Chương 1428: Tìm Kiếm Phản Chiếu
Chương 1428: Tìm Kiếm Phản Chiếu
Sunny chờ một giây...rồi chờ thêm chút nữa. Cậu đã trở lại trên Phá Xích, bị vây quanh bởi sương mù trôi chảy. Cơ thể cậu khẽ run lên.
‘Mình mệt mỏi.’
Cậu chậm rãi đứng thẳng người và nhìn chăm chú vào sương mù. Đến lúc cậu nghỉ ngơi, nhưng mà...Sunny thậm chí không chắc bản thân nên làm gì. Đồng đội của cậu cũng vô dụng trong khoảng nghỉ ngơi – không ai trong số họ cho cậu một ý tưởng nào hay ho cả.
Ừ thì...ngoại trừ Jet. Cô nhìn cậu vài giây, bật cười, và nói cậu ngủ một giấc ngon.
Đó không phải lời khuyên tệ. Là một sĩ quan chính phủ mà luôn luôn trông bị làm việc quá mức và thiếu ngủ, cô sẽ biết rõ hơn ai khác.
Nói vậy nhưng...
Mặc dù vòng này đáng lẽ là ngày nghỉ của cậu, Sunny vẫn phải giải cứu Jet. Thư giãn trong lúc cô bị giết bởi Tàn Sát Bất Tử nghe không hề thư giãn chút nào cả. Cậu thậm chí không thể nghĩ đến việc bỏ qua bước này.
‘Ài...’
Liếc nhìn Nephis và Cassie, Sunny đi về phía Ác Mộng và leo lên yên. Neph nhìn cậu như muốn hỏi.
“Sunny? Cậu làm gì vậy?”
Cậu không muốn giải thích kĩ càng.
“Rời khỏi. Đừng lo, tôi sẽ sớm trở lại. Đến lúc đó...cứ ở lại đây.”
Để lại hai cô gái trẻ mơ hồ, Ác Mộng nhảy vào sương mù.
Trong lúc cảnh tượng quen thuộc bay ngang qua mình, Sunny triệu hồi Gương Sự Thật và quan sát phản chiếu của Nephis trên bề mặt nó. Sau khi chần chừ vài giây, cậu kích hoát pháp thuật [Tìm Kiếm Phản Chiếu].
Cùng lúc, cậu tưởng tượng một ngọn lửa trắng thuần khiết và suy nghĩ:
‘Ngọn Lửa Linh Hồn.’
Một vết nứt nhỏ hiện ra trên gương bạc.
Đột nhiên, Sunny cảm thấy rất kì lạ. Như thể linh hồn cậu, thứ mà vốn luôn im lặng và bất động, đang nhúc nhích...lăn lộn, sôi sục. Cháy. Nó không đau đớn, chỉ là không quen thuộc.
[Ngọn Lửa Linh Hồn] Mô tả Kĩ Năng: “Linh hồn bạn cháy với ngọn lửa thuần khiết nhất. Ngọn lửa đó vừa có thể khôi phục vừa có thể hủy diệt, và vừa là một sự chúc phúc vừa là một lời nguyền rủa.”
‘Kì lạ nhỉ.’
Sunny đã có được Kĩ Năng Ngủ Say của Nephis. Đó là khi cậu nhận ra một chi tiết quan trọng – sở hữu gì đó và điều khiển nó là hai việc khác nhau. Cậu đáng lẽ nên biết trước như vậy. Dù sao thì, mất cậu không ít thời gian để học cách dùng Phân Loại của bản thân mình.
Đoạn đường còn lại, Sunny tiếp tục cố khiến Ngọn Lửa Linh Hồn hiện ra. Lúc cậu làm vậy, càng nhiều hơn những vết nứt bé tí hiện ra trên bề mặt của Gương Sự Thật. Đánh giá tốc độ tan vỡ của món Ký Ức, cậu có thể mượn Kĩ Năng Ngủ Say khoảng nửa ngày.
Cậu cho rằng một Kĩ Năng Thức Tỉnh thì sẽ hủy diệt món Ký Ức chỉ trong vài giờ, còn Vượt Bậc thì sẽ là không quá một giờ. Một Kĩ Năng Vượt Giới Hạn có lẽ sẽ phá vỡ Gương Sự Thật chỉ trong vài phút, còn những thứ nào vĩ đại hơn nữa...có lẽ chỉ vài giây là đủ.
Dù vậy...nó khá là sung sướng.
Đến sau cùng, một ngọn lửa đen nho nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay cậu. Sunny nhìn chăm chú nó khó tin.
‘...Màu đen?’
Cậu đã cho rằng sẽ nhìn thấy ngọn lửa trắng thuần khiết, cũng như thứ mà Nephis có thể triệu hồi.
Nhưng mà hợp lý. Lửa linh hồn là đúng như vậy...ngọn lửa tạo ra từ linh hồn của người ta. Linh hồn của Nephis là thuần khiết và tỏa sáng, còn của cậu thì là hắc ám, không chút ánh sáng.
Sunny cũng cảm thấy là ngọn lửa đen này là yếu hơn của cô rất, rất nhiều. Và đó cũng hợp lý – mặc dù cậu có [Ngọn Lửa Thần Thánh] và linh hồn Vượt Bậc của mình tiếp nhiên liệu, cậu lại không có Thuộc Tính truyền thừa của Nephis, [Lửa]. Thuộc Tính đó ban cho cô một sự thân thuộc với lửa khó có thể so sánh nổi và, trong những thứ khác, còn tăng cường linh hồn của cô nữa.
Còn có...Sunny thiếu đi sự miễn dịch với lửa mà nó ban cho cô.
“Ây da!”
Cậu vội vàng hủy đi ngọn lửa đen khi làn da trên tay cậu bắt đầu bị phỏng. Đau muốn chết.
Sunny không xa lạ gì với đau đớn, nhưng mà thiêu đốt...thiêu đốt là ở tốp trên cùng với những thứ đau đớn tồi tệ nhất. Khó để tưởng tượng ra gì đó tồi tệ hơn.
Lông mày cậu nhíu chặt lại.
Trong lúc Ác Mộng lao sâu hơn vào khu rừng sương mù, Sunny tiếp tục tập trung vào Kĩ Năng mới có của mình. Đến sau cùng, cậu lại có thể gọi ra lửa linh hồn lần nữa, lần này thì dẫn nó trong cơ thể thay vì hiện hữu nó ra ngoài. Lần này không có đau đớn.
Làn da cậu đột nhiên thẩm tháu một ánh sáng hắc ám kì lạ. Tập trung nó vào tay mình, cậu nhìn những vết bỏng trên lòng ban tay chậm rãi biến mất.
Sunny vừa mới chữa trị cho bản thân.
‘Wow.’
Sẽ tốt cỡ não chứ, để có thể tự chữa trị những vết thương của mình?
Cậu lắc đầu.
‘Nephis lấy đau ra can đảm mà dám gọi mình là gián chứ?’
Nếu có gì, thì cô ta mới là con gián tuyệt đỉnh!
Cậu dùng thêm chút thời gian thử nghiệm với lửa linh hồn và cuối cùng có thể dùng nó tăng cường cơ thể bản thân. Cường hóa bởi cả ngọn lửa hắc ám và những cái bóng, Sunny cảm thấy sức mạnh ghê gớm chảy trong cơ thể mình...nó không hẳn là ghê gớm như khi Nephis chia sẻ ngọn lửa của cô với cậu, nhưng mà gần như có thể so sánh.
Một chi tiết tò mò về sự cường hóa này là nó không tự phân ra thành năm phần riêng biệt, giống như năm cái bóng của cậu. Thay vì vậy, đó là một đống lửa duy nhất mà có thể phân tách tùy theo ý cậu.
‘Hờ...’
Sunny tưởng tượng được cường hóa bởi năm cái bóng, toàn bộ lửa linh hồn chính gốc, toàn bộ lửa linh hồn phản chiếu, Kĩ Năng Vượt Bậc của Effie, và Vương Miện Bình Minh trên đó nữa.
Chẳng phải như vậy sẽ biến cậu thành một con quái vật tuyệt đối hay sao?
Ừ, sẽ...tiếc là, Bông Hoa Gió là nơi mà một con quái vật như vậy cũng chỉ ở gần đáy kim tự tháp mà thôi.
‘Nhưng mà đó là một lựa chọn đáng nhớ.’
Đến lúc này, Sunny đã có thể ngửi ra mùi màu của Jet.
Phi qua những hàng cây quen thuộc, cậu tìm đến bóng người cúi xuống của cô và vươn tay ra.
“Nắm tay tôi!”
Jet ngước lên, gương mặt tái nhợt và đau đớn. Mất cô một giây để nhận ra giọng nói của cậu, và một giây nữa để hết sốc. Thậm chí chưa hoàn toàn hiểu được tình hình, cô vươn tay ra trước.
Sunny kéo cô lên. Nhưng mà lần này, cậu kéo Jet ra trước mình, thay vì để cô ở sau lưng.
Họ ngồi trong tư thế khá ngượng nghịu, tay cậu đè vào lưng cô và đẫm máu của cô.
Cô nhăn nhó.
“Sunny...cậu...thật sự biết cách...”
Cậu ngắt lời cô ta:
“Biết cách khiến con gái người ta kêu lên? Ừ, tôi biết. Giờ thì, ngồi yên đi.”
Bàn tay đẫm máu của cậu đột nhiên thẩm tháu với ánh sáng hắc ám kia lần nữa. Và ở trong ánh sáng đó...những vết thương của Jet dần bắt đầu khôi phục.
Nó còn lâu mới nhanh và hiệu quả như khi Nephis chữa trị cho người ta, nhưng mà nó vẫn hiệu quả. Và vì Nephis hiện đang cạn kiệt tinh túy, đó là hơn cả đủ.
Một nụ cười âm u hiện lên mặt cậu.
‘Đó sẽ giúp mình tiết kiệm rất nhiều thời gian trong tương lai...’
Cho dù tương ai đó có lặp lại bao nhiêu lần.
Sunny chờ một giây...rồi chờ thêm chút nữa. Cậu đã trở lại trên Phá Xích, bị vây quanh bởi sương mù trôi chảy. Cơ thể cậu khẽ run lên.
‘Mình mệt mỏi.’
Cậu chậm rãi đứng thẳng người và nhìn chăm chú vào sương mù. Đến lúc cậu nghỉ ngơi, nhưng mà...Sunny thậm chí không chắc bản thân nên làm gì. Đồng đội của cậu cũng vô dụng trong khoảng nghỉ ngơi – không ai trong số họ cho cậu một ý tưởng nào hay ho cả.
Ừ thì...ngoại trừ Jet. Cô nhìn cậu vài giây, bật cười, và nói cậu ngủ một giấc ngon.
Đó không phải lời khuyên tệ. Là một sĩ quan chính phủ mà luôn luôn trông bị làm việc quá mức và thiếu ngủ, cô sẽ biết rõ hơn ai khác.
Nói vậy nhưng...
Mặc dù vòng này đáng lẽ là ngày nghỉ của cậu, Sunny vẫn phải giải cứu Jet. Thư giãn trong lúc cô bị giết bởi Tàn Sát Bất Tử nghe không hề thư giãn chút nào cả. Cậu thậm chí không thể nghĩ đến việc bỏ qua bước này.
‘Ài...’
Liếc nhìn Nephis và Cassie, Sunny đi về phía Ác Mộng và leo lên yên. Neph nhìn cậu như muốn hỏi.
“Sunny? Cậu làm gì vậy?”
Cậu không muốn giải thích kĩ càng.
“Rời khỏi. Đừng lo, tôi sẽ sớm trở lại. Đến lúc đó...cứ ở lại đây.”
Để lại hai cô gái trẻ mơ hồ, Ác Mộng nhảy vào sương mù.
Trong lúc cảnh tượng quen thuộc bay ngang qua mình, Sunny triệu hồi Gương Sự Thật và quan sát phản chiếu của Nephis trên bề mặt nó. Sau khi chần chừ vài giây, cậu kích hoát pháp thuật [Tìm Kiếm Phản Chiếu].
Cùng lúc, cậu tưởng tượng một ngọn lửa trắng thuần khiết và suy nghĩ:
‘Ngọn Lửa Linh Hồn.’
Một vết nứt nhỏ hiện ra trên gương bạc.
Đột nhiên, Sunny cảm thấy rất kì lạ. Như thể linh hồn cậu, thứ mà vốn luôn im lặng và bất động, đang nhúc nhích...lăn lộn, sôi sục. Cháy. Nó không đau đớn, chỉ là không quen thuộc.
[Ngọn Lửa Linh Hồn] Mô tả Kĩ Năng: “Linh hồn bạn cháy với ngọn lửa thuần khiết nhất. Ngọn lửa đó vừa có thể khôi phục vừa có thể hủy diệt, và vừa là một sự chúc phúc vừa là một lời nguyền rủa.”
‘Kì lạ nhỉ.’
Sunny đã có được Kĩ Năng Ngủ Say của Nephis. Đó là khi cậu nhận ra một chi tiết quan trọng – sở hữu gì đó và điều khiển nó là hai việc khác nhau. Cậu đáng lẽ nên biết trước như vậy. Dù sao thì, mất cậu không ít thời gian để học cách dùng Phân Loại của bản thân mình.
Đoạn đường còn lại, Sunny tiếp tục cố khiến Ngọn Lửa Linh Hồn hiện ra. Lúc cậu làm vậy, càng nhiều hơn những vết nứt bé tí hiện ra trên bề mặt của Gương Sự Thật. Đánh giá tốc độ tan vỡ của món Ký Ức, cậu có thể mượn Kĩ Năng Ngủ Say khoảng nửa ngày.
Cậu cho rằng một Kĩ Năng Thức Tỉnh thì sẽ hủy diệt món Ký Ức chỉ trong vài giờ, còn Vượt Bậc thì sẽ là không quá một giờ. Một Kĩ Năng Vượt Giới Hạn có lẽ sẽ phá vỡ Gương Sự Thật chỉ trong vài phút, còn những thứ nào vĩ đại hơn nữa...có lẽ chỉ vài giây là đủ.
Dù vậy...nó khá là sung sướng.
Đến sau cùng, một ngọn lửa đen nho nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay cậu. Sunny nhìn chăm chú nó khó tin.
‘...Màu đen?’
Cậu đã cho rằng sẽ nhìn thấy ngọn lửa trắng thuần khiết, cũng như thứ mà Nephis có thể triệu hồi.
Nhưng mà hợp lý. Lửa linh hồn là đúng như vậy...ngọn lửa tạo ra từ linh hồn của người ta. Linh hồn của Nephis là thuần khiết và tỏa sáng, còn của cậu thì là hắc ám, không chút ánh sáng.
Sunny cũng cảm thấy là ngọn lửa đen này là yếu hơn của cô rất, rất nhiều. Và đó cũng hợp lý – mặc dù cậu có [Ngọn Lửa Thần Thánh] và linh hồn Vượt Bậc của mình tiếp nhiên liệu, cậu lại không có Thuộc Tính truyền thừa của Nephis, [Lửa]. Thuộc Tính đó ban cho cô một sự thân thuộc với lửa khó có thể so sánh nổi và, trong những thứ khác, còn tăng cường linh hồn của cô nữa.
Còn có...Sunny thiếu đi sự miễn dịch với lửa mà nó ban cho cô.
“Ây da!”
Cậu vội vàng hủy đi ngọn lửa đen khi làn da trên tay cậu bắt đầu bị phỏng. Đau muốn chết.
Sunny không xa lạ gì với đau đớn, nhưng mà thiêu đốt...thiêu đốt là ở tốp trên cùng với những thứ đau đớn tồi tệ nhất. Khó để tưởng tượng ra gì đó tồi tệ hơn.
Lông mày cậu nhíu chặt lại.
Trong lúc Ác Mộng lao sâu hơn vào khu rừng sương mù, Sunny tiếp tục tập trung vào Kĩ Năng mới có của mình. Đến sau cùng, cậu lại có thể gọi ra lửa linh hồn lần nữa, lần này thì dẫn nó trong cơ thể thay vì hiện hữu nó ra ngoài. Lần này không có đau đớn.
Làn da cậu đột nhiên thẩm tháu một ánh sáng hắc ám kì lạ. Tập trung nó vào tay mình, cậu nhìn những vết bỏng trên lòng ban tay chậm rãi biến mất.
Sunny vừa mới chữa trị cho bản thân.
‘Wow.’
Sẽ tốt cỡ não chứ, để có thể tự chữa trị những vết thương của mình?
Cậu lắc đầu.
‘Nephis lấy đau ra can đảm mà dám gọi mình là gián chứ?’
Nếu có gì, thì cô ta mới là con gián tuyệt đỉnh!
Cậu dùng thêm chút thời gian thử nghiệm với lửa linh hồn và cuối cùng có thể dùng nó tăng cường cơ thể bản thân. Cường hóa bởi cả ngọn lửa hắc ám và những cái bóng, Sunny cảm thấy sức mạnh ghê gớm chảy trong cơ thể mình...nó không hẳn là ghê gớm như khi Nephis chia sẻ ngọn lửa của cô với cậu, nhưng mà gần như có thể so sánh.
Một chi tiết tò mò về sự cường hóa này là nó không tự phân ra thành năm phần riêng biệt, giống như năm cái bóng của cậu. Thay vì vậy, đó là một đống lửa duy nhất mà có thể phân tách tùy theo ý cậu.
‘Hờ...’
Sunny tưởng tượng được cường hóa bởi năm cái bóng, toàn bộ lửa linh hồn chính gốc, toàn bộ lửa linh hồn phản chiếu, Kĩ Năng Vượt Bậc của Effie, và Vương Miện Bình Minh trên đó nữa.
Chẳng phải như vậy sẽ biến cậu thành một con quái vật tuyệt đối hay sao?
Ừ, sẽ...tiếc là, Bông Hoa Gió là nơi mà một con quái vật như vậy cũng chỉ ở gần đáy kim tự tháp mà thôi.
‘Nhưng mà đó là một lựa chọn đáng nhớ.’
Đến lúc này, Sunny đã có thể ngửi ra mùi màu của Jet.
Phi qua những hàng cây quen thuộc, cậu tìm đến bóng người cúi xuống của cô và vươn tay ra.
“Nắm tay tôi!”
Jet ngước lên, gương mặt tái nhợt và đau đớn. Mất cô một giây để nhận ra giọng nói của cậu, và một giây nữa để hết sốc. Thậm chí chưa hoàn toàn hiểu được tình hình, cô vươn tay ra trước.
Sunny kéo cô lên. Nhưng mà lần này, cậu kéo Jet ra trước mình, thay vì để cô ở sau lưng.
Họ ngồi trong tư thế khá ngượng nghịu, tay cậu đè vào lưng cô và đẫm máu của cô.
Cô nhăn nhó.
“Sunny...cậu...thật sự biết cách...”
Cậu ngắt lời cô ta:
“Biết cách khiến con gái người ta kêu lên? Ừ, tôi biết. Giờ thì, ngồi yên đi.”
Bàn tay đẫm máu của cậu đột nhiên thẩm tháu với ánh sáng hắc ám kia lần nữa. Và ở trong ánh sáng đó...những vết thương của Jet dần bắt đầu khôi phục.
Nó còn lâu mới nhanh và hiệu quả như khi Nephis chữa trị cho người ta, nhưng mà nó vẫn hiệu quả. Và vì Nephis hiện đang cạn kiệt tinh túy, đó là hơn cả đủ.
Một nụ cười âm u hiện lên mặt cậu.
‘Đó sẽ giúp mình tiết kiệm rất nhiều thời gian trong tương lai...’
Cho dù tương ai đó có lặp lại bao nhiêu lần.