“Cộc cộc.”

Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, một giọng nữ trẻ hỏi: “Anh Hoàn, có phải anh đang cười không? Đêm khuya mà anh làm gì vậy?”

Văn Cửu Hoàn nghe ra đó là giọng của em họ Văn Tương, ánh mắt cậu ta bỗng bùng lên ánh sáng cầu sinh, mở miệng muốn cầu cứu.

Văn Cửu Tắc ngừng cười, mũi d.a.o chỉ vào miệng cậu ta, hỏi: “Cậu muốn danh phận Zombie của mình bị lộ sao?”

Văn Cửu Hoàn cứng người.

Ba năm qua cậu ta không dám để bất kỳ ai biết mình đã biến thành Zombie, cố gắng che giấu sự khác thường của mình.

Cậu ta không ngu, biết tình huống đặc biệt của mình, nếu bị người khác biết sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy cậu ta nói với mọi người là mình bị bệnh, và giảm thiểu tiếp xúc với mọi người.

Nếu Văn Tương biết…

Văn Cửu Tắc nhìn thấy biểu cảm của cậu ta thì biết cậu ta đang nghĩ gì, đứng dậy đi đến bên cửa.

Bên ngoài, Văn Tương vẫn đang thắc mắc, mấy năm qua tính tình anh họ của mình quá kỳ quái, mỗi lần gặp đều phồng mặt, da trắng như tường, hôm nay sao lại cười vui vẻ như vậy, và giọng nói này, có chút quen thuộc.

Cánh cửa mở ra, Văn Tương còn chưa kịp nói “anh”, miệng cô ta đã bị che lại, cả người bị một sức mạnh lớn kéo vào trong phòng.

“Ưm!”

Văn Tương mở to mắt, bị trói tay ném tới bên cạnh Văn Cửu Hoàn.

Văn Tương là em gái cùng cha khác mẹ với Văn Cửu Tắc, còn có một chị gái sinh đôi là Văn Ý.

Văn Cửu Hoàn ghét Văn Cửu Tắc vì sự xuất hiện của anh ảnh hưởng đến địa vị của cậu ta, còn Văn Tương ghét Văn Cửu Tắc thì hoàn toàn vì sự ghê tởm đối với sản phẩm của việc cha mình ngoại tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngoài Văn Ý lớn tuổi hơn một chút, Văn Tương và Văn Cửu Hoàn không ít lần ức h.i.ế.p Văn Cửu Tắc.

Ngày đầu tiên Văn Cửu Tắc vào nhà họ Văn đã bị Văn Tương đẩy từ trên lầu xuống, ngã đến chảy m.á.u đầu.

Vì có chung kẻ muốn bắt nạt, nên quan hệ của bọn họ còn tốt hơn cả anh em ruột.

“Văn Tương, cô đến thật đúng lúc, tôi có việc muốn hỏi cô.”

“Phì! Đồ khốn, sao anh không c.h.ế.t bên ngoài, còn dám trở về!” Văn Tương chưa hiểu tình hình, vẫn chửi mắng như mọi khi.

Văn Cửu Tắc bị chửi không có chút phản ứng nào, vẫn cười, anh quay sang hỏi Văn Cửu Hoàn bên cạnh:

“Làm sao bây giờ, nếu em họ của cậu phát hiện ra danh phận Zombie thì liệu có chạy ra ngoài nói lung tung không?”

Văn Cửu Hoàn toàn thân run rẩy, Văn Tương nhận ra có điều không ổn, nhìn về phía hai người bọn họ, đặc biệt là nhìn vào anh họ của mình, Văn Cửu Hoàn.

Cô ta trợn tròn mắt: “Cái gì? Zombie? Sao có thể, sao anh Hoàn lại biến thành Zombie chứ?”

Nhưng ánh mắt cô ta rất tinh tường, đã nhìn thấy rõ tai bị mất của Văn Cửu Hoàn và mảng m.á.u đông đỏ, cũng như những chiếc răng nanh thuộc về Zombie lộ ra khi cậu ta đối mặt với lời đe dọa của Văn Cửu Tắc.

Văn Tương sợ hãi lùi xa khỏi Văn Cửu Hoàn.

Cô tiểu thư chưa từng trải qua khổ cực, sau ngày tận thế vẫn sống yên ổn trong lâu đài, bị những gì xảy ra trước mắt làm cho hoảng loạn, ánh mắt quét qua mảnh thịt bầy nhầy trên mặt đất, thậm chí lộ ra vẻ mặt muốn nôn.

Văn Cửu Tắc vỗ nhẹ lên mặt cô ta: “Tôi hỏi cô, cô có biết Thái Tuế của nhà họ Văn ở đâu không?”

Mặc dù Văn Cửu Hoàn nói cậu ta đã ăn hết Thái Tuế còn lại, nhưng Văn Cửu Tắc không quá tin tưởng vào việc Văn Cửu Hoàn sẽ ngoan ngoãn nói sự thật.

Văn Tương biến sắc, ánh mắt không thể giấu được sự hoảng loạn: “Cái gì, tôi không biết, tôi chưa từng thấy, Thái Tuế mất tích thì liên quan gì đến tôi!”