Chương 57: Pet mới.
Nếu là tiểu yêu khác bị Đoạn Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm như thế thì đã sớm run bần bật mà lăn sang một bên rồi.
Chỉ có kỳ lân khờ khạo vẫn chưa cảm giác được nguy hiểm mà cứ tiếp tục gặm, kết quả là bị Đoạn Lâm xách lên rồi ném sang một bên.
Cả ngọn Núi Đầu Mèo, từ trên xuống dưới, từ mèo đến ma tu, bọn họ đối xử cực kỳ tùy ý với kỳ lân, như thể đó không phải là một con kỳ lân trân quý mà chỉ là một chú cún con phiền phức mà thôi.
Hai vị tu sĩ chính đạo đến đòi kỳ lân nhìn đến mức tâm tình phức tạp, muốn nói lại thôi.
"Rất đơn giản, chỉ cần các ngươi giúp ta tìm hiểu tin tức về bí cảnh hoang cổ thì ta liền đồng ý cho các ngươi mượn kỳ lân." Úc Yên nói.
Đoạn Lâm nhìn cậu, trong lòng đã sớm biết chuyện cậu muốn nói là điều này nhưng ánh mắt hắn vẫn lộ vẻ ấm áp.
Trên đời nàychỉ có mèo con mới mọi lúc mọi nơi nghĩ đến mình.
Cô Huyền Triệt và Thẩm Liêm Qua nghe vậy thì hơi kinh ngạc, bọn họ biết chuyện bí cảnh hoang cổ, quả nhiên chỉ có chuyện này mới uy hiếp được Đoạn Lâm.
"Thế nào? Đồng ý không?" Úc Yên nhìn chằm chằm Cô Huyền Triệt, nếu cậu nhớ không lầm thì tên khốn này đã từng phát tin tức giả nói rằng mình đã tìm được bí cảnh hoang cổ, còn tìm được thi hài Dung Ẩn và đạo lữ của ông.
Sau đó tin tồn bị bác bỏ, sửa lại thành đệ tử tông môn của mình uống say nên nói năng lộn xộn, cũng không biết thật giả thế nào.
"Ta đồng ý." Cô Huyền Triệt hùng hổ nói.
Trong lòng hắn nghĩ: 'Dù cho cậu không nhờ thì mình cũng sẽ tận lực đi tìm, vì đây chính là chuyện Đoạn Lâm để ý nhất.'
Đến lúc đó, dù cho hắn không giết được Đoạn Lâm thì cũng có thể kiếm chế đối phương.
Đối với vị "idol nam" của Tu Chân giới này, Úc Yên sao có thể không biết mấy thứ quanh co lòng vòng trong lòng hắn chứ. Nhưng mà không sao, dù cho hắn có thật sự tìm được bí cảnh hoang cổ thì cũng sẽ không bước qua cửa được.
Phụ thân Đoạn Lâm rất lợi hại, trừ khi bọn họ tưự mình đi ra chứ không thì người ngoài đừng hòng đi vào.
"Nói vậy là đủ rồi, các ngươi đi đi." Úc Yên cao ngạo nói.
Cô Huyền Triệt đã nghe được câu trả lời mình muốn, dù không quá vừa lòng nhưng hiện tại chỉ có thể như vậy. Hắn chắp tay nói: "Hai vị, xin cáo từ."
Hắn lại thấy Thẩm Liêm Qua hồn vía trên mây, ánh mắt luôn dán vào con mèo trắng kia, phảng phất như nơi đó có gì hấp dẫn hắn vậy.
"Thẩm đạo hữu?" Ngay cả tiếng của Cô Huyền Triệt cũng không thể đánh thức hắn.
Bỗng nhiên Thẩm Liêm Qua thấy da đầu tê rần, một nguồn sức mạnh đánh tới, tỉnh táo lại thì nhận ra là Đoạn Lâm ra tay.
"Không tiễn."
Hắn vừa dứt lời, hai người họ đã bị đưa khỏi núi, trước mặt nào còn cánh cổng hình nấm nữa.
Cô Huyền Triệt lạnh nhạt nói: "Ma tu này đúng là lạnh lùng thật."
"Ừm..." Thẩm Liêm Qua đáp lại một tiếng, trong lòng hắn biết rõ tại sao ma tu kia đột nhiên gây khó dễ, chẳng qua là vì hắn không muốn có người nhìn trộm cục cưng của hắn mà thôi.
Nói vậy thì việc con mèo kia ở dạng mèo quanh năm cũng là mưu kế của ma tu đó, hắn không muốn kẻ nào nhìn thấy hình người của mèo trắng hết.
Hắn nhìn sang Cô Huyền Triệt cái gì cũng không biết, có chút hâm mộ nhưng cũng tiếc thay đối phương.
Nếu được thì Thẩm Liêm Qua cũng tình nguyện không thấy hình người của mèo trắng ở nơi vô chủ.
Hai người họ vừa đi thì nhóm tiểu yêu đã sôi nổi mang lễ vật vào, dù cho vừa rồi Meo Đại Vương có mắng khó nghe cỡ nào thì khi đưa lễ vật đến, cậu cũng nếm được đồ ngon!
Đại khái là vì người làm chuyện lớn thường không câu nệ tiểu tiết.
A Tình: Rõ ràng là do ngươi thèm ăn!
Vẫn là biến về hình người dễ ăn hơn. Úc Yên hai tay cầm đồ ăn mà cùng Đoạn Lâm chậm rãi đi quanh đỉnh núi: "Đoạn Lâm, chúng ta đi tuần sơn đi."
Đoạn Lâm lại duỗi tay ôm cậu vào ngực, mạnh mẽ ôm lấy cậu: "Mèo con của ta ngày càng có phong phạm đại vương."
Nghe thấy lời khen, Úc Yên cười rộ lên, miệng sắp đến tận mang tai: "Thiệt hả thiệt hả? Ngươi thấy ta rất ra dáng đại vương sao? So với Yêu Vương Vạn Yêu Cốc thì thế nào?"
Nhắc tới phong phạm đại vương, cậu liền nhớ tới Ngao Ngộ ở Vạn Yêu Cốc, hắn là đại vương có phong phạm nhất cậu từng gặp.
"Cần gì phải so sánh với hắn?" Đoạn Lâm buồn cười mà hôn môi mèo con, ánh mắt cưng chiều: "Ngươi chính là ngươi, dù là cái gì cũng nhỏ bé so với ngươi, trong lòng ta hắn cũng không bằng ngươi."
Úc Yên: Ngươi đúng là nói nhiều thật!
Mấy ngày nay, Úc Yên đã nghe nhóm tiểu yêu khen nịnh cậu rất nhiều, nhưng vạn lời khen cũng không bằng một câu thừa nhận của Đoạn Lâm.
Cậu cực kỳ vui vẻ mà ôm lấy hắn, đôi tay dính đầy đồ ăn liền làm dơ quần áo hắn.
Nhưng Úc Yên biết Đoạn Lâm sẽ không bắt bẻ, người làm chuyện lớn sẽ không câu nệ tiểu tiết!
"Hôm nay muốn đi tuần đỉnh núi nào?" Đoạn Lâm hỏi, trước đó bảo là mua hai đỉnh núi nhưng thật ra trong đó còn bao gồm các đỉnh núi nhỏ khác nữa.
Mấy đỉnh núi nhỏ đó có thể để làm linh điền (ruộng linh thảo), các loại linh dược linh cốc này nọ đã được một vài tiểu yêu có thể hóa hình chăm nom.
"Nào cũng được." Mỗi khi không có việc gì làm là Úc Yên lại đi ngắm giang sơn mình chiếm được, lâu lâu còn bay sang tông môn cách cách ngó xem.
Nhìn đỉnh núi người ta phân chia rõ ràng, tự tại vui vẻ, cai quản gọn gàng ngăn nắp thì cậu liền lấy bút viết ra học tập để sau này áp dụng với núi của mình.
Bị cậu nhìn trộm chính là Thiên Cơ Các và Thanh Đan tông, vốn dĩ cậu không có cơ hội nhìn trộm nhưng họ không chịu nổi sự ngang ngược của cậu nên đành chịu, ai dám cản cậu chứ.
Cho nên Úc Yên tự do qua lại giữa hai tông môn, lâu lâu còn lụm vài món ở linh điền bọn họ về, nhưng không ai nói gì cậu cả.
Bởi vì thằng nhóc này rất hiểu đạo lý, lụm đi sẽ để lại chút linh thạch.
À, đôi lúc là vài xiên nấm hương nướng nữa.
Thường xuyên qua lại, vậy chẳng phải là rất quen thuộc sao?
Hạo Trinh nghe nói Đoạn Tiểu Miêu lâu lâu sẽ đến đỉnh núi nhà mình thăm thú thì liền muốn bóp nát cậu.
Nhưng lần này lại không khéo, người tới không chỉ có Đoạn Tiểu Miêu mà còn có Đoạn Lâm. Hắn liền cảm thấy buồn bực, vị Ma Tôn đại năng này không cần bế quan tu luyện sao?
Phải nói là mọi phút mọi giây đều ở cạnh Đoạn Tiểu Miêu, chẳng lẽ hắn sợ Đoạn Tiểu Miêu bị bắt đi sao?
Thiếu các chủ mời Đoạn Lâm đến thác nước bên cạnh đánh ván cờ và hắn đồng ý. Bời vì mèo con đang chơi đùa cạnh bờ suối, hẳn là trong một thoáng sẽ không đi đâu cả.
"Các ngươi chuẩn bị đi đâu vậy." Thiếu các chủ khó hiểu, Đoạn Lâm chắc là sẽ không tới đây chỉ để chơi mèo đâu nhỉ?
Đoạn Lâm nói ra một từ: "Đi tuần sơn."
"..." Thiếu các chủ nhìn Đoạn Tiểu Miêu chơi ở bờ suối đến mức quên trời quên đất.
Úc Yên cảm thấy đây gọi là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, làm lụng mệt mỏi thì chơi một xíu chẳng phải rất bình thường sao?
Cậu tìm niềm vui bằng cách thả lòng toàn thân rồi nằm trên dòng nước chảy xiết, để dòng nước đưa mình xuống hạ nguồn. Tới nơi có nước êm thì lại bò dậy, chạy đến đầu nguồn chơi tiếp.
Nói thẳng ra chính là phiêu lưu!
"Nó chơi thật vui vẻ."
"Ừm."
Hai người căn bản không có tâm chơi cờ, chỉ tùy tay đi mấy bước vì ánh mắt họ luôn bị con mèo nhàn nhã kia thu hút.
Thiếu các chủ vẫn giữ ý tưởng kia: Nếu có thể ôm bé mèo này về nuôi thì tốt biết mấy.
Kế hoạch nuôi mèo của hắn lại lần nữa ngo nghoe rục rịch.
Công việc hôm nay của Úc Yên: Đi tuần hai đỉnh núi nhỏ.
Mức độ vận động hôm nay: Mệt đến mức xương cốt muốn nhão ra.
Meo Đại Vương nằm dang tay dang chân mà ngủ mất vài canh giờ, vừa tỉnh lại đã nghe thấy tin tức tốt, tin tức vô cùng tốt.
Cuối cùng cũng có lông xù cầm lệnh bài Meo Meo đến xin giúp đỡ, ông trời không phụ lòng người mà, mọi chờ đợi đều đáng giá.
"Mời vào." Úc Yên ngồi ở Nghị Sự Đường, hai bên đều là những tiểu yêu đắc lực.
Cậu thích nhất là gấu trúc, chồn tuyết, còn có nhím và khỉ lông vàng nữa.
Khỉ lông vàng tay chân nhanh nhảu tiến lên rót cho đại vương một ly rượu trái cây.
Úc Yên: "Ta không cần rượu trái cây, ta muốn rượu linh cốc." Rượu trái cây không có chút mùi rượu nào cả, vốn dĩ chỉ là nước trái cây thôi.
Khỉ lông vàng sợ hãi: "Đại đại vương không cho ngài uống, tiểu nhân không dám rót."
Buồn cười, đã là đại vương rồi mà vẫn không có tự do.
Úc Yên: "Vậy thì thôi."
Mang lệnh bài Meo Meo tới nhờ giúp đỡ là một con cò yêu, phu quân nàng bị thương nên vội vã đến nhờ cứu giúp.
Pháp lực nàng nhỏ yếu, lại không có năng lực. Nghe nói Núi Đầu Mèo có vị Meo Đại Vương nguyện ý hỗ trợ nên nàng đến khẩn cầu thử xem.
Mèo và chim trời sinh là thiên địch của nhau, phu nhân cò trắng thấy Meo Đại Vương uy vũ thì có chút thấp thỏm sợ hãi.
"Phu nhân không cần sợ, yêu cầu của ngươi là gì?" Úc Yên cũng biết loài chim sợ mình nên liền lắc mình biến thành hình người.
Phu nhân cò trắng cũng biến thành hình người, là một cô gái thanh tú điềm đạm. Nàng lập tức khom người giải bày mục đích đến đây rồi nói: "Mong Meo Đại Vương trợ giúp, sau này vợ chồng chúng tôi chắc chắc sẽ dốc hết sức để báo đáp."
"Không cần nhiều lời, đi nhanh nào." Úc Yên lấy tàu bay ra rồi điều binh điều tướng vào. Đúng rồi, trước khi đi còn phải nói với Đoạn Lâm một tiếng nữa.
Chỉ là một ít chuyện linh tinh thôi, Đoạn Lâm cũng không hỏi nhiều.
Úc Yên vừa mới bước vào khu vực phu nhân cò trắng chỉ thì đã thấy một con cò đực đổ máu đang tránh trên ngọn cây, dưới gốc cây là một con yêu thú, xem ra hắn bị con yêu thú này tập kích.
Ở Tu Chân giới có rất nhiều yêu thú có thực lực cường đại, có vài con thậm chí còn có thể làm tu kĩ Kim Đan, Nguyên Anh bị thương nặng.
Con trước mắt cậu chắc là yêu thú hệ hỏa, sức mạnh không thấp, chẳng trách lại có thể khiến cò trắng chật vật như vậy.
Trước tiên Úc Yên lấy một món đồ ăn ra rồi ném đi thật xa, thế giới yêu thú thật ra rất nhỏ, bọn họ chẳng qua là vì đói bụng nên phải đi săn mà thôi.
Yêu thú hệ hỏa kia quả nhiên đã chạy theo đồ ăn, Úc Yên đưa cò trắng xuống, phát hiện hai cánh của hắn đều bị thương, cũng không biết làm sao bay lên được đây.
Úc Yên cho hắn ăn đan dược rồi bôi thuốc trị thương cho hắn. Không bao lâu sau, thương thế của hắn đã chuyển biến tốt đẹp.
Cò trắng ban nãy còn không cử động nổi bây giờ đã có thể từ từ đứng lên.
Hắn và phu nhân đứng cùng một chỗ, cùng nhau khom người cảm tạ Úc Yên.
"Hai người là tán yêu sao? Có muốn gia nhập tông môn của ta không?" Úc Yên dụ dỗ: "Nếu không muốn ngồi mãi ở tông môn thì lấy cái danh thôi là được, tông môn của ta cũng không hạn chế tự do, giao du bên ngoài hay ở tông môn đều được hết."
Vợ chồng cò trắng vốn dĩ muốn báo đáp cậu nên đương nhiên là đồng ý gia nhập.
"Đều nghe theo Meo Đại Vương."
Cò trắng đực ôn hòa hiền hậu đề nghị: "Yêu thú hệ hỏa vừa rồi đã cắn nuốt không ít tiểu yêu xung quanh. Tôi thấy tư chất không tồi, có xu thế ngày càng lớn mạnh, hay là đại vương lấy về làm thú cưỡi đi?"
Úc Yên đồng ý cái một: "Đúng đó! Đúng lúc bổn vương đang cần một con thú cưỡi." Ngồi mãi trên đầu tuần lộc cũng không phải ý hay.
Còn về kỳ lân, Úc Yên sao dám lấy kỳ lân làm thú cưỡi chứ?
Úc Yên mang theo một dàn binh lính đi vây bắt yêu thú hệ hỏa kia.
Nhưng trên thực tế chỉ có mình cậu đánh, có kiếm của cậu nữa, còn tiểu yêu đi theo thì đảm đương công việc cổ động viên, bọn họ có giá trị vũ lực nào chứ?
Có thể đào giúp cái hố đã là không tồi rồi.
Nhưng đôi vợ chồng cò trắng còn có chút sức mạnh nên có thể góp ít sức.
Úc Yên dùng pháp bảo cậu thích nhất – Khốn Tiên Tác mà bọc yêu thú hệ hỏa kín mít, nó nằm trên đất khó chịu phun lửa định thiêu cháy Khốn Tiên Tác.
Tiếc rằng Khốn Tiên Tác nước lửa không xi nhê, dù nó có kêu đến rát cổ họng cũng không ai đến cứu.
Úc Yên vô cùng vui vẻ mà nắm đầu yêu thú hệ hỏa về tông môn, đến khoe trước mặt Đoạn Lâm. Cậu còn nhờ hắn tạo một cái vòng cổ để cho yêu thú hệ hỏa này nghe lời.
"Muốn cho nó nghe lời rất đơn giản, mèo con kết với nó cái huyết khế là được." Đoạn Lâm biết mèo con không hiểu gì nên liền giải thích cho cậu hiểu cách kết huyết khế, hắn còn dặn dò thêm: "Nhưng không phải thấy yêu thú nào cũng làm vậy, nếu lập quá nhiều khế ước thì sẽ bị phản phệ."
Úc Yên: "Không thể giải trừ huyết khế sao?"
Đoạn Lâm: "Thật ra là có thể, nhưng nếu giải trừ thì yêu thú kia sẽ mất mạng."
Úc Yên bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại thổn thức. Quả nhiên đại ma đầu sẽ quan tâm đến lông xù hơn một chút, hắn vậy là lại quan tâm đến sống chết của chúng.
Con người không có đãi ngộ này đâu.
"Được, ta nhất định sẽ cẩn thận lựa chọn." Úc Yên nói, cậu rất thích con này, dù sao cũng là con yêu thú đầu tiên cậu tự mình bắt được.
Úc Yên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: Không biết nếu không kết huyết khế thì có cách nào khác khiến nó ngoan ngoãn nghe lời không nhỉ?
Ví dụ như bồi đắp tình cảm chẳng hạn?
Đoạn Lâm nhìn xem yêu thú mà mèo con mang về, cũng không phản đối: "Tư chất không tồi, nuôi lớn thì có thể để trông nhà."
Úc Yên: "..."
Yêu thú hệ hỏa: "..."
Tiểu kỳ lân nuôi lớn cũng để trông nhà! Sau này tông môn bọn họ liền có ông hầm ông hừ* rồi!
*Ông hầm ông hừ (ông Hanh ông Cáp): là hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm.
Yêu thú hệ hỏa bị cậu mang về lúc đầu giống như quả ~ bom ~ nhỏ, gặp ai cũng cắn.
Nhưng mà bị Úc Yên la mấy lần, bị sờ soạng mấy cái thì chỉ còn lại ánh mắt hung ác chứ không để lộ răng nanh nữa.
"Ngươi cứ ngoan ngoãn theo ta đi mà. Lưu lạc ngoài đường có gì tốt chứ? Chẳng phải được ta bao ăn bao ở tốt hơn nhiều sao?" Úc Yên cảm thấy không kết huyết khế thì cậu cũng có thể thu phục được quả bom nhỏ này.
Vào lúc Úc Yên sắp thành công hòa hợp với nó thì xảy ra chuyện.
Dường như tiểu kỳ lân phát hiện Meo Đại Vương có người mới nên lén lút theo đến đây, tên nhóc này rất ngông cuồng mà kêu mấy tiếng với yêu thú hệ hỏa.
Yêu thú có lẽ cố kỵ huyết mạch của kỳ lân nên không dám làm gì nó.
Nhưng tiểu kỳ lân rất đê tiện, rõ ràng nó đã ăn no rồi nhưng lại muốn cướp đồ ăn của yêu thú hệ hỏa.
Úc Yên liếc mắt nhìn yêu thú hệ hỏa đang phẫn nộ một cái, cũng đê tiện cởi bỏ dây xích của nó rồi lén leo lên cây.
"Đánh nhau đi, đánh nhau đi."
Đoạn Lâm đang nhập định bỗng nghe thấy đỉnh núi nào đó truyền đến tiếng đánh nhau kinh thiên động địa.
Cầu lửa và sấm chớp bao trùm cả một mảnh trời, còn có cả tiếng sấm và tiếng nhà cửa sụp đổ.
Không chỉ hắn mà các tông môn xung quanh cũng nghe thấy.
Mọi người bay ra thì thấy hình như Núi Đầu Mèo có người đang đánh nhau, mây đen giăng đầy khắp không trung.
Chắc là có người làm ầm ĩ trên Núi Đầu Mèo, nhưng mọi người cũng không lo lắng vì trên Núi Đầu Mèo có Đoạn Lâm, hẳn là hắn sẽ ra tay ngăn chặn mọi chuyện.
Giờ khắc này, con mèo trắng đang ôm chặt lấy ngọn cây rất hối hận, hu hu hu, bay mất một nửa cái tông môn rồi.
Hồi nãy cậu cùng lắm là muốn nhìn hai bé cún đánh nhau mà thôi.
Cái giá phải trả này cũng quá nặng rồi.
Đoạn Lâm cho rằng có người tập kích tông môn nên vội vàng chạy tới. Lúc tới hắn mới phát hiện thì ra là kỳ lân và yêu thú hệ hỏa đang đánh nhau.
Hắn lập tức ra tay ngăn trò khôi hài này lại, nhốt cả hai con vật quậy quá kia vào.
"Mèo con, sợ sao?" Đoạn Lâm thấy mèo con run bần bật trên ngọn cây thì vô cùng đau lòng: "Đều tại bọn nó không nghe lời, ta đã nhốt lại hết rồi."
Nói rồi hắn đưa mèo con xuống đất, ôm vào ngực nhẹ nhàng vỗ về.
Xem ra trong mắt Đoạn Lâm, vừa rồi là do hai con cún tính tình nóng nảy kia đột nhiên lao vào đánh nhau khiến mèo con sợ hãi.
"Hu hu." Úc Yên dựa vào lồng ngực sen hốt phân, đánh chết cậu cũng không nói đây là hậu quả do mình tạo ra.
Tông môn của cậuu, vừa mới xây dựng được 7 8 phần, tim cậu đau quá.
"Đừng buồn, bản tôn sẽ phạt bọn nó." Đoạn Lâm sờ đầu mèo con, thật ra hắn không quan tâm đến tổn thất lắm: "Ngươi không sao là tốt rồi, đồ đạc bị hư gì thì còn có thể sửa lại."
"Ừm." Úc Yên rầm rì.
-o0o-
Aly: Hm... Hmm... Hmmm... Hạo Trinh là ai ấy nhỉ? 🤡
Chỉ có kỳ lân khờ khạo vẫn chưa cảm giác được nguy hiểm mà cứ tiếp tục gặm, kết quả là bị Đoạn Lâm xách lên rồi ném sang một bên.
Cả ngọn Núi Đầu Mèo, từ trên xuống dưới, từ mèo đến ma tu, bọn họ đối xử cực kỳ tùy ý với kỳ lân, như thể đó không phải là một con kỳ lân trân quý mà chỉ là một chú cún con phiền phức mà thôi.
Hai vị tu sĩ chính đạo đến đòi kỳ lân nhìn đến mức tâm tình phức tạp, muốn nói lại thôi.
"Rất đơn giản, chỉ cần các ngươi giúp ta tìm hiểu tin tức về bí cảnh hoang cổ thì ta liền đồng ý cho các ngươi mượn kỳ lân." Úc Yên nói.
Đoạn Lâm nhìn cậu, trong lòng đã sớm biết chuyện cậu muốn nói là điều này nhưng ánh mắt hắn vẫn lộ vẻ ấm áp.
Trên đời nàychỉ có mèo con mới mọi lúc mọi nơi nghĩ đến mình.
Cô Huyền Triệt và Thẩm Liêm Qua nghe vậy thì hơi kinh ngạc, bọn họ biết chuyện bí cảnh hoang cổ, quả nhiên chỉ có chuyện này mới uy hiếp được Đoạn Lâm.
"Thế nào? Đồng ý không?" Úc Yên nhìn chằm chằm Cô Huyền Triệt, nếu cậu nhớ không lầm thì tên khốn này đã từng phát tin tức giả nói rằng mình đã tìm được bí cảnh hoang cổ, còn tìm được thi hài Dung Ẩn và đạo lữ của ông.
Sau đó tin tồn bị bác bỏ, sửa lại thành đệ tử tông môn của mình uống say nên nói năng lộn xộn, cũng không biết thật giả thế nào.
"Ta đồng ý." Cô Huyền Triệt hùng hổ nói.
Trong lòng hắn nghĩ: 'Dù cho cậu không nhờ thì mình cũng sẽ tận lực đi tìm, vì đây chính là chuyện Đoạn Lâm để ý nhất.'
Đến lúc đó, dù cho hắn không giết được Đoạn Lâm thì cũng có thể kiếm chế đối phương.
Đối với vị "idol nam" của Tu Chân giới này, Úc Yên sao có thể không biết mấy thứ quanh co lòng vòng trong lòng hắn chứ. Nhưng mà không sao, dù cho hắn có thật sự tìm được bí cảnh hoang cổ thì cũng sẽ không bước qua cửa được.
Phụ thân Đoạn Lâm rất lợi hại, trừ khi bọn họ tưự mình đi ra chứ không thì người ngoài đừng hòng đi vào.
"Nói vậy là đủ rồi, các ngươi đi đi." Úc Yên cao ngạo nói.
Cô Huyền Triệt đã nghe được câu trả lời mình muốn, dù không quá vừa lòng nhưng hiện tại chỉ có thể như vậy. Hắn chắp tay nói: "Hai vị, xin cáo từ."
Hắn lại thấy Thẩm Liêm Qua hồn vía trên mây, ánh mắt luôn dán vào con mèo trắng kia, phảng phất như nơi đó có gì hấp dẫn hắn vậy.
"Thẩm đạo hữu?" Ngay cả tiếng của Cô Huyền Triệt cũng không thể đánh thức hắn.
Bỗng nhiên Thẩm Liêm Qua thấy da đầu tê rần, một nguồn sức mạnh đánh tới, tỉnh táo lại thì nhận ra là Đoạn Lâm ra tay.
"Không tiễn."
Hắn vừa dứt lời, hai người họ đã bị đưa khỏi núi, trước mặt nào còn cánh cổng hình nấm nữa.
Cô Huyền Triệt lạnh nhạt nói: "Ma tu này đúng là lạnh lùng thật."
"Ừm..." Thẩm Liêm Qua đáp lại một tiếng, trong lòng hắn biết rõ tại sao ma tu kia đột nhiên gây khó dễ, chẳng qua là vì hắn không muốn có người nhìn trộm cục cưng của hắn mà thôi.
Nói vậy thì việc con mèo kia ở dạng mèo quanh năm cũng là mưu kế của ma tu đó, hắn không muốn kẻ nào nhìn thấy hình người của mèo trắng hết.
Hắn nhìn sang Cô Huyền Triệt cái gì cũng không biết, có chút hâm mộ nhưng cũng tiếc thay đối phương.
Nếu được thì Thẩm Liêm Qua cũng tình nguyện không thấy hình người của mèo trắng ở nơi vô chủ.
Hai người họ vừa đi thì nhóm tiểu yêu đã sôi nổi mang lễ vật vào, dù cho vừa rồi Meo Đại Vương có mắng khó nghe cỡ nào thì khi đưa lễ vật đến, cậu cũng nếm được đồ ngon!
Đại khái là vì người làm chuyện lớn thường không câu nệ tiểu tiết.
A Tình: Rõ ràng là do ngươi thèm ăn!
Vẫn là biến về hình người dễ ăn hơn. Úc Yên hai tay cầm đồ ăn mà cùng Đoạn Lâm chậm rãi đi quanh đỉnh núi: "Đoạn Lâm, chúng ta đi tuần sơn đi."
Đoạn Lâm lại duỗi tay ôm cậu vào ngực, mạnh mẽ ôm lấy cậu: "Mèo con của ta ngày càng có phong phạm đại vương."
Nghe thấy lời khen, Úc Yên cười rộ lên, miệng sắp đến tận mang tai: "Thiệt hả thiệt hả? Ngươi thấy ta rất ra dáng đại vương sao? So với Yêu Vương Vạn Yêu Cốc thì thế nào?"
Nhắc tới phong phạm đại vương, cậu liền nhớ tới Ngao Ngộ ở Vạn Yêu Cốc, hắn là đại vương có phong phạm nhất cậu từng gặp.
"Cần gì phải so sánh với hắn?" Đoạn Lâm buồn cười mà hôn môi mèo con, ánh mắt cưng chiều: "Ngươi chính là ngươi, dù là cái gì cũng nhỏ bé so với ngươi, trong lòng ta hắn cũng không bằng ngươi."
Úc Yên: Ngươi đúng là nói nhiều thật!
Mấy ngày nay, Úc Yên đã nghe nhóm tiểu yêu khen nịnh cậu rất nhiều, nhưng vạn lời khen cũng không bằng một câu thừa nhận của Đoạn Lâm.
Cậu cực kỳ vui vẻ mà ôm lấy hắn, đôi tay dính đầy đồ ăn liền làm dơ quần áo hắn.
Nhưng Úc Yên biết Đoạn Lâm sẽ không bắt bẻ, người làm chuyện lớn sẽ không câu nệ tiểu tiết!
"Hôm nay muốn đi tuần đỉnh núi nào?" Đoạn Lâm hỏi, trước đó bảo là mua hai đỉnh núi nhưng thật ra trong đó còn bao gồm các đỉnh núi nhỏ khác nữa.
Mấy đỉnh núi nhỏ đó có thể để làm linh điền (ruộng linh thảo), các loại linh dược linh cốc này nọ đã được một vài tiểu yêu có thể hóa hình chăm nom.
"Nào cũng được." Mỗi khi không có việc gì làm là Úc Yên lại đi ngắm giang sơn mình chiếm được, lâu lâu còn bay sang tông môn cách cách ngó xem.
Nhìn đỉnh núi người ta phân chia rõ ràng, tự tại vui vẻ, cai quản gọn gàng ngăn nắp thì cậu liền lấy bút viết ra học tập để sau này áp dụng với núi của mình.
Bị cậu nhìn trộm chính là Thiên Cơ Các và Thanh Đan tông, vốn dĩ cậu không có cơ hội nhìn trộm nhưng họ không chịu nổi sự ngang ngược của cậu nên đành chịu, ai dám cản cậu chứ.
Cho nên Úc Yên tự do qua lại giữa hai tông môn, lâu lâu còn lụm vài món ở linh điền bọn họ về, nhưng không ai nói gì cậu cả.
Bởi vì thằng nhóc này rất hiểu đạo lý, lụm đi sẽ để lại chút linh thạch.
À, đôi lúc là vài xiên nấm hương nướng nữa.
Thường xuyên qua lại, vậy chẳng phải là rất quen thuộc sao?
Hạo Trinh nghe nói Đoạn Tiểu Miêu lâu lâu sẽ đến đỉnh núi nhà mình thăm thú thì liền muốn bóp nát cậu.
Nhưng lần này lại không khéo, người tới không chỉ có Đoạn Tiểu Miêu mà còn có Đoạn Lâm. Hắn liền cảm thấy buồn bực, vị Ma Tôn đại năng này không cần bế quan tu luyện sao?
Phải nói là mọi phút mọi giây đều ở cạnh Đoạn Tiểu Miêu, chẳng lẽ hắn sợ Đoạn Tiểu Miêu bị bắt đi sao?
Thiếu các chủ mời Đoạn Lâm đến thác nước bên cạnh đánh ván cờ và hắn đồng ý. Bời vì mèo con đang chơi đùa cạnh bờ suối, hẳn là trong một thoáng sẽ không đi đâu cả.
"Các ngươi chuẩn bị đi đâu vậy." Thiếu các chủ khó hiểu, Đoạn Lâm chắc là sẽ không tới đây chỉ để chơi mèo đâu nhỉ?
Đoạn Lâm nói ra một từ: "Đi tuần sơn."
"..." Thiếu các chủ nhìn Đoạn Tiểu Miêu chơi ở bờ suối đến mức quên trời quên đất.
Úc Yên cảm thấy đây gọi là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, làm lụng mệt mỏi thì chơi một xíu chẳng phải rất bình thường sao?
Cậu tìm niềm vui bằng cách thả lòng toàn thân rồi nằm trên dòng nước chảy xiết, để dòng nước đưa mình xuống hạ nguồn. Tới nơi có nước êm thì lại bò dậy, chạy đến đầu nguồn chơi tiếp.
Nói thẳng ra chính là phiêu lưu!
"Nó chơi thật vui vẻ."
"Ừm."
Hai người căn bản không có tâm chơi cờ, chỉ tùy tay đi mấy bước vì ánh mắt họ luôn bị con mèo nhàn nhã kia thu hút.
Thiếu các chủ vẫn giữ ý tưởng kia: Nếu có thể ôm bé mèo này về nuôi thì tốt biết mấy.
Kế hoạch nuôi mèo của hắn lại lần nữa ngo nghoe rục rịch.
Công việc hôm nay của Úc Yên: Đi tuần hai đỉnh núi nhỏ.
Mức độ vận động hôm nay: Mệt đến mức xương cốt muốn nhão ra.
Meo Đại Vương nằm dang tay dang chân mà ngủ mất vài canh giờ, vừa tỉnh lại đã nghe thấy tin tức tốt, tin tức vô cùng tốt.
Cuối cùng cũng có lông xù cầm lệnh bài Meo Meo đến xin giúp đỡ, ông trời không phụ lòng người mà, mọi chờ đợi đều đáng giá.
"Mời vào." Úc Yên ngồi ở Nghị Sự Đường, hai bên đều là những tiểu yêu đắc lực.
Cậu thích nhất là gấu trúc, chồn tuyết, còn có nhím và khỉ lông vàng nữa.
Khỉ lông vàng tay chân nhanh nhảu tiến lên rót cho đại vương một ly rượu trái cây.
Úc Yên: "Ta không cần rượu trái cây, ta muốn rượu linh cốc." Rượu trái cây không có chút mùi rượu nào cả, vốn dĩ chỉ là nước trái cây thôi.
Khỉ lông vàng sợ hãi: "Đại đại vương không cho ngài uống, tiểu nhân không dám rót."
Buồn cười, đã là đại vương rồi mà vẫn không có tự do.
Úc Yên: "Vậy thì thôi."
Mang lệnh bài Meo Meo tới nhờ giúp đỡ là một con cò yêu, phu quân nàng bị thương nên vội vã đến nhờ cứu giúp.
Pháp lực nàng nhỏ yếu, lại không có năng lực. Nghe nói Núi Đầu Mèo có vị Meo Đại Vương nguyện ý hỗ trợ nên nàng đến khẩn cầu thử xem.
Mèo và chim trời sinh là thiên địch của nhau, phu nhân cò trắng thấy Meo Đại Vương uy vũ thì có chút thấp thỏm sợ hãi.
"Phu nhân không cần sợ, yêu cầu của ngươi là gì?" Úc Yên cũng biết loài chim sợ mình nên liền lắc mình biến thành hình người.
Phu nhân cò trắng cũng biến thành hình người, là một cô gái thanh tú điềm đạm. Nàng lập tức khom người giải bày mục đích đến đây rồi nói: "Mong Meo Đại Vương trợ giúp, sau này vợ chồng chúng tôi chắc chắc sẽ dốc hết sức để báo đáp."
"Không cần nhiều lời, đi nhanh nào." Úc Yên lấy tàu bay ra rồi điều binh điều tướng vào. Đúng rồi, trước khi đi còn phải nói với Đoạn Lâm một tiếng nữa.
Chỉ là một ít chuyện linh tinh thôi, Đoạn Lâm cũng không hỏi nhiều.
Úc Yên vừa mới bước vào khu vực phu nhân cò trắng chỉ thì đã thấy một con cò đực đổ máu đang tránh trên ngọn cây, dưới gốc cây là một con yêu thú, xem ra hắn bị con yêu thú này tập kích.
Ở Tu Chân giới có rất nhiều yêu thú có thực lực cường đại, có vài con thậm chí còn có thể làm tu kĩ Kim Đan, Nguyên Anh bị thương nặng.
Con trước mắt cậu chắc là yêu thú hệ hỏa, sức mạnh không thấp, chẳng trách lại có thể khiến cò trắng chật vật như vậy.
Trước tiên Úc Yên lấy một món đồ ăn ra rồi ném đi thật xa, thế giới yêu thú thật ra rất nhỏ, bọn họ chẳng qua là vì đói bụng nên phải đi săn mà thôi.
Yêu thú hệ hỏa kia quả nhiên đã chạy theo đồ ăn, Úc Yên đưa cò trắng xuống, phát hiện hai cánh của hắn đều bị thương, cũng không biết làm sao bay lên được đây.
Úc Yên cho hắn ăn đan dược rồi bôi thuốc trị thương cho hắn. Không bao lâu sau, thương thế của hắn đã chuyển biến tốt đẹp.
Cò trắng ban nãy còn không cử động nổi bây giờ đã có thể từ từ đứng lên.
Hắn và phu nhân đứng cùng một chỗ, cùng nhau khom người cảm tạ Úc Yên.
"Hai người là tán yêu sao? Có muốn gia nhập tông môn của ta không?" Úc Yên dụ dỗ: "Nếu không muốn ngồi mãi ở tông môn thì lấy cái danh thôi là được, tông môn của ta cũng không hạn chế tự do, giao du bên ngoài hay ở tông môn đều được hết."
Vợ chồng cò trắng vốn dĩ muốn báo đáp cậu nên đương nhiên là đồng ý gia nhập.
"Đều nghe theo Meo Đại Vương."
Cò trắng đực ôn hòa hiền hậu đề nghị: "Yêu thú hệ hỏa vừa rồi đã cắn nuốt không ít tiểu yêu xung quanh. Tôi thấy tư chất không tồi, có xu thế ngày càng lớn mạnh, hay là đại vương lấy về làm thú cưỡi đi?"
Úc Yên đồng ý cái một: "Đúng đó! Đúng lúc bổn vương đang cần một con thú cưỡi." Ngồi mãi trên đầu tuần lộc cũng không phải ý hay.
Còn về kỳ lân, Úc Yên sao dám lấy kỳ lân làm thú cưỡi chứ?
Úc Yên mang theo một dàn binh lính đi vây bắt yêu thú hệ hỏa kia.
Nhưng trên thực tế chỉ có mình cậu đánh, có kiếm của cậu nữa, còn tiểu yêu đi theo thì đảm đương công việc cổ động viên, bọn họ có giá trị vũ lực nào chứ?
Có thể đào giúp cái hố đã là không tồi rồi.
Nhưng đôi vợ chồng cò trắng còn có chút sức mạnh nên có thể góp ít sức.
Úc Yên dùng pháp bảo cậu thích nhất – Khốn Tiên Tác mà bọc yêu thú hệ hỏa kín mít, nó nằm trên đất khó chịu phun lửa định thiêu cháy Khốn Tiên Tác.
Tiếc rằng Khốn Tiên Tác nước lửa không xi nhê, dù nó có kêu đến rát cổ họng cũng không ai đến cứu.
Úc Yên vô cùng vui vẻ mà nắm đầu yêu thú hệ hỏa về tông môn, đến khoe trước mặt Đoạn Lâm. Cậu còn nhờ hắn tạo một cái vòng cổ để cho yêu thú hệ hỏa này nghe lời.
"Muốn cho nó nghe lời rất đơn giản, mèo con kết với nó cái huyết khế là được." Đoạn Lâm biết mèo con không hiểu gì nên liền giải thích cho cậu hiểu cách kết huyết khế, hắn còn dặn dò thêm: "Nhưng không phải thấy yêu thú nào cũng làm vậy, nếu lập quá nhiều khế ước thì sẽ bị phản phệ."
Úc Yên: "Không thể giải trừ huyết khế sao?"
Đoạn Lâm: "Thật ra là có thể, nhưng nếu giải trừ thì yêu thú kia sẽ mất mạng."
Úc Yên bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại thổn thức. Quả nhiên đại ma đầu sẽ quan tâm đến lông xù hơn một chút, hắn vậy là lại quan tâm đến sống chết của chúng.
Con người không có đãi ngộ này đâu.
"Được, ta nhất định sẽ cẩn thận lựa chọn." Úc Yên nói, cậu rất thích con này, dù sao cũng là con yêu thú đầu tiên cậu tự mình bắt được.
Úc Yên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: Không biết nếu không kết huyết khế thì có cách nào khác khiến nó ngoan ngoãn nghe lời không nhỉ?
Ví dụ như bồi đắp tình cảm chẳng hạn?
Đoạn Lâm nhìn xem yêu thú mà mèo con mang về, cũng không phản đối: "Tư chất không tồi, nuôi lớn thì có thể để trông nhà."
Úc Yên: "..."
Yêu thú hệ hỏa: "..."
Tiểu kỳ lân nuôi lớn cũng để trông nhà! Sau này tông môn bọn họ liền có ông hầm ông hừ* rồi!
*Ông hầm ông hừ (ông Hanh ông Cáp): là hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm.
Yêu thú hệ hỏa bị cậu mang về lúc đầu giống như quả ~ bom ~ nhỏ, gặp ai cũng cắn.
Nhưng mà bị Úc Yên la mấy lần, bị sờ soạng mấy cái thì chỉ còn lại ánh mắt hung ác chứ không để lộ răng nanh nữa.
"Ngươi cứ ngoan ngoãn theo ta đi mà. Lưu lạc ngoài đường có gì tốt chứ? Chẳng phải được ta bao ăn bao ở tốt hơn nhiều sao?" Úc Yên cảm thấy không kết huyết khế thì cậu cũng có thể thu phục được quả bom nhỏ này.
Vào lúc Úc Yên sắp thành công hòa hợp với nó thì xảy ra chuyện.
Dường như tiểu kỳ lân phát hiện Meo Đại Vương có người mới nên lén lút theo đến đây, tên nhóc này rất ngông cuồng mà kêu mấy tiếng với yêu thú hệ hỏa.
Yêu thú có lẽ cố kỵ huyết mạch của kỳ lân nên không dám làm gì nó.
Nhưng tiểu kỳ lân rất đê tiện, rõ ràng nó đã ăn no rồi nhưng lại muốn cướp đồ ăn của yêu thú hệ hỏa.
Úc Yên liếc mắt nhìn yêu thú hệ hỏa đang phẫn nộ một cái, cũng đê tiện cởi bỏ dây xích của nó rồi lén leo lên cây.
"Đánh nhau đi, đánh nhau đi."
Đoạn Lâm đang nhập định bỗng nghe thấy đỉnh núi nào đó truyền đến tiếng đánh nhau kinh thiên động địa.
Cầu lửa và sấm chớp bao trùm cả một mảnh trời, còn có cả tiếng sấm và tiếng nhà cửa sụp đổ.
Không chỉ hắn mà các tông môn xung quanh cũng nghe thấy.
Mọi người bay ra thì thấy hình như Núi Đầu Mèo có người đang đánh nhau, mây đen giăng đầy khắp không trung.
Chắc là có người làm ầm ĩ trên Núi Đầu Mèo, nhưng mọi người cũng không lo lắng vì trên Núi Đầu Mèo có Đoạn Lâm, hẳn là hắn sẽ ra tay ngăn chặn mọi chuyện.
Giờ khắc này, con mèo trắng đang ôm chặt lấy ngọn cây rất hối hận, hu hu hu, bay mất một nửa cái tông môn rồi.
Hồi nãy cậu cùng lắm là muốn nhìn hai bé cún đánh nhau mà thôi.
Cái giá phải trả này cũng quá nặng rồi.
Đoạn Lâm cho rằng có người tập kích tông môn nên vội vàng chạy tới. Lúc tới hắn mới phát hiện thì ra là kỳ lân và yêu thú hệ hỏa đang đánh nhau.
Hắn lập tức ra tay ngăn trò khôi hài này lại, nhốt cả hai con vật quậy quá kia vào.
"Mèo con, sợ sao?" Đoạn Lâm thấy mèo con run bần bật trên ngọn cây thì vô cùng đau lòng: "Đều tại bọn nó không nghe lời, ta đã nhốt lại hết rồi."
Nói rồi hắn đưa mèo con xuống đất, ôm vào ngực nhẹ nhàng vỗ về.
Xem ra trong mắt Đoạn Lâm, vừa rồi là do hai con cún tính tình nóng nảy kia đột nhiên lao vào đánh nhau khiến mèo con sợ hãi.
"Hu hu." Úc Yên dựa vào lồng ngực sen hốt phân, đánh chết cậu cũng không nói đây là hậu quả do mình tạo ra.
Tông môn của cậuu, vừa mới xây dựng được 7 8 phần, tim cậu đau quá.
"Đừng buồn, bản tôn sẽ phạt bọn nó." Đoạn Lâm sờ đầu mèo con, thật ra hắn không quan tâm đến tổn thất lắm: "Ngươi không sao là tốt rồi, đồ đạc bị hư gì thì còn có thể sửa lại."
"Ừm." Úc Yên rầm rì.
-o0o-
Aly: Hm... Hmm... Hmmm... Hạo Trinh là ai ấy nhỉ? 🤡