Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Vương cung bị bao phủ bởi biển máu, cùng với từng tiếng kêu thảm thiết, sinh mệnh bị tàn nhẫn thu gặt.

Đông Thắng Quốc bất kính thần minh, bị giáng xuống thiên phạt, cả nước diệt vong.

Một thanh niên thanh tú ôn nhuận ngồi ngay ngắn trước án thư, nâng đôi mắt ôn hòa lên, nhìn về phía cửa lớn rộng mở.

Một bóng hình thon dài lơ lửng đứng ngoài cửa, sau lưng nàng phản chiếu một vầng trăng khuyết lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi liềm tử thần, vô tình mà xẹt qua nhân gian, liền có vô số đầu người rơi lả tả, máu chảy thành sông.

Nàng đưa ngón tay về phía hắn, ánh trăng sáng ngời, ánh sáng sắc lạnh đã chạm đến trước mắt hắn, lướt qua trán hất tung sợi tóc mai, chiếu sáng đôi đồng tử đen nhánh mà bình tĩnh.

Ánh sáng lạnh đột nhiên ngừng lại, thần minh trong ánh trăng nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi không sợ chết?”

Hắn đã sớm chuẩn bị tốt, thản nhiên mà đón nhận cái chết, nhưng không ngờ lại nghe thấy giọng nói của thần minh.

Hắn biết tôn danh của nàng — Sát Thần Lăng Tiêu chấp chưởng quyền hành của giết chóc, là thần minh hiện thân của cái chết, thay trời hành phạt, trấn áp nhân gian.

Thần minh giáng xuống nhân gian, không thể bị nhìn thấu, hắn chỉ có thể thấy bóng hình được ánh trăng phác họa, nhưng lại có thể cảm nhận được uy áp bị chăm chú nhìn.

“Sống có gì vui, chết có gì khổ.” hắn khẽ cười nhạt, điểm ánh sáng sắc lạnh ngưng tụ trước mắt có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, nhưng không thể dập tắt tia sáng trong mắt hắn.

Nàng cao cao tại thượng, rũ mắt chăm chú nhìn nam tử người phàm ung dung thản nhiên.

“Là ngươi đã xúi giục người Đông Thắng Quốc ruồng bỏ thần minh, ngươi nói với bọn họ nhân định thắng thiên, ngươi khiến bọn họ từ bỏ tín ngưỡng.” giọng Lăng Tiêu lạnh lùng mang theo dư âm vang vọng trong tai hắn.

“Là ta.” hắn nâng mắt lên, không sợ mà nhìn thẳng vào hàn quang trăng lạnh.

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Là thần minh mang đến sinh cơ và hy vọng cho nhân gian.”

“Không.” hắn quả quyết phủ nhận, lạnh lùng nói, “Là thần tộc mang đến cái chết và tai họa.”

Lăng Tiêu khẽ ngẩn ra.

Nam tử cười thê lương, trong mắt toát lên sự phẫn nộ và bi ai: “Thần tộc tức giận, đại hạn ba năm, xác chết đói ngàn dặm. Nhân tộc ác rách quần manh ăn không đủ no, vì cầu mưa thuận gió hòa, vẫn phải ngày ngày cung phụng, thậm chí hiến tế đồng nam đồng nữ. Dùng giết chóc tạo ra nỗi sợ hãi, lấy nỗi sợ hãi áp chế lòng người, thần tộc như vậy không đáng tín ngưỡng. Sinh cơ của nhân tộc phải nằm trong tay chính mình, chứ không phải khúm núm quỳ gối trước thần tộc xin bố thí!”

Lăng Tiêu cúi đầu nhìn vào đôi mắt hắn, nam nhân quần áo cũ kỹ nhưng sạch sẽ, khuôn mặt tiều tụy nhưng thần sắc sáng ngời, đứng trước cái chết nhưng không hề run sợ.

Nàng thay trời hành phạt, giết người vô số, từng thấy chỉ có sợ hãi, nhưng chưa từng thấy một người như hắn …

Nàng đến gần hắn hơn, cúi người người thẳng vào mắt hắn.

“Ngươi tên gì?”

Hắn không thấy rõ dung nhan của thần minh, nhưng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo lướt qua gò má mình.

Hắn nhìn vào vầng sáng ấy nói ra tên của mình: “Thiên Hành.”

“Thiên Hành …” nàng lẩm bẩm một tiếng, “Chẳng lẽ ngươi không biết, ruồng bỏ thần minh, sẽ bị giáng xuống thiên phạt?”

“Thiên phạt?” hắn nhíu chân mày tuấn tú, cười khinh thường, “Hỗn độn chia âm dương, thiên đạo sinh vạn vật, nhân tộc cũng ở trong thiên đạo, thần tộc dựa vào cái gì thay trời hành phạt? Các người chỉ dùng sức mạnh để dựng lên tín ngưỡng, dùng tín ngưỡng hấp thu lực lượng, nhưng âm dương có quy luật, thiên đạo không thể vĩnh viễn đứng về phía thần tộc.”

“Đại bất kính, ta phải giết ngươi.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, nâng tay lên chuẩn bị thu lấy sinh mệnh của hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào vầng trăng khuyết, đôi mắt trong trẻo đến mức khiến người khiếp sợ.

“Người không sợ chết, vậy lấy chết mà uy hiếp thì có ích gì.” hắn thờ ơ nói, “Ta sẽ thấy thần tộc sụp đổ trong vòng luân hồi.”

Nàng giơ tay lên giữa không trung, nhưng bàn tay ấy không thể hạ xuống, không biết tim mình cái gì xao động.

Nàng là Sát Thần tượng trưng cho cái chết và giết chóc, thừa hành ý chỉ thần tộc, gieo rắc nỗi sợ hãi xuống nhân gian, thiết lập tín ngưỡng vững chắc. Nhân tộc sợ hãi nàng, kính mà tránh xa nàng, nàng không nhận hương khói cung phụng, nhưng tồn tại nhờ vào nỗi sợ hãi.

Mà người trước mắt, không sợ nàng.

Trong lòng hắn không có một tia kính sợ, hắn không giống với những người thế gian.

Lăng Tiêu buông tay xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm Thiên Hành: “Ta không thể giết ngươi.”

Đôi mắt Thiên Hành thoáng động, vầng sáng chìm nổi trong mắt hắn.

Lăng Tiêu nói: “Nhưng ta phải cầm tù ngươi.”

Lăng Tiêu mang Thiên Hành đi, nhốt dưới Thiên Trụ.

Thiên Trụ là cột sống của Bàn Cổ, chống đỡ sự cân bằng của trời đất, phía trên là thần giới, phía dưới là phàm giới.

Thần giới thanh khí bao trùm, thần tộc bất tử bất diệt.

Khi Thái Âm Huyền Tố tìm thấy Lăng Tiêu dưới Thiên Trụ, nàng đang ở cùng Thiên Hành.

“Nghe Thương Thần nói, ngươi lén giấu một người, ta vốn không tin, không hóa ra lại là thật.” giọng Huyền Tố mềm nhẹ dễ nghe, như tiên âm lượn lờ.

Nàng là thần minh chủ chưởng sinh sơ, cùng với Thanh Đế Thương Thần chủ chưởng mùa xuân và cỏ cây, cả hai đều là cát thần được chúng sinh tôn sùng sâu sắc, còn Lăng Tiêu lại bị xem là hung thần. Lăng Tiêu tính tình lạnh nhạt, ít giao thiệp với các thần tộc khác, chỉ có Huyền Tố tương đối thân cận với nàng, còn Thương Thần và Huyền Tố thì là tri kỷ vạn năm. Thương Thần có dung mạo xuất chúng nhất thần giới, nhưng cũng có cái miệng độc địa nhất thần giới, vì vậy thần bằng lòng làm bạn với hắn thật sự không nhiều, tất cả bí mật của hắn chỉ có thể nói với Huyền Tố mà thôi.

“Hắn là người của Đông Thắng Quốc, đáng lẽ nên chết dưới thiên phạt, ngươi làm trái mệnh lệnh thần tộc, giữ hắn lại, nếu bị phát hiện, ngươi cũng sẽ bị phạt.” mặt Huyền Tố lộ vẻ lo lắng.

Lăng Tiêu nói: “Hắn không sợ chết, không có tín ngưỡng với ta, ta không giết được hắn.”

Huyền Tố nghe vậy ngẩn ra.

Lăng Tiêu và Huyền Tố cùng cưỡi mây, nhìn xuống nhân gian, tất cả đều nhỏ bé.

“Nhân tộc không biết, nhưng ngươi và ta đều hiểu, thần tộc sinh ra bởi tín ngưỡng, nếu tín ngưỡng không tồn tại, thần tộc sẽ diệt vong.”

Tin thì có, không tin thì không, đây chính là bản chất tồn tại của thần tộc, cũng là thiên cơ không thể để nhân tộc biết.

“Trong lòng Thiên Hành không có một tia tín ngưỡng hay tôn sùng nào đối với thần tộc, hắn chỉ tin vào sức mạnh của chính nhân tộc.” Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, “Cho nên ta không giết được hắn, chỉ có thể giam cầm hắn.”

Chúng thần chia thành cát và hung, cát và hung định đoạt ân huệ và uy quyền, nghịch thì giáng sấm sét, thuận thì ban mưa, thần tộc dùng cách này để khống chế lòng người, tạo tín ngưỡng, bảo vệ sự vĩnh tồn bất diệt của thần tộc.

“Trên đời này thực sự có người không sợ chết, không có tín ngưỡng thần minh sao?” Huyền Tố khó hiểu nhíu mày.

“Chúng ta tồn tại nhờ lòng người … ” Lăng Tiêu hơi khựng lại, trong mắt phủ một tầng sương mù, “Nhưng ta lại chưa bao giờ hiểu lòng người.”

Nàng nhớ đến cuộc nói chuyện giữa nàng và Thiên Hành trước khi Huyền Tố đến —

Thiên Hành: “Thần tộc và nhân tộc sinh ra đã khác biệt, thần tộc không biết nỗi đau của nhân tộc, nên sẽ không sinh lòng thương xót, lòng không có thương xót, thì chỉ có uy áp và đoạt lấy. Thần nữ nghe thấy tiếng nói của nhân tộc không?”

Lăng Tiêu gật đầu.

Thiên Hành cười: “Không, người không nghe được.” hắn quay đầu chỉ về phía cánh đồng xanh, “Nhân tộc cũng không nghe được tiếng than khóc của cỏ cây, tiếng ai oán của côn trùng, cỏ cây héo rũ, côn trùng cũng có sinh diệt, chẳng lẽ chúng không biết đau sao? Cỏ cây và côn trùng đối với nhân tộc, cũng giống như nhân tộc đối với thần tộc vậy, chúng ta là hai sự tồn tại hoàn toàn khác biệt, một trời một đất, quá mức xa xôi. Không nghe thấy tiếng than khóc, thì sẽ không sinh lòng thương xót, thần tộc chỉ coi nhân tộc là nguồn sức mạnh của mình mà thôi.”

Phàm nhân trước mắt liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất tồn tại của thần tộc, áo xanh mỏng manh đứng giữa gió lạnh, hai mắt trong trẻo, không có một tia mê chướng.

Thiên Hành hỏi: “Thần nữ giết vô số người, trong lòng có từng có gợn sóng?”

Nàng lắc đầu, nhưng rồi khựng lại — Lúc nàng định giết Thiên Hành, từng có chút gợn sóng.

Nàng không nói ra, Thiên Hành cũng không biết.

Hắn quay đầu, dùng đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh nhìn về phía nàng, dù rằng hắn không thể thấy rõ: “Thần tộc bất lão bất tử, vậy nên thần nữ không rõ ý nghĩa của sinh mệnh. Với thần tộc mà nói, sinh mệnh chỉ là sự tồn tại, với nhân tộc mà nói, sinh mệnh là để sống.”

“Sống?” Lăng Tiêu thất thần mà thì thầm. Nàng bỗng nhiên cảm thấy Thiên Hành nói có lý, nàng quả thực không nghe thấy tiếng nói của nhân tộc.

“Thần nữ có muốn ‘sống’ một đời không?” hắn vươn tay về phía nàng, “Ta dẫn thần nữ đi nghe thanh âm của nhân thế.”

Thiên Hành nói với nàng, Đông Thắng Quốc có một loại linh hoa, tên là sen trường sinh. Dưới sen trường sinh có trường sinh ngó sen, có thể tạo ra thân xác, dung nạp thần hồn.

Lăng Tiêu hái xuống trường sinh ngó sen, nặn một thân xác nhân tộc theo dung mạo của chính mình.

Đấy là lần đầu tiên Thiên Hành nhìn thấy dung mạo của thần nữ.

Thần tộc tồn tại là một luồng thanh khí ngưng tụ không tiêu tan, đôi mắt nhân tộc không thể nhìn thấu luồng thanh khí ấy, trong mắt thế nhân thần minh luôn mơ hồ và thần bí, cũng chính một phần quyền uy không thể bị nhìn thẳng ấy, khiến bọn họ càng thêm tôn quý.

Thiên Hành là người đầu tiên trong nhân tộc chính mắt nhìn thấy, thậm chí còn chạm đến thần minh.

Nàng rất giống vầng trăng khuyết lạnh lẽo phía sau Sát Thần, có một vẻ đẹp gần như sắc bén tàn nhẫn, màu mắt sâu thẳm như đêm tối, mặt mày minh diễm lại lạnh lùng vô tình, đôi môi như hoa anh đào mỏng manh, điểm dịu dàng duy nhất trên gương mặt ấy.

“Thần nữ …” hắn nhẹ giọng mở miệng, nhưng bị nàng cắt ngang.

“Gọi ta là Lăng Tiêu.” nàng nói.

Hắn rũ mắt xuống, giọng ôn hòa gọi tên nàng: “Lăng Tiêu.”

Một kiếp nhân sinh, chẳng qua chỉ là vui buồn ly hợp, sinh lão bệnh tử, đó là những điều thần tộc chưa từng trải qua.

Thiên Hành dẫn Lăng Tiêu đi khắp Bát Hoang, để nàng tự mình trải qua nỗi khổ của nhân gian, lắng nghe tiếng than khóc của thương sinh.

Một kiếp người, sinh ra trong tiếng khóc của chính mình, ra đi trong tiếng khóc của người khác, mà mấy chục năm giữa khoảng cách đó, lấp đầy bởi yêu hận si mê, hỷ nộ ái ố.

Có một lần, Lăng Tiêu chứng kiến sự ra đời của một sinh mệnh mới trong một bộ lạc hoang vu.

Người mẹ đau đớn gào khóc trong phòng, suốt hai ngày hai đêm mà đứa trẻ trong bụng mãi không thể chào đời. Vu sư ở ngoài phòng đeo mặt nạ cầu khấn, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nói đứa trẻ này là điềm xấu, bị thần minh chối bỏ, nên mới không thể ra đời, Sát Thần đã giáng thiên ý, phải giết nó ngay trong bụng, nếu không ắt gặp đại nạn.

Bản thân Sát Thần đang đứng nghe ở một bên, chậm rãi nhíu mày.

Có người xách theo đao xông vào phòng, muốn giết chết điềm xấu trong bụng người mẹ, nàng ta đau đớn cầu xin, khàn cả giọng.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng vung tay áo, hất văng những người đó ra khỏi phòng.

Bàn tay lạnh giá của nàng áp lên bụng tròn trịa của người mẹ, cảm nhận được sinh mệnh đang động đậy.

Thần tộc không có sinh dục, nàng không biết hóa ra nhân tộc sinh nở lại đau đớn như vậy, cái giá tiếp nối sự sống hóa ra lại to lớn đến thế.

“Sinh cơ của ngươi sắp cạn rồi.” Lăng Tiêu nghiêm túc nói, “Nếu sinh đứa trẻ ra, ngươi sẽ chết.”

Người mẹ khóc đỏ cả mắt: “Cầu xin cô … cứu, cứu con của ta …”

“Ngươi không sợ chết sao?” Lăng Tiêu nghi hoặc hỏi.

“Cầu xin cô, cứu nó …” nàng giống như đánh mất thần trí, căn bản không nghe rõ câu hỏi của Lăng Tiêu. Hoặc có lẽ, lời nói của nàng, cũng đã trả lời câu hỏi của Lăng Tiêu.

Nàng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng ấn một cái xuống bụng, chỉ trong thoáng chốc, trong phòng liền vang lên tiếng khóc trong trẻo của trẻ sơ sinh.

Nàng một tay bế lấy đứa trẻ còn vương máu, dùng khăn trắng quấn lại, đặt vào vòng tay người mẹ.

Người mẹ áp má vào gương mặt non mềm, trong mắt đong đầy yêu thương sâu đậm.

Một bên tràn đầy sức sống, một bên đã như ngọn đèn dầu sắp tắt.

Bên ngoài có người bao vây căn lều, giương vũ khí chỉ thẳng vào Yến Tiêu.

“Kẻ này dám cả gan chống lại thần ý, để điềm xấu giáng thế, giết ả!”

Ngọn đuốc bị ném vào căn lều, lửa lớn lập tức bốc cháy ngùn ngụt, Lăng Tiêu nhìn thoáng qua nữ tử đã tắt thở, rồi ôm lấy đứa trẻ đang khóc không ngừng, bay ra khỏi biển lửa.

Nàng cứu Thiên Hành đã bị đánh trọng thương, rời khỏi bộ lạc ấy, nhưng lại mang theo một đứa trẻ.

“Tại sao người lại ra tay cứu đứa bé này?” Thiên Hành hỏi nàng.

Lăng Tiêu nói: “Kẻ đó mượn danh thần tộc để giết người.”

Thiên Hành cười khẽ: “Thần tộc chẳng phải cũng mượn danh thiên đạo để giết người sao?”

Lăng Tiêu sững người, cúi mắt nhìn đứa trẻ trong lòng.

Nàng không biết cách chăm sóc trẻ con, nên đứa bé ấy phần lớn thời gian là Thiên Hành lo liệu, chỉ khi đứa bé ăn no ngủ say, Lăng Tiêu mới có thể ôm sinh mệnh nhỏ mềm mại này vào lòng.

Trong ánh lửa, mặt mày của nàng dường như ôn hòa hơn, màu da tựa sương tuyết cũng nhuốm thêm chút hồng nhạt ấm áp.

“Sinh mệnh của nhân tộc thật yếu ớt.” đâu ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào má trẻ con, so với cánh hoa mới nở thì non mềm hơn, còn có một lớp lông tơ nhạt mỏng.

Đứa trẻ khẽ mở miệng nhỏ, ngậm lấy đầu ngón tay nàng rồi mút.

“Nhưng lại nặng nề.” Thiên Hành lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh lửa và bóng người lay động trong đáy mắt hắn, “Mỗi một sinh mệnh mới chào đời, đều gánh vác quá nhiều tình cảm và hy vọng, người vì nó trả giá mọi thứ, khiến sinh mệnh trở nên đáng quý hơn. Sinh mệnh quý giá như vậy … không nên bị tước đoạt vô nghĩa, trở thành tế phẩm của thần minh.”

Đứa trẻ mút mãi không được gì, cau mày cất tiếng khóc.

Thiên Hành đón lấy đứa trẻ từ tay nàng, chậm rãi đút sữa bò đã được hâm nóng vào miệng nó.

Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Lăng Tiêu dừng trên người mình, tiếp đó, là một xúc cảm hơi lạnh dừng nơi khóe mắt.

“Ngươi bị thương rồi.” nàng khẽ vuốt ngón tay lên vết bầm nơi khóe mắt hắn.

Là đám người vu sư làm bị thương, khóe mắt, xương gò má, thậm chí trên người đều có vết bầm tím.

“Ta chỉ là một phàm nhân bình thường, tất nhiên sẽ bị thương, sẽ già, rồi sẽ chết.” hắn nhàn nhạt cười, không hề để an nguy của mình trong lòng.

“Sinh lão bệnh tử …” Lăng Tiêu khẽ thì thầm, “Thiên đạo đối với phàm nhân thật tàn nhẫn, một kiếp ngắn ngủi yếu ớt, vậy mà lại phải gánh vác quá nhiều tai họa, vì sao phàm nhân chịu khổ nhiều như vậy, mà vẫn tham sống?”

“Bởi vì chỉ cần sống liền có hy vọng.” Thiên Hành quay đầu, đôi mắt ôn hòa phản chiếu gương mặt lạnh lùng của nàng, “Một kiếp của phàm nhân, thoáng chốc trăm năm, nhưng niềm vui thực sự, cũng chỉ có vài khoảnh khắc ngắn ngủi. Chính vì vui thích ngắn ngủi ấy, phàm nhân sẵn sàng chịu đựng những vất vả và khổ cực. Lăng Tiêu, thần tộc trường sinh bất diệt, đã từng có một ngày vui vẻ chưa?”

Nàng bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, rất lâu không cách nào trả lời.

Chân trời dần dần sáng lên màu trắng bạc, ánh mắt hắn nhìn về phía bầu trời sau lưng nàng, đôi mắt cũng rực lên một tia nắng sớm.

“Bóng tối mù mịt rồi sẽ tan đi, cực khổ cũng sẽ ở lại phía sau, nhân tộc sẽ đón lấy bình minh thuộc về chính mình.” trong mắt hắn có ánh sáng ấm áp và kiên định, “Điều nhân tộc còn thiếu, chỉ là một ngọn lửa.”

Nắng sớm phủ lên Thiên Hành một tầng vầng sáng nhàn nhạt, khuôn mặt tuấn tú thêm vài phần thánh khiết, khắc sâu vào trong mắt, vào trong tim Lăng Tiêu.

Về sau, hắn dẫn nàng đi chứng kiến đau khổ, cũng để nàng nếm trải vui thích, giữa cánh đồng mùa màng trĩu hạt, giữa khu rừng tự do, nàng sống như một phàm nhân, trong khoảng thời gian đánh cắp ấy, nàng trải nghiệm hỷ nộ ái ố, sinh ra thất tình trong bảy khiếu của đoạn sen.

Thiên Hành khiến nàng nghe được thanh âm của nhân tộc, để trong lòng nàng gieo xuống thương xót.

Khi ở Nam Hoang, nàng bị một đám người man rợ bịt kín đầu và bắt đi, trong lòng nàng tò mò, bởi vì không cảm nhận được địch ý, nàng cũng không phản kháng, mãi đến khi đưa vào một sơn trại, nàng mới bị vén khăn che đầu, nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Sơn trại khắp nơi treo đầy lụa nhuộm đỏ, xung quanh tràn ngập niềm vui, từ những cuộc đối thoại của mọi người xung quanh, Lăng Tiêu mới hiểu ra mình đã bị “cướp dâu”, mà nam tử cao lớn cường tráng ấy cả mặt đỏ bừng nhìn nàng, khẩn thiết cầu xin nàng ở lại thành hôn cùng hắn.

“Là phải cùng ngươi sinh con sao?” Lăng Tiêu nghiêm túc hỏi.

Nam tử lập tức đỏ mặt hơn, xung quanh vang lên tiếng cười, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Nam tử gật đầu.

Lăng Tiêu lại lắc đầu: “Vậy không được, ta không thể sinh con.”

Nàng là thần tộc, dù có lấy trường sinh ngó sen nặn thành hình người, dù trông không khác gì người phàm, nhưng nàng cũng không thể sinh con với nhân tộc, bởi vì nàng vốn chỉ là một luồng thanh khí.

Mọi người nghe nàng nói vậy, tức khắc ngây người.

“Lớn lên xinh đẹp như vậy, chắc không phải là nam đâu ….”

“Hay là kẻ ngốc!”

“Cởi y phục ra xem là biết ngay.”

Lập tức liền có kẻ xông tới định giật y phục của nàng.

Lăng Tiêu chau mày, hừ lạnh một tiếng, tỏa ra khí tức hất văng đám người.

Khi Thiên Hành đuổi tới, sơn trại đã không còn một ai có thể đứng lên.

Trên tay Lăng Tiêu cầm một dải lụa màu đỏ, cau mày bước ra khỏi sơn trại, giải thích với Thiên Hành một câu: “Hắn nói muốn cùng ta sinh con.”

Nam nhân ôm chân bị thương rên rỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiên Hành, vẻ mặt đau khổ nói: “Thì ra nàng đã có nam nhân, nói sớm thì ta đã không cướp.”

Thiên Hành sững người, có chút dở khóc dở cười.

Trên đường trở về, Thiên Hành nói cho nàng đây là tập tục của Nam Hoang, nam nhân trong bộ lạc sẽ nhân lúc trời tối cướp nữ tử mình nhìn trúng về làm tân nương, nữ tử bị cướp bịt kín mặt bằng vải đỏ, để tránh các nàng nhớ đường về nhà.”

“Nếu nữ tử không muốn thì sao?” Lăng Tiêu nhíu mày hỏi.

“Bọn họ sẽ khiến nàng ‘bằng lòng’.” Thiên Hành thở dài nói, “Vạn sự thế gian này, vốn khó có thể như nguyện. Đối với phàm nhân, sống sót đã là toàn lực chống chọi, nên chẳng có nhiều tâm tư nghĩ xem lòng mình có nguyện ý hay không, có vui vẻ hay không. Lưỡng tình tương duyệt, là một trong những niềm vui khó cầu nhất thế gian.”

“Ta từng thấy hôn nghi của Bắc Hoang, nam nữ trẻ tuổi, khi hoàng hôn buông xuống liền bái thiên địa, trông họ có vẻ rất vui sướng.” trong mắt Lăng Tiêu tản ra gợn sóng, “Đó chính là vui sướng ngắn ngủi khiến người ta tham luyến nhân thế, sợ hãi cái chết nhỉ. Vừa nãy, khi bọn họ cướp dâu cũng rất vui vẻ, nhưng ta không muốn, nên bọn họ cũng chẳng vui nổi nữa.” Nàng khẽ cười một tiếng, mắt trong trẻo lấp lánh ánh sáng nhỏ vụn, nghiêng mặt nhìn về phía Thiên Hành, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.

“Nhưng nếu là ngươi, thì ta bằng lòng.” nàng nghiêm túc nói.

Thiên Hành kinh ngạc quay đầu nhìn vào đôi mắt của nàng, nàng đến gần hắn thêm một bước, hơi thở thoảng nhẹ như một sợi lông vũ lướt qua bờ môi hắn.

“Ngươi bằng lòng không?” nàng tò mò lại chăm chú nhìn vào mắt hắn.

Ba năm ở nhân gian này, nàng đã ngày càng giống một phàm nhân, nàng có thất tình lục dục, có hỷ nộ ái ố, không hề cao ngạo lạnh nhạt như lúc vừa mới gặp, nàng như ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, sẽ bị gió nhẹ thổi bay gợn sóng.

Tim của Thiên Hành chợt rung lên, mãi lâu sau, hắn mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình cất lên: “Ta bằng lòng.”

Hôm ấy, nàng nắm tay hắn quay lại bộ lạc, bá đạo mà chiếm lấy nơi tổ chức hôn lễ đã được người ta chuẩn bị sẵn, cùng hắn hành lễ bái thiên địa, trở thành phu thê.

Nến đỏ nhỏ lệ, huân hương trong căn phòng ấm áp, nàng bị hắn đè xuống lớp chăn đệm mềm mại.

“Lễ nghĩa phu thê, đâu chỉ có bái thiên địa.” Thiên Hành tựa sát vào đôi môi màu anh đào nhạt của nàng, giọng trầm thấp nói.

Nàng ngẩn người, hiểu ra suy nghĩ của hắn, ngây thơ rồi lại nghiêm túc đáp: “Ta là thần tộc, không thể sinh con.”

Hắn thoáng sững lại, rồi vùi đầu vào hõm vai thoang thoảng hương sen của nàng, khẽ bật cười.

“Chuyện này, không cần phải thiết thực như thế, chỉ cần vui vẻ là đủ. Huống hồ … nàng đã ban cho ta một đứa con rồi.”

Chính là đứa trẻ được cứu khỏi bộ lạc hoang dã, hắn đã đặt tên nó là Thiên Dịch, là con của hắn và Lăng Tiêu.

Lồng ngực rung động khiến nàng bỗng dưng bối rối, hơi thở nóng rực phả lên cổ khiến trái tim nàng nổi lên ngứa ngáy.

Những nụ hôn mềm mại rơi xuống từ nơi cổ trắng ngần, đôi môi ướt át mơn trớn da thịt non mịn của nàng, trên người nàng bốc cháy lên ngọn lửa. Mười ngón tay linh hoạt của hắn cởi bỏ y phục, vết chai mỏng ở lòng bàn tay lướt qua từng tấc da thịt nàng.

Dẫu thân xác này là trường sinh ngó sen hóa thành, nhưng lại có cảm giác giống như phàm nhân, thậm chí còn mẫn cảm hơn. Hơi thở nàng dần trở nên gấp gáp, từng nơi bị môi lưỡi hắn chạm qua đều tựa như đóa mai nở rộ trên nền tuyết trắng, đỏ rực đến kinh động lòng người.

Hắn hôn lên khóe mắt ửng hồng của nàng, đôi mắt lạnh lùng sắc bén ấy mờ mịt tầng hơi nước mỏng, phản chiếu ánh sáng chập chờn. Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở nóng bỏng xâm chiếm trong miệng, nàng mơ màng mở to mắt, thấy được dục vọng trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, còn có một tia bi ai mơ hồ.

Nhưng nàng chưa kịp nắm bắt lấy tia bi ai ấy, thì cảm giác nóng bỏng xâm nhập đã khiến nàng hoàn toàn mất đi suy nghĩ.

Nàng cau mày, vô thức cắn môi, nhưng để lại dấu răng trên môi hắn, cùng với mùi máu nhàn nhạt.

Hắn đưa tay vuốt ve an ủi phần eo mềm mại của nàng, tựa vào môi nàng, dùng giọng nói trầm khàn thì thầm từng tiếng gọi tên nàng.

“Lăng Tiêu …”

“Lăng Tiêu …”

Nàng bấu vào vai hắn, trong lay động, tầm mắt nhìn thấy những giọt nến nhỏ xuống.

“Thiên Hành …”

Khoảnh khắc ấy nàng hiểu ra, ba năm qua, tất cả những gì hắn đã làm, hắn đã dẫn dắt nàng yêu hắn, cũng yêu nhân gian này.