Chương 1440: Liều Bước
Chương 1440: Liều Bước

Có vài nơi trên hòn đảo mà Sunny vẫn chưa dám khám phá. Chúng là quá nguy hiểm, và nằm ngoài con đường đến Effie – cậu đã bị tra tấn đủ bởi cái chết khi cố đến được cô, nên mất mạng vô nghĩa để thỏa mãn trí tò mò của cậu không có vẻ là ý tưởng tốt.

Nói như vậy...nhưng Cassie nói đúng.

Cũng không phải Sunny đã không cân nhắc liều lĩnh tiến vào những khu vực nguy hiểm đó trước kia. Cậu biết rằng cậu khả năng cao là rồi sẽ phải tìm kiếm giải pháp ở đó mà thôi...nhưng mà không phải trước khi hoàn toàn cạn kiệt toàn bộ những lựa chọn khác.

Ừ thì, những lựa chọn của cậu đã cạn kiệt. Cassie đã biết về vòng lặp ngay lúc đó, nên cậu đã cho phép bản thân hi vọng thêm vài giờ. Nhưng mà, cô đã nhắc cậu nhớ lại hiện thực hà khắc kia...

Kể cả nếu như có hai người nhớ đến vòng trước đó, vẫn là không đủ để giải quyết bài toán khó trên Bông Hoa Gió này. Kể cả với mọi thứ mà cậu đã biết được, không có cách nào khả thi để họ đạt đến mục tiêu cả.

Có nghĩa là họ phải mở rộng những nỗ lực của mình đến những ngóc ngách nguy hiểm nhất của hòn đảo địa ngục này.

Và tòa tháp...nó là nơi nguy hiểm nhất cả.

Sunny đã từng thử tiến vào nó một lần, trong những vòng sớm hơn. Nhưng mà, trước khi cậu có thể vượt qua cây cầu...cậu đã chết mà thậm chí không nhận ra thứ gì đã giết mình. Xương của những Sinh Vật Ác Mộng và đám đứng bất động trên cầu chỉ càng nhấn mạnh việc cứ điểm của người Tìm Kiếm là hoàn toàn chết chóc – chết chóc hơn cả bến cảng bỏ hoang kia, đền thờ kinh khủng, và vòng đá tảng đen kia.

Cậu im lặng nhìn chăm chú bản đồ.

‘...Nhưng mà không thể nói là mình không tò mò vào trong đó.’

Bông Hoa Gió quá là bí ẩn. Sunny đã khám phá hòn đảo này khoảng hai tháng rồi, và mặc dù cậu bây giờ quen thuộc với địa hình và những mối nguy hiểm của nó, cậu không biết nhiều về lịch sử của nó.

Chính xác thì người Tìm Kiếm mà đã sống ở đây là ai? Làm sao mà người đó có thể sống trong vòng lặp, mà còn xây được một tòa tháp, bến cảng, đền thờ, và những kiến trúc khác bên trong nó? Hay là xoáy nước đã chưa tồn tại khi họ gọi Bông Hoa Gió là nhà? Nếu không...thì người Tìm Kiếm kia có phải là người đã tạo ra nó?

Sunny đương nhiên biết là Bông Hoa Gió không phải đã luôn bị kẹt trong một vòng lặp thời gian. Nếu không thì, không thể nào giải thích sự tồn tại của mộ xương, những bậc thang cắt vào vách đá, và nhiều điểm khác trên hòn đảo ác mộng này.

Thậm chí đường dấu chân mà họ tìm thấy trong cát trắng cũng là có trước điểm khởi đầu của vòng lặp. Chúng trông như thể chỉ mới ở đó có vài giờ...nhưng sự thật thì, người mà đã nhảy khỏi đảo chắc chắn là đã làm vậy từ nhiều thế kỷ trước.

Sunny tự hỏi liệu những dấu chân đó là của người Tìm Kiếm bí ẩn kia.

Cậu cũng tự hỏi...

‘Nếu vòng lặp thật sự là được ai đó tạo ra...thì nó cũng có thể bị phá hủy?’

Nếu như có một nơi mà cậu có thể tìm thấy vài câu trả lời, thì đó là tòa tháp của người Tìm Kiếm kia.

Nhìn hình ảnh được vẽ một cách thô thiển mà Cassie đang chỉ vào, Sunny thở dài nặng nề và gật đầu.

“Được rồi. Giờ khi không còn lựa chọn khác...chúng ta sẽ khám phá tòa tháp đó.”

Tòa tháp xám nằm trên đỉnh vách đá đen kia, giản dị và thông thoáng.

Dù vậy...nó vẫn tỏa ra một cảm giác đe dọa tuyệt đối khủng khiếp. Mỗi lần Sunny nhìn thấy nó, cậu cảm thấy sống lưng mình lạnh lẽo.

Những hình dạng đông cứng của đám Sinh Vật Ác Mộng đáng sợ đứng trên cây cầu không hề giúp giảm cảm giác đó chút nào cả. Ngay cả bây giờ, cậu đang nhìn chăm chú họ với biểu hiện tăm tối.

Những thành viên của tổ đội cũng đang làm tương tự trong lúc ẩn nấp giữa hàng thông.

“Đó...là một Quái Thú Vĩ Đại?”

Trong sự im lặng bất lành của khu rừng sương mù, tiếng thì thầm của Effie nghe ồn ào như là tiếng sấm vậy.

Sunny thoáng liếc nhìn cô và nghiêm trang gật đầu.

“Quả thật là vậy.”

Một trong những sinh vật bị bắt bởi cây cầu là một con quái vật cao to mà có vẻ như được làm hoàn toàn từ cơ bắp cuồn cuộn, móng vuốt sắc bén, và răng nanh đáng sợ. Gần như không thể nhìn thấy nó trong hắc ám của Mảnh Vỡ, nhưng mà vì ánh sáng chiếu ra từ cửa sổ phản chiếu trên làn da tái nhợt của nó, họ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Effie nuốt cái ực.

“C-chết tiệt...”

Phản ứng đó không khiến Sunny bất ngờ. Dù sao thì, chỉ có một kẻ ngu ngốc mới không sợ một Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại.

“...Tôi muốn ăn nó thật chứ! Không công bằng khi chỉ cậu và Công Chúa được ăn thịt một con quái vật Vĩ Đại. Thịt rùa kia chắc chắn là ngon hơn cả thiên đường, đúng không hả?”

Sunny bất động vài giây, rồi lắc đầu.

‘Quên đi...’

Cậu đáng lẽ sẽ không khiến nữ thợ săn tham ăn kia vinh hạnh với một câu trả lời, nhưng mà tiếc là, Khiếm Khuyết cậu bắt cậu phải nói.

Nghiến răng, Sunny chần chừ lâu nhất có thể, rồi miễn cưỡng nói:

“Ừ. Nó đúng là rất ngon.”

Trong hắc ám, Nephis cẩn thận chạm vào vai cậu. Khi Sunny quay về phía cô, cô hỏi bằng giọng khẽ:

“Chúng ta làm gì đây?”

Cậu quan sát gương mặt xinh đẹp của cô vài giây và thở dài.

Có gì để làm chứ?

“Chúng ta sẽ cố vượt qua cây cầu. Được rồi...toàn bộ mọi người, chuẩn bị chết nhé.”