Giang Nghiễn Chu nhìn về phía Triệu Ngôn Thuật, khẽ nói: “Bao giờ anh định đặt bàn?”
Hôm nay Giang Cẩm Thời tới Vân Thành. Dựa theo kế hoạch, hai người họ làm việc xong sẽ trực tiếp trở về Lâm Uyển.
Đặt bàn ăn ngoài là chuyện từ không thành có.
Triệu Ngôn Thuật cầm điện thoại lên, gia tăng tốc độ, “Bây giờ, lúc này, ngay lập tức đặt!”
Giang Nghiễn Chu: “...”
Triệu Ngôn Thuật vội vàng đặt một nhà hàng có hương vị khá ngon mà họ từng ăn, sau đó gọi quản gia ở Lâm Uyển chuẩn bị cơm tối cho Giang Cẩm Thời, một loạt động tác tiến hành vô cùng nhanh chóng.
Chờ Lục Dạng nói chuyện điện thoại xong trở về, anh ta vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Xét đến độ nổi tiếng của Giang Nghiễn Chu, Triệu Ngôn Thuật đặt một căn phòng riêng.
Lục Dạng không quá kén ăn nên gọi bừa mấy món, còn đâu đều là Giang Nghiễn Chu gọi.
Hiệu suất nhà hàng rất cao, đồ ăn lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đầy đủ.
Ánh mắt Lục Dạng dừng trên món tráng miệng Mont Blanc Napoleon được điểm xuyết bằng kem hạt dẻ ở trên đỉnh, hai bên bao quanh bởi ngàn lớp bánh.
Cô dùng ngón tay trắng nõn thon dài cầm lấy thìa, múc một thìa kem hạt dẻ bỏ vào miệng, còn chưa ăn hết đã thấy một lớp socola trắng mỏng, cô lại dùng thìa gõ nhẹ, làm phần kem hạt dẻ bên trong hiện ra.
Toàn bộ hương vị hạt dẻ lan tỏa trong khuôn miệng.
Ngon quá!
Ánh mắt Giang Nghiễn Chu lặng lẽ di chuyển từ đầu ngón tay hồng nhạt đến gương mặt thỏa mãn của cô.
Những đường nét trên khuôn mặt, cũng như những móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ đều xinh đẹp, nhưng không hề có tính công kích, nhẹ nhàng cào lên trái tim người kia.
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ vừa ngây thơ vừa chuyên tâm của Lục Dạng, Triệu Ngôn Thuật ngạc nhiên mở to mắt nhìn, lén lút giơ ngón cái với Giang Nghiễn Chu.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Vậy mà đoán được em gái Dạng Dạng thích đồ ngọt!
Mới ăn được một lúc, Lục Minh Tự đã gọi đến.
Nhận được sự cho phép của Giang Nghiễn Chu và Triệu Ngôn Thuật, Lục Dạng nghe điện thoại, ngoan ngoãn nói:
“Anh, hôm nay anh đẹp trai thế.”
Bởi vì kiểu tóc hôm nay, Lục Minh Tự bị Trần Tố trong tối ngoài sáng cười nhạo không biết bao nhiêu lần, tâm trạng buồn bực tích tụ cả ngày nháy mắt tan thành mây khói.
Hắn cười hỏi: “Dạng Dạng, em đang ở đâu thế, anh đưa em đi ăn đồ ngọt.”
Tiếng Trần Tố kìm nén lửa giận truyền đến: “Cuối năm có concert rồi, cậu phải khống chế lượng thức ăn, phải giữ dáng chứ!”
Lục Dạng đang cho miếng kẽm hạt dẻ vào miệng: “……”
Cô tỏ vẻ như không có gì, nuốt vào rồi nói, “Anh đưa điện thoại cho anh Trần Tố một lúc.”
Lục Minh Tự nghe lời đưa điện thoại cho Trần Tố, “Cuộc gọi của Dạng Dạng.”
Lục Dạng tìm anh ta làm cái gì?
Không phải là thay đổi suy nghĩ, muốn làm người đại diện đó chứ?
Trần Tố trong lòng bất an nhận điện thoại, nhưng trên mặt vẫn nhanh chóng mỉm cười, “Em gái à.”
Một tiếng em gái này gọi còn ngọt hơn cả hắn!
Em gái thích đồ ngọt như vậy, chắc chắn cũng rất thích những người nói chuyện ngon ngọt.
Không thể để bị so với quá khứ.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Triệu Ngôn Thuật cầm điện thoại, mở thanh tìm kiếm, nhanh chóng gõ chữ:
Mười phút học cấp tốc giọng nói ngọt ngào phiên bản nam.
Một trận đánh giá thầm lặng đã mở màn.
Lục Dạng buông muỗng xuống, Giang Nghiễn Chu đưa giấy ăn cho cô.
Cô nhìn anh một lúc, rồi cười nói: “Cảm ơn.”
Lục Dạng ung dung xoa miệng, “Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của anh em, anh xem chưa?”
Trần Tố nghĩ đến vô số chủ đề, nhưng lại không ngờ đến chuyện này.
Anh ta sững sờ một lúc, bối rối không biết nói gì.
Lục Dạng học y, chẳng lẽ cô thấy cơ thể Lục Minh Tự có vấn đề gì lớn?
Không tiện trực tiếp nói cho Lục Minh Tự, nên mới thương lượng với anh ta trước?
Trần Tố chau mày, nhìn về phía Lục Minh Tự, thận trọng hỏi: “Vẫn chưa, xảy ra chuyện gì à?”
Lục Dạng trả lời: “Không có gì, em hỏi chút thôi.”
Trần Tố: “……”
Em gái à, em hỏi bừa vậy đủ làm anh sợ c.h.ế.t khiếp rồi đó!
Thấy điện thoại đầu kia im lặng, Lục Dạng quang minh chính đại liếc Giang Nghiễn Chu, tìm một cái xưng hô phù hợp trong đầu, tiếp tục nói với Trần Tố:
“Em đang ăn cơm với anh Nghiễn Chu, anh Ngôn Thuật ở phòng riêng số 3 nhà hàng Canby.”
Trần Tố không rõ: “Cho nên……?”
Em đang khoe em có cơm ăn à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Dạng nhẹ nhàng nói: “Cho nên phiền anh Trần Tố quản lý anh em nhé, đừng để anh ấy xông tới làm phiền giờ cơm của mọi người.”
Trần Tố: “?”
Trần Tố: “??”
Chị gái, sao lời chị nói cứ nhảy nhót lung tung thế, não em không theo kịp, chuẩn bị rơi xuống vực rồi.
Lục Dạng vội vàng tạm biệt, chưa cho Trần Tố cơ hội phản ứng đã trực tiếp tắt máy.
Triệu Ngôn Thuật nhìn mà sững sờ.
Lục Minh Tự vẫn đang bị Trần Tố kìm kẹp, không cho ăn cơm.
Vậy thì… vấn đề là, ý nghĩa của cuộc gọi này là gì?
Hai mươi phút sau, Trần Tố đưa Lục Minh Tự đuổi tới, Triệu Ngôn Thuật cuối cùng cũng hiểu ra.
Trần Tố lo lắng Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu gặp nhau sẽ mang tới mầm mống tai hoạ, nên thấp thỏm lo âu đưa Lục Minh Tự tới giám sát cô.
Chiêu này của Lục Dạng rất giỏi, thần không biết, quỷ không hay bắt chẹt được Trần Tố.
Trong lòng Triệu Ngôn Thuật càng thêm khâm phục Lục Dạng.
Lục Minh Tự không vui ngồi xuống, trừng mắt nhìn Giang Nghiễn Chu: “Liên hoan gia đình sao không gọi tôi?”
Lục Dạng chớp mắt: “Liên hoan gia đình?”
Lục Minh Tự gật đầu: “Đúng vậy, hai người anh trai là bọn anh và em.”
Hắn còn định tổ chức một bữa tiệc gia đình long trọng cho Dạng Dạng, ai ngờ bị Giang Nghiễn Chu giành trước.
Vị trí anh trai của Dạng Dạng nhiều người để ý như hổ rình mồi, nên hắn phải cố mà giữ vững cái ngai vàng.
Lục Dạng: “……”
Người nên phối hợp diễn xuất với anh là em, quyết định coi như không thấy.
Lục Minh Tự nhìn một bàn đồ ăn ngon, trong lòng ngo ngoe rục rịch.
Trần Tố đang định ngăn chặn hành vi của hắn: “Chúng ta tới đón Dạng Dạng mà.”
Lục Minh Tự nhoẻn miệng cười, mặt dày nói: “Trước khi ngủ phải ăn khuya, như vậy mới không gặp mộng đói.”(*)
(*) LMT chơi chữ, mộng đói 饿梦 - ác mộng 噩梦.
Trần Tố: “……”
Lục Dạng đẩy bánh quy thanh mai cho Lục Minh Tự, nói với hắn: “Trước khi ngủ ăn chút bánh quy thanh mai, có khi anh lại gặp mộng đẹp.” (*)
(*) LD chơi chữ, mộng đẹp 美梦 - mộng mai 梅梦, 梅 mai của từ thanh mai 青梅.
Trần Tố: “………”
Triệu Ngôn Thuật nhẹ nhàng mở ghi chú trên điện thoại, ngón tay gõ nhanh chóng trên màn hình:
《 Bách khoa toàn thư từ đồng âm của anh em nhà họ Lục 》.
Lục Minh Tự nghe vậy, ánh mắt liếc về chiếc đĩa trống trơn của Giang Nghiễn Chu, đầu mào gà run run, lông mày nhướng lên, nói: “Ở trong lòng Dạng Dạng, tôi là top 1 không thể lay động.”
Lục Dạng: “……”
Anh trai cô khi thì thông minh, khi thì khờ.
Lo cô tham gia chương trình tạp kỹ bị đám cư dân mạng ghét hắn mắng, nên để cô nhận Giang Nghiễn Chu làm anh trai, nhưng đồng thời, lại sợ Giang Nghiễn Chu lấy mất địa vị trong lòng cô của hắn.
Giang Nghiễn Chu nói trúng điểm yếu: “Tôi cao hơn cậu.”
Lục Minh Tự: “Có mỗi 1cm!”
Giang Nghiễn Chu: “1cm cũng là cao hơn cậu.”
Lục Minh Tự trừng mắt, “Tôi có thể treo trên dây.”
Giang Nghiễn Chu: “Cậu cắt sỏi mật rồi, không có can đảm.” (*)
(*) GNC chơi chữ: túi mật 胆囊 nhưng cắt bỏ rồi nên 没胆子 - không có can đảm.
Lục Minh Tự sợ độ cao không còn lời nào để nói, thế là quay ra tìm Lục Dạng xin giúp đỡ.
“Dạng Dạng, sao em dạy cậu ta mà không dạy anh?”
Vừa ăn đồ ngon, vừa xem hai con quỷ ấu trĩ cãi nhau, Lục Dạng phì cười vui vẻ.
“Em không có dạy anh ấy.”
“Vậy sao cậu ta biết phương pháp chuyên dụng làm người ta dỗi của em?”
“Đây đâu phải phương pháp chuyên dụng làm người ta dỗi của em.”
Lục Minh Tự hiểu nhất là châm biếm, nhưng chiều cao là một đòn trí mạng của hắn, cho dù hắn có cãi vô số lần cũng không thể thay đổi được sự thật.
Người ngoài cuộc Triệu Ngôn Thuật đêm nay miệng chưa khép lại lần nào, anh ta kinh ngạc nhìn Lục Dạng đang giận dỗi Lục Minh Tự ở phía đối diện.
Lục Dạng là chị gái à?
Đúng không!
Cái dáng vẻ ngu ngốc hồ đồ này của Lục Minh Tự không thể nào là anh trai được!
Người trước cao quý lạnh lùng, người sau ngu ngốc khờ khạo.
Tôi tuyên bố, Lục Minh Tự là em trai, Lục Dạng mới là chị!
Hôm nay Giang Cẩm Thời tới Vân Thành. Dựa theo kế hoạch, hai người họ làm việc xong sẽ trực tiếp trở về Lâm Uyển.
Đặt bàn ăn ngoài là chuyện từ không thành có.
Triệu Ngôn Thuật cầm điện thoại lên, gia tăng tốc độ, “Bây giờ, lúc này, ngay lập tức đặt!”
Giang Nghiễn Chu: “...”
Triệu Ngôn Thuật vội vàng đặt một nhà hàng có hương vị khá ngon mà họ từng ăn, sau đó gọi quản gia ở Lâm Uyển chuẩn bị cơm tối cho Giang Cẩm Thời, một loạt động tác tiến hành vô cùng nhanh chóng.
Chờ Lục Dạng nói chuyện điện thoại xong trở về, anh ta vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Xét đến độ nổi tiếng của Giang Nghiễn Chu, Triệu Ngôn Thuật đặt một căn phòng riêng.
Lục Dạng không quá kén ăn nên gọi bừa mấy món, còn đâu đều là Giang Nghiễn Chu gọi.
Hiệu suất nhà hàng rất cao, đồ ăn lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đầy đủ.
Ánh mắt Lục Dạng dừng trên món tráng miệng Mont Blanc Napoleon được điểm xuyết bằng kem hạt dẻ ở trên đỉnh, hai bên bao quanh bởi ngàn lớp bánh.
Cô dùng ngón tay trắng nõn thon dài cầm lấy thìa, múc một thìa kem hạt dẻ bỏ vào miệng, còn chưa ăn hết đã thấy một lớp socola trắng mỏng, cô lại dùng thìa gõ nhẹ, làm phần kem hạt dẻ bên trong hiện ra.
Toàn bộ hương vị hạt dẻ lan tỏa trong khuôn miệng.
Ngon quá!
Ánh mắt Giang Nghiễn Chu lặng lẽ di chuyển từ đầu ngón tay hồng nhạt đến gương mặt thỏa mãn của cô.
Những đường nét trên khuôn mặt, cũng như những móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ đều xinh đẹp, nhưng không hề có tính công kích, nhẹ nhàng cào lên trái tim người kia.
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ vừa ngây thơ vừa chuyên tâm của Lục Dạng, Triệu Ngôn Thuật ngạc nhiên mở to mắt nhìn, lén lút giơ ngón cái với Giang Nghiễn Chu.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Vậy mà đoán được em gái Dạng Dạng thích đồ ngọt!
Mới ăn được một lúc, Lục Minh Tự đã gọi đến.
Nhận được sự cho phép của Giang Nghiễn Chu và Triệu Ngôn Thuật, Lục Dạng nghe điện thoại, ngoan ngoãn nói:
“Anh, hôm nay anh đẹp trai thế.”
Bởi vì kiểu tóc hôm nay, Lục Minh Tự bị Trần Tố trong tối ngoài sáng cười nhạo không biết bao nhiêu lần, tâm trạng buồn bực tích tụ cả ngày nháy mắt tan thành mây khói.
Hắn cười hỏi: “Dạng Dạng, em đang ở đâu thế, anh đưa em đi ăn đồ ngọt.”
Tiếng Trần Tố kìm nén lửa giận truyền đến: “Cuối năm có concert rồi, cậu phải khống chế lượng thức ăn, phải giữ dáng chứ!”
Lục Dạng đang cho miếng kẽm hạt dẻ vào miệng: “……”
Cô tỏ vẻ như không có gì, nuốt vào rồi nói, “Anh đưa điện thoại cho anh Trần Tố một lúc.”
Lục Minh Tự nghe lời đưa điện thoại cho Trần Tố, “Cuộc gọi của Dạng Dạng.”
Lục Dạng tìm anh ta làm cái gì?
Không phải là thay đổi suy nghĩ, muốn làm người đại diện đó chứ?
Trần Tố trong lòng bất an nhận điện thoại, nhưng trên mặt vẫn nhanh chóng mỉm cười, “Em gái à.”
Một tiếng em gái này gọi còn ngọt hơn cả hắn!
Em gái thích đồ ngọt như vậy, chắc chắn cũng rất thích những người nói chuyện ngon ngọt.
Không thể để bị so với quá khứ.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Triệu Ngôn Thuật cầm điện thoại, mở thanh tìm kiếm, nhanh chóng gõ chữ:
Mười phút học cấp tốc giọng nói ngọt ngào phiên bản nam.
Một trận đánh giá thầm lặng đã mở màn.
Lục Dạng buông muỗng xuống, Giang Nghiễn Chu đưa giấy ăn cho cô.
Cô nhìn anh một lúc, rồi cười nói: “Cảm ơn.”
Lục Dạng ung dung xoa miệng, “Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của anh em, anh xem chưa?”
Trần Tố nghĩ đến vô số chủ đề, nhưng lại không ngờ đến chuyện này.
Anh ta sững sờ một lúc, bối rối không biết nói gì.
Lục Dạng học y, chẳng lẽ cô thấy cơ thể Lục Minh Tự có vấn đề gì lớn?
Không tiện trực tiếp nói cho Lục Minh Tự, nên mới thương lượng với anh ta trước?
Trần Tố chau mày, nhìn về phía Lục Minh Tự, thận trọng hỏi: “Vẫn chưa, xảy ra chuyện gì à?”
Lục Dạng trả lời: “Không có gì, em hỏi chút thôi.”
Trần Tố: “……”
Em gái à, em hỏi bừa vậy đủ làm anh sợ c.h.ế.t khiếp rồi đó!
Thấy điện thoại đầu kia im lặng, Lục Dạng quang minh chính đại liếc Giang Nghiễn Chu, tìm một cái xưng hô phù hợp trong đầu, tiếp tục nói với Trần Tố:
“Em đang ăn cơm với anh Nghiễn Chu, anh Ngôn Thuật ở phòng riêng số 3 nhà hàng Canby.”
Trần Tố không rõ: “Cho nên……?”
Em đang khoe em có cơm ăn à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Dạng nhẹ nhàng nói: “Cho nên phiền anh Trần Tố quản lý anh em nhé, đừng để anh ấy xông tới làm phiền giờ cơm của mọi người.”
Trần Tố: “?”
Trần Tố: “??”
Chị gái, sao lời chị nói cứ nhảy nhót lung tung thế, não em không theo kịp, chuẩn bị rơi xuống vực rồi.
Lục Dạng vội vàng tạm biệt, chưa cho Trần Tố cơ hội phản ứng đã trực tiếp tắt máy.
Triệu Ngôn Thuật nhìn mà sững sờ.
Lục Minh Tự vẫn đang bị Trần Tố kìm kẹp, không cho ăn cơm.
Vậy thì… vấn đề là, ý nghĩa của cuộc gọi này là gì?
Hai mươi phút sau, Trần Tố đưa Lục Minh Tự đuổi tới, Triệu Ngôn Thuật cuối cùng cũng hiểu ra.
Trần Tố lo lắng Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu gặp nhau sẽ mang tới mầm mống tai hoạ, nên thấp thỏm lo âu đưa Lục Minh Tự tới giám sát cô.
Chiêu này của Lục Dạng rất giỏi, thần không biết, quỷ không hay bắt chẹt được Trần Tố.
Trong lòng Triệu Ngôn Thuật càng thêm khâm phục Lục Dạng.
Lục Minh Tự không vui ngồi xuống, trừng mắt nhìn Giang Nghiễn Chu: “Liên hoan gia đình sao không gọi tôi?”
Lục Dạng chớp mắt: “Liên hoan gia đình?”
Lục Minh Tự gật đầu: “Đúng vậy, hai người anh trai là bọn anh và em.”
Hắn còn định tổ chức một bữa tiệc gia đình long trọng cho Dạng Dạng, ai ngờ bị Giang Nghiễn Chu giành trước.
Vị trí anh trai của Dạng Dạng nhiều người để ý như hổ rình mồi, nên hắn phải cố mà giữ vững cái ngai vàng.
Lục Dạng: “……”
Người nên phối hợp diễn xuất với anh là em, quyết định coi như không thấy.
Lục Minh Tự nhìn một bàn đồ ăn ngon, trong lòng ngo ngoe rục rịch.
Trần Tố đang định ngăn chặn hành vi của hắn: “Chúng ta tới đón Dạng Dạng mà.”
Lục Minh Tự nhoẻn miệng cười, mặt dày nói: “Trước khi ngủ phải ăn khuya, như vậy mới không gặp mộng đói.”(*)
(*) LMT chơi chữ, mộng đói 饿梦 - ác mộng 噩梦.
Trần Tố: “……”
Lục Dạng đẩy bánh quy thanh mai cho Lục Minh Tự, nói với hắn: “Trước khi ngủ ăn chút bánh quy thanh mai, có khi anh lại gặp mộng đẹp.” (*)
(*) LD chơi chữ, mộng đẹp 美梦 - mộng mai 梅梦, 梅 mai của từ thanh mai 青梅.
Trần Tố: “………”
Triệu Ngôn Thuật nhẹ nhàng mở ghi chú trên điện thoại, ngón tay gõ nhanh chóng trên màn hình:
《 Bách khoa toàn thư từ đồng âm của anh em nhà họ Lục 》.
Lục Minh Tự nghe vậy, ánh mắt liếc về chiếc đĩa trống trơn của Giang Nghiễn Chu, đầu mào gà run run, lông mày nhướng lên, nói: “Ở trong lòng Dạng Dạng, tôi là top 1 không thể lay động.”
Lục Dạng: “……”
Anh trai cô khi thì thông minh, khi thì khờ.
Lo cô tham gia chương trình tạp kỹ bị đám cư dân mạng ghét hắn mắng, nên để cô nhận Giang Nghiễn Chu làm anh trai, nhưng đồng thời, lại sợ Giang Nghiễn Chu lấy mất địa vị trong lòng cô của hắn.
Giang Nghiễn Chu nói trúng điểm yếu: “Tôi cao hơn cậu.”
Lục Minh Tự: “Có mỗi 1cm!”
Giang Nghiễn Chu: “1cm cũng là cao hơn cậu.”
Lục Minh Tự trừng mắt, “Tôi có thể treo trên dây.”
Giang Nghiễn Chu: “Cậu cắt sỏi mật rồi, không có can đảm.” (*)
(*) GNC chơi chữ: túi mật 胆囊 nhưng cắt bỏ rồi nên 没胆子 - không có can đảm.
Lục Minh Tự sợ độ cao không còn lời nào để nói, thế là quay ra tìm Lục Dạng xin giúp đỡ.
“Dạng Dạng, sao em dạy cậu ta mà không dạy anh?”
Vừa ăn đồ ngon, vừa xem hai con quỷ ấu trĩ cãi nhau, Lục Dạng phì cười vui vẻ.
“Em không có dạy anh ấy.”
“Vậy sao cậu ta biết phương pháp chuyên dụng làm người ta dỗi của em?”
“Đây đâu phải phương pháp chuyên dụng làm người ta dỗi của em.”
Lục Minh Tự hiểu nhất là châm biếm, nhưng chiều cao là một đòn trí mạng của hắn, cho dù hắn có cãi vô số lần cũng không thể thay đổi được sự thật.
Người ngoài cuộc Triệu Ngôn Thuật đêm nay miệng chưa khép lại lần nào, anh ta kinh ngạc nhìn Lục Dạng đang giận dỗi Lục Minh Tự ở phía đối diện.
Lục Dạng là chị gái à?
Đúng không!
Cái dáng vẻ ngu ngốc hồ đồ này của Lục Minh Tự không thể nào là anh trai được!
Người trước cao quý lạnh lùng, người sau ngu ngốc khờ khạo.
Tôi tuyên bố, Lục Minh Tự là em trai, Lục Dạng mới là chị!