Chương 1449: Để Lại
Chương 1449: Để Lại
‘Bông Hoa Gió...’
Vậy là Cassie đã đúng. Bông Hoa Gió là Tên Thật của vị Thánh bí ẩn trước mặt cậu, và sau khi kí ức về chủ nhân ban đầu của đảo – Aletheia – đã biến mất khỏi trí nhớ của những Người Ở Sông, họ đã bắt đầu gọi nó theo tên người hiện đang ở nơi này. Theo thời gian, kể cả kiến thức đó cũng bị xóa đi bởi thời gian và sự sụp đổ của nền văn minh Người Ở Sông. Toàn bộ còn lại là một cái tên mà đã mất đi mọi ý nghĩa.
Mọi người mà nhớ đến Bông Hoa Gió đã biến mất, vậy mà, người mà cái tên đó thuộc về là vẫn còn lại. Bị kẹt trong một giấc mơ mà ở trung tâm của hòn đảo Aletheia. Tuy nhiên...
Sunny bị bất ngờ bởi vì thứ khác mà vị Thánh xinh đẹp kia đã nói. Cậu đè nén khát vọng muốn lùi thêm bước nữa, cay mày, và căng thẳng nói:
“Tôi hỏi vì tôi không biết, và tôi đến đây vì hi vọng tìm được cách thoát khỏi hòn đảo này. Nhưng mà...lần nữa? Tại sao cô lại nói tên ở đây lần nữa?”
Bông Hoa Gió quan sát gương mặt cậu vài giây, vẫn còn mỉm cười. Ánh mắt cô hơi ngừng lại trên Vương Miện Chạng Vạng, rồi dời đi.
Phát ra tiếng cười trong trẻo, cô đi về phía một bình sứ xinh đẹp và đặt bó hoa dại mà cô đang cầm vào trong đó. Rồi, cô thở dài.
“Tôi hiểu. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Thật là háo hức!”
Sunny không thuyết phục. Tại sao Bông Hoa Gió lại cư xử như thể cô ta nhận ra cậu? Chỉ có hai khả năng...
Cậu chần chừ một giây.
“Cô không bị vòng lặp ảnh hưởng?”
Cô nhún vai.
“Cơ thể tôi có, nhưng tri giác tôi thì không. Ở trong cung điện trong mơ này, tôi tự do để sống những ngày tháng yên bình.”
Nụ cười của cô hơi tối đi, và một tia hắc ám hiện ra trong đôi mắt lam xinh đẹp đó.
“Nhưng tôi phải thừa nhận...chàng trai, cậu thiếu lịch sự nhỉ. Cậu không chỉ xâm nhập vào giấc mơ của một cô gái trẻ mà không được mời, mà cậu còn không giới thiệu bản thân. Tôi thấy bản thân đang bất lợi đó.”
Sunny ho.
“À...làm ơn chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi, Thánh Bông Hoa Gió. Tôi không hẳn là quen thuộc với việc ghé thăm những giấc mơ của người ta. Tên tôi là Sunless.”
‘Nếu cô ta không bị vòng lặp ảnh hưởng...’
Thì cô ta đúng là đã gặp Sunny rồi. Đương nhiên, đó là bất khả thi – lần này nhất định là lần đầu tiên cậu tiến vào...Cung Điện Giấc Mơ nơi linh hồn của Bông Hoa Gió đang ở.
Hoặc là Sunny đã ở trên Đảo Aletheia lâu hơn cậu đã nghĩ, bằng cách nào đó quên mất kí ức về việc biết được vòng lặp lần đầu tiên...hoặc là cô ta đã nhầm cậu thành Hoàng Tử Điên Rồ.
Giả thuyết sau có vẻ có khả năng hơn, và cũng có nghĩa là tên điên khùng đáng căm ghét kia đã đến hòn đảo này trong quá khứ. Nhưng mà tại sao? Và hắn đã nói gì với Bông Hoa Gió? Tên khốn kiếp kia đang âm mưu gì?
Bí ẩn, bí ẩn...toàn bộ đều quá bí ẩn! Sunny có quá nhiều câu hỏi!
Nhưng liệu Bông Hoa Gió có trả lời cho cậu? Cô ta là bạn, hay là thù?
Cậu chần chừ.
Trong lúc đó, vị Thánh xinh đẹp mơ hồ nhìn cậu.
“...Thánh Bông Hoa Gió? Tại sao gọi tôi là thánh?”
Sunny chớp mắt.
‘Đúng rồi...’
Người ở thế giới thức tỉnh dùng từ “Thánh” để chỉ những người Thức Tỉnh mà đã chinh phục Ác Mộng Thứ Ba và Vượt Giới Hạn. Một người bản địa của thế giới Mộng Ảo sẽ không nhận ra cách dùng từ đó.
Cậu gãi đầu.
“Đó chỉ là cách người của tôi gọi những người Vượt Giới Hạn. Một...kính ngữ, chắc vậy.”
Bông Hoa Gió mỉm cười.
“À. tôi hiểu rồi. Ừ thì, Sunless...rất vui vì được gặp cậu. Cậu là người thứ hai đến thăm tôi từ đầu đến giờ. Rất ít tồn tại sở hữu khả năng đi vào giấc mơ, cậu biết mà.”
Sunny gật đầu.
“Công bằng mà nói, tôi không sở hữu một Kĩ Năng như vậy. Ngựa của tôi mới là người mang tôi đến đây.”
Bông Hoa Gió nhìn vào cái góc nơi Ác Mộng đang ẩn mình trong bóng tối. Nụ cười dễ chịu của cô rộng hơn một chút.
“Tôi đã để ý thấy nó. Đúng là rất xa hoa, dùng một Khủng Bố làm thú cưỡi. Cậu chắc là khá mạnh mẽ để có lòng trung thành của một sinh vật như vậy, Sunless. Và mang vương miện đó.”
Sunny chần chừ một giây, rồi thoáng chạm Vương Miện Chạng Vạng. Biểu hiện của cậu phức tạp.
Cô ta biết Vương Miện Chạng Vạng bởi vì cô đã nhìn thấy Hoàng Tử Điên Rồ mang nó?
Cậu cẩn thận hỏi:
“Cô nhận ra nó, thưa tiểu thư?”
Thánh xinh đẹp quan sát cậu một lúc, một nụ cười nhỏ chơi đùa trên bờ môi mềm mại của cô.
Rồi, cô cười.
“Làm sao có thể không? A, để tôi giới thiệu bản thân cho đàng hoàng – tôi là Bông Hoa Gió của Biển Chạng Vạng. Vua Daeron, Vua Rắn, là cha tôi. Hay nên nói, đã là...nhìn cậu mang Ký Ức của vương miện của ông, Sunless, ông ta chắc là đã chết dưới tay cậu.”
Thời gian như chậm lại đối với Sunny. Cậu nhìn chăm chú vị Thánh xinh đẹp...công chúa...yên lặng, không biết nên làm gì.
‘Vậy là...mình là kẻ giết cha cô ta...’
Đó không phải tình huống lý tưởng, nói nhẹ nhất có thể. Cậu vốn đã luôn dè chừng Bông Hoa Gió, và biết rằng giữa họ là có máu chỉ càng khiến sự dè chừng đó trở nên nghiêm trọng hơn. Ai mà muốn đứng trước một vị Thánh bí ẩn, Hắc Hóa một phần sau khi giết cha cô ta?
Đương nhiên, Daeron của Biển Chạng Vạng cũng đã rơi vào Hắc Hóa khi Sunny giết ông ta, nên không có nguyên nhân lý lẽ để công chúa quyến rũ này ghét cậu.
Nhưng mà người ta có bao giờ là hoàn toàn lý lẽ chứ?
‘Đợi một chút...’
Có một sự hé lộ khác trong thứ cô ta đã nói. Bông Hoa Gió dễ dàng nhận ra Vương Miện Chạng Vạng là một Ký Ức...có nghĩa là cô ta biết về Ma Pháp. Khả năng cao là người cũng mang nó.
Sunny nheo mắt.
‘Ừ thì, đương nhiên là vậy.’
Nếu cô là con gái của Daeron, thì cô không phải Người Ở Sông. Thay vì vậy, cô là người thách thức Ác Mộng này, cũng như Sunny. Không, không hẳn...chỉ có những Bậc Thầy mới có thể thách thức Ác Mộng Thứ Ba. Và vì cô là Thánh, cô hoặc là đã đạt đến Vượt Giới Hạn bên trong Mộ Ariel...hoặc là đã vào trong này cùng với người cha của mình, để có thể dẫn dắt những người thách thức trong tương lai với ông ta.
Phát hiện sự bất an của Sunny, Bông Hoa Gió mỉm cười.
“Tôi thấy cậu bắt đầu hiểu rồi đó. Đúng vậy, tôi không phải Công Chúa Bông Hoa Gió thật sự. Tôi chỉ là một bản sao của cô ta mà thôi, được Ma Pháp dựng lên. Cô ấy...bây giờ đã chết từ lâu rồi, tôi nghĩ vậy. Vậy mà, tôi vẫn còn.”
Gương mặt Sunny tái đi.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp một người trong Ác Mộng mà biết về bản chất của bản thân. Cậu không hoàn toàn biết cách nên cư xử trước cô ta.
Bông Hoa Gió này là sống hay chết? Cô ta có thật hay không? Cô ta chỉ là một tiếng vang vọng của một con người thật sự, hay là một tồn tại thật sự do Ma Pháp tạo ra trong thời gian của Ác Mộng này?
Bông Hoa Gió thở dài, liếc nhìn Vương Miện Chạng Vạng lần nữa, và đi về phía cửa sổ. Ngắm nhìn cảnh tượng xinh đẹp của phiên bản như mơ của Đảo Aletheia, cô nói:
“Lúc đó, cha tôi và những chiến binh trung thành nhất của ông đã đương đầu với Sa Mạc Trắng và tiến vào Mộ Ariel. Tôi là một trong số đó. Mục tiêu của chúng tôi là ghi dấu linh hồn mình vào trong Dòng Sông Vĩ Đại, để khi những người thách thức tiến vào Ác Mộng này, sẽ có ai đó giúp họ chinh phục nó.”
Cô khẽ thở dài.
“Đương nhiên là một canh bạc...một canh bạc tuyệt vọng, cân nhắc đến việc thế giới của chúng tôi là đang chết. Nó đã bị nuốt chửng bởi thế giới Mộng Ảo, và bất chấp mọi nỗ lực của chúng tôi, chúng tôi đã không thể chinh phục những thử thách của Ma Pháp. Cha tôi là người Đỉnh Cấp duy nhất của chúng tôi, và sẽ không có thêm người nào khác nữa. Ít nhất là không có ai xuất hiện kịp lúc để đảo nghịch tình hình hủy diệt kia. Nên...ông ta đã nghĩ ra kế hoạch xây dựng một quân đội những chiến binh Vượt Giới Hạn trong Ác Mộng độc nhất này.”
Bờ vai của Bông Hoa Gió ngã xuống.
“...Kế hoạch đó cũng đã thất bại.”
Sunny mở to mắt nhìn cô chăm chú, những ý nghĩ của cậu rối bời.
‘Gì cơ...đợi đã...’
Tiến lên một bước, cậu giơ tay lên và hỏi, giọng nói khô khàn:
“Đợi đã...thế giới của cô? Bị nuốt chửng bởi thế giới Mộng Ảo? Ý cô nghĩa là gì?”
Vị Thánh xinh đẹp quay qua và ngạc nhiên nhìn cậu. Ánh mắt lam mê hoặc của cô đầy vẻ mơ hồ.
Rồi, cô mỉm cười.
Lắc đầu, Bông Hoa Gió bật cười và nói, những lời cô nói khiến tâm trí Sunny bấn loạn:
“Cái gì...cậu nghĩ rằng thế giới của cậu là thế giới duy nhất mà Ma Pháp Ác Mộng lây nhiễm sao Sunless? Đương nhiên là không rồi. Có những thế giới khác. Của cậu không phải đầu tiên...”
Cô im lặng một giây, rồi nói thêm với một tia hứng thú:
“Tuy nhiên, nó sẽ là cái cuối cùng.”
‘Bông Hoa Gió...’
Vậy là Cassie đã đúng. Bông Hoa Gió là Tên Thật của vị Thánh bí ẩn trước mặt cậu, và sau khi kí ức về chủ nhân ban đầu của đảo – Aletheia – đã biến mất khỏi trí nhớ của những Người Ở Sông, họ đã bắt đầu gọi nó theo tên người hiện đang ở nơi này. Theo thời gian, kể cả kiến thức đó cũng bị xóa đi bởi thời gian và sự sụp đổ của nền văn minh Người Ở Sông. Toàn bộ còn lại là một cái tên mà đã mất đi mọi ý nghĩa.
Mọi người mà nhớ đến Bông Hoa Gió đã biến mất, vậy mà, người mà cái tên đó thuộc về là vẫn còn lại. Bị kẹt trong một giấc mơ mà ở trung tâm của hòn đảo Aletheia. Tuy nhiên...
Sunny bị bất ngờ bởi vì thứ khác mà vị Thánh xinh đẹp kia đã nói. Cậu đè nén khát vọng muốn lùi thêm bước nữa, cay mày, và căng thẳng nói:
“Tôi hỏi vì tôi không biết, và tôi đến đây vì hi vọng tìm được cách thoát khỏi hòn đảo này. Nhưng mà...lần nữa? Tại sao cô lại nói tên ở đây lần nữa?”
Bông Hoa Gió quan sát gương mặt cậu vài giây, vẫn còn mỉm cười. Ánh mắt cô hơi ngừng lại trên Vương Miện Chạng Vạng, rồi dời đi.
Phát ra tiếng cười trong trẻo, cô đi về phía một bình sứ xinh đẹp và đặt bó hoa dại mà cô đang cầm vào trong đó. Rồi, cô thở dài.
“Tôi hiểu. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Thật là háo hức!”
Sunny không thuyết phục. Tại sao Bông Hoa Gió lại cư xử như thể cô ta nhận ra cậu? Chỉ có hai khả năng...
Cậu chần chừ một giây.
“Cô không bị vòng lặp ảnh hưởng?”
Cô nhún vai.
“Cơ thể tôi có, nhưng tri giác tôi thì không. Ở trong cung điện trong mơ này, tôi tự do để sống những ngày tháng yên bình.”
Nụ cười của cô hơi tối đi, và một tia hắc ám hiện ra trong đôi mắt lam xinh đẹp đó.
“Nhưng tôi phải thừa nhận...chàng trai, cậu thiếu lịch sự nhỉ. Cậu không chỉ xâm nhập vào giấc mơ của một cô gái trẻ mà không được mời, mà cậu còn không giới thiệu bản thân. Tôi thấy bản thân đang bất lợi đó.”
Sunny ho.
“À...làm ơn chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi, Thánh Bông Hoa Gió. Tôi không hẳn là quen thuộc với việc ghé thăm những giấc mơ của người ta. Tên tôi là Sunless.”
‘Nếu cô ta không bị vòng lặp ảnh hưởng...’
Thì cô ta đúng là đã gặp Sunny rồi. Đương nhiên, đó là bất khả thi – lần này nhất định là lần đầu tiên cậu tiến vào...Cung Điện Giấc Mơ nơi linh hồn của Bông Hoa Gió đang ở.
Hoặc là Sunny đã ở trên Đảo Aletheia lâu hơn cậu đã nghĩ, bằng cách nào đó quên mất kí ức về việc biết được vòng lặp lần đầu tiên...hoặc là cô ta đã nhầm cậu thành Hoàng Tử Điên Rồ.
Giả thuyết sau có vẻ có khả năng hơn, và cũng có nghĩa là tên điên khùng đáng căm ghét kia đã đến hòn đảo này trong quá khứ. Nhưng mà tại sao? Và hắn đã nói gì với Bông Hoa Gió? Tên khốn kiếp kia đang âm mưu gì?
Bí ẩn, bí ẩn...toàn bộ đều quá bí ẩn! Sunny có quá nhiều câu hỏi!
Nhưng liệu Bông Hoa Gió có trả lời cho cậu? Cô ta là bạn, hay là thù?
Cậu chần chừ.
Trong lúc đó, vị Thánh xinh đẹp mơ hồ nhìn cậu.
“...Thánh Bông Hoa Gió? Tại sao gọi tôi là thánh?”
Sunny chớp mắt.
‘Đúng rồi...’
Người ở thế giới thức tỉnh dùng từ “Thánh” để chỉ những người Thức Tỉnh mà đã chinh phục Ác Mộng Thứ Ba và Vượt Giới Hạn. Một người bản địa của thế giới Mộng Ảo sẽ không nhận ra cách dùng từ đó.
Cậu gãi đầu.
“Đó chỉ là cách người của tôi gọi những người Vượt Giới Hạn. Một...kính ngữ, chắc vậy.”
Bông Hoa Gió mỉm cười.
“À. tôi hiểu rồi. Ừ thì, Sunless...rất vui vì được gặp cậu. Cậu là người thứ hai đến thăm tôi từ đầu đến giờ. Rất ít tồn tại sở hữu khả năng đi vào giấc mơ, cậu biết mà.”
Sunny gật đầu.
“Công bằng mà nói, tôi không sở hữu một Kĩ Năng như vậy. Ngựa của tôi mới là người mang tôi đến đây.”
Bông Hoa Gió nhìn vào cái góc nơi Ác Mộng đang ẩn mình trong bóng tối. Nụ cười dễ chịu của cô rộng hơn một chút.
“Tôi đã để ý thấy nó. Đúng là rất xa hoa, dùng một Khủng Bố làm thú cưỡi. Cậu chắc là khá mạnh mẽ để có lòng trung thành của một sinh vật như vậy, Sunless. Và mang vương miện đó.”
Sunny chần chừ một giây, rồi thoáng chạm Vương Miện Chạng Vạng. Biểu hiện của cậu phức tạp.
Cô ta biết Vương Miện Chạng Vạng bởi vì cô đã nhìn thấy Hoàng Tử Điên Rồ mang nó?
Cậu cẩn thận hỏi:
“Cô nhận ra nó, thưa tiểu thư?”
Thánh xinh đẹp quan sát cậu một lúc, một nụ cười nhỏ chơi đùa trên bờ môi mềm mại của cô.
Rồi, cô cười.
“Làm sao có thể không? A, để tôi giới thiệu bản thân cho đàng hoàng – tôi là Bông Hoa Gió của Biển Chạng Vạng. Vua Daeron, Vua Rắn, là cha tôi. Hay nên nói, đã là...nhìn cậu mang Ký Ức của vương miện của ông, Sunless, ông ta chắc là đã chết dưới tay cậu.”
Thời gian như chậm lại đối với Sunny. Cậu nhìn chăm chú vị Thánh xinh đẹp...công chúa...yên lặng, không biết nên làm gì.
‘Vậy là...mình là kẻ giết cha cô ta...’
Đó không phải tình huống lý tưởng, nói nhẹ nhất có thể. Cậu vốn đã luôn dè chừng Bông Hoa Gió, và biết rằng giữa họ là có máu chỉ càng khiến sự dè chừng đó trở nên nghiêm trọng hơn. Ai mà muốn đứng trước một vị Thánh bí ẩn, Hắc Hóa một phần sau khi giết cha cô ta?
Đương nhiên, Daeron của Biển Chạng Vạng cũng đã rơi vào Hắc Hóa khi Sunny giết ông ta, nên không có nguyên nhân lý lẽ để công chúa quyến rũ này ghét cậu.
Nhưng mà người ta có bao giờ là hoàn toàn lý lẽ chứ?
‘Đợi một chút...’
Có một sự hé lộ khác trong thứ cô ta đã nói. Bông Hoa Gió dễ dàng nhận ra Vương Miện Chạng Vạng là một Ký Ức...có nghĩa là cô ta biết về Ma Pháp. Khả năng cao là người cũng mang nó.
Sunny nheo mắt.
‘Ừ thì, đương nhiên là vậy.’
Nếu cô là con gái của Daeron, thì cô không phải Người Ở Sông. Thay vì vậy, cô là người thách thức Ác Mộng này, cũng như Sunny. Không, không hẳn...chỉ có những Bậc Thầy mới có thể thách thức Ác Mộng Thứ Ba. Và vì cô là Thánh, cô hoặc là đã đạt đến Vượt Giới Hạn bên trong Mộ Ariel...hoặc là đã vào trong này cùng với người cha của mình, để có thể dẫn dắt những người thách thức trong tương lai với ông ta.
Phát hiện sự bất an của Sunny, Bông Hoa Gió mỉm cười.
“Tôi thấy cậu bắt đầu hiểu rồi đó. Đúng vậy, tôi không phải Công Chúa Bông Hoa Gió thật sự. Tôi chỉ là một bản sao của cô ta mà thôi, được Ma Pháp dựng lên. Cô ấy...bây giờ đã chết từ lâu rồi, tôi nghĩ vậy. Vậy mà, tôi vẫn còn.”
Gương mặt Sunny tái đi.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp một người trong Ác Mộng mà biết về bản chất của bản thân. Cậu không hoàn toàn biết cách nên cư xử trước cô ta.
Bông Hoa Gió này là sống hay chết? Cô ta có thật hay không? Cô ta chỉ là một tiếng vang vọng của một con người thật sự, hay là một tồn tại thật sự do Ma Pháp tạo ra trong thời gian của Ác Mộng này?
Bông Hoa Gió thở dài, liếc nhìn Vương Miện Chạng Vạng lần nữa, và đi về phía cửa sổ. Ngắm nhìn cảnh tượng xinh đẹp của phiên bản như mơ của Đảo Aletheia, cô nói:
“Lúc đó, cha tôi và những chiến binh trung thành nhất của ông đã đương đầu với Sa Mạc Trắng và tiến vào Mộ Ariel. Tôi là một trong số đó. Mục tiêu của chúng tôi là ghi dấu linh hồn mình vào trong Dòng Sông Vĩ Đại, để khi những người thách thức tiến vào Ác Mộng này, sẽ có ai đó giúp họ chinh phục nó.”
Cô khẽ thở dài.
“Đương nhiên là một canh bạc...một canh bạc tuyệt vọng, cân nhắc đến việc thế giới của chúng tôi là đang chết. Nó đã bị nuốt chửng bởi thế giới Mộng Ảo, và bất chấp mọi nỗ lực của chúng tôi, chúng tôi đã không thể chinh phục những thử thách của Ma Pháp. Cha tôi là người Đỉnh Cấp duy nhất của chúng tôi, và sẽ không có thêm người nào khác nữa. Ít nhất là không có ai xuất hiện kịp lúc để đảo nghịch tình hình hủy diệt kia. Nên...ông ta đã nghĩ ra kế hoạch xây dựng một quân đội những chiến binh Vượt Giới Hạn trong Ác Mộng độc nhất này.”
Bờ vai của Bông Hoa Gió ngã xuống.
“...Kế hoạch đó cũng đã thất bại.”
Sunny mở to mắt nhìn cô chăm chú, những ý nghĩ của cậu rối bời.
‘Gì cơ...đợi đã...’
Tiến lên một bước, cậu giơ tay lên và hỏi, giọng nói khô khàn:
“Đợi đã...thế giới của cô? Bị nuốt chửng bởi thế giới Mộng Ảo? Ý cô nghĩa là gì?”
Vị Thánh xinh đẹp quay qua và ngạc nhiên nhìn cậu. Ánh mắt lam mê hoặc của cô đầy vẻ mơ hồ.
Rồi, cô mỉm cười.
Lắc đầu, Bông Hoa Gió bật cười và nói, những lời cô nói khiến tâm trí Sunny bấn loạn:
“Cái gì...cậu nghĩ rằng thế giới của cậu là thế giới duy nhất mà Ma Pháp Ác Mộng lây nhiễm sao Sunless? Đương nhiên là không rồi. Có những thế giới khác. Của cậu không phải đầu tiên...”
Cô im lặng một giây, rồi nói thêm với một tia hứng thú:
“Tuy nhiên, nó sẽ là cái cuối cùng.”