Chương 12
Ta lập tức quay người túm lấy tay áo quan sai, lo lắng muốn hỏi điều gì đó, nhưng cổ họng lại bị thắt chặt, không phát ra được một tiếng nào. Nỗi tuyệt vọng dâng trào như muốn nhấn chìm ta.
Ôn Trạch vốn đã bị điếc, giờ lại mù, ta cũng không thể vào mật thất này. Một cánh cửa sắt, vài song chắn, dường như đã trở thành ranh giới ngăn cách ta và Ôn Trạch. Rõ ràng chỉ cách nhau gang tấc, nhưng lại không thể vượt qua.
"Thấm Thấm." Một tiếng gọi khẽ khàng vọng ra từ trong mật thất.
Ta mừng rỡ quay người lại, áp sát vào song sắt nhỏ hẹp, vội vàng mấp máy môi, ra hiệu bằng tay: "Ta đây! Chàng nhìn thấy rồi phải không? Ôn Trạch, ta đây!"
Nhưng Ôn Trạch vẫn không hề tập trung ánh mắt, lẩm bẩm: "Thấm Thấm, ta lại mơ thấy nàng rồi, thật tốt, thấy nàng rồi nỗi đau trên người cũng vơi đi phần nào."
Lúc này, ta mới nhận ra, Ôn Trạch vẫn không nhìn thấy ta. Nỗi đau buồn khổng lồ như tràn ngập trong cơ thể ta, đến mức không thể chịu đựng được nữa, trong khoảnh khắc liền phá vỡ cổ họng vốn bị kìm hãm của ta, hóa thành một ngụm m.á.u tươi, phun ra ngoài.
Ngay sau đó, cổ họng ta như được khai thông, tiếng khóc hòa lẫn tiếng kêu gào thảm thiết tuôn ra: "Ôn Trạch! Không phải mơ, ta đang ở ngay trước mặt chàng đây!"
Sau mười năm, ta lại một lần nữa cất tiếng nói. Kể từ sau khi mẫu thân qua đời, ta bị trúng độc câm, mười năm nay dù ta có cố gắng thế nào cũng không thể thốt ra một lời. Bây giờ, ta có thể nói chuyện rồi.
Nhưng người mà ta muốn chàng nghe thấy nhất, lại không cách nào nghe được.
Ôn Trạch, chàng đã hứa với ta, chỉ cần ta gọi chàng, chàng đều sẽ đáp lại. Bây giờ, ta đã gọi rồi, tại sao chàng không đáp lại ta một câu?
"Ôn Trạch! Chàng đáp lại ta một câu đi! Chàng nhìn ta xem, ta có thể nói chuyện rồi!"
Nhưng dù ta có gào thét đến khản cả cổ, Ôn Trạch trong mật thất cũng không có chút phản ứng nào. Cuối cùng, chỉ có thể để lại một câu cầu xin khàn đặc và lời hứa: "Ôn Trạch, ta nhất định sẽ cứu chàng, chàng nhất định phải đợi ta!"
Ta vừa ra khỏi nhà lao đã thấy Phương Hoài Minh đang đợi ở bên ngoài. Hắn dường như nắm chắc phần thắng: "Đã nhìn thấy bộ dạng không ra người của tên đó rồi, vậy mà không bị dọa đến mức chân tay mềm nhũn sao?"
Ta lười quan tâm hắn, đi thẳng qua người hắn. Nhưng lại bị hắn kéo mạnh vào lòng: "Nàng nói chỉ cần được gặp hắn một lần, dù làm nô làm tỳ cho ta cũng cam tâm tình nguyện, bây giờ lại muốn trở mặt sao?"
Ta nhướn mày, trong mắt toàn là vẻ khiêu khích và khinh thường, ra hiệu bằng tay: "Thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Giang Thấm Thấm, đùa giỡn với ta sẽ phải trả giá đấy." Phương Hoài Minh sa sầm mặt mày, rõ ràng là tức giận, muốn dùng vũ lực với ta.
Chỉ là, Phương Hoài Minh tiểu nhân như vậy, trước khi gặp hắn, làm sao ta có thể không đề phòng?
Ta lấy ra thư mời do Thứ sử Ký Châu đích thân viết. Hắn mời ta đóng một chiếc "thuyền Vạn Phúc" làm vật phẩm cống nạp của Ký Châu, dâng lên Bệ hạ vào dịp tiết vạn thọ.
Ngay từ ngày nhìn thấy tờ thư hòa ly của Ôn Trạch, ta đã đến phủ nha Ký Châu. Ta biết, Thứ sử Ký Châu đang lo lắng vì vật phẩm cống nạp cho tiết vạn thọ.
Vì điều tra vụ án tham ô năm xưa, hai nhà buôn lớn nhất Ký Châu là Giang gia và Ôn gia đều suy tàn trong một đêm, vì vậy mới dán cáo thị trước phủ nha, tìm kiếm những người thợ tài giỏi để chế tạo vật phẩm cống nạp mang đặc trưng của Ký Châu. Nhưng mãi vẫn chưa có ai dám nhận.
Ta đích thân đến gỡ cáo thị xuống, cũng đại diện cho Giang gia nhận làm việc này. Ta biết, lúc này người có thể cứu Ôn Trạch chỉ có Hoàng đế.
Từ khi Hoàng đế còn là Vĩnh Vương, Ôn Trạch đã làm việc cho ông ta, ở Viễn An Quận, ở Ký Châu, đã giúp ông ta giải quyết biết bao nhiêu chuyện mờ ám, tay nhuốm đầy m.á.u tanh và ô uế. Sau đó, khi tranh giành quyền lực với Thái tử, chính Ôn Trạch đã liều mạng chặn lại mấy chục thuyền binh tinh nhuệ viện trợ cho Thái tử.
Nói một câu khoác lác, Ôn Trạch có công lao phò tá lập nên triều đại mới. Có ân tình như vậy, muốn cầu xin Hoàng đế tha mạng cho Ôn Trạch, e rằng cũng không phải là không thể.
Ta cần một cơ hội diện kiến thánh thượng, việc dâng cống vật trong tiết vạn thọ chính là cơ hội tốt nhất.
"Danh sách vật phẩm cống nạp và tên của ta đã được báo cáo lên kinh rồi, nếu lúc này ngươi muốn giam giữ ta, thì phải hỏi xem Thứ sử đại nhân có đồng ý hay không?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta ra hiệu bằng tay, nghiêng đầu sang, thấy một đội quan binh do Thứ sử phái đến đang đợi ở bên ngoài. Phương Hoài Minh trừng mắt nhìn ta, cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng cũng buông tay.
Thứ sử Ký Châu hiện nay là do Hoàng đế đích thân phái từ triều đình đến thay thế vị Thứ sử trước sau khi điều tra lại vụ án năm xưa, Phương Hoài Minh không dám đắc tội.
Ta hừ lạnh một tiếng, bước ra ngoài. Đi được hai bước, đột nhiên nghĩ đến Ôn Trạch, liền dừng lại.
Không quay đầu lại, chỉ dùng giọng khàn khàn của mình, từng chữ cảnh cáo: "Phương Hoài Minh, cho dù Ôn Trạch thật sự có phạm tội gì, ngươi cũng phải xử lý theo luật, nếu chàng c.h.ế.t một cách oan khuất trong nhà lao, ta nhất định sẽ truy cứu đến cùng.”
“Năm xưa phò tá tân đế đăng cơ, cũng có một phần công lao của ta, ngươi cứ thử xem công lao phò tá lập nên triều đại mới này của ta có thể đổi lấy mạng của ngươi để chôn cùng chàng hay không!"
Ôn Trạch vốn đã bị điếc, giờ lại mù, ta cũng không thể vào mật thất này. Một cánh cửa sắt, vài song chắn, dường như đã trở thành ranh giới ngăn cách ta và Ôn Trạch. Rõ ràng chỉ cách nhau gang tấc, nhưng lại không thể vượt qua.
"Thấm Thấm." Một tiếng gọi khẽ khàng vọng ra từ trong mật thất.
Ta mừng rỡ quay người lại, áp sát vào song sắt nhỏ hẹp, vội vàng mấp máy môi, ra hiệu bằng tay: "Ta đây! Chàng nhìn thấy rồi phải không? Ôn Trạch, ta đây!"
Nhưng Ôn Trạch vẫn không hề tập trung ánh mắt, lẩm bẩm: "Thấm Thấm, ta lại mơ thấy nàng rồi, thật tốt, thấy nàng rồi nỗi đau trên người cũng vơi đi phần nào."
Lúc này, ta mới nhận ra, Ôn Trạch vẫn không nhìn thấy ta. Nỗi đau buồn khổng lồ như tràn ngập trong cơ thể ta, đến mức không thể chịu đựng được nữa, trong khoảnh khắc liền phá vỡ cổ họng vốn bị kìm hãm của ta, hóa thành một ngụm m.á.u tươi, phun ra ngoài.
Ngay sau đó, cổ họng ta như được khai thông, tiếng khóc hòa lẫn tiếng kêu gào thảm thiết tuôn ra: "Ôn Trạch! Không phải mơ, ta đang ở ngay trước mặt chàng đây!"
Sau mười năm, ta lại một lần nữa cất tiếng nói. Kể từ sau khi mẫu thân qua đời, ta bị trúng độc câm, mười năm nay dù ta có cố gắng thế nào cũng không thể thốt ra một lời. Bây giờ, ta có thể nói chuyện rồi.
Nhưng người mà ta muốn chàng nghe thấy nhất, lại không cách nào nghe được.
Ôn Trạch, chàng đã hứa với ta, chỉ cần ta gọi chàng, chàng đều sẽ đáp lại. Bây giờ, ta đã gọi rồi, tại sao chàng không đáp lại ta một câu?
"Ôn Trạch! Chàng đáp lại ta một câu đi! Chàng nhìn ta xem, ta có thể nói chuyện rồi!"
Nhưng dù ta có gào thét đến khản cả cổ, Ôn Trạch trong mật thất cũng không có chút phản ứng nào. Cuối cùng, chỉ có thể để lại một câu cầu xin khàn đặc và lời hứa: "Ôn Trạch, ta nhất định sẽ cứu chàng, chàng nhất định phải đợi ta!"
Ta vừa ra khỏi nhà lao đã thấy Phương Hoài Minh đang đợi ở bên ngoài. Hắn dường như nắm chắc phần thắng: "Đã nhìn thấy bộ dạng không ra người của tên đó rồi, vậy mà không bị dọa đến mức chân tay mềm nhũn sao?"
Ta lười quan tâm hắn, đi thẳng qua người hắn. Nhưng lại bị hắn kéo mạnh vào lòng: "Nàng nói chỉ cần được gặp hắn một lần, dù làm nô làm tỳ cho ta cũng cam tâm tình nguyện, bây giờ lại muốn trở mặt sao?"
Ta nhướn mày, trong mắt toàn là vẻ khiêu khích và khinh thường, ra hiệu bằng tay: "Thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Giang Thấm Thấm, đùa giỡn với ta sẽ phải trả giá đấy." Phương Hoài Minh sa sầm mặt mày, rõ ràng là tức giận, muốn dùng vũ lực với ta.
Chỉ là, Phương Hoài Minh tiểu nhân như vậy, trước khi gặp hắn, làm sao ta có thể không đề phòng?
Ta lấy ra thư mời do Thứ sử Ký Châu đích thân viết. Hắn mời ta đóng một chiếc "thuyền Vạn Phúc" làm vật phẩm cống nạp của Ký Châu, dâng lên Bệ hạ vào dịp tiết vạn thọ.
Ngay từ ngày nhìn thấy tờ thư hòa ly của Ôn Trạch, ta đã đến phủ nha Ký Châu. Ta biết, Thứ sử Ký Châu đang lo lắng vì vật phẩm cống nạp cho tiết vạn thọ.
Vì điều tra vụ án tham ô năm xưa, hai nhà buôn lớn nhất Ký Châu là Giang gia và Ôn gia đều suy tàn trong một đêm, vì vậy mới dán cáo thị trước phủ nha, tìm kiếm những người thợ tài giỏi để chế tạo vật phẩm cống nạp mang đặc trưng của Ký Châu. Nhưng mãi vẫn chưa có ai dám nhận.
Ta đích thân đến gỡ cáo thị xuống, cũng đại diện cho Giang gia nhận làm việc này. Ta biết, lúc này người có thể cứu Ôn Trạch chỉ có Hoàng đế.
Từ khi Hoàng đế còn là Vĩnh Vương, Ôn Trạch đã làm việc cho ông ta, ở Viễn An Quận, ở Ký Châu, đã giúp ông ta giải quyết biết bao nhiêu chuyện mờ ám, tay nhuốm đầy m.á.u tanh và ô uế. Sau đó, khi tranh giành quyền lực với Thái tử, chính Ôn Trạch đã liều mạng chặn lại mấy chục thuyền binh tinh nhuệ viện trợ cho Thái tử.
Nói một câu khoác lác, Ôn Trạch có công lao phò tá lập nên triều đại mới. Có ân tình như vậy, muốn cầu xin Hoàng đế tha mạng cho Ôn Trạch, e rằng cũng không phải là không thể.
Ta cần một cơ hội diện kiến thánh thượng, việc dâng cống vật trong tiết vạn thọ chính là cơ hội tốt nhất.
"Danh sách vật phẩm cống nạp và tên của ta đã được báo cáo lên kinh rồi, nếu lúc này ngươi muốn giam giữ ta, thì phải hỏi xem Thứ sử đại nhân có đồng ý hay không?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta ra hiệu bằng tay, nghiêng đầu sang, thấy một đội quan binh do Thứ sử phái đến đang đợi ở bên ngoài. Phương Hoài Minh trừng mắt nhìn ta, cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng cũng buông tay.
Thứ sử Ký Châu hiện nay là do Hoàng đế đích thân phái từ triều đình đến thay thế vị Thứ sử trước sau khi điều tra lại vụ án năm xưa, Phương Hoài Minh không dám đắc tội.
Ta hừ lạnh một tiếng, bước ra ngoài. Đi được hai bước, đột nhiên nghĩ đến Ôn Trạch, liền dừng lại.
Không quay đầu lại, chỉ dùng giọng khàn khàn của mình, từng chữ cảnh cáo: "Phương Hoài Minh, cho dù Ôn Trạch thật sự có phạm tội gì, ngươi cũng phải xử lý theo luật, nếu chàng c.h.ế.t một cách oan khuất trong nhà lao, ta nhất định sẽ truy cứu đến cùng.”
“Năm xưa phò tá tân đế đăng cơ, cũng có một phần công lao của ta, ngươi cứ thử xem công lao phò tá lập nên triều đại mới này của ta có thể đổi lấy mạng của ngươi để chôn cùng chàng hay không!"