Ta nắm chặt hai tay, có chút tức giận: "Vậy ngươi nói thẳng với ta, ta sẽ lập tức rút lui, cần gì phải hãm hại ta? Làm tổn thương tình cảm vô ích!"

Chuyện trên vách núi ở bãi săn ngày đó khiến ta suốt đời khó quên, Hiền Phi đã hy sinh bản thân để thành toàn cho ta, từ lúc đó ta xem nàng ấy như tỷ muội tốt nhất của mình.

Hiền Phi tự giễu cười: "Rút lui? Ngươi nói dễ lắm! trong lòng Hoàng thượng có ngươi, đâu phải ngươi muốn rút là có thể rút! Cách tốt nhất để khiến hắn ta quên ngươi là làm cho hắn ta chán ghét ngươi!"

Ta cảm thấy đau nhói trong lòng, khó chịu nói: "Nếu những gì ngươi nói đều là sự thật, vậy thì xin chúc mừng, sân khấu của thế giới này vẫn là của ngươi!"

Giọng lạnh lùng của Hiền Phi vang lên phía sau ta: "Tỷ tỷ, đừng trách ta."

36

Mọi người trong cung đều biết ta đã thất sủng, dù có Đức Phi và Thục Phi thường xuyên che chở, vẫn có người bắt đầu nịnh bợ kẻ mạnh, chèn ép kẻ yếu, Trịnh Phi là người đi đầu.

Hôm nay nàng ta dẫn theo mấy cung nữ thái giám, lũ lượt kéo đến trước mặt ta, đắc ý nói: "Cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay!"

Ta có chút áy náy, trước đây quả thật đã làm không đúng đạo, không trách được người ta đến tìm cơ hội trả thù.

"Muội muội, lâu không gặp có khỏe không!" Ta thân thiết nói, trong lòng nghĩ hay là nên lấy hộp châu báu kia ra.

Trịnh Phi đến đây chỉ để gây sự, hét lên: "Đừng giả vờ thân thiết, bây giờ ngươi chỉ là một Tài nhân, gặp bổn cung sao không hành lễ? Vẫn tưởng mình là Quý phi nương nương à! Người đâu, vả miệng!"

Nàng ta vừa dứt lời, phía sau xuất hiện một lão ma ma hung dữ, khí thế hung hăng đi về phía ta.

Ta giật mình: "Chúng ta đều là người văn minh, quân tử động khẩu không động thủ! Trước đây ta cũng chỉ phạt ngươi quỳ thôi, ngươi không đúng đạo đâu!"

Lão ma ma làm sao nghe ta, như diều hâu lao tới túm lấy ta.

Ta bật dậy lao đi, chạy lung tung khắp nơi.

Lão ma ma dẫn theo hai cung nữ cùng đuổi theo, Trịnh Phi vẫn đứng một bên, chống nạnh, nhảy chân, hét lên: "Mau bắt lấy nàng ta! Đánh cho thật đau!"

Trong phút chốc, cả căn phòng hỗn loạn như gà bay chó sủa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cuối cùng, Đức Phi và Thục Phi cũng không đến cứu ta, ta bị Trịnh Phi bắt được.

Nàng ta căm hận nhìn ta nói: "Hôm nay cuối cùng cũng rơi vào tay ta rồi! Người đâu, đánh thật mạnh cho ta!"

Khi những cái tát rơi xuống mặt, ta mới cảm thấy thật sự đau đớn, chỉ thấy tức giận, ấm ức, xấu hổ, và rất đau, rất đau.

Lão ma ma đã tát ta liên tiếp hơn mười cái, ta bị đánh đến choáng váng, răng còn có phần lung lay.

Hóa ra nơi này thực sự không phải là phim truyền hình, không ai như thiên binh giáng trần đến cứu ta.

37

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Trịnh Phi đã thị uy đủ rồi, mới dẫn đám nô tỳ nghênh ngang bỏ đi.

Ta tóc tai rối bời, mặt mũi bầm dập như cái đầu lợn ngồi trên giường, trong lòng vô cùng chua xót.

Đức Phi nói đúng, ta không có số phận của nữ chính, lại muốn được bệnh của nữ chính, sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t trong thế giới ăn thịt người này.

Bây giờ ta phải làm sao đây, là từ bỏ nhiệm vụ hoàn toàn, hay là quay lại quỳ l.i.ế.m Hiền Phi không còn chút tôn nghiêm nào?

Đúng lúc ta thê thảm nhất, bên ngoài có người thông báo: "Thánh thượng giá lâm!"

Tạ Hạo Lan?

Lúc này hắn ta đến làm gì? Đến xem trò cười của ta? Hay là lương tâm phát hiện, biết ta bị oan ức?

Đầu óc ta hơi không tỉnh táo, nhưng vẫn đứng dậy.

Tạ Hạo Lan vừa vào cửa đã nhìn thấy mặt ta, hắn ta sững lại, rồi vừa giận vừa ngạc nhiên hét lên: "Là ai làm?"

Ta lặng lẽ nói: "Phi tần không được sủng ái, đương nhiên ai cũng có thể bắt nạt, bệ hạ cần gì phải hỏi thừa."

Tạ Hạo Lan hối lỗi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vuốt mặt ta nói: "Xin lỗi, trẫm đến muộn rồi."

". . ." Ta không biết hắn ta lại diễn màn nào, chỉ im lặng nhìn hắn ta.