Thật tiếc, thằng con riêng da dày thịt chắc, sống sót qua bao nhiêu khó khăn, lại có ông nội bảo vệ, anh ta không dám làm quá tay.

Đến khi lớn lên, thằng con riêng còn cướp đi người con gái anh ta thích, sự ghét bỏ của Văn Cửu Hoàn biến thành thù hận.

Sau đó ông nội bệnh nặng, anh ta muốn nhân cơ hội này xử lý Văn Cửu Tắc, nhưng ai ngờ lại xuất hiện Zombie.

Anh ta không xử lý được Văn Cửu Tắc, ngược lại còn bị anh nắm lấy cơ hội suýt nữa mất mạng!

Ba năm rồi nhưng Văn Cửu Hoàn vẫn nhớ ngày hôm đó, kẻ mà anh ta đánh luôn không dám phản kháng, mắng không dám nói lại, đang cười cợt ấn cổ anh ta vào miệng Zombie.

Anh nói: “Văn Cửu Hoàn, cậu đoán xem nếu cậu biến thành Zombie, được thả ra, có phải sẽ ăn hết những người trong nhà họ Văn không?”

“Tôi rất mong chờ, tiếc là tôi vội vàng, không thể thấy cảnh đó…”

Văn Cửu Hoàn bị Zombie cắn, anh ta hoảng sợ kêu lên, thậm chí mất cả sự tự trọng mà khóc lóc.

Nhưng anh ta nhanh chóng cảm thấy cơ thể mình bắt đầu cứng lại, toàn thân tê dại, đầu óc mơ hồ, chỉ còn một cảm giác đói khát không thể chịu đựng đè nén lý trí.

Nếu không phải anh ta vô tình ăn phải thứ đó, có lẽ lúc đó anh ta thật sự đã trở thành những con Zombie xấu xí đáng sợ đó.

Ba năm rồi, anh ta sống trong kiểu ngày tháng không thấy ánh sáng, như cái bóng không có linh hồn, mỗi lần nghĩ đến đều phải mắng chửi Văn Cửu Tắc, hôm nay, ác mộng lại tái hiện, Văn Cửu Tắc không c.h.ế.t bên ngoài, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh ta.

Anh gầy gò hơn ba năm trước, khí chất cũng càng thêm u ám đáng sợ.

Anh lại mang theo nụ cười từng đưa anh ta đến bên miệng Zombie, hỏi: “Cậu không muốn nói sao?”

Văn Cửu Hoàn bị ngọn lửa thù hận gần như thiêu rụi lý trí lại nổi lên, trong lòng xuất hiện nỗi sợ hãi, nhưng không muốn dễ dàng khuất phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Văn Cửu Tắc thấy anh ta không chịu khuất phục, cười nhẹ một tiếng, mũi chân dẫm mạnh xuống.

“Bịch.”

Anh dẫm lên mảng thịt nhuyễn, đặt d.a.o ngắn lên ngón tay của Văn Cửu Hoàn.

“Tôi sẽ bắt đầu cắt từ ngón tay của cậu, cắt xong ngón tay sẽ cắt đến cánh tay… Chúng ta sẽ xem đến khi nào cậu không chịu nổi mà chịu nói.”

Zombie không cảm thấy đau, nhưng bất kỳ ai còn lý trí, khi tận mắt thấy bộ phận cơ thể của mình bị cắt bỏ, đều sẽ cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

Hơn nữa, Văn Cửu Hoàn không phải là người có ý chí kiên định, từ nhỏ anh ta đã sống trong nhung lụa, không thể chịu nổi một chút tủi thân.

Văn Cửu Tắc kéo một tay của Văn Cửu Hoàn ra, đặt trước mặt anh ta, tay đưa d.a.o xuống.

Ngón cái.

Ba năm tận thế, Văn Cửu Tắc đã chứng kiến và trải qua không biết bao nhiêu chuyện tàn bạo đẫm máu, ánh mắt anh không hề di chuyển, tay cũng rất vững.

Văn Cửu Hoàn thì không ngoài dự đoán, vừa thấy nhát d.a.o đầu tiên đã sụp đổ.

“Nói… nói, tôi nói…” Anh ta lắp bắp mở miệng.

Văn Cửu Tắc không thu hồi d.a.o ngắn, vẫn giữ chặt giữa các ngón tay của anh ta: “Nói đi.”

“Tôi đã ăn… Thái Tuế nên thành ra như vậy, cái khác, tôi không biết.”

“Thái Tuế?”