Chương 53: Giang Đề, Anh Có Thể...
Giang Đề bộc phát địch ý đối với tình cũ của Tần Thư vừa đột ngột lại dữ dội.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cây gậy sắt trong tay cậu mà ai nấy cũng ngẩn người.
Tần Thư có chút sợ hãi với lo lắng, vội vàng trấn an: "Tiểu Đề, cậu nghe tôi nói, đừng kích động. Tôi chỉ ra ngoài ăn cơm với hắn ta thôi, hắn không thể và cũng không dám làm gì tôi đâu."
Giang Đề lạnh lùng nói: "Tôi không làm phiền hai người, chỉ đứng cạnh xem thôi."
Tần Thư: "..."
Đồng đội: "..."
Tần Thư lén lút liếc mắt ra hiệu cho Trần Hiệt ý bảo anh mau trấn an cậu nhóc này đi.
Trần Hiệt cũng muốn trấn an nhưng trong lòng lại thấy không thoải mái.
Anh cau mày nói: "Giang Đề, đừng làm loạn."
"Tôi không làm loạn."
Giang Đề đột nhiên cảm thấy cây gậy sắt quá nổi bật, khó mà giấu được.
Thế là cậu vứt gậy sắt vào góc phòng.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ giây tiếp theo cậu lại lấy ra một cây côn nhị khúc.
Thứ này dễ mang theo, có thể giấu trong túi hoặc trên người.
Vì vậy ngay sau đó mọi người thấy Giang Đề gập côn nhị khúc lại nhét vào sau lưng rồi mặc áo khoác đi ra cửa đeo giày.
Thế là mọi người mới biết cậu nhóc này không đùa đâu, cậu thực sự muốn đi theo Tần Thư để gặp tình cũ.
Hơn nữa có côn nhị khúc trong tay, nếu gã Tây kia có hành động gì sai trái thì có nguy cơ mất mạng ngay tại chỗ.
Tần Thư từng dẫn dắt nhiều tuyển thủ nhưng lần đầu tiên cô thấy có người hộ tống mình đi gặp tình cũ và kiêm luôn vai trò vệ sĩ.
Cô vừa cảm động vừa sợ hãi.
"Tiểu Đề, cậu đừng kích động." Cô ném túi lên ghế sofa cười gượng: "Hay là vậy đi, tôi không đi gặp hắn ta nữa, được không?"
Giang Đề chống tay lên tủ giày, ngẩng đầu: "Thật không?"
"Thật, tôi thề." Tần Thư chỉ lên cầu thang: "Tôi lên tẩy trang rồi đi ngủ bù, được chưa?"
Lúc này Giang Đề mới tháo giày ra rồi tiện tay ném côn nhị khúc sang một bên.
"Phù --"
Tần Thư thở phào nhẹ nhõm quay người chạy lên lầu để lại một đám tuyển thủ E-Sports nhìn nhau đầy bối rối.
Giang Đề cũng không ăn sáng mà ôm mèo ra vườn phơi nắng.
"Kỳ lạ thật." Triệu Bắc Nam thì thầm: "Chị Thư đi gặp tình cũ thôi mà sao Tiểu Đề lại kích động như thế?"
Cloud gật đầu: "Trước đây chỉ nghĩ cậu ấy nghe lời chị Thư nhất, ngoan ngoãn trước mặt chị ấy. Giờ mới phát hiện cậu ấy còn có tính chiếm hữu mạnh mẽ."
Time cắn ngón tay: "Mấy cậu nói xem, có khi nào Tiểu Đề thích chị Thư không..."
Câu nói chưa dứt là Triệu Bắc Nam với Cloud liền dùng khuỷu tay thúc vào người hắn.
Tên ngốc này không muốn sống nữa à? Không thấy sắc mặt của đội trưởng còn khó coi hơn đống cơm thừa canh cặn tối qua sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này đúng là kỳ lạ. Rõ ràng tình cảm của Giang Đề dành cho Tần Thư đã vượt qua giới hạn giữa tuyển thủ và huấn luyện viên.
Ba người len lén nhìn về phía Trần Hiệt.
Trần Hiệt cau mày, trong mắt ánh mang vẻ bực bội.
"Khụ." Triệu Bắc Nam lập tức an ủi: "Đội trưởng, bọn em chỉ đùa thôi nên anh đừng để bụng. Tiểu Đề và chị Thư cách nhau nhiều tuổi như vậy, không thể nào..."
Câu nói còn chưa dứt Trần Hiệt đã đứng dậy rời đi.
Cả bữa sáng cũng không ăn, để lại bóng lưng lạnh lùng.
---
Kỳ nghỉ đã sắp kết thúc, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai bắt đầu quay lại tập luyện.
Vì vậy các tuyển thủ tranh thủ nốt chút thời gian để vui chơi.
Giang Đề thì khá nhàm chán, cậu đã livestream chơi game hoặc là tự luyện tập.
Trưa hôm đó ăn cơm xong cậu bước vào phòng tập định mở chế độ tùy chỉnh trong trò chơi để luyện last hit (kết liễu lính).
Vừa bật máy tính, tai nghe trên đầu đã bị ai đó lấy đi.
Giang Đề quay lại thì thấy Trần Hiệt đứng sau lưng, ánh mắt u ám khó lường.
"?" Cậu híp mắt: "Có chuyện gì à?"
Trần Hiệt mím môi, trông sắc mặt không ổn lắm.
Nhưng một lát sau anh lại kìm nén cảm xúc kỳ lạ đó rồi khẽ mỉm cười hỏi: "Chiều nay đi xem trận đấu không?"
"Xem trận gì?"
"Sun với WWG."
Nghe đến WWG là tâm trạng Giang Đề chùng xuống.
Nhưng sau vài giây im lặng, cậu nói: "Đi."
Hôm nay có hai trận đấu lớn, trận đầu là Sun, trận thứ hai là WWG.
Với tính cách của Trần Hiệt thì đương nhiên anh sẽ quan tâm đến trận của WWG hơn.
Nhưng họ vẫn đến rất sớm để xem cả trận đấu của Sun.
Thật ra đội Sun đã bị EOG loại khỏi vòng loại sớm nhưng sau đó lại phục sinh nhờ vòng đấu trụ hạng.
Tuy nhiên vận may không mỉm cười, họ chật vật suốt cả chặng đường.
Dù miễn cưỡng lọt vào vòng playoffs thì vẫn thất bại ở trận tranh vé vào top 8.
Khoảnh khắc Sun thua trận, biểu tượng của họ trên huy hiệu Liên Minh cũng tắt đèn.
Giang Đề khẽ run trong lòng.
Trên huy hiệu Liên Minh, ánh sáng của nhiều đội đã tắt và ngày càng trở nên u ám.
Cậu mím môi không nhịn được hỏi người bên cạnh: "EOG đã từng tắt chưa?"
"Đương nhiên rồi." Trần Hiệt đáp mà không chút cảm xúc.
EOG đã từng giành chức vô địch nhưng cũng thất bại không ít lần.
Mỗi năm, mỗi mùa giải, chỉ có một nhà vô địch.
Không ai là chiến thần bất bại nên chẳng có đội nào mà biểu tượng luôn sáng mãi.
Nhưng nghĩ lại chỉ khi trải qua u tối thì ánh sáng mới càng có ý nghĩa và giá trị.
Sau khi Sun thua trận là Giang Đề muốn vào hậu trường tìm King.
Nhưng họ bận rộn với các cuộc phỏng vấn, phải xin lỗi fan hâm mộ nên không có thời gian để ý người ngoài.
Cậu đành từ bỏ ý định.
***
Hai trận đấu không liền mạch với nhau, giữa chừng có một giờ nghỉ giữa trận.
Trần Hiệt dẫn Giang Đề đến trung tâm thương mại gần nhà thi đấu ăn chút gì đó xong mua cho cậu ly nước ép lê cùng bánh ngọt mà cậu thích nhất.
Giang Đề vừa ăn vừa đi theo Trần Hiệt.
Dần dần cậu nhận ra hôm nay trông tên chó lợn này có vẻ im lặng khác thường, hình như đang có tâm sự.
Ừm, chẳng lẽ là vì đôi giày nhỏ đêm qua chưa đan xong ư?
"Giang Đề."
Trần Hiệt đột nhiên dừng lại.
Giang Đề "bốp" một cái đâm sầm vào lưng anh.
Mẹ nó, đau điên!
Trần Hiệt quay lại, hai tay giữ chặt vai cậu giúp cậu đứng vững.
Giang Đề ngẩng đầu khó chịu nhìn anh lại chạm phải ánh mắt kìm nén và phức tạp của Trần Hiệt.
"?"
"Anh muốn nói gì?" Cậu cau có hỏi.
Xung quanh người qua kẻ lại lại vô hình áp chế sự mất kiểm soát của Trần Hiệt.
Anh luôn điềm tĩnh và tự chủ, trừ một số khía cạnh.
Vì vậy lúc này anh mím môi buông tay ra, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Giang Đề, anh muốn hỏi em một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Em... Thích con gái không?"
"..."
Ánh mắt Giang Đề liếc sang trái sang phải, nhiều người thật...
"Không thích."
Hy vọng tên chó lợn này biết tự kiềm chế, cậu không muốn bị người ta nhìn như khỉ đâu.
Tên chó lợn không biết xấu hổ nhưng cậu thì còn muốn giữ mặt mũi!
"Thế... Em thích cô Tần không?"
"?"
Đôi tai vừa hạ nhiệt của Giang Đề lập tức lạnh toát.
Cậu trừng mắt nhìn Trần Hiệt rồi cau mày: "Anh nói cái quái gì thế?"
Ai ngờ Trần Hiệt đột nhiên túm cậu kéo vào hành lang nhà vệ sinh gần đó, ép cậu vào tường.
Bây giờ thì ít người hơn rồi.
Nhưng sắc mặt của người đàn ông này cực kỳ bất thường dù anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế.
"Giang Đề." Trần Hiệt hạ mắt nhìn chằm chằm vào cậu, "Anh không đùa đâu, em nói thật cho anh, có phải em thích cô Tần không?"
Dù chuyện này nghe có vẻ vô lý bởi vì Giang Đề với Tần Thư chênh nhau tám tuổi.
Nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, huống hồ Tần Thư là kiểu phụ nữ đốn tim cả nam lẫn nữ, từ già đến trẻ.
Nếu...
Chỉ cần Giang Đề có một chút tình cảm với cô thì hy vọng của Trần Hiệt sẽ trở nên vô cùng mong manh.
Điều này ít nhất chứng minh rằng cậu không phải người thích con trai.
Nếu tình địch là nam, Trần Hiệt còn có thể chiến đấu.
Nhưng nếu là nữ thì anh lấy gì để vượt qua rào cản giới tính đây?
Chẳng lẽ bắt cóc cậu về nhà rồi cưỡng ép sao?
Trần Hiệt không cho rằng tỏ tình là việc gì quá khó khăn, thậm chí anh còn lên kế hoạch cho khoảnh khắc đặc biệt đó.
Thế nhưng ngay lúc này anh lại hoảng sợ đến mức cảm thấy mình không đủ tư cách để làm điều đó.
Giang Đề không phải đồ ngốc, cậu hoàn toàn nhận ra sự căng thẳng và lo lắng trong mắt Trần Hiệt dù cậu chẳng hiểu gì cả.
Cậu để mặc cho anh giữ chặt mình, mím môi nói: "Không mà. Anh đừng nói linh tinh, nếu không tôi kiện anh vu khống và bôi nhọ đấy."
Ánh sáng trong mắt Trần Hiệt bừng lên: "Thật sao?"
"... Anh bị điên à? Ai lại thích huấn luyện viên chứ? Tôi đâu có biến thái."
Trần Hiệt ngẩn người nói: "Câu này em đừng để Thẩm Trụy nghe thấy."
Giang Đề: "..." Vô tình làm tổn thương người khác rồi.
Giang Đề nghiến răng giơ tay đẩy Trần Hiệt ra.
Nhưng trong tay cậu còn cầm đồ nên không cẩn thận làm rơi chiếc bánh xuống đất.
"Bánh của tôi!"
Cậu cầm ly nước ép lê trong một tay, cúi người định nhặt bánh.
Bỗng nhiên Trần Hiệt nắm chặt cổ tay gầy gò ép cậu vào tường.
"Giang Đề, nghe anh nói."
Giang Đề buộc phải đứng thẳng dậy đối mặt với luồng khí nóng bỏng từ Trần Hiệt.
Khoảng cách mập mờ vượt qua giới hạn thông thường.
Trần Hiệt dùng một tay nâng khuôn mặt mịn màng của cậu, cúi đầu xuống chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi, hơi thở nóng rực gấp gáp.
Tim Giang Đề thắt lại.
Anh... Định làm gì đây?
Nhà vệ sinh không có nhiều người, không gian lại kín đáo, sự kiềm chế trong cơ thể Trần Hiệt bỗng chốc mất kiểm soát.
"Giang Đề..."
Giang Đề bị ánh mắt rực cháy của Trần Hiệt thiêu đốt, vô thức rụt cổ, ánh mắt né tránh.
"Nhìn anh." Trần Hiệt ép buộc.
"..."
Giang Đề bị ép phải nhìn thẳng vào anh.
Hơi thở quấn quýt, cơ thể cọ sát, sự thổ lộ của Trần Hiệt vừa nóng bỏng vừa trực diện.
Anh không ngừng tiến gần hơn và đôi môi hồng nhạt mà anh ao ước từ lâu chỉ còn cách trong gang tấc.
"Giang Đề, anh có thể..."
Làm bạn trai em.
Và hôn em chứ?
Nếu không có gì bất ngờ anh có thể đạt được cả hai nguyện vọng cùng lúc.
Tim Trần Hiệt đập rộn ràng không thể kiểm soát.
Giang Đề cũng vậy, tai đỏ bừng, lông mi run rẩy điên cuồng để che giấu sự hoảng loạn cùng bối rối.
Cậu im lặng.
Nhưng không hề từ chối.
Điều này cho phép Trần Hiệt từng bước xâm chiếm cậu.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc môi sắp chạm môi, khi chỉ còn cách một giây thì một chàng trai tóc dài xông vào nhà vệ sinh.
Giang Đề tái mặt lập tức đẩy Trần Hiệt ra.
Trần Hiệt ngơ ngác.
Chàng trai tóc dài đi vào để giải quyết nỗi buồn nhưng quay đầu lại nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ.
Rồi hắn ta nói: "Ê này, hai cậu... Có phải là..."
Giang Đề căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, vội vàng nói: "Không phải, không có, đừng nói vớ vẩn."
"... Tôi có nói gì đâu." Chàng trai tóc dài ngán ngẩm, "Tôi chỉ muốn hỏi hai cậu có phải là game thủ không?"
Trần Hiệt: "..."
Giang Đề: "..."
Chàng trai tóc dài gật đầu xong kéo dài giọng: "Há~~~ Tôi biết rồi, hai cậu là CP nam nam trong làng E-Sports đúng không?"
Giang Đề: "..."
Xong rồi, phủ nhận cũng vô ích.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cây gậy sắt trong tay cậu mà ai nấy cũng ngẩn người.
Tần Thư có chút sợ hãi với lo lắng, vội vàng trấn an: "Tiểu Đề, cậu nghe tôi nói, đừng kích động. Tôi chỉ ra ngoài ăn cơm với hắn ta thôi, hắn không thể và cũng không dám làm gì tôi đâu."
Giang Đề lạnh lùng nói: "Tôi không làm phiền hai người, chỉ đứng cạnh xem thôi."
Tần Thư: "..."
Đồng đội: "..."
Tần Thư lén lút liếc mắt ra hiệu cho Trần Hiệt ý bảo anh mau trấn an cậu nhóc này đi.
Trần Hiệt cũng muốn trấn an nhưng trong lòng lại thấy không thoải mái.
Anh cau mày nói: "Giang Đề, đừng làm loạn."
"Tôi không làm loạn."
Giang Đề đột nhiên cảm thấy cây gậy sắt quá nổi bật, khó mà giấu được.
Thế là cậu vứt gậy sắt vào góc phòng.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ giây tiếp theo cậu lại lấy ra một cây côn nhị khúc.
Thứ này dễ mang theo, có thể giấu trong túi hoặc trên người.
Vì vậy ngay sau đó mọi người thấy Giang Đề gập côn nhị khúc lại nhét vào sau lưng rồi mặc áo khoác đi ra cửa đeo giày.
Thế là mọi người mới biết cậu nhóc này không đùa đâu, cậu thực sự muốn đi theo Tần Thư để gặp tình cũ.
Hơn nữa có côn nhị khúc trong tay, nếu gã Tây kia có hành động gì sai trái thì có nguy cơ mất mạng ngay tại chỗ.
Tần Thư từng dẫn dắt nhiều tuyển thủ nhưng lần đầu tiên cô thấy có người hộ tống mình đi gặp tình cũ và kiêm luôn vai trò vệ sĩ.
Cô vừa cảm động vừa sợ hãi.
"Tiểu Đề, cậu đừng kích động." Cô ném túi lên ghế sofa cười gượng: "Hay là vậy đi, tôi không đi gặp hắn ta nữa, được không?"
Giang Đề chống tay lên tủ giày, ngẩng đầu: "Thật không?"
"Thật, tôi thề." Tần Thư chỉ lên cầu thang: "Tôi lên tẩy trang rồi đi ngủ bù, được chưa?"
Lúc này Giang Đề mới tháo giày ra rồi tiện tay ném côn nhị khúc sang một bên.
"Phù --"
Tần Thư thở phào nhẹ nhõm quay người chạy lên lầu để lại một đám tuyển thủ E-Sports nhìn nhau đầy bối rối.
Giang Đề cũng không ăn sáng mà ôm mèo ra vườn phơi nắng.
"Kỳ lạ thật." Triệu Bắc Nam thì thầm: "Chị Thư đi gặp tình cũ thôi mà sao Tiểu Đề lại kích động như thế?"
Cloud gật đầu: "Trước đây chỉ nghĩ cậu ấy nghe lời chị Thư nhất, ngoan ngoãn trước mặt chị ấy. Giờ mới phát hiện cậu ấy còn có tính chiếm hữu mạnh mẽ."
Time cắn ngón tay: "Mấy cậu nói xem, có khi nào Tiểu Đề thích chị Thư không..."
Câu nói chưa dứt là Triệu Bắc Nam với Cloud liền dùng khuỷu tay thúc vào người hắn.
Tên ngốc này không muốn sống nữa à? Không thấy sắc mặt của đội trưởng còn khó coi hơn đống cơm thừa canh cặn tối qua sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này đúng là kỳ lạ. Rõ ràng tình cảm của Giang Đề dành cho Tần Thư đã vượt qua giới hạn giữa tuyển thủ và huấn luyện viên.
Ba người len lén nhìn về phía Trần Hiệt.
Trần Hiệt cau mày, trong mắt ánh mang vẻ bực bội.
"Khụ." Triệu Bắc Nam lập tức an ủi: "Đội trưởng, bọn em chỉ đùa thôi nên anh đừng để bụng. Tiểu Đề và chị Thư cách nhau nhiều tuổi như vậy, không thể nào..."
Câu nói còn chưa dứt Trần Hiệt đã đứng dậy rời đi.
Cả bữa sáng cũng không ăn, để lại bóng lưng lạnh lùng.
---
Kỳ nghỉ đã sắp kết thúc, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai bắt đầu quay lại tập luyện.
Vì vậy các tuyển thủ tranh thủ nốt chút thời gian để vui chơi.
Giang Đề thì khá nhàm chán, cậu đã livestream chơi game hoặc là tự luyện tập.
Trưa hôm đó ăn cơm xong cậu bước vào phòng tập định mở chế độ tùy chỉnh trong trò chơi để luyện last hit (kết liễu lính).
Vừa bật máy tính, tai nghe trên đầu đã bị ai đó lấy đi.
Giang Đề quay lại thì thấy Trần Hiệt đứng sau lưng, ánh mắt u ám khó lường.
"?" Cậu híp mắt: "Có chuyện gì à?"
Trần Hiệt mím môi, trông sắc mặt không ổn lắm.
Nhưng một lát sau anh lại kìm nén cảm xúc kỳ lạ đó rồi khẽ mỉm cười hỏi: "Chiều nay đi xem trận đấu không?"
"Xem trận gì?"
"Sun với WWG."
Nghe đến WWG là tâm trạng Giang Đề chùng xuống.
Nhưng sau vài giây im lặng, cậu nói: "Đi."
Hôm nay có hai trận đấu lớn, trận đầu là Sun, trận thứ hai là WWG.
Với tính cách của Trần Hiệt thì đương nhiên anh sẽ quan tâm đến trận của WWG hơn.
Nhưng họ vẫn đến rất sớm để xem cả trận đấu của Sun.
Thật ra đội Sun đã bị EOG loại khỏi vòng loại sớm nhưng sau đó lại phục sinh nhờ vòng đấu trụ hạng.
Tuy nhiên vận may không mỉm cười, họ chật vật suốt cả chặng đường.
Dù miễn cưỡng lọt vào vòng playoffs thì vẫn thất bại ở trận tranh vé vào top 8.
Khoảnh khắc Sun thua trận, biểu tượng của họ trên huy hiệu Liên Minh cũng tắt đèn.
Giang Đề khẽ run trong lòng.
Trên huy hiệu Liên Minh, ánh sáng của nhiều đội đã tắt và ngày càng trở nên u ám.
Cậu mím môi không nhịn được hỏi người bên cạnh: "EOG đã từng tắt chưa?"
"Đương nhiên rồi." Trần Hiệt đáp mà không chút cảm xúc.
EOG đã từng giành chức vô địch nhưng cũng thất bại không ít lần.
Mỗi năm, mỗi mùa giải, chỉ có một nhà vô địch.
Không ai là chiến thần bất bại nên chẳng có đội nào mà biểu tượng luôn sáng mãi.
Nhưng nghĩ lại chỉ khi trải qua u tối thì ánh sáng mới càng có ý nghĩa và giá trị.
Sau khi Sun thua trận là Giang Đề muốn vào hậu trường tìm King.
Nhưng họ bận rộn với các cuộc phỏng vấn, phải xin lỗi fan hâm mộ nên không có thời gian để ý người ngoài.
Cậu đành từ bỏ ý định.
***
Hai trận đấu không liền mạch với nhau, giữa chừng có một giờ nghỉ giữa trận.
Trần Hiệt dẫn Giang Đề đến trung tâm thương mại gần nhà thi đấu ăn chút gì đó xong mua cho cậu ly nước ép lê cùng bánh ngọt mà cậu thích nhất.
Giang Đề vừa ăn vừa đi theo Trần Hiệt.
Dần dần cậu nhận ra hôm nay trông tên chó lợn này có vẻ im lặng khác thường, hình như đang có tâm sự.
Ừm, chẳng lẽ là vì đôi giày nhỏ đêm qua chưa đan xong ư?
"Giang Đề."
Trần Hiệt đột nhiên dừng lại.
Giang Đề "bốp" một cái đâm sầm vào lưng anh.
Mẹ nó, đau điên!
Trần Hiệt quay lại, hai tay giữ chặt vai cậu giúp cậu đứng vững.
Giang Đề ngẩng đầu khó chịu nhìn anh lại chạm phải ánh mắt kìm nén và phức tạp của Trần Hiệt.
"?"
"Anh muốn nói gì?" Cậu cau có hỏi.
Xung quanh người qua kẻ lại lại vô hình áp chế sự mất kiểm soát của Trần Hiệt.
Anh luôn điềm tĩnh và tự chủ, trừ một số khía cạnh.
Vì vậy lúc này anh mím môi buông tay ra, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Giang Đề, anh muốn hỏi em một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Em... Thích con gái không?"
"..."
Ánh mắt Giang Đề liếc sang trái sang phải, nhiều người thật...
"Không thích."
Hy vọng tên chó lợn này biết tự kiềm chế, cậu không muốn bị người ta nhìn như khỉ đâu.
Tên chó lợn không biết xấu hổ nhưng cậu thì còn muốn giữ mặt mũi!
"Thế... Em thích cô Tần không?"
"?"
Đôi tai vừa hạ nhiệt của Giang Đề lập tức lạnh toát.
Cậu trừng mắt nhìn Trần Hiệt rồi cau mày: "Anh nói cái quái gì thế?"
Ai ngờ Trần Hiệt đột nhiên túm cậu kéo vào hành lang nhà vệ sinh gần đó, ép cậu vào tường.
Bây giờ thì ít người hơn rồi.
Nhưng sắc mặt của người đàn ông này cực kỳ bất thường dù anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế.
"Giang Đề." Trần Hiệt hạ mắt nhìn chằm chằm vào cậu, "Anh không đùa đâu, em nói thật cho anh, có phải em thích cô Tần không?"
Dù chuyện này nghe có vẻ vô lý bởi vì Giang Đề với Tần Thư chênh nhau tám tuổi.
Nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, huống hồ Tần Thư là kiểu phụ nữ đốn tim cả nam lẫn nữ, từ già đến trẻ.
Nếu...
Chỉ cần Giang Đề có một chút tình cảm với cô thì hy vọng của Trần Hiệt sẽ trở nên vô cùng mong manh.
Điều này ít nhất chứng minh rằng cậu không phải người thích con trai.
Nếu tình địch là nam, Trần Hiệt còn có thể chiến đấu.
Nhưng nếu là nữ thì anh lấy gì để vượt qua rào cản giới tính đây?
Chẳng lẽ bắt cóc cậu về nhà rồi cưỡng ép sao?
Trần Hiệt không cho rằng tỏ tình là việc gì quá khó khăn, thậm chí anh còn lên kế hoạch cho khoảnh khắc đặc biệt đó.
Thế nhưng ngay lúc này anh lại hoảng sợ đến mức cảm thấy mình không đủ tư cách để làm điều đó.
Giang Đề không phải đồ ngốc, cậu hoàn toàn nhận ra sự căng thẳng và lo lắng trong mắt Trần Hiệt dù cậu chẳng hiểu gì cả.
Cậu để mặc cho anh giữ chặt mình, mím môi nói: "Không mà. Anh đừng nói linh tinh, nếu không tôi kiện anh vu khống và bôi nhọ đấy."
Ánh sáng trong mắt Trần Hiệt bừng lên: "Thật sao?"
"... Anh bị điên à? Ai lại thích huấn luyện viên chứ? Tôi đâu có biến thái."
Trần Hiệt ngẩn người nói: "Câu này em đừng để Thẩm Trụy nghe thấy."
Giang Đề: "..." Vô tình làm tổn thương người khác rồi.
Giang Đề nghiến răng giơ tay đẩy Trần Hiệt ra.
Nhưng trong tay cậu còn cầm đồ nên không cẩn thận làm rơi chiếc bánh xuống đất.
"Bánh của tôi!"
Cậu cầm ly nước ép lê trong một tay, cúi người định nhặt bánh.
Bỗng nhiên Trần Hiệt nắm chặt cổ tay gầy gò ép cậu vào tường.
"Giang Đề, nghe anh nói."
Giang Đề buộc phải đứng thẳng dậy đối mặt với luồng khí nóng bỏng từ Trần Hiệt.
Khoảng cách mập mờ vượt qua giới hạn thông thường.
Trần Hiệt dùng một tay nâng khuôn mặt mịn màng của cậu, cúi đầu xuống chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi, hơi thở nóng rực gấp gáp.
Tim Giang Đề thắt lại.
Anh... Định làm gì đây?
Nhà vệ sinh không có nhiều người, không gian lại kín đáo, sự kiềm chế trong cơ thể Trần Hiệt bỗng chốc mất kiểm soát.
"Giang Đề..."
Giang Đề bị ánh mắt rực cháy của Trần Hiệt thiêu đốt, vô thức rụt cổ, ánh mắt né tránh.
"Nhìn anh." Trần Hiệt ép buộc.
"..."
Giang Đề bị ép phải nhìn thẳng vào anh.
Hơi thở quấn quýt, cơ thể cọ sát, sự thổ lộ của Trần Hiệt vừa nóng bỏng vừa trực diện.
Anh không ngừng tiến gần hơn và đôi môi hồng nhạt mà anh ao ước từ lâu chỉ còn cách trong gang tấc.
"Giang Đề, anh có thể..."
Làm bạn trai em.
Và hôn em chứ?
Nếu không có gì bất ngờ anh có thể đạt được cả hai nguyện vọng cùng lúc.
Tim Trần Hiệt đập rộn ràng không thể kiểm soát.
Giang Đề cũng vậy, tai đỏ bừng, lông mi run rẩy điên cuồng để che giấu sự hoảng loạn cùng bối rối.
Cậu im lặng.
Nhưng không hề từ chối.
Điều này cho phép Trần Hiệt từng bước xâm chiếm cậu.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc môi sắp chạm môi, khi chỉ còn cách một giây thì một chàng trai tóc dài xông vào nhà vệ sinh.
Giang Đề tái mặt lập tức đẩy Trần Hiệt ra.
Trần Hiệt ngơ ngác.
Chàng trai tóc dài đi vào để giải quyết nỗi buồn nhưng quay đầu lại nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ.
Rồi hắn ta nói: "Ê này, hai cậu... Có phải là..."
Giang Đề căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, vội vàng nói: "Không phải, không có, đừng nói vớ vẩn."
"... Tôi có nói gì đâu." Chàng trai tóc dài ngán ngẩm, "Tôi chỉ muốn hỏi hai cậu có phải là game thủ không?"
Trần Hiệt: "..."
Giang Đề: "..."
Chàng trai tóc dài gật đầu xong kéo dài giọng: "Há~~~ Tôi biết rồi, hai cậu là CP nam nam trong làng E-Sports đúng không?"
Giang Đề: "..."
Xong rồi, phủ nhận cũng vô ích.