Thật đúng là đi khắp nơi tìm không thấy, hiện giờ tới tay không cần tốn chút công sức nào!

Ta và ba vị phi tần nhìn nhau, đều cười gian xảo, giờ không cần bốc thăm nữa!

Cung nữ bị cảnh tượng kinh khủng trước mắt dọa sợ, vội vàng quỳ xuống: "Nương nương, nô tỳ không biết gì cả, không hiểu gì cả!"

Ta dịu dàng đỡ nàng ấy dậy, nói: "Ngươi đi dò la thử vị Trịnh tiểu thư này, sau sẽ có phần thưởng hậu hĩnh."

32

Trịnh tam tiểu thư vì phụ thân có công trị thủy, được chọn vào cung phong làm Trịnh Phi, chỉ thấp hơn ta nửa bậc.

Nàng ta vừa vào cung đã đến bái kiến ta, dịu dàng đáng yêu gọi ta là tỷ tỷ.

Đức Phi nói trong nguyên tác nàng ta là một phản diện bạch liên hoa, ở chương bốn năm trăm đã bị Thục Phi và Hiền Phi liên thủ hạ bệ.

Được rồi, bây giờ cứ để nàng ta làm hòn đá mài d.a.o của ta.

Để tăng tốc độ hắc hóa của nàng ta, ta thỉnh thoảng dùng lời lẽ châm biếm nàng ta, bắt nạt nàng ta, vô cớ gây sự phạt nàng ta quỳ ở đại điện, còn sai nội vụ phủ cắt xén phần lương thực cung cấp cho cung của nàng ta.

Đức Phi không thể nhìn nổi nữa, nói với ta: "Ngươi chỉ xem qua 'Chân Hoàn Truyện' thôi à?"

Thục Phi hơi bất an, nói: "Ngươi làm vậy có tính là bắt nạt cung đình không?"

Ta phản bác: "Đây phải gọi là cung đấu chứ!"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Tuy nhiên trong lòng thực sự có chút áy náy với Trịnh Phi, ta lén lút chuẩn bị một hộp trang sức châu báu, dự định sau này sẽ tặng cho nàng ta làm bồi thường.

Dưới sự nỗ lực của ta, chẳng bao lâu sau Trịnh Phi đã ra tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một tối nọ khi ta và Tạ Hạo Lan đang dùng bữa, cung nữ từ cung của nàng ta đến báo rằng Trịnh Phi đang nhớ cha mẹ, "tâm bệnh" phát tác, mong Hoàng thượng đến thăm nàng ấy.

Ta giả vờ không vui, nói: "Thân thể không khỏe thì truyền Thái y, gọi bệ hạ làm gì?"

Tạ Hạo Lan nhướng mày, nói với ta: "Trịnh Phi còn trẻ, mới vào cung, có thể có nhiều điều chưa thích nghi, trẫm đi xem nàng thế nào." Nói xong liền bỏ đi.

Ta cảm thấy hắn ta chưa chắc đã thích Trịnh Phi là mấy, chỉ là muốn làm ta khó chịu, đồng thời tận hưởng cảm giác được người khác tranh giành.

Thở dài. . . Nửa năm qua bốn phi tần chúng ta yên ắng như vậy, hắn ta hẳn là cô đơn lắm!

Ta đành giả vờ tức giận: "Đã như vậy, thần thiếp tiễn bệ hạ."

Đi thì đi, ai thèm quan tâm, dù sao Trịnh Phi cũng sẽ sớm hiểu ra, gọi Hoàng đế đi cũng chẳng có tác dụng gì, đồ tốt mã giả cùi này đâu có ở lại qua đêm. . .

33

Trong vòng một tháng, Trịnh Phi đã vắt óc nghĩ mọi cách để dụ Tạ Hạo Lan rời khỏi bên ta năm sáu lần, "oán khí" của ta cũng ngày càng lớn.

Mặc dù Trịnh Phi dường như chiếm được thượng phong, nhưng trong lòng lại bất an lo lắng. Nàng ta không có người chỉ điểm, không hiểu tại sao Tạ Hạo Lan không sủng ái mình. Chẳng lẽ đưa nàng ta vào cung chỉ để làm bình hoa, thủ tiết góa bụa sao?

Ta đã chặn đường nàng ta vài lần trong Ngự hoa viên, mỗi lần đều châm chọc nàng ta chưa được sủng ái, khiến Trịnh Phi tức giận kêu ầm lên.

Như vậy, chắc hẳn nàng ta sẽ ra tay thôi.

Ta lại đợi rất lâu, kết quả là nội gián từ cung của Trịnh Phi báo lại, việc quá đáng nhất mà nàng ta làm với ta là — mách lẻo sau lưng Tạ Hạo Lan!

Nội dung mách lẻo còn được Tạ Hạo Lan kể lại cho ta như một câu chuyện cười, nói rằng ta đối xử không công bằng với các phi tần, tại sao đối với Hiền Phi và những người khác lại tốt như vậy, nhưng với nàng ta lại khắc nghiệt thế!

Chóng mặt, có phải ta đã đi nhầm kịch bản không, tiểu thuyết này không phải là loại đấu đá quyền mưu trong cung đình sao? Tại sao nữ phụ độc ác lại ấu trĩ đến thế?

Đức Phi vuốt cằm nói: "Có lẽ đây chính là sức mạnh của môi trường? Khi mọi người đều không bon chen, nàng ta cũng không bon chen nổi. . ."