Chương 1448: Giấc Mơ Xinh Đẹp
Chương 1448: Giấc Mơ Xinh Đẹp
Thấy bản thân quay trở lại trên boong thuyền Phá Xích, Cassie và Sunny không lãng phí thời gian. Sau khi mang Jet trở lại, họ để cô và Nephis đi tìm Effie. Rồi, họ vội vàng tiến về phía Tháp Aletheia.
Đến hiện tại, di chuyển qua khu vực này của khu rừng sương mù đã trở thành quen thuộc đối với họ. Họ biết chính xác nên đi đâu, và vào lúc nào. Dù là vậy, họ vẫn phải hi sinh cả hai Tiếng Vang của Cassie dọc đường.
Giờ khi họ không phải tìm hiểu những kí tự trên vách đá đen, thậm chí có chút thời gian để nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi đến hoàng hôn. Ẩn mình khỏi khu vực giết chóc xung quanh tòa tháp, họ ăn một bữa linh tinh và chờ đợi.
Sunny quan sát gương mặt Cassie trong hắc ám. Cô có vẻ bình tĩnh và từ tốn...nhưng cậu biết rằng cô chắc chắn là cũng đang chật vật để giữ đầu óc của bản thân không khác gì cậu, sau khi sống qua vài vòng đầu tiên của mình.
Đảo Aletheia...là một địa ngục quá tàn nhẫn và khủng khiếp. Thật ra thì, Sunny không chắc là trạng thái tinh thần của bản thân sẽ ra sao nếu không có Cassie cùng chia sẻ kiến thức về vòng lặp với cậu. Có một người bình ổn chia sẻ gánh nặng...thật sự là một sự ban phúc.
Có lẽ đó là nguyên nhân cô gái mù có vẻ ít bị ảnh hưởng bởi những thứ ghê gớm mà họ đã sống qua ở nơi này. Không như cậy, cô đã luôn có một đồng đội để hỗ trợ bản thân.
Dù vậy...
Cậu chần chừ một giây, rồi hỏi:
“Cô sao rồi?”
Cassie mỉm cười.
Nụ cười của cô là yếu ớt và thoáng qua, nó đã là như vậy kể từ khi họ gặp nhau ở Thất Sủng.
“Mình ổn.”
Sunny muốn cô nói nhiều thêm, nhưng mà Cassie thì giữ im lặng. Thật sự thì cũng kì lạ...đã từng có lúc mà họ thân thiết như là anh em ruốt, và lúc mà họ như là người xa lạ. Lớp băng giữa hai người đã dần tan chảy, nhưng mà vẫn mất Sunny một thời gian dài để muốn hàn gắn lại mối quan hệ giữa họ. Nhưng giờ khi cậu cố làm vậy...Cassie lại có vẻ không sẵn lòng.
Cậu đơn giản không biết được chuyện gì đang diễn ra trong đầu cô. Thật ra thì, cậu cho rằng không ai biết cả – kể cả Nephis, người thân thiết nhất với cô gái mù, cũng không biết nổi Cassie đang suy nghĩ gì.
Có lẽ đó là lời nguyền của một nhà tiên tri.
Sunny thở dài.
‘Mình quá vô tri về những việc như này để có thể đi qua đống lộn xộn đó.’
Nhưng cậu ít nhất phải thử.
“Ừ thì, nếu cô muốn nói chuyện, thì tôi ở đây.”
Cassie gật đầu.
“Cảm ơn. Mình rất cảm kích.”
Nhưng mà, có vẻ như cô đang suy nghĩ về gì đó khác.
Hơi lắc đầu, Sunny đứng lên và triệu hồi cây cung của mình.
“Gần đến lúc rồi.”
Họ phá hủy pháp thuật bảo vệ Tháp Aletheia, dẫn Quái Thú Cắn Nuốt đến bầy Sinh Vật Ác Mộng bị thả ra, rồi lẻn qua chúng. Leo lên bậc thang đá, họ mở cổng và ẩn nấp bên trong, rồi leo lên đỉnh tháp.
Cuối cùng, Sunny và Cassie đến phòng ngủ của Bông Hoa Gió.
Mọi thứ ở đây vẫn vậy. Kêu gọi Ác Mộng, Sunny đến gần cái giường được gìn giữ hoàn hảo và nhìn cô gái đang ngủ trên đó thông qua tấm màn nửa trong suốt.
Vị Thánh bí ẩn...là một mĩ nữ hiếm có, không phải nghi ngờ. Làn da sẫm của cô trơn tru và mềm mại, không có một tì vết. Những đường nét của gương mặt tinh xảo êm ái và đáng yêu. Mái tóc gợn sóng như là lụa đen bóng lưỡng, còn bộ váy cổ đại thì có màu lam đậm, với những viền trắng bắt mắt.
Trong lúc cô nằm mơ, biểu hiện của cô dễ thương tổn và ngây thơ. Đó...là một cảnh tượng hấp dẫn. Sunny thấy khó để khiến tim mình không rung động trong lúc nhìn mĩ nữ ngủ trên giường.
Bản thân thế giới có vẻ ấm áp và mềm mại hơn quanh cô, như thể được vuốt ve bởi làn gió dịu dàng.
Cậu thở dài.
“Tôi sẽ đi. Cassie, cô...giữ an toàn. Làm ơn.”
Dứt lời, cậu lùi lại một bước và tiêu tan vào bóng tối. Ác Mộng đã chờ đợi cậu trong vòng tay của chúng – hình dạng bao la của nó quấn quanh Sunny, và rồi...
Họ đã ở nơi khác.
Vậy mà, họ lại ở đúng nơi vừa nãy.
Sunny vẫn đang ở tầng trên cùng của Tháp Aletheia. Tuy nhiên, nó trông khác.
Cái giường rộng trống rỗng. Không thấy Cassie đâu cả. Những lồng đèn lơ lửng đã biến mất. Thay vì vậy, căn phòng ngủ được nhấn chìm trong ánh sáng rực rỡ mà đang tràn qua những cửa sổ – Ác Mộng phải núp trong những cái bóng sâu đậm ở góc căn phòng rộng rãi để né tránh ánh sáng kia.
‘Đó...không đúng.’
Từ lúc nào mà Đảo Aletheia sáng đến vậy?
Dè chừng, Sunny chậm chạp bước về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Mắt cậu hơi nheo lại.
Bên dưới cậu...là hòn đảo quen thuộc. Nhưng mà, nó đã hoàn toàn thay đổi. Sương mù ngột ngạt đã biến mất, để lộ một rừng thông xanh tươi xinh đẹp. Những hàng cây tắm trong ánh mặt trời ấm áp, khẽ đung đưa trong gió. Đây đó, những dòng nước trong veo trôi chảy. Khu vực giết chóc quanh tòa tháp thì đầy những bông hoa.
Cây cầu đã trống rỗng, không có Sinh Vật Ác Mộng nào cả. Thật ra thì...không có sương mù, Sunny đáng lẽ phải nhìn thấy bóng dáng cao to của Quái Thú Cắn Nuốt mà lang thang trong khu rừng. Tuy nhiên, không thấy cô ta ở đâu cả.
Cũng không có sinh vật khủng khiếp gì trên bầu trời xanh trong. Đảo Aletheia... có vẻ hoàn toàn thiếu đi những thứ nguy hiểm. Thay vì vậy, nó có vẻ như là một nơi yên tĩnh, xinh đẹp, và bình yên.
Một thiên đường.
‘Đây...là giấc mơ của cô ta?’
Sunny biết cậu đang ở trong một giấc mơ. Nhưng mà, không gian quanh cậu lại không giống vậy. Nó cứng cáp, rõ ràng, và vĩnh viễn hơn nhiều những giấc mơ mà cậu từng ghé thăm trong quá khứ.
‘Chuyện quái gì đang xảy ra?’
“Đây là một ngày tuyệt vời, phải không?”
Giọng nói đó...
Sunny giật mình và quay người lại.
Một người nữ vừa tiến vào phòng, mang theo một bó hoa tươi. Đó là cô...vị Thánh xinh đẹp ngủ trong Tháp Aletheia.
Cô đã thức. Hay nên nói...trong giấc mơ của cô, cô thức.
Sunny không tự chủ lùi lại một bước. Bất chấp cô gái này đáng yêu đến mấy, cậu không nhịn được mà cảm thấy dè chừng cô ta.
Giọng nói cậu hơi khô khan:
“Cô là ai?”
Thánh xinh đẹp nhướng mày và mỉm cười.
“Tôi? Tôi là Bông Hoa Gió?”
Rồi, một tia thú vị xuất hiện trên gương mặt duyên dáng kia.
“Nhưng tại sao cậu lại hỏi? Và tại sao...cậu lại đến đây nữa?”
Thấy bản thân quay trở lại trên boong thuyền Phá Xích, Cassie và Sunny không lãng phí thời gian. Sau khi mang Jet trở lại, họ để cô và Nephis đi tìm Effie. Rồi, họ vội vàng tiến về phía Tháp Aletheia.
Đến hiện tại, di chuyển qua khu vực này của khu rừng sương mù đã trở thành quen thuộc đối với họ. Họ biết chính xác nên đi đâu, và vào lúc nào. Dù là vậy, họ vẫn phải hi sinh cả hai Tiếng Vang của Cassie dọc đường.
Giờ khi họ không phải tìm hiểu những kí tự trên vách đá đen, thậm chí có chút thời gian để nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi đến hoàng hôn. Ẩn mình khỏi khu vực giết chóc xung quanh tòa tháp, họ ăn một bữa linh tinh và chờ đợi.
Sunny quan sát gương mặt Cassie trong hắc ám. Cô có vẻ bình tĩnh và từ tốn...nhưng cậu biết rằng cô chắc chắn là cũng đang chật vật để giữ đầu óc của bản thân không khác gì cậu, sau khi sống qua vài vòng đầu tiên của mình.
Đảo Aletheia...là một địa ngục quá tàn nhẫn và khủng khiếp. Thật ra thì, Sunny không chắc là trạng thái tinh thần của bản thân sẽ ra sao nếu không có Cassie cùng chia sẻ kiến thức về vòng lặp với cậu. Có một người bình ổn chia sẻ gánh nặng...thật sự là một sự ban phúc.
Có lẽ đó là nguyên nhân cô gái mù có vẻ ít bị ảnh hưởng bởi những thứ ghê gớm mà họ đã sống qua ở nơi này. Không như cậy, cô đã luôn có một đồng đội để hỗ trợ bản thân.
Dù vậy...
Cậu chần chừ một giây, rồi hỏi:
“Cô sao rồi?”
Cassie mỉm cười.
Nụ cười của cô là yếu ớt và thoáng qua, nó đã là như vậy kể từ khi họ gặp nhau ở Thất Sủng.
“Mình ổn.”
Sunny muốn cô nói nhiều thêm, nhưng mà Cassie thì giữ im lặng. Thật sự thì cũng kì lạ...đã từng có lúc mà họ thân thiết như là anh em ruốt, và lúc mà họ như là người xa lạ. Lớp băng giữa hai người đã dần tan chảy, nhưng mà vẫn mất Sunny một thời gian dài để muốn hàn gắn lại mối quan hệ giữa họ. Nhưng giờ khi cậu cố làm vậy...Cassie lại có vẻ không sẵn lòng.
Cậu đơn giản không biết được chuyện gì đang diễn ra trong đầu cô. Thật ra thì, cậu cho rằng không ai biết cả – kể cả Nephis, người thân thiết nhất với cô gái mù, cũng không biết nổi Cassie đang suy nghĩ gì.
Có lẽ đó là lời nguyền của một nhà tiên tri.
Sunny thở dài.
‘Mình quá vô tri về những việc như này để có thể đi qua đống lộn xộn đó.’
Nhưng cậu ít nhất phải thử.
“Ừ thì, nếu cô muốn nói chuyện, thì tôi ở đây.”
Cassie gật đầu.
“Cảm ơn. Mình rất cảm kích.”
Nhưng mà, có vẻ như cô đang suy nghĩ về gì đó khác.
Hơi lắc đầu, Sunny đứng lên và triệu hồi cây cung của mình.
“Gần đến lúc rồi.”
Họ phá hủy pháp thuật bảo vệ Tháp Aletheia, dẫn Quái Thú Cắn Nuốt đến bầy Sinh Vật Ác Mộng bị thả ra, rồi lẻn qua chúng. Leo lên bậc thang đá, họ mở cổng và ẩn nấp bên trong, rồi leo lên đỉnh tháp.
Cuối cùng, Sunny và Cassie đến phòng ngủ của Bông Hoa Gió.
Mọi thứ ở đây vẫn vậy. Kêu gọi Ác Mộng, Sunny đến gần cái giường được gìn giữ hoàn hảo và nhìn cô gái đang ngủ trên đó thông qua tấm màn nửa trong suốt.
Vị Thánh bí ẩn...là một mĩ nữ hiếm có, không phải nghi ngờ. Làn da sẫm của cô trơn tru và mềm mại, không có một tì vết. Những đường nét của gương mặt tinh xảo êm ái và đáng yêu. Mái tóc gợn sóng như là lụa đen bóng lưỡng, còn bộ váy cổ đại thì có màu lam đậm, với những viền trắng bắt mắt.
Trong lúc cô nằm mơ, biểu hiện của cô dễ thương tổn và ngây thơ. Đó...là một cảnh tượng hấp dẫn. Sunny thấy khó để khiến tim mình không rung động trong lúc nhìn mĩ nữ ngủ trên giường.
Bản thân thế giới có vẻ ấm áp và mềm mại hơn quanh cô, như thể được vuốt ve bởi làn gió dịu dàng.
Cậu thở dài.
“Tôi sẽ đi. Cassie, cô...giữ an toàn. Làm ơn.”
Dứt lời, cậu lùi lại một bước và tiêu tan vào bóng tối. Ác Mộng đã chờ đợi cậu trong vòng tay của chúng – hình dạng bao la của nó quấn quanh Sunny, và rồi...
Họ đã ở nơi khác.
Vậy mà, họ lại ở đúng nơi vừa nãy.
Sunny vẫn đang ở tầng trên cùng của Tháp Aletheia. Tuy nhiên, nó trông khác.
Cái giường rộng trống rỗng. Không thấy Cassie đâu cả. Những lồng đèn lơ lửng đã biến mất. Thay vì vậy, căn phòng ngủ được nhấn chìm trong ánh sáng rực rỡ mà đang tràn qua những cửa sổ – Ác Mộng phải núp trong những cái bóng sâu đậm ở góc căn phòng rộng rãi để né tránh ánh sáng kia.
‘Đó...không đúng.’
Từ lúc nào mà Đảo Aletheia sáng đến vậy?
Dè chừng, Sunny chậm chạp bước về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Mắt cậu hơi nheo lại.
Bên dưới cậu...là hòn đảo quen thuộc. Nhưng mà, nó đã hoàn toàn thay đổi. Sương mù ngột ngạt đã biến mất, để lộ một rừng thông xanh tươi xinh đẹp. Những hàng cây tắm trong ánh mặt trời ấm áp, khẽ đung đưa trong gió. Đây đó, những dòng nước trong veo trôi chảy. Khu vực giết chóc quanh tòa tháp thì đầy những bông hoa.
Cây cầu đã trống rỗng, không có Sinh Vật Ác Mộng nào cả. Thật ra thì...không có sương mù, Sunny đáng lẽ phải nhìn thấy bóng dáng cao to của Quái Thú Cắn Nuốt mà lang thang trong khu rừng. Tuy nhiên, không thấy cô ta ở đâu cả.
Cũng không có sinh vật khủng khiếp gì trên bầu trời xanh trong. Đảo Aletheia... có vẻ hoàn toàn thiếu đi những thứ nguy hiểm. Thay vì vậy, nó có vẻ như là một nơi yên tĩnh, xinh đẹp, và bình yên.
Một thiên đường.
‘Đây...là giấc mơ của cô ta?’
Sunny biết cậu đang ở trong một giấc mơ. Nhưng mà, không gian quanh cậu lại không giống vậy. Nó cứng cáp, rõ ràng, và vĩnh viễn hơn nhiều những giấc mơ mà cậu từng ghé thăm trong quá khứ.
‘Chuyện quái gì đang xảy ra?’
“Đây là một ngày tuyệt vời, phải không?”
Giọng nói đó...
Sunny giật mình và quay người lại.
Một người nữ vừa tiến vào phòng, mang theo một bó hoa tươi. Đó là cô...vị Thánh xinh đẹp ngủ trong Tháp Aletheia.
Cô đã thức. Hay nên nói...trong giấc mơ của cô, cô thức.
Sunny không tự chủ lùi lại một bước. Bất chấp cô gái này đáng yêu đến mấy, cậu không nhịn được mà cảm thấy dè chừng cô ta.
Giọng nói cậu hơi khô khan:
“Cô là ai?”
Thánh xinh đẹp nhướng mày và mỉm cười.
“Tôi? Tôi là Bông Hoa Gió?”
Rồi, một tia thú vị xuất hiện trên gương mặt duyên dáng kia.
“Nhưng tại sao cậu lại hỏi? Và tại sao...cậu lại đến đây nữa?”