Nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ vừa khéo đứng cạnh Lâm Nhan, không biết là trùng hợp hay có tính toán mà Tần Nhược Phong đứng ngay bên cạnh cô chứng kiến một màn như vậy, điệu bộ của cậu ta chỉ sợ thiên hạ không loạn, khẽ cười nói, "Mợ, tại sao cậu giả vờ không quen mợ vậy?"

 

Lâm Nhan nhức đầu, trừng Tần Nhược Phong một cái, thấp giọng khiển trách: "Câm miệng! Không được gọi lung tung."

 

Ai ngờ cảnh này đúng lúc bị ống kính livestream bắt được, bình luận điên cuồng nhảy lên trên màn hình.

 

"Oa oa oa… Anh trai gϊếŧ em luôn đi! Cười quyến rũ quá, đẹp trai quá đi!"

 

"Đôi mắt đào hoa kia không được mê hoặc người ta nữa nha!"

 

"Trong vòng một phút, tôi muốn thấy toàn bộ thông tin về cậu trai nhỏ này!"

 

“"Phượng Hoàng” toàn tuyển diễn viên có giá trị nhan sắc cỡ này sao? Không hổ là phong cách của đạo diễn Đỗ!"

 

"Chỉ có tôi chú ý tới Lâm Nhan bên cạnh anh trai nhỏ này sao? Xinh gái ghê hén!"

 

"Lâm Nhan đó, đã lâu không thấy Nhan cẩu, thì ra là trốn đến đoàn phim “Phượng Hoàng” à!"

 

"Bỗng nhiên cảm thấy vẻ mặt của Nhan cẩu rất hợp với ánh mắt đào hoa của anh trai nhỏ!"

 

"Nhan cẩu trừng mắt liếc anh trai nhỏ một cái, thật hung dữ, anh trai nhỏ thật đáng thương!"

 

"Chốt couple này là Đào hoa nhãn (Nhan), thấy cậu trai nhỏ cũng rất thích thú."

 

....

 

Lâm Nhan vốn không biết mình chỉ trừng mắt Tần Nhược Phong một cái mà đã gây nên một trận tàn sát đẫm m.á.u trên màn hình livestream, thậm chí còn bị gán ghép thành một couple tai tiếng.

 

Sau này Lâm Nhan vô cùng hối hận về thời điểm bị ghép couple này, hận tới mức thường xuyên muốn quay về khoảng thời gian đó chọc mù hai mắt mình để khỏi phải trừng tên Tần Nhược Phong kia.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lúc này, cô đang nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Tạ Phong Trần, trong lòng cô cười nhạt, giả bộ gì nữa vậy, mãi mới được quang minh chính đại đứng trước mặt bạch nguyệt quang thế mà còn bày ra dáng vẻ ngông nghênh, e là trong lòng anh hận không thể nhào tới liếʍ một cái!

 

Không biết có phải ánh mắt ghê tởm của cô quá trắng trợn hay không mà Tạ Phong Trần như có như không liếc cô một cái, Lâm Nhan lập tức thu hồi ánh mắt lại, hóp bụng thẳng lưng, cố gắng vờ như mình chỉ đang tập trung nhìn một chỗ.

 

Tạ Phong Trần liếc Lâm Nhan một cái, thấy vẻ mặt không tệ, chắc cũng không mệt, anh lại nghĩ đến lời dặn dò của "chị gái" lớn tuổi ở nhà lập tức có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau đêm đó anh có gọi cho Lâm Nhan thêm hai cuộc nhưng Lâm Nhan không hề bắt máy, cũng không nhắn tin lại cho anh, giống như dự định cả đời sẽ không qua lại với anh nữa.

 

Tạ Phong Trần chưa bao giờ ăn phải loại bực tức như vậy, ngày nào mẫu thân đại nhân ở nhà cũng ầm ĩ bắt anh xác định xem Lâm Nhan có thai hay không khiến anh không biết làm sao, anh đành phải đợi ông nội phẫu thuật thành công và đã hoàn toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm, lúc đó anh mới tìm cơ hội đến Liễu Thành tham gia lễ khai máy của đoàn phim.

 

Nhưng từ lúc anh xuất hiện cho tới bây giờ, ánh mắt Lâm Nhan nhìn anh luôn thờ ơ, lạnh nhạt như nước, giống hệt như đang nhìn người lạ, chỉ có lúc anh chào hỏi với Lâm Sanh thì cô mới lộ ra dáng vẻ xem kịch vui, người phụ nữ này thật là… khiến người ta tức giận tới đau cả đầu.

 

Thắp nhang, bái lạy và đốt pháo xong, máy quay chính thức được khởi động, mỗi nhân viên đều có vị trí và nhiệm vụ riêng nên đoàn người đã tản ra hết.

 

Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên đứng một góc nói chuyện, hai người tình nồng ý mật tung ra một đống cẩu lương tại hiện trường, còn đạo diễn Đỗ đang ở cạnh Tạ Phong Trần, mở miệng toàn những lời nịnh hót: "Tạ tổng, cảm ơn ngài dành chút thời gian quý giá đến đây tham gia lễ khai máy… Ngài cứ yên tâm, sau này mong ngài có thể tới thăm đoàn phim nhiều hơn."

 

"Đạo diễn Đỗ đừng khách sáo, nếu có thời gian tôi nhất định sẽ thường xuyên đến đây." Tạ Phong Trần thấp giọng trả lời cũng không biết là thật hay giả.

 

Lâm Nhan vô cùng bận rộn, không rảnh rỗi để xem náo nhiệt cũng không rảnh đứng đây hầu người ta nói chuyện, vừa giải tán một cái thì cô lập tức theo gót chân trợ lý đến phòng hóa trang tạm thời tiếp tục tạo hình nhân vật, chờ tới lúc quay phim.

 

Tạ Phong Trần thấy Lâm Nhan rời khỏi đã không còn tâm trạng nói nhảm với đạo diễn, anh lên xe, trực tiếp nhắn cho Lâm Nhan một tin: Đến đây!

 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

 

Tần Nhược Phong: Mẹ nó, không ngờ ông đây được hoan nghênh tới vậy!

 

Fan: Đúng vậy! Một đôi mắt đào hoa khiến thời gian như ngưng đọng, cậu phối với chị gái nhỏ Nhan cẩu lại càng xuất sắc hơn nha!

 

Lâm Nhan: Không cần, cám ơn!

 

Tạ Phong Trần: Thằng nhóc, gọi mợ đi!