8
"Cùng Sao Du Lịch" là một chương trình tạp kỹ mà các ngôi sao được trả tiền để chơi game.
Người tham gia có cả tiểu sinh lưu lượng và tiền bối trong ngành.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao lại mời Chu Dực Lễ đến.
Kỹ năng chơi game gà mờ của anh ấy đủ để viết thành một trang riêng trong gia phả.
Vừa vào game đã "hộp", đợi tôi đoạt hạng nhất, tối nay ăn gà, quay đầu nhìn lại.
Ồ.
Cỏ trên mộ anh ấy đã cao ba thước.
Hơn nữa!
Tại sao lại xếp anh ấy vào tổ của tôi?
Chu Dực Lễ dáng vẻ đẹp trai, nhưng luôn lạnh lùng.
Lúc này nhìn tôi với ánh mắt không mấy tin tưởng.
Khẽ hắng giọng: "Tiếp theo làm phiền cô rồi."
Anh ấy cũng biết thân biết phận đấy.
Nhưng, giọng của anh ấy dường như còn hay hơn trên mạng.
Tôi âm thầm hạ quyết tâm.
Sau khi ghi hình xong, sẽ tìm số điện thoại anh ấy để "play".
Theo giọng nói trong trẻo và xinh đẹp của người dẫn chương trình vang lên.
Trò chơi chính thức bắt đầu.
Tôi và Trần Tầm là đội trưởng, mỗi người dẫn ba đồng đội minh tinh.
Vì sao "Cùng Sao Du Lịch" lại chọn tôi và Trần Tầm cùng lúc? Có lẽ vì vẻ ngoài ưa nhìn của chúng tôi chăng.
Ngay từ đầu, ID game của tôi và Chu Dực Lễ đã gây xôn xao trên màn hình livestream.
[Sleepydog và Cherrycat?]
[Đây chẳng phải là tên đôi à?]
[Chắc là trùng hợp thôi! Chồng ơi anh nói gì đi chứ!]
[Tôi, một fan mèo, xin đứng ra làm rõ, Cherrycat đã dùng cái tên này từ khi mới bắt đầu livestream hài hước PUBG.]
Màn hình lớn livestream được đặt ở giữa sân khấu, thỉnh thoảng chúng tôi ngẩng đầu lên đều có thể thấy.
Tai tôi bây giờ hơi đỏ lên rồi.
Thật ra lúc mới bắt đầu để ý đến Chu Dực Lễ, là vì ID game của anh ấy quá giống tôi, tôi còn tưởng anh ấy là fan của mình.
Nhưng kỹ thuật của anh ấy quá gà, tôi không nhịn được phải chê vài câu.
Tôi chơi game với anh ấy luôn dùng nick phụ của mình.
Nên anh ấy không biết tôi là streamer game.
Khi nhảy dù.
Nghĩ cho Chu Dực Lễ, tôi chọn Nhất Hào Doanh Địa ở rìa bản đồ.
Ở đó nhiều bot, lại có đủ thời gian cho anh ấy nhặt đồ.
Còn Trần Tầm thì dẫn đồng đội đến Huấn Luyện Căn Địa để giao tranh.
Thấy giáp ba, tôi chạy đến trước mặt Chu Dực Lễ ném cho anh ấy.
Rồi nhanh chóng chạy đi.
Dưa Hấu
Một loạt động tác trôi chảy như mây bay nước chảy.
Thậm chí còn dẫn dụ mấy người máy đến cho anh ấy tiêu diệt.
Tôi nhếch mép cười.
Tôi chiều anh ấy vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Vận may tốt, vòng bo thu vào vị trí của chúng tôi.
Thính cũng vừa hay thả xuống đây.
"Chúng ta qua cầu, mai phục ở trên cầu một lát, ở đây còn một đội nữa, lấy mạng bọn chúng rồi đi khu nghỉ dưỡng."
"OK." Ái Đậu Thời Việt nói.
"Được ạ." Lưu Lượng Tiểu Hoa Khương Nam cười nói.
Chỉ có Chu Dực Lễ là chăm chú nhìn màn hình, đấu s.ú.n.g với người máy, cuối cùng g.i.ế.c được nó, thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra con người máy này thật không hiểu chuyện.
Khiến anh ấy căng thẳng thành ra thế này.
Cuối cùng anh ấy mới nói được.
Tôi chặn tầm nhìn ở đầu cầu, một chiếc xe địa hình gầm rú lao tới.
Tôi cầm s.ú.n.g trường SCAR-L xả đạn vào xe.
Thành công ép bọn chúng dừng lại.
Một trận giao tranh, tôi bị b.ắ.n gục.
Khương Nam và Thời Việt vẫn đang giao chiến ở tiền tuyến, người gần tôi nhất chỉ có Chu Dực Lễ.
Khương Nam lên tiếng: "Dực Lễ ca, anh đi cứu đội trưởng đi."
Thời Việt cũng hiến kế: "Tốt nhất nên dùng b.o.m khói."
Tôi hơi đỏ mặt, lát nữa phải ghé sát đến mức nào đây?
Đồ ngốc si tình, đừng nghĩ nữa!
Tôi nghiêng đầu nhìn, Chu Dực Lễ đang giẫm theo bước chân người máy ném đồ.
Chỉ là thứ trong tay anh ấy là cái quái gì vậy?
Lựu đạn phá mảnh.
Hai chữ "đừng mà" còn chưa kịp thốt ra.
Lựu đạn đã ném xuống dưới eo tôi.
Lần đầu tiên tôi bò trối c.h.ế.t như vậy, ấy thế mà Chu Dực Lễ cái tên không sợ c.h.ế.t kia còn xông lên cứu tôi.
Anh ấy đúng là Diêm Vương sống mà!
Hôm đó, tôi thấy da thịt của tôi và anh ấy cùng nhau bay lả tả trên không trung.
Thế này chẳng phải là cùng nhau tuẫn tình sao?
Trần Tầm suýt chút nữa đã cười thành tiếng.
Bốn người chúng tôi cùng nhau trở về sảnh trò chơi.
Một thoáng im lặng.
Màn hình bình luận đang cuộn nhanh.
[Sao bọn họ không cười nữa, có tâm sự gì à?]
[Không hiểu trò chơi, nhưng mấy người kia dùng mặt chửi bậy quá, chỉ có chồng ảnh đế là ổn định cảm xúc, muốn hẹn hò.]
[Lầu trên, cô đoán xem bọn họ chửi ai đấy?]
[Một quả l.ự.u đ.ạ.n phá mảnh tiễn cả đám đồng đội lên đường, cười c.h.ế.t mất hahaha.]
Chu Dực Lễ vẫn luôn mỉm cười, lặng lẽ tặng mỗi người chúng tôi một bộ trang phục.
Khương Nam cười: "Dực Lễ ca, bình thường anh không chơi game à?"
Chu Dực Lễ: "Có, tôi chơi thường xuyên."
Tôi chân thành nói: "Anh chơi rất tốt, nhưng mà Bảo Bảo, sau này anh đừng chơi nữa được không?"
Lời vừa ra khỏi miệng đã sai rồi.
"Cùng Sao Du Lịch" là một chương trình tạp kỹ mà các ngôi sao được trả tiền để chơi game.
Người tham gia có cả tiểu sinh lưu lượng và tiền bối trong ngành.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao lại mời Chu Dực Lễ đến.
Kỹ năng chơi game gà mờ của anh ấy đủ để viết thành một trang riêng trong gia phả.
Vừa vào game đã "hộp", đợi tôi đoạt hạng nhất, tối nay ăn gà, quay đầu nhìn lại.
Ồ.
Cỏ trên mộ anh ấy đã cao ba thước.
Hơn nữa!
Tại sao lại xếp anh ấy vào tổ của tôi?
Chu Dực Lễ dáng vẻ đẹp trai, nhưng luôn lạnh lùng.
Lúc này nhìn tôi với ánh mắt không mấy tin tưởng.
Khẽ hắng giọng: "Tiếp theo làm phiền cô rồi."
Anh ấy cũng biết thân biết phận đấy.
Nhưng, giọng của anh ấy dường như còn hay hơn trên mạng.
Tôi âm thầm hạ quyết tâm.
Sau khi ghi hình xong, sẽ tìm số điện thoại anh ấy để "play".
Theo giọng nói trong trẻo và xinh đẹp của người dẫn chương trình vang lên.
Trò chơi chính thức bắt đầu.
Tôi và Trần Tầm là đội trưởng, mỗi người dẫn ba đồng đội minh tinh.
Vì sao "Cùng Sao Du Lịch" lại chọn tôi và Trần Tầm cùng lúc? Có lẽ vì vẻ ngoài ưa nhìn của chúng tôi chăng.
Ngay từ đầu, ID game của tôi và Chu Dực Lễ đã gây xôn xao trên màn hình livestream.
[Sleepydog và Cherrycat?]
[Đây chẳng phải là tên đôi à?]
[Chắc là trùng hợp thôi! Chồng ơi anh nói gì đi chứ!]
[Tôi, một fan mèo, xin đứng ra làm rõ, Cherrycat đã dùng cái tên này từ khi mới bắt đầu livestream hài hước PUBG.]
Màn hình lớn livestream được đặt ở giữa sân khấu, thỉnh thoảng chúng tôi ngẩng đầu lên đều có thể thấy.
Tai tôi bây giờ hơi đỏ lên rồi.
Thật ra lúc mới bắt đầu để ý đến Chu Dực Lễ, là vì ID game của anh ấy quá giống tôi, tôi còn tưởng anh ấy là fan của mình.
Nhưng kỹ thuật của anh ấy quá gà, tôi không nhịn được phải chê vài câu.
Tôi chơi game với anh ấy luôn dùng nick phụ của mình.
Nên anh ấy không biết tôi là streamer game.
Khi nhảy dù.
Nghĩ cho Chu Dực Lễ, tôi chọn Nhất Hào Doanh Địa ở rìa bản đồ.
Ở đó nhiều bot, lại có đủ thời gian cho anh ấy nhặt đồ.
Còn Trần Tầm thì dẫn đồng đội đến Huấn Luyện Căn Địa để giao tranh.
Thấy giáp ba, tôi chạy đến trước mặt Chu Dực Lễ ném cho anh ấy.
Rồi nhanh chóng chạy đi.
Dưa Hấu
Một loạt động tác trôi chảy như mây bay nước chảy.
Thậm chí còn dẫn dụ mấy người máy đến cho anh ấy tiêu diệt.
Tôi nhếch mép cười.
Tôi chiều anh ấy vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Vận may tốt, vòng bo thu vào vị trí của chúng tôi.
Thính cũng vừa hay thả xuống đây.
"Chúng ta qua cầu, mai phục ở trên cầu một lát, ở đây còn một đội nữa, lấy mạng bọn chúng rồi đi khu nghỉ dưỡng."
"OK." Ái Đậu Thời Việt nói.
"Được ạ." Lưu Lượng Tiểu Hoa Khương Nam cười nói.
Chỉ có Chu Dực Lễ là chăm chú nhìn màn hình, đấu s.ú.n.g với người máy, cuối cùng g.i.ế.c được nó, thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra con người máy này thật không hiểu chuyện.
Khiến anh ấy căng thẳng thành ra thế này.
Cuối cùng anh ấy mới nói được.
Tôi chặn tầm nhìn ở đầu cầu, một chiếc xe địa hình gầm rú lao tới.
Tôi cầm s.ú.n.g trường SCAR-L xả đạn vào xe.
Thành công ép bọn chúng dừng lại.
Một trận giao tranh, tôi bị b.ắ.n gục.
Khương Nam và Thời Việt vẫn đang giao chiến ở tiền tuyến, người gần tôi nhất chỉ có Chu Dực Lễ.
Khương Nam lên tiếng: "Dực Lễ ca, anh đi cứu đội trưởng đi."
Thời Việt cũng hiến kế: "Tốt nhất nên dùng b.o.m khói."
Tôi hơi đỏ mặt, lát nữa phải ghé sát đến mức nào đây?
Đồ ngốc si tình, đừng nghĩ nữa!
Tôi nghiêng đầu nhìn, Chu Dực Lễ đang giẫm theo bước chân người máy ném đồ.
Chỉ là thứ trong tay anh ấy là cái quái gì vậy?
Lựu đạn phá mảnh.
Hai chữ "đừng mà" còn chưa kịp thốt ra.
Lựu đạn đã ném xuống dưới eo tôi.
Lần đầu tiên tôi bò trối c.h.ế.t như vậy, ấy thế mà Chu Dực Lễ cái tên không sợ c.h.ế.t kia còn xông lên cứu tôi.
Anh ấy đúng là Diêm Vương sống mà!
Hôm đó, tôi thấy da thịt của tôi và anh ấy cùng nhau bay lả tả trên không trung.
Thế này chẳng phải là cùng nhau tuẫn tình sao?
Trần Tầm suýt chút nữa đã cười thành tiếng.
Bốn người chúng tôi cùng nhau trở về sảnh trò chơi.
Một thoáng im lặng.
Màn hình bình luận đang cuộn nhanh.
[Sao bọn họ không cười nữa, có tâm sự gì à?]
[Không hiểu trò chơi, nhưng mấy người kia dùng mặt chửi bậy quá, chỉ có chồng ảnh đế là ổn định cảm xúc, muốn hẹn hò.]
[Lầu trên, cô đoán xem bọn họ chửi ai đấy?]
[Một quả l.ự.u đ.ạ.n phá mảnh tiễn cả đám đồng đội lên đường, cười c.h.ế.t mất hahaha.]
Chu Dực Lễ vẫn luôn mỉm cười, lặng lẽ tặng mỗi người chúng tôi một bộ trang phục.
Khương Nam cười: "Dực Lễ ca, bình thường anh không chơi game à?"
Chu Dực Lễ: "Có, tôi chơi thường xuyên."
Tôi chân thành nói: "Anh chơi rất tốt, nhưng mà Bảo Bảo, sau này anh đừng chơi nữa được không?"
Lời vừa ra khỏi miệng đã sai rồi.