Chương 164: Hắn thực sự là Thượng nhân!!!
“Hừ! Con rắn nhỏ nhà ngươi không ngờ có thể ép ta phải bung sức! Chết!”
Tmoong Rung giơ bàn tay lên, nội lực hóa thành chưởng đè xuống. Chưởng này nhìn có vẻ tầm thường nhưng lại cứng rắn vô cùng. Mar Ung vận cả mười thành nội lực kháng cự nhưng không thể chống đỡ, bị đánh quay trở lại hình người rồi nằm lún trên nền đất phun máu.
“Chủ…nhân! Mau…chạy đi!” Mar Ung thở hổn hển.
Đội quân hai bên thấy thế đã tạm thời ngừng chiến. Tộc Kree kéo hết về núp sau lưng Quân không một ai dám nói gì. Hắn bỗng nhiên từ người dưng trở thành kẻ đứng mũi chịu sào, thật là buồn cười!
Tmoong Rung hiện giờ là Huyền giai giai nhất đẳng, thực lực mạnh hơn Hoàng giai thất rất nhiều.
Hắn nhau mày. Huyền giai ư?
Hắn từng nếm thử mấy lần rồi, dù trong thâm tâm có chút lo lắng nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ tự tin lạ thường.
Với lại hắn có chạy nổi đâu, đã đến chân tường thì phải đối mặt. Chí ít sự tự tin sẽ cho hắn đủ tỉnh táo để đối đầu.
Tmoong Rung ngược lại, nhìn thấy hắn như thế thì vô cùng tức giận, buông ra uy áp đè tới.
“Quỳ xuống!”
Quân nén đau, lập tức vận chuyển Luyện thể thuật đến cực điểm, nội lực không ngừng phun ra bảo vệ thân thể. Mặt đất dưới chân đã lún xuống một gang tay nhưng hai đầu gối lại như hai cây cột sắt không hề cong dù chỉ một xíu!
“Hả!” Tmoong Rung mặt đỏ như gấc.
“Muốn chết!”
Uy áp khổng lồ của Huyền giai tu sĩ ập đến, không khí bị nén lại nặng nề giống như sắt thép vậy. Ông ta muốn hắn phải quỳ xuống cúi lạy trước khi chết!
Goi Xênh thấy vậy liền hét lên.
“Ngươi dám!”
“CÚT!!!”
Tmoong Rung liếc mắt, uy áp lan sang bọn họ khiến ai nấy nhăn mặt. Thậm chí có kẻ rơi luôn vào hôn mê.
Điều không tưởng lại xảy ra! Quân dù khụy gối nhưng vẫn chưa chịu ngã, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tmoong Rung.
Giờ đây, người sợ hãi lại là ông ta. Một vạn câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu Tmoong Rung!
Kẻ này là ai mà thực lực đáng sợ như vậy. Chẳng lẽ là lão quái nào che giấu tu vi? Nhưng đã đắc tội đến giờ thì đâu còn đường lui nữa?
“Mặc kệ ngươi là ai! Hôm nay nhất định phải chết!”
“THIẾT TÍ ĐỒNG TƯỜNG!”
Một bàn tay khổng lồ hiện lên đè xuống. Bàn tay ấy do Kim nguyên lực tạo thành, chỉ rộng hơn người Quân một chút, dày độ một gang tay trông khá bình thường nhưng sắc mặt Quân lại vô cùng ngưng trọng.
Hắn dù đã đối mặt với nhiều loại chưởng pháp, thủ ấn, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy một đấu pháp cứng rắn đến như vậy. Hắn cảm tưởng thứ trên đầu mình giống một bức tường kim loại kiên cố có thể đè bẹp mọi thứ, gần như không thể bị đánh vỡ.
Hắn đã bị khóa chặt không thể chạy, chỉ có cách đỡ một chưởng này!
Toàn thân hắn ngay lập tức được phủ Kim cang cương khí. Hai chân đứng vào thế tấn, hai tay giơ cao thẳng lên trời.
Thật điên cuồng!
Từng khối thịt, từng đoạn xương được thúc dục hết công suất.
Nửa thân trên nở rộ xé toạc đi lớp áo trên người để lộ một thân thể đúc bằng thép.
Nửa thân dưới và hai chân như hai cây cột đồng đóng trên mặt đất, gánh lấy toàn bộ sức nặng đè lên.
Huyết khí tràn cả ra ngoài quấn lấy tứ chi, hoà quyện với Kim cang cương khí, biến nó thành một màu đỏ như máu.
“Bức tường sắt” đang rơi xuống bỗng trầm lại dưới ánh mắt kinh hồn của tất cả.
Một Võ giả đang đỡ một chưởng của Huyền giai!
Nhưng hiển nhiên không dễ như vậy. Khối thép hình người đã oằn lại, hai tay bắt đầu hạ thấp và gối dần chùng xuống.
Hắn khom người, mặt đỏ như gấc, mím môi mím lợi gánh cả khối sắt trên lưng, nhất định không chịu quỳ gối.
Cơ bắp trên người có dấu hiệu đứt rời, da thịt dưới sức ép cực đại đang toác ra chảy máu.
Xem ra sức hắn vẫn không thể chống cự lại được!
Nếu những người xung quanh biết ý nghĩ của hắn chắc bọn họ phải dở khóc dở cười!
Điên! Đúng là điên nặng!
Tmoong Rung lúc này mặt đen như cột nhà cháy. Mặc dù chỉ là một chưởng tùy ý nhưng dưới Huyền giai ai dám ương ngạnh chống đỡ.
Chẳng lẽ kẻ này thật sự là Thượng nhân?
Không! Không thể nào! Ông ta gạt phắt ý nghĩ điên rồ ấy lên rồi vung tay chuẩn bị đè thêm lần nữa.
Bốn tầng Đoàn nguyên trong người Quân lúc này đang rục rịch, tuỳ thời sẽ được kích nổ giải phóng nguồn nội lực hùng hậu giúp hắn chống đỡ.
Nhưng đúng lúc này Goi Xênh đã hét lên.
“Mau dừng tay! Nhìn cho rõ cái gì đây!”
Từ chỗ Goi Xênh bay ra một cây đèn hình thù cổ quái sáng lấp lánh.
Tmoong Rung giật mình nhìn lại. Chưởng pháp cũng theo đó biến mất, Quân thoát khỏi hiểm cảnh thở hắt ra, mấy tên xung quanh liền chạy tới đỡ lấy hắn.
“Thượng nhân đăng?”
Tmoong Rung định với tay túm lấy thì Goi Xênh đã vội thu lại rồi đưa lại gần chỗ Quân. Chiếc đèn liền sáng hẳn lên.
“Thượng nhân đăng có ý nghĩa gì?”
Tmoong Rung cắn răng trả lời.
“Thượng nhân sinh, Thượng đăng sáng. Thượng nhân chết, Thượng đăng tắt!”
“Ngươi còn gì chối cãi! Mau mau cút đi!”
Goi Xênh quát lên. Nhưng Tmoong Rung vẫn chưa chịu rời khỏi. Hắn nhìn chằm chằm vào cây đèn trên tay Goi Xênh thật lâu rồi hỏi.
“Là vị Tư tế nào mang nó đến?”
“Là ai thì cũng không đến lượt đến ngươi hỏi!”
“Hừ! Đưa nó đây! Để ta xem thật hay giả!”
“Ngươi không có tư cách!” Goi Xênh chối ngay.
“Thế sao ngươi lại cầm mà không phải hắn!” Tmoong Rung gầm gừ chỉ tay vào Quân.
“Đèn của ta, ta muốn đưa cho ai thì đưa!” Quân hiểu ra một chút liền nói xen vào.
Không ngờ lão Goi Xênh còn có chiêu này, thật giả lẫn lộn. Quả thực không thể nhìn cái bản mặt hiền lành mà đoán biết bụng dạ. Xem ra trong chuyện này còn rất nhiều điều bọn họ giấu hắn.
“Nếu không đưa đây chứng tỏ ngươi nói láo! Mau đưa đây!” Tmoong Rung vẫn không chịu từ bỏ.
“Ta không đưa! Ngươi dám làm gì?” Goi Xênh vẫn cứng đầu.
Tmoong Rung nửa muốn ra tay nửa ngần ngừ.
Rõ ràng thân phận Thượng nhân quá mức đặc thù, không ai được phép xâm phạm. Biểu hiện của Quân từ đầu đến giờ lại càng khiến ông ta hoài nghi.
Cuối cùng Tmoong Rung hạ người đáp xuống đất.
“Được rồi! Nể mặt “Thượng nhân” ta sẽ tha cho các ngươi! Nhưng việc em trai ta mất tích thì không thể bỏ qua.”
Tmoong Rung quay sang hỏi Goi Xênh:
“Vị tư tế mang Thượng nhân đăng đến đã rời đi lâu chưa? Ta muốn gặp ngài ấy để cầu xin Thần linh ban cho tin tức của Tmoong Hol. Nếu quả thực không liên quan đến các ngươi ta nhất định sẽ đền bù mọi tổn thất! Nếu không, thì phải có người đứng ra cho ta câu trả lời!”
Goi Xênh thấy Tmoong Rung chịu lùi bước liền vui vẻ.
“Nếu vậy thì ngươi hãy mau đuổi theo! Ngài ấy mới đi được nửa ngày thôi!”
“Nửa ngày à! Được rồi! Vậy thì…”
“Ngươi đi trước đi!”
Không một ai kịp phản ứng gì, bàn tay của Tmoong Rung đã đâm xuyên vào bụng của Goi Xênh, bóp nát Nguyên đan của ông ta ra thành tro bụi.
Goi Xênh trợn ngược mắt, ngay cả tiếng kêu rên cũng không thể phát ra được, chỉ có thể ú ớ trong cổ họng.
Tmoong Rung giật lấy cây đèn.
“Làm giả thật giỏi, suýt nữa ta không nhận ra! Nhưng lão già ngươi quên mất từ Tế đàn đến đây là bao xa rồi hả?”
Ông ta một tay bóp nát cây đèn, tay kia bạo phát kình lực, Goi Xênh nổ tung nội tạng chết ngay lập tức!
“Đến lượt ngươi!”
Tmoong Rung nhìn sang Quân, tay phải đánh ra. Chưởng pháp trông có vẻ đơn giản nhưng kình lực ẩn chứa bên trong lại hùng hậu vô cùng. Năm ngón tay của ông ta như năm chiếc dùi sắt có thể dễ dàng phá nát mọi thứ dù cứng đến đâu!
Quân cắn răng, bốn tầng Đoàn nguyên ầm ầm vận chuyển chuẩn bị nổ tung hòng cản lại.
Ngay thời khắc sắp sửa va chạm, đột nhiên một luồng sáng từ trên trời cao giáng thẳng xuống đầu Quân. Toàn thân hắn được bao phủ trong một lớp kim quang tráng lệ chói loà.
Chưởng pháp của Tmoong Rung không đánh mà tự tan rã. Lão hoảng sợ nhảy lùi lại lắp bắp:
“Là…là…thật?”
Quân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cảm nhận được có một nguồn năng lượng ấm áp đang lan tràn mọi ngóc ngách trong cơ thể.
“Trước mặt Thượng nhân còn dám mạo phạm!”
Một tiếng nói trong trẻo cất lên, nhưng lại mang theo uy áp khổng lồ đánh vào linh hồn của từng người ở đây. Tất cả không ai bảo ai đều bất giác quỳ một chân cung kính.
Từ trên không có ba con chim khổng lồ xuất hiện. Mỗi con to bằng một con voi trưởng thành, trông khá giống chim công đực nhưng đẹp hơn gấp hàng chục lần.
Bọn chúng kéo sau lưng một toà hành cung nho nhỏ toả ra khí thế bất phàm, chí ít cũng ngang ngửa với pháp khí cực phẩm.
Từ trong hành cung, một cô gái chậm rãi bước ra lơ lửng trong không trung, trên tay còn cầm một chiếc đèn trông giống hệt chiếc đèn mà Goi Xênh lấy ra ban nãy. Cô nhẹ nhàng phất tay đỡ tất cả mọi người đứng dậy.
“Tư tế! Là…Tư tế!”
Đám đông bên dưới nhao nhao, cất lên từng âm thanh ngưỡng mộ và tôn sùng. Mar Ung ôm ngực bước tới trước chắp tay kính cẩn:
“Ta là Mar Ung, tộc trưởng tộc Kree. Tư tế đại giá quang lâm nhưng chúng ta lại không tiếp đón theo nghi lễ, xin Tư tế trách tội!”
“Không sao! Ta tới là vì Thượng nhân mới!”
Cô quay sang nhìn Quân, cười cười.
“Chắc lúc nãy ngươi biết ta đến rồi nhỉ?”
Lời vừa nói ra khiến tất cả đều biến sắc, mà Tmoong Rung là kẻ hoảng sợ nhất. Ở đây chỉ mình ông ta là Huyền giai, linh thức mạnh mẽ vô cùng vậy mà không hề cảm nhận được gì cả.
Còn Quân thì cười khổ. Vừa rồi sau khi đỡ một chưởng “THIẾT TÍ ĐỒNG TƯỜNG” của Tmoong Rung, khi mà cơ thể đến cực hạn thì trên không có một dao động năng lượng bất thường truyền tới.
Kỳ thực hắn không hề biết nhưng Bách lão bên trong thông qua linh thức của hắn lại phát hiện ra, khiến cho hắn vô thức nhìn vào điểm ấy. Có điều dao động năng lượng chỉ trong nháy mắt rồi mất ngay.
Xem ra vị Tư tế này đã đến từ lâu, nãy giờ đứng ngoài quan sát hết thảy. Quân chắp tay:
“Chỉ là vô tình mà thôi…”
Cô gái gật đầu khe khẽ, đưa chiếc đèn bay đến trước mặt Quân. Hắn theo một phản xạ đưa tay nắm lấy.
Tức thì chiếc đèn sáng lên rực rỡ, truyền vào người hắn từng dòng khí lưu ấm áp, từng chút từng chút một khôi phục những tổn thương vừa rồi.
Tất cả đã chứng một điều.
Hắn thực sự là một Thượng nhân!!!
........
Tmoong Rung giơ bàn tay lên, nội lực hóa thành chưởng đè xuống. Chưởng này nhìn có vẻ tầm thường nhưng lại cứng rắn vô cùng. Mar Ung vận cả mười thành nội lực kháng cự nhưng không thể chống đỡ, bị đánh quay trở lại hình người rồi nằm lún trên nền đất phun máu.
“Chủ…nhân! Mau…chạy đi!” Mar Ung thở hổn hển.
Đội quân hai bên thấy thế đã tạm thời ngừng chiến. Tộc Kree kéo hết về núp sau lưng Quân không một ai dám nói gì. Hắn bỗng nhiên từ người dưng trở thành kẻ đứng mũi chịu sào, thật là buồn cười!
Tmoong Rung hiện giờ là Huyền giai giai nhất đẳng, thực lực mạnh hơn Hoàng giai thất rất nhiều.
Hắn nhau mày. Huyền giai ư?
Hắn từng nếm thử mấy lần rồi, dù trong thâm tâm có chút lo lắng nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ tự tin lạ thường.
Với lại hắn có chạy nổi đâu, đã đến chân tường thì phải đối mặt. Chí ít sự tự tin sẽ cho hắn đủ tỉnh táo để đối đầu.
Tmoong Rung ngược lại, nhìn thấy hắn như thế thì vô cùng tức giận, buông ra uy áp đè tới.
“Quỳ xuống!”
Quân nén đau, lập tức vận chuyển Luyện thể thuật đến cực điểm, nội lực không ngừng phun ra bảo vệ thân thể. Mặt đất dưới chân đã lún xuống một gang tay nhưng hai đầu gối lại như hai cây cột sắt không hề cong dù chỉ một xíu!
“Hả!” Tmoong Rung mặt đỏ như gấc.
“Muốn chết!”
Uy áp khổng lồ của Huyền giai tu sĩ ập đến, không khí bị nén lại nặng nề giống như sắt thép vậy. Ông ta muốn hắn phải quỳ xuống cúi lạy trước khi chết!
Goi Xênh thấy vậy liền hét lên.
“Ngươi dám!”
“CÚT!!!”
Tmoong Rung liếc mắt, uy áp lan sang bọn họ khiến ai nấy nhăn mặt. Thậm chí có kẻ rơi luôn vào hôn mê.
Điều không tưởng lại xảy ra! Quân dù khụy gối nhưng vẫn chưa chịu ngã, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tmoong Rung.
Giờ đây, người sợ hãi lại là ông ta. Một vạn câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu Tmoong Rung!
Kẻ này là ai mà thực lực đáng sợ như vậy. Chẳng lẽ là lão quái nào che giấu tu vi? Nhưng đã đắc tội đến giờ thì đâu còn đường lui nữa?
“Mặc kệ ngươi là ai! Hôm nay nhất định phải chết!”
“THIẾT TÍ ĐỒNG TƯỜNG!”
Một bàn tay khổng lồ hiện lên đè xuống. Bàn tay ấy do Kim nguyên lực tạo thành, chỉ rộng hơn người Quân một chút, dày độ một gang tay trông khá bình thường nhưng sắc mặt Quân lại vô cùng ngưng trọng.
Hắn dù đã đối mặt với nhiều loại chưởng pháp, thủ ấn, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy một đấu pháp cứng rắn đến như vậy. Hắn cảm tưởng thứ trên đầu mình giống một bức tường kim loại kiên cố có thể đè bẹp mọi thứ, gần như không thể bị đánh vỡ.
Hắn đã bị khóa chặt không thể chạy, chỉ có cách đỡ một chưởng này!
Toàn thân hắn ngay lập tức được phủ Kim cang cương khí. Hai chân đứng vào thế tấn, hai tay giơ cao thẳng lên trời.
Thật điên cuồng!
Từng khối thịt, từng đoạn xương được thúc dục hết công suất.
Nửa thân trên nở rộ xé toạc đi lớp áo trên người để lộ một thân thể đúc bằng thép.
Nửa thân dưới và hai chân như hai cây cột đồng đóng trên mặt đất, gánh lấy toàn bộ sức nặng đè lên.
Huyết khí tràn cả ra ngoài quấn lấy tứ chi, hoà quyện với Kim cang cương khí, biến nó thành một màu đỏ như máu.
“Bức tường sắt” đang rơi xuống bỗng trầm lại dưới ánh mắt kinh hồn của tất cả.
Một Võ giả đang đỡ một chưởng của Huyền giai!
Nhưng hiển nhiên không dễ như vậy. Khối thép hình người đã oằn lại, hai tay bắt đầu hạ thấp và gối dần chùng xuống.
Hắn khom người, mặt đỏ như gấc, mím môi mím lợi gánh cả khối sắt trên lưng, nhất định không chịu quỳ gối.
Cơ bắp trên người có dấu hiệu đứt rời, da thịt dưới sức ép cực đại đang toác ra chảy máu.
Xem ra sức hắn vẫn không thể chống cự lại được!
Nếu những người xung quanh biết ý nghĩ của hắn chắc bọn họ phải dở khóc dở cười!
Điên! Đúng là điên nặng!
Tmoong Rung lúc này mặt đen như cột nhà cháy. Mặc dù chỉ là một chưởng tùy ý nhưng dưới Huyền giai ai dám ương ngạnh chống đỡ.
Chẳng lẽ kẻ này thật sự là Thượng nhân?
Không! Không thể nào! Ông ta gạt phắt ý nghĩ điên rồ ấy lên rồi vung tay chuẩn bị đè thêm lần nữa.
Bốn tầng Đoàn nguyên trong người Quân lúc này đang rục rịch, tuỳ thời sẽ được kích nổ giải phóng nguồn nội lực hùng hậu giúp hắn chống đỡ.
Nhưng đúng lúc này Goi Xênh đã hét lên.
“Mau dừng tay! Nhìn cho rõ cái gì đây!”
Từ chỗ Goi Xênh bay ra một cây đèn hình thù cổ quái sáng lấp lánh.
Tmoong Rung giật mình nhìn lại. Chưởng pháp cũng theo đó biến mất, Quân thoát khỏi hiểm cảnh thở hắt ra, mấy tên xung quanh liền chạy tới đỡ lấy hắn.
“Thượng nhân đăng?”
Tmoong Rung định với tay túm lấy thì Goi Xênh đã vội thu lại rồi đưa lại gần chỗ Quân. Chiếc đèn liền sáng hẳn lên.
“Thượng nhân đăng có ý nghĩa gì?”
Tmoong Rung cắn răng trả lời.
“Thượng nhân sinh, Thượng đăng sáng. Thượng nhân chết, Thượng đăng tắt!”
“Ngươi còn gì chối cãi! Mau mau cút đi!”
Goi Xênh quát lên. Nhưng Tmoong Rung vẫn chưa chịu rời khỏi. Hắn nhìn chằm chằm vào cây đèn trên tay Goi Xênh thật lâu rồi hỏi.
“Là vị Tư tế nào mang nó đến?”
“Là ai thì cũng không đến lượt đến ngươi hỏi!”
“Hừ! Đưa nó đây! Để ta xem thật hay giả!”
“Ngươi không có tư cách!” Goi Xênh chối ngay.
“Thế sao ngươi lại cầm mà không phải hắn!” Tmoong Rung gầm gừ chỉ tay vào Quân.
“Đèn của ta, ta muốn đưa cho ai thì đưa!” Quân hiểu ra một chút liền nói xen vào.
Không ngờ lão Goi Xênh còn có chiêu này, thật giả lẫn lộn. Quả thực không thể nhìn cái bản mặt hiền lành mà đoán biết bụng dạ. Xem ra trong chuyện này còn rất nhiều điều bọn họ giấu hắn.
“Nếu không đưa đây chứng tỏ ngươi nói láo! Mau đưa đây!” Tmoong Rung vẫn không chịu từ bỏ.
“Ta không đưa! Ngươi dám làm gì?” Goi Xênh vẫn cứng đầu.
Tmoong Rung nửa muốn ra tay nửa ngần ngừ.
Rõ ràng thân phận Thượng nhân quá mức đặc thù, không ai được phép xâm phạm. Biểu hiện của Quân từ đầu đến giờ lại càng khiến ông ta hoài nghi.
Cuối cùng Tmoong Rung hạ người đáp xuống đất.
“Được rồi! Nể mặt “Thượng nhân” ta sẽ tha cho các ngươi! Nhưng việc em trai ta mất tích thì không thể bỏ qua.”
Tmoong Rung quay sang hỏi Goi Xênh:
“Vị tư tế mang Thượng nhân đăng đến đã rời đi lâu chưa? Ta muốn gặp ngài ấy để cầu xin Thần linh ban cho tin tức của Tmoong Hol. Nếu quả thực không liên quan đến các ngươi ta nhất định sẽ đền bù mọi tổn thất! Nếu không, thì phải có người đứng ra cho ta câu trả lời!”
Goi Xênh thấy Tmoong Rung chịu lùi bước liền vui vẻ.
“Nếu vậy thì ngươi hãy mau đuổi theo! Ngài ấy mới đi được nửa ngày thôi!”
“Nửa ngày à! Được rồi! Vậy thì…”
“Ngươi đi trước đi!”
Không một ai kịp phản ứng gì, bàn tay của Tmoong Rung đã đâm xuyên vào bụng của Goi Xênh, bóp nát Nguyên đan của ông ta ra thành tro bụi.
Goi Xênh trợn ngược mắt, ngay cả tiếng kêu rên cũng không thể phát ra được, chỉ có thể ú ớ trong cổ họng.
Tmoong Rung giật lấy cây đèn.
“Làm giả thật giỏi, suýt nữa ta không nhận ra! Nhưng lão già ngươi quên mất từ Tế đàn đến đây là bao xa rồi hả?”
Ông ta một tay bóp nát cây đèn, tay kia bạo phát kình lực, Goi Xênh nổ tung nội tạng chết ngay lập tức!
“Đến lượt ngươi!”
Tmoong Rung nhìn sang Quân, tay phải đánh ra. Chưởng pháp trông có vẻ đơn giản nhưng kình lực ẩn chứa bên trong lại hùng hậu vô cùng. Năm ngón tay của ông ta như năm chiếc dùi sắt có thể dễ dàng phá nát mọi thứ dù cứng đến đâu!
Quân cắn răng, bốn tầng Đoàn nguyên ầm ầm vận chuyển chuẩn bị nổ tung hòng cản lại.
Ngay thời khắc sắp sửa va chạm, đột nhiên một luồng sáng từ trên trời cao giáng thẳng xuống đầu Quân. Toàn thân hắn được bao phủ trong một lớp kim quang tráng lệ chói loà.
Chưởng pháp của Tmoong Rung không đánh mà tự tan rã. Lão hoảng sợ nhảy lùi lại lắp bắp:
“Là…là…thật?”
Quân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cảm nhận được có một nguồn năng lượng ấm áp đang lan tràn mọi ngóc ngách trong cơ thể.
“Trước mặt Thượng nhân còn dám mạo phạm!”
Một tiếng nói trong trẻo cất lên, nhưng lại mang theo uy áp khổng lồ đánh vào linh hồn của từng người ở đây. Tất cả không ai bảo ai đều bất giác quỳ một chân cung kính.
Từ trên không có ba con chim khổng lồ xuất hiện. Mỗi con to bằng một con voi trưởng thành, trông khá giống chim công đực nhưng đẹp hơn gấp hàng chục lần.
Bọn chúng kéo sau lưng một toà hành cung nho nhỏ toả ra khí thế bất phàm, chí ít cũng ngang ngửa với pháp khí cực phẩm.
Từ trong hành cung, một cô gái chậm rãi bước ra lơ lửng trong không trung, trên tay còn cầm một chiếc đèn trông giống hệt chiếc đèn mà Goi Xênh lấy ra ban nãy. Cô nhẹ nhàng phất tay đỡ tất cả mọi người đứng dậy.
“Tư tế! Là…Tư tế!”
Đám đông bên dưới nhao nhao, cất lên từng âm thanh ngưỡng mộ và tôn sùng. Mar Ung ôm ngực bước tới trước chắp tay kính cẩn:
“Ta là Mar Ung, tộc trưởng tộc Kree. Tư tế đại giá quang lâm nhưng chúng ta lại không tiếp đón theo nghi lễ, xin Tư tế trách tội!”
“Không sao! Ta tới là vì Thượng nhân mới!”
Cô quay sang nhìn Quân, cười cười.
“Chắc lúc nãy ngươi biết ta đến rồi nhỉ?”
Lời vừa nói ra khiến tất cả đều biến sắc, mà Tmoong Rung là kẻ hoảng sợ nhất. Ở đây chỉ mình ông ta là Huyền giai, linh thức mạnh mẽ vô cùng vậy mà không hề cảm nhận được gì cả.
Còn Quân thì cười khổ. Vừa rồi sau khi đỡ một chưởng “THIẾT TÍ ĐỒNG TƯỜNG” của Tmoong Rung, khi mà cơ thể đến cực hạn thì trên không có một dao động năng lượng bất thường truyền tới.
Kỳ thực hắn không hề biết nhưng Bách lão bên trong thông qua linh thức của hắn lại phát hiện ra, khiến cho hắn vô thức nhìn vào điểm ấy. Có điều dao động năng lượng chỉ trong nháy mắt rồi mất ngay.
Xem ra vị Tư tế này đã đến từ lâu, nãy giờ đứng ngoài quan sát hết thảy. Quân chắp tay:
“Chỉ là vô tình mà thôi…”
Cô gái gật đầu khe khẽ, đưa chiếc đèn bay đến trước mặt Quân. Hắn theo một phản xạ đưa tay nắm lấy.
Tức thì chiếc đèn sáng lên rực rỡ, truyền vào người hắn từng dòng khí lưu ấm áp, từng chút từng chút một khôi phục những tổn thương vừa rồi.
Tất cả đã chứng một điều.
Hắn thực sự là một Thượng nhân!!!
........