"Ngược lại tôi cảm thấy đây là một cơ hội quảng cáo miễn phí đó!" Ánh mắt Tạ Phong Trần thản nhiên, bỗng nhìn thấy Lâm Nhan đi chân trần, nhịn không được mà dời tầm nhìn đến bụng Lâm Nhan, nếu thực sự mang thai, đi chân trần không bị lạnh bụng à?

 

Lâm Nhan trợn trừng mắt, quảng cáo con mẹ anh đó!

 

"Đừng có xàm xí với tôi nữa, tôi biết anh đã gọi cho tôi vài cuộc điện thoại, anh nói thẳng đi, anh muốn gì?" Lâm Nhan day day huyệt thái dương, vô cùng mệt mỏi.

 

"Cô..."

 

Lâm Nhan thấy anh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình chằm chằm, nhịn không được mà lùi về sau hai bước, cảm thấy da đầu hơi tê dại, "Tôi thì sao?"

 

"Có phải cô có thai không?" Sắc mặt Tạ Phong Trần căng thẳng.

 

Trong đầu Lâm Nhan xuất hiện một dấu chấm hỏi thật to.

 

Có thai?

 

Tình huống quái quỷ gì đây?

 

Nhưng mà nhìn ánh mắt hồi hộp của Tạ Phong Trần, không hiểu sao Lâm Nhan rất muốn cười, giữa đêm hôm khuya khoắt anh lại chạy tới đây làm chuyện quỷ quái này thì ra là sợ đêm đó lưu lại hậu họa, quả nhiên là tên cặn bã.

 

"Ah~~~Anh nghĩ có chuyện tốt vậy sao! Tôi đã nói sẽ ly hôn với anh, làm sao có thể giữ lại nòi giống của anh chứ? Mang thai là chuyện không thể nào." Lâm Nhan vừa cười vừa nói một mạch.

 

"Tại sao không giữ lại?" Ánh mắt Tạ Phong Trần hơi trầm xuống, giọng nói thoáng mang theo một vẻ áp bức và lạnh lùng khiến người ta không thể khinh thường.

 

Nụ cười của Lâm Nhan quá chướng mắt khiến anh hận tới nghiến răng nghiến lợi, trong lòng càng cảm thấy buồn phiền vô cớ.

 

Tuy cô nói không có thai nhưng được có con với Tạ Phong Trần anh là niềm mong ước của nhiều phụ nữ khác, sao cô lại dám không giữ chứ?

 

"Đại thiếu gia, đầu của anh bị cửa kẹp à? Tôi không thích ngài, vậy tôi ấp ủ ý nghĩ sinh con cho ngài làm gì?" Lâm Nhan mở nắp chai nước, uống một ngụm rồi nhìn bộ dạng có vẻ rất không hài lòng của Tạ Phong Trần, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

 

Tôi không thích ngài.

 

Tôi không thích ngài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tôi không thích ngài.

 

Câu này y hệt như ma chú lởn vởn trong đầu Tạ Phong Trần, giống như là một câu ca không ngừng lặp đi lặp lại.

 

Không biết vì sao, ngày thường vẫn luôn nghe vài lời vu vơ, khoảnh khắc này, tự nhiên nghe từ miệng Lâm Nhan nói lại, tim không hiểu sao nhói một cái, như thể có một ngọn lửa không tên bùng lên không dằn xuống được, còn có chút đau đớn khó chịu.

 

Anh nhớ tới đêm đó, lúc cô người đầy hơi rượu ôm chầm lấy anh, cô còn lần mò cơ bụng của anh nói thích, thích đến nỗi không muốn buông tay...

 

Aiz~~~ người phụ nữ này vừa kéo quần lên đã phủi m.ô.n.g bỏ chạy, đúng là đồ vô liêm sỉ, lúc ngủ với anh thì nhiệt tình như lửa, lúc trở mặt thì m.á.u lạnh vô tình hơn bất cứ ai.

 

"Không thích mà còn quyến rũ tôi? Không thích mà còn trèo lên giường tôi?" Tạ Phong Trần đứng lên từ trên giường, bước từng bước một đến trước mặt Lâm Nhan, ánh mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm.

 

Lâm Nhan sửng sốt, ánh mắt anh sáng như đuốc, từng bước áp sát khiến cô vừa không biết phải làm sao lại vừa bị á khẩu không trả lời được.

 

Đại ca, anh có thể đừng tùy tiện treo những lời này trên miệng được không vậy?

 

Nếu cô biết đêm đó nằm mơ cũng có thể khiến bản thân xuyên sách, cô đảm bảo mình sẽ là một quân tử ngồi yên lòng không loạn trong mộng.

 

Tuy lúc đầu cô vẫn rất thích gương mặt kia của anh, nhưng anh chính là Tạ cẩu thích la liếʍ Lâm Sanh nha!

 

Cô nào dám có ý nghĩ không an phận.

 

Trong lòng Lâm Nhan có nỗi khổ lại không dám nói, cô chỉ có thể thôi miên chính mình.

 

Sự yêu thích nông cạn thiên về hình thức, nó bắt đầu từ giá trị nhan sắc và kết thúc bằng nhân phẩm.

 

Nếu thích mà không giữ được, cô tuyệt đối sẽ không mua dây buộc mình.

 

Anh đến càng lúc càng gần, Lâm Nhan chỉ có thể lùi về sau từng bước từng bước một, cô cảm thấy ánh mắt của anh kỳ dị và nguy hiểm, trong nháy mắt tựa như hiện lên vẻ lạnh lẽo hoặc giống như bùng lên một ngọn lửa, dù là loại biểu hiện nào cũng khiến cô bất an bối rối.

 

"Đêm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi uống rượu nên đầu óc không tỉnh táo, không phải chỉ ngủ một đêm thôi sao, có gì ghê gớm lắm đâu? Tôi cũng đồng ý tất cả điều kiện anh đưa ra rồi nha, một người đàn ông như anh cũng có thiệt thòi gì đâu, sao lại cứ bám mãi không buông thế!" Lâm Nhan bĩu môi, có hơi ghét bỏ.

 

Lâm Nhan cảm thấy một người đàn ông trưởng thành như Tạ Phong Trần quả thực không đủ khí phách, thậm chí là lòng dạ hẹp hòi

 

"Ngược lại cô rất tùy tiện." Tạ Phong Trần cười khẩy, càng lúc càng đến gần, ngón tay với những khớp xương rõ ràng đang từ từ cởi từng chiếc nút áo sơ mi.