Chương 1450: Cõi Thứ Bảy
Chương 1450: Cõi Thứ Bảy

Sunny vẫn còn đang khôi phục lại từ đống kiến thức bất khả thi mà Bông Hoa Gió vừa vô tư chia sẻ với cậu. Mối quan hệ giữa thế giới thức tỉnh và thế giới Mộng Ảo...những giả thuyết mơ hồ về Ma Pháp Ác Mộng mà cậu và Nephis đã thảo luận...mọi thứ mà cậu biết đột nhiên bị lật tung. Cậu im lặng một lúc, rồi yếu ớt giơ lên một tay, triệu hồi Ghế Bóng Tối, và ngồi xuống.

Nhìn cậu, Thánh xinh đẹp hơi nghiêng đầu và cười.

“Quả là một Ký Ức thú vị...”

Rời đi từ cửa sổ, cô tìm đến cái ghế cho riêng mình, rồi cầm lấy một ấm trà sứ thanh lịch và rót trà thơm ngon vào hai cốc.

Sunny hít sâu.

“Tôi...tôi đã nghĩ là thế giới của của tôi – chúng tôi gọi nó là thế giới thức tỉnh – là thế giới duy nhất bị Ma Pháp Ác Mộng lây nhiễm. Ồ, nhưng mà tôi chưa từng chắc chắn.”

Bông Hoa Gió đẩy một cốc về phía cậu và lắc đầu.

“Có vẻ như người của cậu không hiểu biết về quá khứ bằng chúng tôi. A, nhưng mà chúng tôi cũng là chả biết nhiều lắm. Dù vậy, chúng tôi biết rằng trước Chiến Tranh Tận Thế, đã có nhiều cõi. Vài cõi liên kết với nhau, vài cõi cách xa nhau. Vài cõi được xem là trần tục, vài cõi được xem là thần thánh. Mỗi vị thần có một cõi của riêng họ.”

Cô nhìn ra cửa sổ và uống một ngụm trà.

“Những cõi trần tục là nơi mà trận chiến tranh giữa daemon và thần đã diễn ra. Đến cuối trận chiến, đa số chúng đã bị biến thành những bãi mộ hoang tàn. Chúng đã trở thành cốt lõi của thế giới Mộng Ảo, nơi Hắc Hóa ngự trị.”

Sunny buộc tay mình không được run trong lúc nâng lên cốc trà và thưởng thức trà của Bông Hoa Gió. Nó dễ chịu và êm ái, nhưng mà để một tia đắng trên lưỡi.

Đương nhiên...hợp lý. Thế giới Mộng Ảo đã luôn có vẻ như là một thế giới chắp vá, với những vùng khác nhau không thể hiểu nổi sở hữu những bầu trời khác nhau, những tinh tú khác nhau, và thậm chí quy luật khác nhau. Vùng Đất Lãng Quên, Đảo Xiềng Xích, Dãy Núi Rỗng, Sa Mạc Ác Mộng – chúng có vẻ như là những thế giới khác nhau mà đã bị thô lỗ đập vào nhau hơn là những phần tự nhiên của một thể.

Cậu hít một hơi sâu.

“...Vậy còn những cõi thần thánh?”

Thánh xinh đẹp mỉm cười.

“Những nơi đó không bị chiến tranh chạm đến. Ngay cả sau khi những vị thần chết đi, cõi của họ vẫn còn đó. Chúng biệt lập khỏi những cõi trần tục và lẫn nhau nữa, vậy nên không bị sự lan truyền của Hắc Hóa chạm đến...ít nhất là trong một lúc. Tự nhiên là, có sáu cõi.”

Sunny không nói gì, khiến Bông Hoa Gió tiếp tục:

“Thế giới mà tôi đến từ là một trong sáu cõi đó. Nó thật ra tương tự với Dòng Sông Vĩ Đại... một thế giới xinh đẹp phủ đầy nước, với vô số hòn đảo mọc lên từ nó như là những viên đá quý. Một thế giới của những cơn bão, gió, và ngôi sao. Ừ thì...trước kia là vậy. Hiện tại thì, nó chắc là đã bị thế giới Mộng Ảo nuốt chửng rồi.”

Bàn tay Sunny cuối cùng run rẩy.

Mang cốc đến gần môi, cậu chần chừ một giây, rồi hỏi:

“Cái...cô nói cái gì? Bị nuốt chửng?”

Bông Hoa Gió tựa ra lưng ghế và thở dài.

“Từ phản ứng của cậu, có vẻ như người của thế giới cậu đã chưa phải trải nghiệm phần tệ nhất. Cấp Bậc của Cổng tồi tệ nhất mà đã mở ra ở Thế Giới Thức Tỉnh của cậu là gì?”

Cậu cau mày.

“Cấp Độ Năm...nên là một Cổng Ác Mộng Vĩ Đại.”

Thánh xinh đẹp nhìn cậu với vẻ thương hại.

“Tôi hiể. Vậy thì nó sẽ bắt đầu sớm mà thôi. Một khi có nhiều chúng bắt đầu xuất hiện, những mảnh của thế giới của cậu sẽ bắt đầu bị dung nhập bởi thế giới Mộng Ảo. Từng mảnh một, thế giới cậu rồi sẽ bị nuốt chửng toàn bộ, trở thành một phần của thế giới Mộng Ảo...cũng như năm cõi thần thánh còn lại mà đã trở thành một phần của nó. Đó là tại sao tôi đã nói rằng thế giới của cậu sẽ là cái cuối cùng mà Ma Pháp sẽ lây nhiễm. Một khi nó không còn, sẽ không còn nơi nào để nó lan truyền đến nữa.”

‘Trở thành...một phần...của thế giới Mộng Ảo?’

Sunny rùng mình.

Bông Hoa Gió đã miêu tả thế giới của cô như thế nào? Một thế giới của những cơn bão, gió, và ngôi sao. Đó chẳng phải nghe như Stormsea, vùng trong thế giới Mộng Ảo mà được điều khiển bởi Nhà Đêm hay sao?

Liệu Stormsea cũng từng là một thế giới như là Trái Đất, nơi những người thường đã sống và đã chật vật, và nơi mà một ngày bỗng dưng Ma Pháp đã xuất hiện, buộc họ lên con đường Thăng Hoa?

Một thế giới mà sau cùng đã thua bởi vô vàn Cổng Ác Mộng, và đã bị hủy diệt, trở thành một địa ngục hoang tàn khác trong thế giới Mộng Ảo...cũng như bốn thế giới khác nữa trước nó?

Liệu thế giới của Sunny sẽ có cùng định mệnh đó?

Cậu lắc đầu.

“Nhưng...tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao Ma Pháp lại lây nhiễm những thế giới, và tại sao chúng bị thế giới Mộng Ảo cắn nuốt? Những Cổng Ác Mộng đến từ đâu? Làm sao chúng ta có thể ngăn nó lại?”

Bông Hoa Gió uống một ngụm trà và mỉm cười.

“Sunless...nếu như tôi biết cách trả lời những câu hỏi này, cậu có nghĩ tôi sẽ ngồi đây, bị cầm tù trong giấc mơ trên một hòn đảo nguyền rủa, toàn bộ người của tôi đã không còn, và thế giới của tôi đã bị hủy diệt?”

Cô bật cười.

“Cho dù con đường đến thắng lợi là gì...người của tôi đã thua cuộc. Cậu ít nhất vẫn còn có cơ hội. Thậm chí cơ hội đó là tốt hơn của chúng tôi – từ những gì tôi thấy, thế giới của cậu là mạnh hơn của tôi nhiều. Nếu không thì, chỉ một người Vượt Bậc như cậu sẽ không thể giết được cha tôi, cho dù ông ta có bị Hắc Hóa làm cho suy đồi cỡ nào.”

Thánh xinh đẹp nhìn đi và lưỡng lự một lúc. Cuối cùng, một tia buồn bã len lỏi vào giọng nói ngọt ngào của cô:

“...Vào lúc cuối, ông ấy chết như thế nào?”

Sunny không nói gì đến khi đau đớn từ Khiếm Khuyết buộc cậu trả lời.

Làm sao để có thể nói với một người khác về việc giết cha của họ? Sunny không phải người tế nhị nhất, nhưng mà ngay cả cậu cũng biết là không nên cố làm giọng điệu nghe mềm mại. Hờ hững về vụ việc cũng có vẻ không đúng.

Cậu thở dài.

“Từ những gì tôi biết, ông ta đã phát điên sau khi Chạng Vạng bị mất. Khi chúng tôi gặp, ông ta như một con thú hoang dại...nhưng ngay cả vậy, ông ta vẫn là vua trong số chúng. Tôi nhìn ông ta chiến đấu với nhiều Sinh Vật Ác Mộng mạnh mẽ hơn hẳn ông ta, vậy mà, không có thứ gì có thể đánh bại cha cô cả. Sau một lúc...ông ta bị thương nghiêm trọng và yếu đi. Tôi dùng khoảnh khắc đó để tấn công, và chiến thắng sau một trận chiến hung tợn. Kể cả vậy, tôi đáng lẽ cũng đã chết, nếu không phải nhờ có đồng đội ở đó.”

Cậu ngừng lại, rồi tôn trọng nói thêm:

“Tôi xin lỗi vì mất mác của cô, Tiểu Thư Bông Hoa Gió.”

Cô giữ im lặng một lúc, nhìn đi.

Hình ảnh của cô vừa buồn bã vừa xinh đẹp.

...Đến sau cùng, Bông Hoa Gió mỉm cười.

“Đừng. Xin lỗi làm gì chứ? Ông ta chỉ là một bản sao mà thôi, cũng như tôi vậy. Tôi chắc là người cha thật sự của tôi đã có một kết cục huy hoàng hơn nhiều ở trong Mộ Ariel thật sự. Ai biết được? Ông ta thậm chí có lẽ đã thoát khỏi nó.”

Bông Hoa Gió lắc đầu và nhìn cậu với một nụ cười.

“Nhưng cậu và đồng đội cậu thì không giống tôi, Sunless. Cậu ở đây để thách thức Ác Mộng. Nên...cậu đã nói là muốn thoát khỏi Đảo Aletheia?”

Ánh mắt xanh lam của cô lấp lóe vẻ thú vị hắc ám.

“Tôi sẽ giúp cậu. Dù sao thì, giúp đỡ những người thách thức chinh phục Ác Mộng này là mục tiêu ban đầu của tôi...”