tránh ông lão không nói lý xuất quyền trút giận. Còn chuyện đứng dậy tránh né thì không cần nghĩ.
Quả nhiên.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Ông lão giậm chân một cái, lầu trúc chấn động lắc lư. Trần Bình An vừa mới ngửa về phía sau mấy phần, cả người đã bắn lên không. Bóng dáng cao lớn trong phút chốc đã tới, nếu là Thiết Kỵ Tạc Trận Thức thì cũng thôi, bị một quyền đánh ngất xỉu, đau đớn chỉ trong nháy mắt. Nhưng ông lão hiển nhiên không muốn bỏ qua cho Trần Bình An như vậy, lại dùng Thần Nhân Lôi Cổ Thức mà Trần Bình An quen thuộc, thích mang ra đối địch nhất. Sau khi đủ mười bốn quyền, Trần Bình An giống như tơ liễu trôi tới trôi lui, vẫn luôn không thể rơi xuống đất.
Đáng thương cho Trần Bình An, lúc rơi xuống cũng là lúc ngất xỉu. Mùi vị bị Thần Nhân Lôi Cổ Thức đánh trúng mười mấy quyền, đặc biệt còn do lão tổ tông của quyền pháp này là Thôi Thành thi triển, thật sự có thể khiến người ta sung sướng muốn chết. Cho dù Trần Bình An đã hôn mê, hoàn toàn mất đi thần trí, nhưng thân thể vẫn lăn lộn dưới đất.
Ông lão quan sát một lúc, gật đầu, dường như khá hài lòng. Như vậy nghĩa là quyền ý của thằng nhóc thối tha này đã thật sự “sống” rồi.
Tông sư võ đạo chân chính, lúc mộng mị ngủ say, cho dù gặp phải thích khách đỉnh cao, chỉ cần cảm giác được một chút sát khí, vẫn có thể dẫn dắt quyền ý, đứng dậy xuất quyền giết địch trong nháy mắt, chính là lý này.
Nhưng ông lão vẫn không bỏ qua cho Trần Bình An, dùng mũi chân nhắm vào chân khí thuần túy như con rồng lửa lang thang trong cơ thể hắn, chuẩn xác đá chặn ngang.
Giống như một đội kỵ binh tinh nhuệ xông trận, cường hành đục xuyên qua trận thế bộ binh của quân địch trên chiến trường.
Khớp xương trên người Trần Bình An lập tức nổ vang như pháo, lại như tiếng khua chiêng thu binh trên sa trường. Bởi vì kình khí của ông lão chạm đến thì dừng, “kỵ binh” xông qua cũng không dừng bước, cho nên chân khí thuần túy của Trần Bình An rất nhanh tụ tập lại.
Lúc trước trong trận chiến ở thành Lão Long, vật bản mệnh Thuyền Nuốt Kiếm của Đỗ Mậu đã đâm xuyên bụng Trần Bình An. Sở dĩ sản sinh hậu hoạn vô cùng với hắn, là do bệnh chứng rất khó trừ khử, sẽ không ngừng ăn mòn hồn phách. Mà ông lão lần này ra chân, lại không có tai họa như vậy. Cho nên giang hồ đồn, “một quyền của võ phu điểm cuối, thế lớn như thủy triều phá thành, thế xảo như phi kiếm xuyên qua lỗ kim”, tuyệt đối không phải lời phóng đại.
Một hơi chân khí thuần túy của võ phu, cho dù ngó đứt vẫn còn vương tơ, cũng không tổn hại đến hai chữ “thuần túy”. Đây là một trong số bản lĩnh đặc biệt của ba cảnh giới luyện thần, bao gồm Kim Thân, Viễn Du, Sơn Điên. Mà võ phu dưới cảnh giới Kim Thân, chân khí vừa đứt thì hoàn toàn đứt, nếu đổi khí thì sẽ lộ ra sơ hở, vì vậy không thể chém giết lâu dài với đại tu sĩ.
Có điều phương thức luyện quyền này cũng không thích hợp với tất cả võ phu vãn bối. Giống như người bình thường nâng chén bới cơm, cơm nóng hổi như than lửa, ngoại trừ rơi chén thì còn phỏng bàn tay. Sầm Uyên Cơ núi Lạc Phách và cô gái thợ gốm ở tiệm thuốc Dương gia, đều xem như là thiên tài võ học, nhưng đã định sẵn không chịu nổi sự rèn luyện này.
Có điều bọn họ sờ hữu cơ duyên võ học của mình là được rồi. Võ đạo nhìn như là một con đường hẹp quanh co, nhưng mỗi người đều có cầu độc mộc riêng để đi.
Nữ nhân tập võ, có lợi cũng có hại. Thôi Thành từng du lịch Trung Thổ Thần Châu, tận mắt nhìn thấy không ít nữ nhân tông sư tài hoa kinh người, ví dụ như một chữ “Xảo” hay chữ “Nhu” đã đạt tới đỉnh cao. Năm đó tuy ông ta đã là võ phu cảnh giới thứ mười, nhưng vẫn phải cảm thán. Hơn nữa so với đàn ông, nữ nhân tập võ thường tuổi thọ càng dài, võ đạo đi được càng xa.
Trong đời Thôi Thành có mấy nuối tiếc lớn, một trong số đó chính là chưa từng đối đầu với cô gái võ thần Trung Thổ kia. Cũng chỉ có thể mong đợi vào thằng nhóc dưới chân này, đừng để mình thất vọng. Không phải ông ta xem thường nữ nhân hào kiệt trên thế gian, nhưng võ đạo đỉnh cao của bốn thế giới, nếu để cho một cô gái độc chiếm, nhìn xuống quần hùng, tóm lại là khiến trong lòng ông ta không thoải mái.
Còn như Trần Bình An tạm thời thua kém bạn cùng lứa tên là Tào Từ kia, ông lão lại không gấp gáp.
Điểm xuất sắc nhất của Trần Bình An là ở hai chữ “dẻo” và “ngộ”, dẻo dai tốt, ngộ tính cao. Tào Từ kia là thiên tài võ vận ngàn năm khó gặp thì sao, để hắn tới cảnh giới thứ chín thứ mười trước thì thế nào? Cuối cùng vẫn phải dừng ở cửa ải cảnh giới thứ mười một này, ngoan ngoãn chờ kẻ địch cũ tới tranh giành một chuyến.
Đương nhiên nếu Trần Bình An đi quá chậm thì cũng không được, không chừng Tào Từ sẽ quay sang tranh giành với sư phụ hắn. Nếu hôm nay cô ta đã là cảnh giới thứ mười một trong truyền thuyết, vậy Tào Từ sẽ tranh giành với lão già thích câu cá voi trong biển mây kia.
Quá tam ba bận.
Người tu đạo chân chính đứng trên một đỉnh núi cao, sẽ không trơ mắt nhìn võ phu thuần túy người này nối tiếp người kia, ào ào bắc cầu dài lên con đường cụt. Năm đó chưởng giáo Đạo gia Lục Trầm tới lầu trúc gặp Thôi Thành, kéo ông ta vào trong trời đất do mình trấn giữ, chẳng lẽ là vì hứng thú?
Thôi Thành thở dài một tiếng, ngồi xuống, vươn ngón cái ra, nhẹ nhàng giúp Trần Bình An lau vết máu trên mặt.
Chuyện chịu khổ, quả thật mạnh hơn cháu mình năm xưa quá nhiều.
Quý tử hào môn, phẩm hạnh tốt một chút, xử lý quốc sự, cứu giúp dân chúng, lưu danh sử xanh, cho rằng đó là chuyện chính đáng. Kẻ tính tình tệ hại, nô đùa nhân sinh, cảm thấy sinh ra để hưởng phúc là chuyện hiển nhiên.
Xuất thân bần hàn, người có hoài bão sẽ làm rạng rỡ tổ tông, người không có bản lĩnh thì trở nên ác độc. Dù thế nào thì cũng có thể chịu khổ.
Ông lão ngồi ở bên cạnh Trần Bình An, nhẹ nhàng phất tay áo. Cửa trúc mở rộng, gió mát trên núi không mời mà tới.
Hô hấp của Trần Bình An đã dần dần ổn định.
Võ phu thuần túy nghỉ ngơi lấy sức, coi trọng ngủ sâu như chết.
Những năm qua ở hồ Thư Giản, Trần Bình An thiếu nhất cái này.
Trên thực tế trong mắt ông lão, Trần Bình An mấy lần đi xa, đều thiếu cảm giác ngủ ngon an ổn, chỉ khi luyện tập thủ ấn đứng thế mới tốt hơn một chút. Bằng không giống như dây cung căng thẳng, không bị người trong giang hồ đánh chết, con đường võ học cũng sẽ đầy tì vết.
Nhưng ông lão vẫn không vạch trần, giống như không nói rõ chuyện võ vận ban tặng cho người mạnh nhất ở mỗi cảnh giới. Có một vài hố sâu, người trẻ tuổi phải tự mình đi qua, mới hiểu được đạo lý sâu sắc. Nếu không cho dù Chí Thánh tiên sư ngồi trước mặt nước bọt tung tóe, tận tình khuyên bảo, cũng chưa chắc đã có tác dụng.
Thôi Thành ngước mắt nhìn về phía xa, lẩm bẩm nói:
- Nhưng phải nói lại, thế gia vọng tộc cũng là từ gia tộc bần hàn bò lên. Có điều nhà quyền quý thì sợ câu “phúc đức quân tử năm đời chấm dứt”, nhà nghèo khổ thì lo lắng câu “rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con đào hang”.
- Sau này một khi núi Lạc Phách có môn phái của mình rồi, gian nan khổ cực sẽ không giống với rất nhiều thế tộc hào phiệt và phủ đệ tiên gia. Không phải tranh chấp xem ai đúng ai sai, mà là ai đúng hơn. Loại phiền phức này, nói nhỏ thì rất nhỏ, nói lớn thì có thể lớn như trời. Đến lúc đó phải xem Trần Bình An ngươi có thể phục chúng hay không. Sự rèn luyện trên tâm cảnh này, sẽ hoàn toàn khác với lúc ở hồ Thư Giản, đối diện với người thân cận làm sai.
Ông ta quay đầu nhìn người trẻ tuổi đang ngủ say, cười nói:
- Sợ chết là chuyện tốt, tuổi còn trẻ nhất định đừng chết. Non sông tốt đẹp, chỉ riêng thế giới Hạo Nhiên đã có chín châu, hôm nay thằng nhóc ngươi mới xem được bao nhiêu?
Ông ta dường như đột nhiên tâm tình rất tốt, cười lên, lại lẩm bẩm:
- Dùng cảnh giới thứ năm đấu với cảnh giới thứ năm, đương nhiên vẫn là ta thắng, nhưng khó tránh khỏi sẽ bị thằng nhóc ngươi đánh trúng rất nhiều quyền. Vậy thì thắng cũng như thua rồi, mặt mũi của ta để ở đâu?
Ông ta cười ha hả nói:
- Thằng nhóc, đi đường xa mấy chuyến thì sao, ngươi vẫn còn non lắm.
Sau khi cười xong, ông ta trầm giọng nói:
- Cũng nên đột phá cảnh giới rồi. Đừng để Tào Từ kia cách xa hai cảnh giới, phải cắn chặt không buông. Tương lai một ngày nào đó, đừng nói là tìm lại thể diện, liên tục thắng ba trận, chỉ cần bị ngươi đuổi kịp và vượt qua, đến lúc đó muốn thắng hắn ba mươi trận cũng không vấn đề.
Ông lão đột nhiên tỏ ra buồn bực. Mặc dù thành tựu tương lai của thằng nhóc này đáng để mong đợi, nhưng vừa nghĩ tới sẽ là một quá trình dài đằng đẵng, tâm tình của ông ta lại không thoải mái. Ông ta quay đầu, nhìn thằng nhóc đang ngủ say kia, bỗng nhiên tức giận, tay áo phất qua, mắng:
- Ngủ ngủ ngủ, là heo sao? Lăn dậy luyện quyền!
Trần Bình An bị cơn gió mạnh kia thổi lăn ra, đụng vào vách tường. Hắn vừa mơ hồ tỉnh lại, Thôi Thành đã đứng lên, sắc mặt âm trầm, bước ra một bước, một chân đạp mạnh xuống.
Trần Bình An lăn sang một bên, lúc này mới suýt soát tránh khỏi một chân kia.
Thôi Thành nói:
- Khi nào có thể ung dung đối phó với một võ phu cảnh giới Kim Thân, trong trận chiến sinh tử không thua đến quá thảm, ngươi mới có thể xuống núi. Sau đó muốn đi trung bộ Đông Bảo Bình Châu gặp bằng hữu, hay là đi lang thang ở Bắc Câu Lô Châu, đều tùy ngươi. Nhưng nếu không làm được, hãy ngoan ngoãn ở lại lầu trúc này hưởng phúc đi, bằng không chỉ là tặng gia sản cho người ta. Thiện Tài đồng tử tặng cả cái mạng nhỏ của mình như vậy, muốn làm một lần sao?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không thể chết.
Thôi Thành hỏi:
- Dựa vào đâu? Dựa vào tính mạng của Trần Bình An ngươi quý hơn người khác?
Trần Bình An trầm giọng nói:
- Dựa vào tiền bối dạy quyền cho tôi họ Thôi tên Thành.
Ông lão ngẩn người, khẽ gật đầu, vui vẻ nói:
- Câu này thật không phải lời nịnh bợ gì. Nhìn vào lời hay nói thật này... không thưởng một đấm thì có lỗi với Trần Bình An ngươi.
Thân hình và khí thế của ông lão như núi cao ép xuống, trước mắt Trần Bình An tối sầm, lập tức bị một quyền đánh ngất xỉu tại chỗ.
Một chân ông lão đạp mạnh xuống. Trần Bình An mềm nhũn dưới đất chấn động bay lên, tại không trung vừa mới giật mình tỉnh dậy, ông lão lại đá tới.
Không hề bất ngờ, lại là ngất xỉu.
Nhiều lần như vậy.
Trần Bình An không ngừng kêu khổ, mệt mỏi ứng phó.
Ông lão lại chẳng hề biết mệt.
Bám sát phát kình, đánh vang thành tiếng.
Dĩ nhiên không phải kỹ thuật giang hồ bình thường, theo đuổi cái gọi là “luyện quyền không ra tiếng, đi thuyền không mái chèo” được viết trên quyền phổ. Thật sự là quyền kình trong tay áo Thôi Thành quá mạnh, mỗi lần xuất quyền quá sảng khoái.
Cuối cùng một chân của ông lão quét trúng cổ Trần Bình An, nhưng một đá này sức lực không lớn bằng trước đó, cho nên Trần Bình An cũng không ngã xuống đất.
Trần Bình An đi ngược sáu bước đi thế, dùng quyền ý Viên Hình phụ trợ, khom người lùi lại phía sau mấy bước, không hề buông lỏng, nhìn chằm chằm vào ông lão.
Bị đánh đến thảm, thực ra thế quyền hay quyền ý đều đang chao đảo. Nhưng trên người Trần Bình An lại có một loại “chiều hướng” mơ hồ không rõ, vẫn luôn sừng sững bất động giống như lão tăng nhập định.
Thôi Thành cười nói:
- Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Nếu còn đánh tiếp, xương cốt của thằng nhóc ngươi sẽ phải rời ra.
Trần Bình An không cử động.
Thôi Thành gật đầu nói:
- Không tệ, có thể bớt chịu một quyền. Tự mình xuống lầu đi, vẫn theo quy tắc cũ, ngâm trong thùng nước thuốc. Nhớ kỹ, khác với trước đây, không thể để nước lạnh thẩm thấu. Khi nào ngươi có thể dùng chân khí nấu sôi nước thuốc, mới có thể rời khỏi, nếu không thì ngoan ngoãn ở lại trong thùng nước, coi như tập bơi là được rồi. Ngụy Bách đã chuẩn bị xong dược liệu, xuống lầu bảo tiểu nha đầu nấu nước đi.
Lúc này Trần Bình An mới duy trì một hơi, rời khỏi phòng, lảo đảo đi xuống lầu. Lúc đi thang lầu, hắn phải vịn vào lan can, cảm giác giống như lúc còn nhỏ vào núi đốt than, lên núi không mệt nhưng xuống núi rất khó.
Cô bé váy hồng ở dưới lầu đã bắt đầu nấu nước.
Nhân lúc rảnh rỗi, Trần Bình An không lập tức trở về tầng trệt, mà đi tới bàn đá bên vách núi ngồi một lát, luyện tập thủ ấn.
Đợi đến khi cô bé váy hồng ra gọi, hắn mới đứng dậy đi vào nhà.
Sau nửa canh giờ, Trần Bình An đã thay một bộ áo xanh trang nhã, là một trong số lễ vật mà Ngô Ý phủ Tử Dương tặng cho.
Cô bé váy hồng quen cửa quen đường, bận rộn thu dọn tàn cuộc.
Trần Bình An ngồi trên ghế trúc dưới mái hiên, mỉm cười cảm ơn cô bé một tiếng. Tiểu nha đầu giãn mặt tươi cười, giống như cô làm những việc vặt này, còn có cảm giác thành tựu hơn tu đạo đột phá cảnh giới.
Hai tay Trần Bình An ôm sau đầu, dựa lưng vào ghế, hai chân vươn ra.
Hóa ra không bị đánh chính là cuộc sống thần tiên.
Nơi xa, Chu Liễm dẫn theo thiếu nữ Sầm Uyên Cơ chậm rãi đi đến.
Trần Bình An quay đầu nhìn.
Chu Liễm xách ghế trúc ngồi ở một bên. Sầm Uyên Cơ bó tay bó chân đứng sau người vị lão thần tiên này.
Chu Liễm mỉm cười nói:
- Thiếu gia, chuyện tập võ của Sầm Uyên Cơ, có kế hoạch không?
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Ngươi dẫn dắt cô ấy nhập môn là được rồi, có cần danh nghĩa thầy trò hay không là chuyện của ngươi.
Chu Liễm vội vàng lắc đầu nói:
- Như vậy sao được. Lão nô đánh nhau sống chết với người khác còn tạm được, nhưng dạy quyền pháp cho người khác thì kém xa thiếu gia. Chuyện làm thầy người ta, thiếu gia còn trẻ tuổi mà đã có phong phạm đại gia...
Trong lòng Sầm Uyên Cơ ai oán. Đáng tiếc cho anh hùng hảo hán như Chu lão thần tiên, lại sa sút đến mức phải làm tôi tớ cho sơn chủ trẻ tuổi này.
Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:
- Trịnh Đại Phong có ý kiến gì không?
Chu Liễm tiếc nuối lắc đầu, nói:
- Đại Phong huynh đệ, hôm nay một lòng một dạ tập trung vào chuyện xây dựng nhà cỏ sơn môn. Vừa phải nhìn đẹp, không làm mất mặt núi Lạc Phách, lại không thể hao tiền, khiến thiếu gia ngài tiêu tốn uổng phí. Đại Phong huynh đệ thật sự không thể phân tâm.
Trần Bình An cảm thấy đau đầu.
Thôi Thành đi ra tầng hai, nói với dưới lầu:
- Trước tiên luyện đi thế Hám Sơn quyền hai mươi vạn lần, lại tới bàn chuyện học võ.
Trần Bình An hơi do dự.
Chu Liễm thì cảm thấy khả thi, quay đầu cười nói với Sầm Uyên Cơ:
- Đúng là may mắn, quyền thế này là tuyệt học hiếm có trên thế gian, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, ẩn chứa quyền ý vô tận. Sầm nha đầu, từ hôm nay trở đi, nhất định phải tập trung chuyên chú, đi thế nhiều lần.
Sau đó lão quay đầu, cười hì hì nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An nói:
- Sáu bước đi thế, ngươi cũng không phải không dạy được.
Chu Liễm áy náy nói:
- Lão nô đi thế dù có ngay ngắn, cũng không đủ phong lưu phóng khoáng, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy như con vịt đi đường, không chừng sẽ khiến Sầm Uyên Cơ xem thường quyền pháp tuyệt thế này. Thiếu gia đi thế lại như nước chảy mây trôi, sảng khoái tràn trề, khiến người ta như tắm trong gió xuân...
Trần Bình An thật sự không chịu nổi những lời nịnh nọt này, liền lặp lại sơ qua một lần những gì Thôi Thành nói, có điều đã bỏ bớt thuyết pháp cảnh giới Kim Thân gì đó. Chu Liễm khổ sở nhăn mặt, không nói lời nào.
Trần Bình An nhịn cười.
Chu Liễm dẫn theo Sầm Uyên Cơ quay về đường cũ.
Trên đường đi, Sầm Uyên Cơ phát hiện lão thần tiên giống như tâm tình rất nặng nề.
Khi đó ở Sầm phủ, lão thần tiên thẳng thắn chân thành, nói mình là một vị võ phu cảnh giới thứ sáu sắp bước vào cảnh giới Kim Thân. Còn nói thành tựu của cô sau này, có hi vọng đạt đến cảnh giới thứ bảy của võ phu.
Chẳng lẽ ông lão cao lớn thích trốn trong lầu trúc kia, là một vị đại tông sư cảnh giới Kim Thân? Bằng không nói rằng một chiêu đánh chết Chu lão thần tiên, đúng là không biết xấu hổ rồi.
Chu Liễm nghiêm túc dạy Sầm Uyên Cơ sáu bước đi thế, lặp lại ba lần. Sầm Uyên Cơ cũng bắt chước theo rất giống.
Chu Liễm bảo cô chỉ cần chăm chỉ đi thế, nhanh chóng đánh xong hai mươi vạn lần, nhưng nhất định phải nhanh mà ổn.
Về sau mỗi ngày đều sẽ diễn luyện ba lần, để cô ở bên cạnh quan sát, tránh đi sai đường.
Sầm Uyên Cơ đấu chí sục sôi, cam kết với Chu Liễm, nhất định sẽ không lười biếng.
Chu Liễm chắp hai tay sau lưng, đi ra khỏi viện.
Thực ra khảo nghiệm đầu tiên với Sầm Uyên Cơ, đã lặng lẽ mở màn rồi.
Chỉ là thiếu nữ hoàn toàn không phát giác mà thôi.
Kế tiếp phải xem Sầm Uyên Cơ khi nào mới có thể hoàn thành hai mươi vạn lần đi thế, cùng với trong thời kỳ này, phải mất bao lâu mới có thể từ hình thức tương tự đến thần ý tương tự. Sau khi thần ý tương tự, quyền ý lại được mấy phần. Liệu có vì một mực cầu nhanh mà thế quyền lỏng lẻo, bất giác đi theo đường tắt, thông minh lại bị thông minh hại, sớm đi tới đầu cuối con đường cụt của mình.
Sầm Uyên Cơ tập võ, ngộ tính, dẻo dai, tâm tính, đến lúc đó sẽ nhìn thấy rõ ràng.
Mà thành tựu tương lai của Sầm Uyên Cơ, rốt cuộc sẽ là cảnh giới Kim Thân vốn là vật trong túi, hay là cảnh giới Viễn Du có một chút hi vọng, thậm chí là cảnh giới Sơn Điên khả năng rất nhỏ, thực ra đều nằm trong hai mươi vạn lần đi thế này.
Đây giống như xem hành vi cử chỉ của đứa trẻ ba tuổi, sẽ cảm nhận được tương lai là người thế nào.
Tất cả những chuyện này, chỉ vì một câu nói của ông lão chân trần.
Thực ra Chu Liễm không muốn dính vào việc luyện quyền của Trần Bình An và ông lão họ Thôi.
Chuyện này sẽ làm chậm trễ lão xuống núi mua sách cất giữ.
Năm ngày kế tiếp, Chu Liễm nhiều lần bị đánh gần chết, Trần Bình An cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Nhưng không như Trần Bình An dựa vào cắn răng kiên trì, lúc đầu Chu Liễm không quá để tâm, đến cuối cùng lại bị đánh đến nghiện. Không hổ là võ nhân điên ở đất lành Ngẫu Hoa, từng dự định một người giết chết chín người. Kế tiếp chuyện luyện quyền lại nằm ngoài dự đoán của Thôi Thành, Chu Liễm là cảnh giới Viễn Du, lại thay đổi biện pháp khiêu khích Thôi Thành vốn là cảnh giới thứ mười đỉnh cao.
Kết quả giống như Thôi Thành nói, Chu Liễm không thể thật sự giết Trần Bình An, nhưng ông ta có thể buộc Chu Liễm phải ra tay ác độc. Dù sao có ông ta ở bên cạnh trông chừng, cũng không xảy ra sơ suất được. Nhưng khi Chu Liễm ra vẻ vô lại, ngươi không đánh chết ta thì không phải là cao thủ, ông ta có thể thật sự giết chết Chu Liễm sao? Cũng chỉ có thể nhiều lần đánh cho Chu Liễm nửa sống nửa chết.
Đây là đoạn thời gian sảng khoái nhất từ khi Trần Bình An luyện quyền đến nay.
Đương nhiên lúc Chu Liễm so tài với hắn, thật sự là thủ đoạn độc ác.
Nhưng mỗi khi Trần Bình An thoi thóp một hơi nằm trong góc, nhìn Chu Liễm bị ông lão đánh đến thê thảm, lập tức cảm thấy mình xem như may mắn rồi.
Có điều lúc Chu Liễm đánh quyền tới hăng say, lại rơi vào một trạng thái quên mình, gần như “tẩu hỏa nhập ma”, nhưng tâm cảnh vẫn sáng trong, quả thật khiến Trần Bình An mở rộng tầm mắt.
Mỗi lần kết thúc, Thôi Thành đều cố ý không để hắn hôn mê, có lẽ cũng muốn cho hắn xem trận chiến.
Nếu không phải tuổi tác cách xa, Chu Liễm lại rất kiên trì phân rõ chủ tớ, hai người quả thật là một cặp đôi cùng hội cùng thuyền.
Đêm khuya hôm nay, hai người ngồi bên cạnh bàn đá.
Chu Liễm liếc nhìn lầu trúc, nóng lòng muốn thử, khó khăn lắm mới nhịn được không chửi như tát nước, để được ăn no một bữa quyền.
Trần Bình An không biết phải nói thế nào.
Mình nhiều nhất chỉ là chịu khổ, còn Chu Liễm lại giống như chịu khổ mới là hưởng phúc thật sự.
Chu Liễm cảm khái nói:
- Lão tiền bối chỉ dùng cảnh giới Kim Thân, đấu với một cảnh giới Viễn Du như ta, vẫn đánh cho ta kêu cha gọi mẹ. Năm đó thiếu gia dùng cảnh giới thứ năm, kiên cường chống lại cảnh giới Kim Thân của ta... Tiền bối và thiếu gia, không hổ là thiên tài hiếm có trên thế gian.
Trần Bình An nhắc nhở:
- Đừng lôi ta vào.
Chu Liễm đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Lão tiền bối dụng tâm khổ cực.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Là muốn cho ta biết, về thái độ đối với chuyện tập võ, trên thế gian còn có người như Chu Liễm ngươi, chút nghị lực này của Trần Bình An ta vốn chẳng là gì.
Chu Liễm áy náy nói:
- Mỗi lần xuất quyền đánh vào người thiếu gia, trong lòng lão nô lại đau.
Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ngươi thôi ngay đi.
Chu Liễm thở dài nói:
- Chuyện đi thế của Sầm Uyên Cơ, vẫn là chậm rồi.
Trần Bình An gật đầu, không cố gắng nói lời hay cho Sầm Uyên Cơ, nhưng vẫn nói một câu công đạo:
- Cũng không thể hi vọng người người đều học theo ngươi. Dù là ta năm đó, cũng vì giữ mạng nên mới khắc khổ như vậy.
Chu Liễm lắc đầu nói:
- Thiếu gia đừng nói vậy, nếu không sẽ có lỗi. Bởi vì sau khi không còn lo tính mạng, thiếu gia vẫn đánh hơn một triệu quyền.
Trần Bình An hỏi:
- Liệu có cách nào không làm ảnh hưởng đến tâm cảnh của Sầm Uyên Cơ, lại có thể dùng một phương thức thuận theo tự nhiên, nâng cao quyền ý của cô ấy?
Chu Liễm gật đầu nói:
- Đúng là có một cách, nhưng lại cần thiếu gia hi sinh khá lớn.
Trần Bình An tò mò nói:
- Nói thử xem.
Chu Liễm ra vẻ ngại ngùng, thấp giọng nói:
- Thiếu gia có thể giả vờ làm một sơn chủ vô lương, thấy sắc nổi lòng tham, nhưng cảnh giới võ đạo không nên lộ quá cao. Vào một đêm trăng mờ gió cao, sau khi cô ấy giãy dụa một phen, lúc thiếu gia ngài sắp đắc thủ, lão nô lại vừa khéo xuất hiện, dập đầu cầu xin giúp cô ấy. Thiếu gia ngại mặt mũi, cho nên tạm thời căm phẫn rời đi. Có điều lúc bước ra ngưỡng cửa, lại quay đầu nhìn giường nhỏ một cái, ánh mắt như không cam lòng.
- Sau đó lão nô lại an ủi cô ấy một phen, khiến Sầm Uyên Cơ cảm thấy chỉ cần cô ấy dụng tâm luyện quyền, sẽ có thể sớm ngày đánh thắng thiếu gia, tránh khỏi khổ sở bị quấy rầy...
Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống mấy hớp rượu an ủi, cuối cùng hỏi:
- Sao ngươi không đổi vị trí với ta?
Chu Liễm bất đắc dĩ nói:
- Sầm Uyên Cơ cũng không phải thật sự ngu ngốc, sẽ không tin. Hơn nữa một khi tiểu cô nương tin vào chân tướng kia, e rằng dù có liều chết cũng muốn lén lút chạy xuống núi.
Trần Bình An lại hỏi:
- Ta lại khó hiểu, vì sao Sầm Uyên Cơ cảm thấy ngươi là người tốt, còn ta là kẻ xấu?
Chu Liễm ngẫm nghĩ, hỏi ngược lại:
- Nam nhân không xấu, nữ nhân không thích?
Trần Bình An do dự có nên mời thanh Kiếm Tiên kia ra khỏi vỏ, chém cho Chu Liễm gần chết hay không.
Chu Liễm không nói đùa nữa, mặt dày xin Trần Bình An một bình rượu uống. Lão nói mình là nô bộc trung thành, chịu đựng con sâu rượu trong bụng tạo phản, lúc chôn rượu không dám giấu riêng mấy vò rượu ngon, lúc này đã hối hận xanh ruột. Trần Bình An liền bảo lão cút đi.
Chu Liễm biết là không có hi vọng nữa, bèn mỉm cười nói:
- Thiếu gia, ngài vẫn còn trẻ, lại bảo thủ với chuyện nam nữ như vậy, liệu có cổ hủ nhàm chán hay không? Nam nhi tốt nào mà không có mấy hồng nhan tri kỷ?
Trần Bình An cột chặt hồ lô nuôi kiếm bên hông, hai tay lồng trong tay áo, nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:
- Sau này hành tẩu bốn phương, nếu quả thật có cô gái thích ta, ta chưa chắc ngăn được. Nhưng đời này chỉ thích một người, ta có thể làm được, cũng nhất định phải làm.
Chu Liễm gãi đầu, không nói gì.
Trần Bình An chờ cả buổi, quay đầu trêu chọc:
- Lần đầu tiên không nghĩ ra lời nịnh bợ nào sao?
Chu Liễm lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Thế gian chỉ có si tình là không cho phép người khác giễu cợt.
Trần Bình An lại có cảm xúc:
- Không phải người si tình, không thể nói ra những lời này.
Chu Liễm vỗ bàn một cái, nói:
- Quả nhiên thiếu gia mới là cao nhân giấu tài, nịnh nọt như vậy không có sơ hở, lão nô kém xa.
Trần Bình An cảm thấy ngứa răng, giả vờ cười nói:
- Chu Liễm ngươi đợi đấy, chờ một ngày nào đó ta cùng cảnh giới với ngươi rồi xem.
Chu Liễm gật đầu nói:
- Không chừng chính là chuyện ngày mai, rất đơn giản.
Nhìn biểu cảm trên mặt Chu Liễm, giống như lão nô nói dối nửa chữ sẽ bị sét đánh, Trần Bình An bị nghẹn đến không nói được một câu.
Hai người trầm mặc một lúc.
Trần Bình An hỏi:
- Ta nhìn ra được, Bùi Tiền và hai đứa nhóc rất hợp nhau. Có điều những năm qua ta không ở trong nhà, có vấn đề gì mà ta không nhìn thấy, nhưng ngươi lại cảm thấy không nên nói hay không? Nếu quả thật có, Chu Liễm, có thể nói thử xem.
Chu Liễm lắc đầu cười nói:
- Ở trước mặt thiếu gia, không có gì mà không thể nói.
Trần Bình An than vãn một tiếng, cảm thấy bất đắc dĩ, đưa tay chỉ vào Chu Liễm, biểu thị mình hết cách rồi.
- Hôm nay núi Lạc Phách vẫn ít người, vấn đề không nhiều. Một số công việc bên ngoài, chuyện lớn thì thiếu gia đã tự mình làm rồi. Còn chuyện nhỏ, chẳng hạn như mỗi năm tặng quà đền ơn cho những hàng xóm láng giềng trước kia từng cứu tế thiếu gia. Năm đó Nguyễn cô nương đã định ra cách thức, sau khi lão nô tiếp nhận hai cửa tiệm, chỉ là tiến hành từng bước, không hề phức tạp.
- Rất nhiều hộ gia đình, hôm nay đã dọn đến quận thành, phát tài rồi. Một số thì khéo léo từ chối lễ vật của lão nô, nhưng mỗi lần lão nô đến nhà chúc tết, bọn họ vẫn rất khách sáo. Một số thì có tiền rồi, ngược lại lòng tham không đáy. Nếu yêu cầu không quá đáng, lão nô cũng thuận theo bọn họ, dù sao sau này núi Lạc Phách xem như không thiếu nợ bọn họ nữa. Còn những kẻ đòi hỏi quá nhiều, không để ý tới là được.
- Về phần những gia đình hôm nay vẫn nghèo khổ, lão nô không cho nhiều tiền, nhưng sẽ đến gặp bọn họ nhiều hơn, vào trong nhà bọn họ ngồi một chút. Thỉnh thoảng sẽ thuận miệng hỏi, có việc gì cần gấp không, làm được thì sẽ làm, không làm được thì giả ngốc.
Chu Liễm rủ rỉ nói.
Nếu hiểu rõ cuộc đời Chu Liễm ở đất lành Ngẫu Hoa, sẽ biết lão xử lý việc vặt trong thế tục, lớn thì triều đình sa trường, nhỏ thì chuyện nhà chuyện cửa, tất cả đều hạ bút thành văn, giải quyết nhẹ nhàng.
Chu Liễm cười nheo mắt lại, nhìn người trẻ tuổi áo xanh đã quen nghĩ này nghĩ kia, suy nghĩ cho tất cả mọi người, nói:
- Ngoài ra còn có một chút vấn đề nhỏ, ta không tiện thay thiếu gia đi nói đi làm. Chờ thiếu gia đến núi Lạc Phách rồi, xem như đã tan thành mây khói, đây là lời thật lòng. Cho nên thiếu gia, ta lại có một câu thành tâm muốn nói. Bất kể rời nhà bao xa, du lịch gian khổ thế nào, nhất định phải trở lại. Núi Lạc Phách không sợ chờ đợi.
Trần Bình An gật đầu.
Chu Liễm mỉm cười nói:
- Như vậy là đủ rồi. Sau này thiếu gia đi tới Bắc Câu Lô Châu xa xôi, không cần quá lo lắng về núi Lạc Phách. Có Thôi lão tiền bối, có lão nô, hôm nay còn có Đại Phong huynh đệ, thiếu gia không cần bận tâm.
Trần Bình An vẫn gật đầu, sau đó tò mò hỏi:
- Vì sao hôm nay Thạch Nhu không còn đề phòng và xa cách với ngươi như trước?
Chu Liễm ngượng ngùng cười nói:
- Có thể là Thạch Nhu nhìn lão nô lâu rồi, cảm thấy thực ra tướng mạo cũng không khó coi? Dù sao năm xưa ở đất lành Ngẫu Hoa, lão nô là nhân tài phong lưu được khen là trích tiên nhân, quý công tử.
Trần Bình An liếc nhìn Chu Liễm, lắc đầu nói:
- Dù gì ta cũng nhìn không ra.
Hai tay Chu Liễm lồng trong tay áo, híp mắt cười đến mức hai vai rung rinh, dường như đang nhớ lại hào hùng năm xưa, nói:
- Thiếu gia ngài không biết đâu, năm đó không biết có bao nhiêu cô gái ở đất lành Ngẫu Hoa, cho dù chỉ nhìn thấy bức tranh của lão nô, cũng làm lỡ chung thân rồi.
Trần Bình An cười hỏi:
- Ngươi năm đó, có so được với Thôi Đông Sơn dung mạo thiếu niên hôm nay không?
Chu Liễm ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói:
- Thực không dám giấu, không phải lão nô khoe khoang, năm đó phong thái chỉ có hơn thôi.
Trần Bình An cảm khái nói:
- Vậy đúng là đáng bị đánh.
Chu Liễm cười nói:
- Cho nên lão nô mới phải chạy đi học võ, nếu không sẽ lo lắng ngày nào đó khó giữ cái mông.
Trần Bình An sững sốt, một lúc sau mới lĩnh ngộ được hàm ý của Chu Liễm. Hắn không quay đầu, nói:
- Có bản lĩnh thì nói lời này với lão tiền bối đi.
Chu Liễm lén cười, khoát tay nói:
- Vậy thì thật là tìm chết rồi.
Trần Bình An hỏi:
- Không biết hôm nay ba người Lư Bạch Tượng, Tùy Hữu Biên, Ngụy Tiện thế nào rồi.
Chu Liễm hơi có vẻ châm chọc, nhưng giọng điệu lại lãnh đạm:
- Mỗi người chạy theo tiền đồ mà thôi. Người này không bằng người kia.
Trần Bình An cười nói:
- Nói xấu sau lưng?
Chu Liễm cười một tiếng, khen ngợi:
- Thiếu gia thấy rõ lòng người, đúng là thần tiên.
Trần Bình An đột nhiên nói:
- Chu Liễm, nếu một ngày nào đó ngươi muốn đi ra bên ngoài, cứ nói một tiếng là được rồi. Đây không phải lời khách sáo gì, ta thật sự không khách sáo với ngươi.
Chu Liễm lắc đầu nói:
- Ý tốt của thiếu gia, ta xin lĩnh nhận, nhưng lão nô thật sự không muốn đi xa nhà. Tại đất lành Ngẫu Hoa đã đi đủ nhiều rồi, vì nhà vì nước, vì hiếu vì trung, rất mệt người. Hơn nữa trong đoạn đường giang hồ cuối cùng, nhất là mười người thiên hạ tranh giành ở nước Nam Uyển, chính là do ta tự mình đi, đời này cũng không oán không hối. Người biết mình thì ít khổ, người biết đủ thì thường vui... thiếu gia, câu này cũng không tệ, có thể khắc lên thẻ trúc không?
Lúc đầu Trần Bình An nghe rất nghiêm túc, kết quả câu nói sau cùng của Chu Liễm đã phá hủy tất cả. Trần Bình An sầm mặt lại đứng lên, đi về phía tầng trệt.
Chu Liễm cũng đứng lên, nhìn theo Trần Bình An rời đi, cho đến khi thấy Trần Bình An đóng cửa, lão mới ngồi xuống.
Lão già lom khom một mình nhìn cảnh đêm phía xa.
Trong núi hạt thông rơi lả tả, dưới trăng côn trùng kêu rả rích.
Thật là tận cùng của nhân gian.
Không cần gì khác nữa.
Sau chốc lát.
Vị võ phu cảnh giới Viễn Du tâm như nước lặng này nhìn quanh, sau khi xác định không có người, mới lén lút từ trong người lấy ra một quyển sách, chấm chấm nước miếng, bắt đầu lật sách. Đêm thu trăng sáng đọc sách cấm, cũng là một chuyện sảng khoái trong đời.