Tạ Hạo Lan nói: "Ngày hôm đó. . . trẫm đã mất bình tĩnh, hiện đã tra rõ là Hiền Phi bản tính ghen tuông, bày mưu hãm hại nàng, ta đã đày nàng ta vào lãnh cung! Nàng không cần lo lắng nữa!"
Ta vẫn nhìn hắn ta không hiểu, Tạ Hạo Lan do dự một lúc, môi hé ra rồi khép lại, cuối cùng hỏi ta: "Nàng có thể tha thứ cho trẫm không?"
Tha thứ cái mông!
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta gầm lên trong lòng, mặc nhầm cái áo mà ngươi còn phát điên, bà đây mà tha thứ cho ngươi mới là lạ!
Tên thần kinh này, ta thực sự không muốn gặp lại hắn ta nữa!
Vào khoảnh khắc này, hệ thống đột nhiên xuất hiện, nói: [Mau tha thứ cho hắn ta! Nhanh lên! Độ hảo cảm sắp đạt đến đỉnh điểm rồi! ]
"Tại sao?"
Hệ thống gấp gáp nói: [Còn nói nhảm! Đây là cơ hội Hiền Phi hy sinh bản thân đổi lấy cho ngươi đấy, mau nắm lấy đi! ]
Ta có vẻ đã hiểu ra đôi chút, vội vàng ôm lấy Tạ Hạo Lan, nói: "Bệ hạ, thần thiếp yêu thương ngài, không quan tâm ngài đã làm gì, thần thiếp đều sẽ tha thứ cho ngài!"
Tạ Hạo Lan nhìn ta trân trối, vành mắt dần đỏ lên, ôm chặt ta vào lòng.
Ngay sau đó, hệ thống vui mừng nói: [Chúc mừng ngươi, độ hảo cảm đã đạt một trăm phần trăm, ngươi đã thành công! ]
38
Tạ Hạo Lan dịu dàng ôm ta, nghiêm túc nói: "Từ hôm nay trở đi, trẫm sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng, không để nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào, trẫm sẽ phong nàng làm Hoàng hậu! Trao cho nàng tôn vinh tối thượng! Để nàng trở thành chủ nhân hậu cung!"
Thật không dễ dàng, ta đã đợi lâu như vậy, chỉ là để đợi câu nói này của hắn ta!
Ta ngẩng đầu lên, có chút không dám tin: "Thật sao?"
Tạ Hạo Lan âu yếm vuốt tóc ta, gật đầu nói: "Ngàn vạn lần thật!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay trong khoảnh khắc này, cơ thể ta đột nhiên bùng nổ một luồng năng lượng, một vòng sáng từ trên trời giáng xuống, hút ta vào trong.
Cả người ta mất trọng lượng, như đi vào một không gian song song độc lập, bên trong tối đen, chỉ có một giọng nói hỏi: "Người ngươi yêu thương nhất, có phải là chính ngươi không?"
Đây có phải là quy tắc chi phối của thế giới này?
Ta gật đầu mạnh mẽ: "Đương nhiên, ta yêu bản thân mình một trăm phần trăm."
Giọng nói đó nói: "Ngươi không nói dối, nếu như vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi có thể thoát khỏi thế giới này rồi, trước khi rời đi còn có điều gì muốn làm không?"
Ta như được tái sinh, cảm xúc vô cùng kích động, hơn một năm rồi, cuối cùng có thể về nhà, vậy tiếp theo. . .
"Ta hy vọng các ngươi có thể cho Thục Phi và Đức Phi một cơ hội, để họ cũng có thể rời khỏi đây, trở về thế giới của mình." Ta suy nghĩ rồi nói.
Giọng nói đó nói: "Dù sao ở đây vẫn còn rất nhiều năng lượng có thể khai thác, chúng ta có thể cung cấp cơ hội, nhưng có thành công hay không, đều phải xem chính họ."
Ta nói: "Như vậy là được rồi, còn một việc nữa, ta muốn chào tạm biệt hai người."
Giọng nói kia đáp: "Không vấn đề gì."
Sau đó giọng nói biến mất, ta cảm thấy mình có được một số quyền hạn, cho phép ta thực hiện một số năng lực đặc biệt trong thế giới này.
Ta vừa khởi động ý niệm, Hiền Phi bỗng nhiên bị ta hút vào.
Trong không gian độc lập này, nàng ấy mơ hồ nhìn thấy ta, lo lắng hỏi: "Ngươi đã thành công rồi sao?"
Ta bước tới ôm chặt nàng ấy, nói: "Tại sao ngươi lại ngốc như vậy?"
Hiền Phi nhẹ nhàng vỗ lưng ta, nói: "Để ngươi phải chịu khổ rồi, nhưng ta biết, ngươi sẵn sàng chịu đựng gấp trăm nghìn lần khổ sở để đổi lấy cơ hội trở về quê hương."
Mặt ta hơi đỏ, thực ra ta chẳng chịu khổ gì cả, ngược lại là nàng ấy, bị thương, bị bắt, bị đày vào lãnh cung, chẳng thiếu thứ gì.
Hiền Phi nói với ta, từ rất sớm nàng ấy đã lên kế hoạch làm thế nào để ta chiếm được trái tim Hoàng đế, bởi vì có những chuyện Đức Phi không biết, chỉ có nàng ấy – người đã trùng sinh mới biết.
Ta vẫn nhìn hắn ta không hiểu, Tạ Hạo Lan do dự một lúc, môi hé ra rồi khép lại, cuối cùng hỏi ta: "Nàng có thể tha thứ cho trẫm không?"
Tha thứ cái mông!
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta gầm lên trong lòng, mặc nhầm cái áo mà ngươi còn phát điên, bà đây mà tha thứ cho ngươi mới là lạ!
Tên thần kinh này, ta thực sự không muốn gặp lại hắn ta nữa!
Vào khoảnh khắc này, hệ thống đột nhiên xuất hiện, nói: [Mau tha thứ cho hắn ta! Nhanh lên! Độ hảo cảm sắp đạt đến đỉnh điểm rồi! ]
"Tại sao?"
Hệ thống gấp gáp nói: [Còn nói nhảm! Đây là cơ hội Hiền Phi hy sinh bản thân đổi lấy cho ngươi đấy, mau nắm lấy đi! ]
Ta có vẻ đã hiểu ra đôi chút, vội vàng ôm lấy Tạ Hạo Lan, nói: "Bệ hạ, thần thiếp yêu thương ngài, không quan tâm ngài đã làm gì, thần thiếp đều sẽ tha thứ cho ngài!"
Tạ Hạo Lan nhìn ta trân trối, vành mắt dần đỏ lên, ôm chặt ta vào lòng.
Ngay sau đó, hệ thống vui mừng nói: [Chúc mừng ngươi, độ hảo cảm đã đạt một trăm phần trăm, ngươi đã thành công! ]
38
Tạ Hạo Lan dịu dàng ôm ta, nghiêm túc nói: "Từ hôm nay trở đi, trẫm sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng, không để nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào, trẫm sẽ phong nàng làm Hoàng hậu! Trao cho nàng tôn vinh tối thượng! Để nàng trở thành chủ nhân hậu cung!"
Thật không dễ dàng, ta đã đợi lâu như vậy, chỉ là để đợi câu nói này của hắn ta!
Ta ngẩng đầu lên, có chút không dám tin: "Thật sao?"
Tạ Hạo Lan âu yếm vuốt tóc ta, gật đầu nói: "Ngàn vạn lần thật!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay trong khoảnh khắc này, cơ thể ta đột nhiên bùng nổ một luồng năng lượng, một vòng sáng từ trên trời giáng xuống, hút ta vào trong.
Cả người ta mất trọng lượng, như đi vào một không gian song song độc lập, bên trong tối đen, chỉ có một giọng nói hỏi: "Người ngươi yêu thương nhất, có phải là chính ngươi không?"
Đây có phải là quy tắc chi phối của thế giới này?
Ta gật đầu mạnh mẽ: "Đương nhiên, ta yêu bản thân mình một trăm phần trăm."
Giọng nói đó nói: "Ngươi không nói dối, nếu như vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi có thể thoát khỏi thế giới này rồi, trước khi rời đi còn có điều gì muốn làm không?"
Ta như được tái sinh, cảm xúc vô cùng kích động, hơn một năm rồi, cuối cùng có thể về nhà, vậy tiếp theo. . .
"Ta hy vọng các ngươi có thể cho Thục Phi và Đức Phi một cơ hội, để họ cũng có thể rời khỏi đây, trở về thế giới của mình." Ta suy nghĩ rồi nói.
Giọng nói đó nói: "Dù sao ở đây vẫn còn rất nhiều năng lượng có thể khai thác, chúng ta có thể cung cấp cơ hội, nhưng có thành công hay không, đều phải xem chính họ."
Ta nói: "Như vậy là được rồi, còn một việc nữa, ta muốn chào tạm biệt hai người."
Giọng nói kia đáp: "Không vấn đề gì."
Sau đó giọng nói biến mất, ta cảm thấy mình có được một số quyền hạn, cho phép ta thực hiện một số năng lực đặc biệt trong thế giới này.
Ta vừa khởi động ý niệm, Hiền Phi bỗng nhiên bị ta hút vào.
Trong không gian độc lập này, nàng ấy mơ hồ nhìn thấy ta, lo lắng hỏi: "Ngươi đã thành công rồi sao?"
Ta bước tới ôm chặt nàng ấy, nói: "Tại sao ngươi lại ngốc như vậy?"
Hiền Phi nhẹ nhàng vỗ lưng ta, nói: "Để ngươi phải chịu khổ rồi, nhưng ta biết, ngươi sẵn sàng chịu đựng gấp trăm nghìn lần khổ sở để đổi lấy cơ hội trở về quê hương."
Mặt ta hơi đỏ, thực ra ta chẳng chịu khổ gì cả, ngược lại là nàng ấy, bị thương, bị bắt, bị đày vào lãnh cung, chẳng thiếu thứ gì.
Hiền Phi nói với ta, từ rất sớm nàng ấy đã lên kế hoạch làm thế nào để ta chiếm được trái tim Hoàng đế, bởi vì có những chuyện Đức Phi không biết, chỉ có nàng ấy – người đã trùng sinh mới biết.