Phương Hiển Văn nói đến đây, cẩn thận hỏi: “Anh còn hận anh ta không? Đã qua lâu như vậy rồi…”

Văn Cửu Tắc lộ ra nụ cười nhạt, đuổi Phương Hiển Văn đi.

Nhìn Phương Hiển Văn vẫy tay rời đi, biểu cảm vô tư của anh chuyển thành suy tư.

Văn Cửu Hoàn vẫn còn sống.

Nhưng điều đó không thể xảy ra, ba năm trước khi anh rời Khu Trang, chính mắt anh thấy Văn Cửu Hoàn bị nhiễm virus Zombie rồi mới rời đi.

Văn Cửu Hoàn đã nhiễm virus, sao có thể không biến thành Zombie mà giờ vẫn còn sống?

Anh ném d.a.o ngắn lên rồi bắt lấy, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Tiết Linh ngồi trong xe, thấy ngoài trời Văn Cửu Tắc nói chuyện với người khác xong, lên xe nói với cô:

“Tôi sẽ ra ngoài một chuyến, tối có thể cũng không về, em ở đây đừng đi xa nhé, được không?”

“Nếu em hứa với tôi thì tôi sẽ không trói em lại nhốt trong xe.”

Tiết Linh: …

Nếu là một Zombie bình thường thì làm sao hiểu và hứa được?

Cô gào lên hai tiếng.

Văn Cửu Tắc nói: “Được, em đã hứa rồi, thì không được đi lung tung nữa.”

Anh dừng xe ở một căn nhà hẻo lánh, khóa cổng bên ngoài lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh định đến Khu Trang, nhưng đi chiếc xe này quá thu hút sự chú ý, anh chuẩn bị đổi sang phương tiện ít nổi bật hơn.

Trong một hộ gia đình, anh tìm thấy một chiếc xe máy có thể đổ xăng, vì thế Văn Cửu Tắc đội mũ bảo hiểm, lái xe đến Khu Trang.

Anh rất quen thuộc với khu vực quanh đây, ba năm không gặp, có nhiều công trình mới, vòng ngoài còn thêm một hàng rào.

Có lẽ có thể chặn Zombie, nhưng với tài nghệ của Văn Cửu Tắc, điều này không phải vấn đề.

Kiên nhẫn chờ trời tối, Văn Cửu Tắc nhảy qua hàng rào, theo trí nhớ tìm vị trí nhà họ Văn trong căn cứ Khu Trang đã biến đổi.

Nhà họ Văn trước đây sống trong một biệt thự cổ điển, giá trị cao, có vườn phía trước và sau, dựa lưng vào núi, mặt hướng ra phía sông, phong thủy rất tốt.

Khi ông nội Văn còn sống, con cái, con dâu, cháu trai, cháu gái đều sống ở đây, Văn Cửu Tắc cũng trở về nhà họ Văn.

Nhưng giờ ông nội Văn đã qua đời, tận thế cũng đã ba năm, không ngờ họ vẫn còn sống ở đó.

Thật thuận tiện cho Văn Cửu Tắc, anh dễ dàng tìm thấy phòng của Văn Cửu Hoàn.

Trong ngôi nhà lớn như vậy nhưng người ở chưa lên đến con số mười, có động tĩnh cũng không dễ dàng thu hút người khác, thật tốt.

Văn Cửu Tắc như một con báo săn mồi trong bóng tối, bước chân không phát ra tiếng, đến trước cửa phòng Văn Cửu Hoàn đang bật đèn.

Anh đứng yên ở cửa một lúc, lắng nghe tiếng động bên trong, sau đó khẽ gõ vào cửa.

“Ai?” Trong phòng vang lên một giọng nói khàn khàn.

Văn Cửu Tắc suýt nữa không nhận ra đó là giọng của Văn Cửu Hoàn, giọng nói ấy khàn khàn, khó nghe đến mức làm người khác cảm thấy khó chịu.

Ngoài cửa không có động tĩnh, Văn Cửu Hoàn đi đến mở cửa, bước chân nghe có vẻ chậm chạp.