Thục Phi nói: "Vậy nàng ta có biết đánh mạt chược không? Hay là để nàng ta cùng tham gia? Hiền Phi gần đây thường có việc, thiếu một người mà."
". . ." Từng người một, sao tâm lại rộng rãi thế!
34
Đông qua xuân tới, thời gian trôi qua vội vã.
Trịnh Phi không đủ sức, ta đành phải tự làm, không phải may túi thơm cho Tạ Hạo Lan (nhờ cung nữ làm thay) thì cũng là nấu ăn cho hắn ta (nhờ thái giám làm thay), hoặc tìm cơ hội cùng hắn ta ngắm hoa dưới trăng, thậm chí có lần ta còn kéo hắn ta cùng Hiền Phi và những người khác chơi mạt chược.
Nhưng độ hảo cảm vẫn dừng lại ở mức chín mươi phần trăm, không có tiến triển gì.
Từ ánh mắt của hắn ta, ta có thể cảm nhận được hắn ta có tình cảm với ta, nhưng luôn cảm thấy thiếu điều gì đó, khiến hắn ta không thể hoàn toàn mở lòng với ta.
Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục kéo dài với hắn ta, xem ai đầu hàng trước!
Cho đến sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Tạ Hạo Lan, hậu cung lại một lần nữa chuẩn bị tiệc sinh nhật cho hắn ta.
Lần trước tiết mục ta chuẩn bị công phu hắn ta không được thưởng thức, lần này vừa hay có thể dùng đến.
Đức Phi, Hiền Phi và Thục Phi dự định cùng biểu diễn một tiết mục hợp ca, không tranh phong với ta.
Nhưng khi ta mặc lễ phục lộng lẫy xuất hiện ở trung tâm đại điện, ánh mắt mong đợi của Tạ Hạo Lan lập tức trở nên lạnh lẽo, giận dữ quát: "Ai cho nàng mặc bộ quần áo này!"
Ta không hiểu chuyện gì, nói: "Quần áo này có vấn đề sao? Thần thiếp lập tức đi thay."
Tạ Hạo Lan trừng mắt nhìn ta, trực tiếp ném mạnh chén trà trên bàn xuống chân ta, nước nóng b.ắ.n tung tóe, một mảnh sứ vỡ cắt qua má ta!
Ta sờ vào vết m.á.u trên mặt, trong giây lát đứng sững, quên cả diễn.
Tạ Hạo Lan giận đến mức cười gằn, nói: "Quý phi mất lễ tiết trước điện, giáng xuống Tài nhân, còn không mau cho người đưa nàng xuống!"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Lời vừa dứt, mấy cung nữ thái giám bước lên lôi ta ra ngoài.
35
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau khi bị áp giải về cung, ta mới hiểu ra rằng lần này đã bị hãm hại.
Nhưng bộ quần áo này. . . là do Hiền Phi đặc biệt tìm đến cho ta mặc, sao nàng ấy lại hại ta chứ?
Ngày hôm sau, Đức Phi và Thục Phi đến thăm ta, nói rằng sau khi ta rời đi, Hiền Phi đã đàn riêng một khúc cho Tạ Hạo Lan, được khen ngợi hết lời, ngôn từ cũng cực kỳ chiều lòng, giống như biến thành một người khác.
"Vốn dĩ đã nói là cùng nhau hát, ai ngờ nàng ấy đột nhiên lại thay đổi chủ ý, chẳng lẽ là muốn tranh sủng sao?" Thục Phi nói.
Đức Phi thở dài nói: "Dù sao nàng ấy mới là nữ chính, nghĩ thông cũng không phải là không có khả năng, chỉ là ngươi thế này. . ."
Lòng ta rối bời, nhiều việc không rõ đầu đuôi, chỉ có thể nói: "Nếu Hiền Phi có thể thượng vị, ta cầu còn không được."
Đức Phi thở dài não nuột: "Sợ là tâm tư nàng ấy sâu nặng, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."
Vì chuyện này, ta hoàn toàn thất sủng, hệ thống nói độ hảo cảm của ta bên Hoàng đế trực tiếp giảm xuống còn bốn mươi phần trăm.
Vất vả cả năm trời, một sớm trở về vạch xuất phát!
Nhưng nội tình của bộ quần áo này ngay cả Đức Phi cũng không biết, có vẻ như thuộc tình tiết ẩn.
Ta không muốn giấu trong lòng, nên trực tiếp đi tìm Hiền Phi để hỏi cho rõ.
Hiền Phi mặc cung trang màu trắng ánh trăng, trang điểm nhẹ nhàng, khác hẳn ngày thường.
Câu đầu tiên nàng ấy nói khi gặp ta là: "Là ta làm đấy."
Ta hít một hơi: "Tại sao? Ngươi muốn tạo khó khăn cho ta sao?"
Ta chỉ có thể hiểu theo cách này, nhưng tại sao nàng ấy không nói trước.
Hiền Phi thở dài, nói: "Không phải như ngươi nghĩ đâu."
"Vậy là vì cái gì?" Ta không hiểu.
"Vì không cam tâm! Ban đầu còn có thể chịu đựng, cũng thật lòng muốn giúp ngươi. Nhưng thời gian dài, thấy hắn ta thực sự thích ngươi, ta lại không cam tâm. . ." Hiền Phi khẽ nói.
". . ." Từng người một, sao tâm lại rộng rãi thế!
34
Đông qua xuân tới, thời gian trôi qua vội vã.
Trịnh Phi không đủ sức, ta đành phải tự làm, không phải may túi thơm cho Tạ Hạo Lan (nhờ cung nữ làm thay) thì cũng là nấu ăn cho hắn ta (nhờ thái giám làm thay), hoặc tìm cơ hội cùng hắn ta ngắm hoa dưới trăng, thậm chí có lần ta còn kéo hắn ta cùng Hiền Phi và những người khác chơi mạt chược.
Nhưng độ hảo cảm vẫn dừng lại ở mức chín mươi phần trăm, không có tiến triển gì.
Từ ánh mắt của hắn ta, ta có thể cảm nhận được hắn ta có tình cảm với ta, nhưng luôn cảm thấy thiếu điều gì đó, khiến hắn ta không thể hoàn toàn mở lòng với ta.
Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục kéo dài với hắn ta, xem ai đầu hàng trước!
Cho đến sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Tạ Hạo Lan, hậu cung lại một lần nữa chuẩn bị tiệc sinh nhật cho hắn ta.
Lần trước tiết mục ta chuẩn bị công phu hắn ta không được thưởng thức, lần này vừa hay có thể dùng đến.
Đức Phi, Hiền Phi và Thục Phi dự định cùng biểu diễn một tiết mục hợp ca, không tranh phong với ta.
Nhưng khi ta mặc lễ phục lộng lẫy xuất hiện ở trung tâm đại điện, ánh mắt mong đợi của Tạ Hạo Lan lập tức trở nên lạnh lẽo, giận dữ quát: "Ai cho nàng mặc bộ quần áo này!"
Ta không hiểu chuyện gì, nói: "Quần áo này có vấn đề sao? Thần thiếp lập tức đi thay."
Tạ Hạo Lan trừng mắt nhìn ta, trực tiếp ném mạnh chén trà trên bàn xuống chân ta, nước nóng b.ắ.n tung tóe, một mảnh sứ vỡ cắt qua má ta!
Ta sờ vào vết m.á.u trên mặt, trong giây lát đứng sững, quên cả diễn.
Tạ Hạo Lan giận đến mức cười gằn, nói: "Quý phi mất lễ tiết trước điện, giáng xuống Tài nhân, còn không mau cho người đưa nàng xuống!"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Lời vừa dứt, mấy cung nữ thái giám bước lên lôi ta ra ngoài.
35
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau khi bị áp giải về cung, ta mới hiểu ra rằng lần này đã bị hãm hại.
Nhưng bộ quần áo này. . . là do Hiền Phi đặc biệt tìm đến cho ta mặc, sao nàng ấy lại hại ta chứ?
Ngày hôm sau, Đức Phi và Thục Phi đến thăm ta, nói rằng sau khi ta rời đi, Hiền Phi đã đàn riêng một khúc cho Tạ Hạo Lan, được khen ngợi hết lời, ngôn từ cũng cực kỳ chiều lòng, giống như biến thành một người khác.
"Vốn dĩ đã nói là cùng nhau hát, ai ngờ nàng ấy đột nhiên lại thay đổi chủ ý, chẳng lẽ là muốn tranh sủng sao?" Thục Phi nói.
Đức Phi thở dài nói: "Dù sao nàng ấy mới là nữ chính, nghĩ thông cũng không phải là không có khả năng, chỉ là ngươi thế này. . ."
Lòng ta rối bời, nhiều việc không rõ đầu đuôi, chỉ có thể nói: "Nếu Hiền Phi có thể thượng vị, ta cầu còn không được."
Đức Phi thở dài não nuột: "Sợ là tâm tư nàng ấy sâu nặng, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."
Vì chuyện này, ta hoàn toàn thất sủng, hệ thống nói độ hảo cảm của ta bên Hoàng đế trực tiếp giảm xuống còn bốn mươi phần trăm.
Vất vả cả năm trời, một sớm trở về vạch xuất phát!
Nhưng nội tình của bộ quần áo này ngay cả Đức Phi cũng không biết, có vẻ như thuộc tình tiết ẩn.
Ta không muốn giấu trong lòng, nên trực tiếp đi tìm Hiền Phi để hỏi cho rõ.
Hiền Phi mặc cung trang màu trắng ánh trăng, trang điểm nhẹ nhàng, khác hẳn ngày thường.
Câu đầu tiên nàng ấy nói khi gặp ta là: "Là ta làm đấy."
Ta hít một hơi: "Tại sao? Ngươi muốn tạo khó khăn cho ta sao?"
Ta chỉ có thể hiểu theo cách này, nhưng tại sao nàng ấy không nói trước.
Hiền Phi thở dài, nói: "Không phải như ngươi nghĩ đâu."
"Vậy là vì cái gì?" Ta không hiểu.
"Vì không cam tâm! Ban đầu còn có thể chịu đựng, cũng thật lòng muốn giúp ngươi. Nhưng thời gian dài, thấy hắn ta thực sự thích ngươi, ta lại không cam tâm. . ." Hiền Phi khẽ nói.