Chương 54: Mở Khoá Nhận Diện Khuôn Mặt
Khi quay lại đấu trường thì Trần Hiệt với Giang Đề im lặng suốt quãng đường.
Bầu không khí ảo ma và cực kỳ ngượng ngùng.
Sắc mặt Trần Hiệt không được tốt, trông có vẻ rất bực bội.
Một cơ hội tuyệt vời như vậy lại bị một người qua đường phá hỏng đủ để trở thành nỗi ám ảnh khiến anh mộng du vào ban đêm.
Nhưng nói cho cùng đây vẫn là lỗi của anh.
Nếu có cơ hội làm lại anh tuyệt đối sẽ không chọn nhà vệ sinh làm nơi tỏ tình, thật sự quá ngốc nghếch.
Về sau nếu đến ngày kỷ niệm nhớ lại chuyện này mà Tiểu Đề có đánh anh thì cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Khoan đã—
Trần Hiệt liếc sang lặng lẽ nhìn Giang Đề bên cạnh.
Nhưng thấy sắc mặt Giang Đề vẫn bình thường, hai tay đút túi bước đi phong thái cực ngầu, không có chút gì là để tâm đến chuyện vừa rồi.
Mức độ bực bội của Trần Hiệt lập tức tăng lên gấp mười lần.
Căn bản Tiểu Đề vẫn chưa đồng ý với anh, lấy đâu ra ngày kỷ niệm chứ?
May mà ít nhất cũng xác nhận được em ấy không có tình cảm với Tần Thư.
Phần còn lại có thể từ từ tiến triển, ít nhất những nghi thức cần có vẫn không thể thiếu.
Nghĩ vậy là sắc mặt Trần Hiệt cũng dần khá hơn, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn.
---
Đây là lần đầu tiên Giang Đề đến xem một trận đấu E-Sports với tư cách khán giả đơn thuần.
Cả hai không muốn gây chú ý nên ăn mặc khá kín đáo, đeo khẩu trang đội mũ đầy đủ thì lúc vào sân vẫn bị một số người nhận ra.
Chỉ vì dù không để lộ mặt nhưng vóc dáng và khí chất của hai người quá nổi bật, vừa nhìn đã biết là trai đẹp.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Trần Hiệt cứ cúi đầu nhắn tin trên WeChat.
Giang Đề lười biếng liếc mắt sang thấy trên đầu khung chat hiển thị biệt danh "Cô gái mít ướt Thẩm Trụy".
"……"
Coi như cậu đã nhận ra tên chó lợn này rất thích đặt biệt danh cho người khác.
Lộ Lộ thì gọi là công chúa, cậu là bạn nhỏ, đội trưởng đội đối thủ đến tay anh lại thành cô gái mít ướt.
Không biết biệt danh của cậu trong điện thoại của anh là gì nữa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Giang Đề nên Trần Hiệt bèn nghiêng điện thoại sang phía cậu để cậu có thể thoải mái đọc đoạn chat giữa anh và Thẩm Trụy.
Rồi nói: "Thẩm Trụy có thể lên sân đấu."
"Hôm nay à?"
"Không. Chung kết." Trần Hiệt nhếch môi, tâm trạng rất tốt, "HLV Lâm đồng ý rồi."
Giang Đề im lặng.
Cậu không dám chắc bởi điều kiện tiên quyết để Thẩm Trụy lên sân là đội lọt vào chung kết. Nhưng WWG có thể tiến vào trận chung kết hay không vẫn còn là ẩn số.
Vừa nghĩ vậy Trần Hiệt bỗng hỏi: "Em có tin WWG có thể vào chung kết không?"
Giang Đề mím môi, giọng điệu nhàn nhạt: "Rừng hiện tại bình thường, cùng lắm thì vào được top 4."
Trần Hiệt bật cười khẽ: "Đến em còn nhìn ra, chứng tỏ ZZ không thể thay thế Thẩm Trụy nhỉ?"
"Ừ."
Cả hai rơi vào im lặng.
Giang Đề có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng Trần Hiệt đang tụt dốc.
Đúng lúc này có một tin nhắn mới bật lên trên khung chat.
[Cô gái mít ướt Thẩm Trụy: Con trai, hôm nay con với con dâu của bố đến xem thi đấu hả?]
Kèm theo một bức ảnh.
Bức ảnh khá mờ nhưng có thể nhận ra hai chàng trai đeo khẩu trang và đội mũ ngồi sát bên nhau.
Trần Hiệt: "……"
Giang Đề: "……"
Trần Hiệt lập tức thoát khỏi khung chat giả vờ như chưa có gì xảy ra: "Vẫn còn chút thời gian, đến hậu trường tìm hắn không?"
Giang Đề xoa xoa vành tai nóng lên, lạnh lùng đáp: "Không đi."
"Vậy anh đi một lát, sẽ về ngay."
"Từ đã—"
Giang Đề gọi anh lại xong ngước đôi mắt sâu lắng lên, nói một cách hiển nhiên: "Đưa điện thoại của anh cho tôi chơi."
Cậu không giải thích lý do.
Dù không mong đợi gì nhiều.
Ai ngờ Trần Hiệt chẳng hề do dự đặt điện thoại vào tay cậu, sau đó còn xoa nhẹ mái tóc mềm mại nữa.
"Ngoan nhé, đừng chạy lung tung, đợi anh về."
Giang Đề ghét bị anh đối xử như trẻ con nên chẳng thèm đáp lời.
Trần Hiệt khẽ nhếch môi xoay người rời đi.
Nửa phút sau, Giang Đề hối hận rồi.
Điện thoại đột nhiên khóa màn hình mà cậu lại không có mật khẩu.
Giang Đề nhìn theo bóng lưng người đàn ông đã đi xa, mím môi rồi tùy tiện nhập một dãy số sinh nhật của Trần Hiệt.
Mở khóa thất bại.
Sinh nhật của Lộ Lộ?
Lại thất bại.
Giang Đề cụp hàng mi dài, không nhịn được mà liếm môi.
Cậu có một suy nghĩ táo bạo.
Ngón tay khẽ chạm bàn phím, từ từ nhập vào sáu chữ số mới.
Đó là ngày sinh nhật của chính cậu.
Thế nhưng giây tiếp theo, màn hình điện thoại nhảy ra thông báo màu đỏ: Mở khóa thất bại.
Giang Đề nhíu mày, trong lòng bực bội khó nói thành lời.
"Anh đẹp trai ơi, có thể thu chân lại một chút không? Chỗ của tôi ở bên trong."
Một giọng nữ ngọt ngào đột nhiên vang lên trên đầu cậu.
Chân Giang Đề dài, chỉ cần hơi duỗi ra là chiếm luôn lối đi. Cậu đành phải nghiêng người để tránh.
"Cảm ơn anh đẹp trai nha~"
Hai cô gái nắm tay nhau cẩn thận lách qua, hương nước hoa thoang thoảng bay tới.
Mùi hương rất dễ chịu nhưng Giang Đề lại cảm thấy hơi nồng, mũi cậu bỗng ngưa ngứa.
Dự cảm không lành dâng lên, cậu vội tháo khẩu trang hắt xì một cái.
Hắt xì xong lập tức đeo khẩu trang lại.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây, không ai kịp nhận ra cậu đâu nhỉ.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại vang lên một tiếng "tít".
Cậu cúi đầu phát hiện màn hình xuất hiện một khuôn mặt cố định cùng dòng chữ: [Nhận diện khuôn mặt thành công, màn hình đã mở khóa!]
Giang Đề ngơ ngác: …?
Mặt cậu… Vậy mà có thể mở khóa nhận diện khuôn mặt trên điện thoại của Trần Hiệt ấy hả?
Chàng trai chậm nửa nhịp mới hiểu ra, mặt và tai lập tức đỏ bừng, tim cũng bắt đầu loạn nhịp.
… Cái đồ chó lợn này! Dám tự ý nhập khuôn mặt cậu vào điện thoại mà không xin phép, tội này không thể tha thứ!
Giang Đề vừa mở WeChat vừa chửi rủa trong lòng.
Chẳng bao lâu, cậu tìm thấy tên mình trong danh bạ của Trần Hiệt.
Ghi chú: Giang Tiểu Đề.
Thoạt nhìn thì bình thường nhưng—
Tại sao phía sau lại có một emoji mặt vàng hun tim?!
Nhiệt độ trên mặt Giang Đề tăng lên một bậc, cậu vội nhắm mắt lại thoát WeChat ngay lập tức.
Một lát sau cậu mở ứng dụng game di động Khư Mang vào cộng đồng thú cưng, điều khiển con Husky của Trần Hiệt đến nhà mèo của mình.
Sau đó cậu đóng dấu một dấu chân chó lên hợp đồng đất mới mua.
Đây là khế ước, chứng minh từ nay về sau mảnh đất này thuộc về cả hai đứa nó.
Những ngôi nhà xây trên đất này trong tương lai cũng là tài sản chung.
Đóng dấu chân chó xong, ký hợp đồng hoàn tất, Giang Đề nghiến răng chửi: "Kiếp trước chắc đã giết người nên kiếp này mới phải gả cho con Husky nghèo kiết xác."
Quá tức giận, phải đánh một trận mới hả dạ!
Giang Đề điều khiển nhân vật hung hăng đập Husky một trận sau đó bắt nó đi làm bảo vệ ở khu vực gần đó.
Cậu biết Trần Hiệt lười quan tâm đến thú cưng trong game nên đây sẽ là một công việc dài hạn và tự động.
Bình thường không cần trông nom, Husky có thể tự giác đi làm đúng giờ mỗi ngày.
Nhược điểm duy nhất là lương của công việc này quá thấp, thậm chí không bằng việc đi săn một con quái trong rừng.
Khi Giang Đề đang điều khiển nhân vật trong game thì tiếng trò chuyện của hai cô gái vừa đi qua lại truyền vào tai cậu.
Cô gái tóc ngắn nói: "Có lẽ giải mùa Xuân năm nay là giải đấu cuối cùng của Trụy Thần rồi, thật mong anh ấy giành được chức vô địch. Bạn à, lát nữa cậu nhất định phải bỏ phiếu cho anh ấy như tớ nhé!"
Cô gái tóc dài gợn sóng đáp: "Tớ cũng muốn nhưng chỉ có một phiếu thôi, tớ phải dành cho đội mình."
"Cậu là fan EOG nên cậu sẽ bầu cho Hiệt Thần à?"
"Không đâu, tớ sẽ bầu cho bé Đề."
"Hả? Cậu phản bội rồi sao! Tớ khinh bỉ cậu!"
"Tớ không phản bội, bé Đề vẫn luôn là tuyển thủ số một trong lòng tớ. Còn Hiệt Thần, tớ chỉ yêu thương anh ấy vì liên quan đến bé Đề thôi."
Giang Đề điều khiển Husky làm bảo vệ, tiện tay đánh một con quái nhỏ kiếm thêm một khoản thu nhập.
Vui vẻ.
Đúng lúc này Trần Hiệt ngược sáng quay trở lại, dáng vẻ như khoác cả bầu trời đầy sao lên người. Những chàng trai cô gái xung quanh không ngừng ngoảnh lại nhìn anh.
Cô gái tóc ngắn hưng phấn thốt lên: "Aaa... Mau nhìn kìa, anh chàng kia cao ráo đẹp trai quá!"
Cô gái tóc dài gợn sóng bình tĩnh hơn: "Chưa chắc đâu, anh ta vẫn đang đeo khẩu trang mà."
Vẫn là hai cô gái ban nãy.
Giang Đề vừa tắt ứng dụng game vừa nghĩ thầm: Đeo khẩu trang chính là để cho các người có ảo tưởng đó.
Nếu thật sự tháo ra thì sợ rằng các người còn mất bình tĩnh hơn nữa.
Trần Hiệt ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt hoa đào dịu dàng nhìn cậu.
"Đang nghĩ gì thế?"
"Đang nghĩ…" Giang Đề vẫn còn chìm trong suy nghĩ về game nên thuận miệng nói, "Bao giờ tôi mới có thể có nhà riêng?"
Trần Hiệt ngẩn ra: "Em muốn mua nhà à?"
"…Ừm."
Trần Hiệt mím môi thăm dò hỏi: "Em muốn nhà như thế nào?"
Giang Đề đáp: "Phải là nhà hướng ra biển."
"Nhà ven biển." Trần Hiệt kiên nhẫn hỏi tiếp, "Còn gì nữa không?"
"Phải có vườn hoa."
Trần Hiệt âm thầm ghi nhớ: "Cái này là tiêu chuẩn cơ bản."
"Nếu điều kiện cho phép thì tốt nhất nên có cả một sân bóng nhỏ." Giang Đề nhíu mày, "Nhưng như vậy thì quá đắt, tôi phải đi làm rất lâu mới đủ tiền."
Trần Hiệt cảm thấy khô cổ nên vô thức tháo khẩu trang, vặn nắp chai nước suối uống hai ngụm.
Sau đó anh chậm rãi nói: "Cũng không đắt lắm."
Trong nhà có sẵn biệt thự ven biển, chỉ cần sửa lại theo sở thích của bạn nhỏ là được.
Nếu thực sự không thích cũng có thể mua cái khác, đối với anh mà nói thì chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Nhưng Trần Hiệt lại nghĩ thêm một chút là từ nhỏ bạn học này đã hiếu thắng, có lẽ không phải ý đó.
Anh khẽ ho một tiếng, lập tức thuận theo lời của Giang Đề mà giải thích: "Chờ khi nào phí ký hợp đồng của em tăng lên, rất nhanh sẽ mua được thôi."
Giang Đề quay sang nhìn Trần Hiệt, lúc này mới nhận ra người đàn ông này đã hiểu sai ý của cậu.
Nhưng không sao cả.
Cậu vừa há miệng định nói gì đó thì bất chợt cả sân thi đấu nổ tung với những tiếng hò reo vang dội.
So với tiếng hét còn vang dội hơn là giọng của các bình luận viên.
"Thưa các khán giả, thông qua màn hình camera chúng ta có thể thấy Hiệt Thần của EOG cũng đã đến xem trận tứ kết giữa WWG và OneNer!"
"Wow~ Hiệt Thần không đi một mình đâu nhé! Mọi người đoán xem ai đang ngồi cạnh cậu ấy nào?"
Còn cần đoán à?
Gần như toàn bộ hiện trường đồng thanh hét lên: "Wither!"
Bình luận viên bật cười: "Vậy là hôm nay chúng ta vinh hạnh được chứng kiến hai anh chồng cùng nhau đi xem đấu giải."
"Anh chồng? Chồng nào cơ? Đừng có khơi chuyện lên như thế chứ."
"Không khơi không khơi. Khụ, dù sao thì tôi hiểu, anh hiểu, mọi người đều hiểu."
"Hahahahaha——"
Khán đài cười ầm lên.
Giang Đề xấu hổ đến mức mặt đỏ tai nóng, nếu không phải vẫn còn đeo khẩu trang thì cậu thực sự muốn quay đầu bỏ đi cho rồi.
Trần Hiệt cũng có chút lúng túng.
Đùa thì có thể, anh rất vui khi cả thế giới đẩy thuyền CP của mình với Giang Đề.
Nhưng anh không cho phép bất kỳ ai làm cậu xấu hổ đến mức không có đường lui ngay trước mặt mọi người.
Hơn nữa hôm nay họ cũng không phải nhân vật chính, cướp mất sự chú ý của trận đấu như thế này sẽ khiến người khác khó chịu.
Trần Hiệt nhẹ nhàng cong môi cười nhưng ánh mắt lại hơi lạnh, giơ tay ra hiệu với máy quay và bình luận viên rằng nên có chừng mực.
Các bình luận viên thấy vậy lập tức lảng sang chủ đề khác.
Đạo diễn chương trình cũng nhanh chóng cắt cảnh khung hình.
Vui vừa đủ thì được nhưng đắc tội với Trần Hiệt là không đáng. Anh tốt tính không có nghĩa là dễ nói chuyện, nếu chọc giận anh thật sẽ có hậu quả không ai gánh nổi đâu.
Sự tập trung của khán giả quay lại với trận đấu, cuối cùng cơn sốt về Trần Hiệt với Giang Đề cũng dần lắng xuống.
Trần Hiệt nghiêng đầu về phía Giang Đề, hạ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, anh quên mất chuyện khẩu trang khi uống nước."
"…Ừm."
Xin lỗi thì nhận, tính sổ để sau.
Giang Đề kéo cao khóa áo khoác rồi rụt mặt vào trong.
Nóng quá, một cái khẩu trang thôi không dập được lửa.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Sân khấu rực rỡ ánh sáng nhưng khu vực huấn luyện viên thì tương đối trầm lắng.
Hôm nay WWG lại thu hút không ít sự chú ý bởi vì có Thẩm Trụy ngồi đó. Thỉnh thoảng cameraman lại lia máy quay đến đội tuyển này.
Khác với bầu không khí lạnh lùng mọi khi thì rõ ràng hôm nay Thẩm Trụy vui vẻ hơn nhiều. Người ngồi bên cạnh Lâm Thân Chiết cũng nở nụ cười nhẹ để mặc Thẩm Trụy làm loạn ở đó.
Giang Đề khẽ kéo tay áo Trần Hiệt hỏi: "Thật sự huấn luyện viên Lâm sẽ cho Trụy Thần thi đấu trong trận chung kết à?"
"Chắc là vậy. Có lẽ quỳ bàn phím ở nhà lâu quá nên được cho phép rồi."
"…"
Con người đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Giống như ai kia, nhìn bề ngoài thì như một thiếu gia nhà tài phiệt phong độ ngời ngời, thực tế lại thích phối đồ cho Lộ Lộ như công chúa Barbie, thích xem In The Night Garden, thậm chí còn giỏi đan giày len cho trẻ con.
Nghĩ đến đây là khóe môi Giang Đề không kiềm được mà cong lên.
Trần Hiệt nghiêng đầu: "Em cười cái gì?"
Giang Đề định nói "Không có gì" thì đột nhiên tay phải của cậu bị một bàn tay mảnh mai khác nắm lấy.
Cậu ngẩng đầu thấy người con gái trước mặt chính là cô gái tóc dài gợn sóng ban nãy, người đã nhờ cậu thu chân lại để đi qua.
Cô cúi người, mái tóc dài như thác nước đổ xuống trước ngực, đôi mắt lấp lánh phấn khích hỏi: "Bé Đề, thật sự là cậu sao?"
Giang Đề sững sờ.
Sắc mặt Trần Hiệt hơi thay đổi, anh lập tức rút tay của chàng trai khỏi tay cô gái kia.
Nhưng cô ta không hài lòng, liếc xéo anh một cái rồi lại nắm lấy tay Giang Đề lần nữa: "Bé Đề, là tôi đây! Cậu quên tôi rồi sao?"
Cuối cùng lông mày Trần Hiệt cũng nhíu chặt lại, giọng nói không còn bình tĩnh như trước: "Tiểu thư, cô có thể buông tay trước không?"
Cô gái cau mày không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh: "Anh thật bất lịch sự!"
Trần Hiệt: "…"
Còn có phép tắc gì nữa không?
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
Bầu không khí ảo ma và cực kỳ ngượng ngùng.
Sắc mặt Trần Hiệt không được tốt, trông có vẻ rất bực bội.
Một cơ hội tuyệt vời như vậy lại bị một người qua đường phá hỏng đủ để trở thành nỗi ám ảnh khiến anh mộng du vào ban đêm.
Nhưng nói cho cùng đây vẫn là lỗi của anh.
Nếu có cơ hội làm lại anh tuyệt đối sẽ không chọn nhà vệ sinh làm nơi tỏ tình, thật sự quá ngốc nghếch.
Về sau nếu đến ngày kỷ niệm nhớ lại chuyện này mà Tiểu Đề có đánh anh thì cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Khoan đã—
Trần Hiệt liếc sang lặng lẽ nhìn Giang Đề bên cạnh.
Nhưng thấy sắc mặt Giang Đề vẫn bình thường, hai tay đút túi bước đi phong thái cực ngầu, không có chút gì là để tâm đến chuyện vừa rồi.
Mức độ bực bội của Trần Hiệt lập tức tăng lên gấp mười lần.
Căn bản Tiểu Đề vẫn chưa đồng ý với anh, lấy đâu ra ngày kỷ niệm chứ?
May mà ít nhất cũng xác nhận được em ấy không có tình cảm với Tần Thư.
Phần còn lại có thể từ từ tiến triển, ít nhất những nghi thức cần có vẫn không thể thiếu.
Nghĩ vậy là sắc mặt Trần Hiệt cũng dần khá hơn, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn.
---
Đây là lần đầu tiên Giang Đề đến xem một trận đấu E-Sports với tư cách khán giả đơn thuần.
Cả hai không muốn gây chú ý nên ăn mặc khá kín đáo, đeo khẩu trang đội mũ đầy đủ thì lúc vào sân vẫn bị một số người nhận ra.
Chỉ vì dù không để lộ mặt nhưng vóc dáng và khí chất của hai người quá nổi bật, vừa nhìn đã biết là trai đẹp.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Trần Hiệt cứ cúi đầu nhắn tin trên WeChat.
Giang Đề lười biếng liếc mắt sang thấy trên đầu khung chat hiển thị biệt danh "Cô gái mít ướt Thẩm Trụy".
"……"
Coi như cậu đã nhận ra tên chó lợn này rất thích đặt biệt danh cho người khác.
Lộ Lộ thì gọi là công chúa, cậu là bạn nhỏ, đội trưởng đội đối thủ đến tay anh lại thành cô gái mít ướt.
Không biết biệt danh của cậu trong điện thoại của anh là gì nữa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Giang Đề nên Trần Hiệt bèn nghiêng điện thoại sang phía cậu để cậu có thể thoải mái đọc đoạn chat giữa anh và Thẩm Trụy.
Rồi nói: "Thẩm Trụy có thể lên sân đấu."
"Hôm nay à?"
"Không. Chung kết." Trần Hiệt nhếch môi, tâm trạng rất tốt, "HLV Lâm đồng ý rồi."
Giang Đề im lặng.
Cậu không dám chắc bởi điều kiện tiên quyết để Thẩm Trụy lên sân là đội lọt vào chung kết. Nhưng WWG có thể tiến vào trận chung kết hay không vẫn còn là ẩn số.
Vừa nghĩ vậy Trần Hiệt bỗng hỏi: "Em có tin WWG có thể vào chung kết không?"
Giang Đề mím môi, giọng điệu nhàn nhạt: "Rừng hiện tại bình thường, cùng lắm thì vào được top 4."
Trần Hiệt bật cười khẽ: "Đến em còn nhìn ra, chứng tỏ ZZ không thể thay thế Thẩm Trụy nhỉ?"
"Ừ."
Cả hai rơi vào im lặng.
Giang Đề có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng Trần Hiệt đang tụt dốc.
Đúng lúc này có một tin nhắn mới bật lên trên khung chat.
[Cô gái mít ướt Thẩm Trụy: Con trai, hôm nay con với con dâu của bố đến xem thi đấu hả?]
Kèm theo một bức ảnh.
Bức ảnh khá mờ nhưng có thể nhận ra hai chàng trai đeo khẩu trang và đội mũ ngồi sát bên nhau.
Trần Hiệt: "……"
Giang Đề: "……"
Trần Hiệt lập tức thoát khỏi khung chat giả vờ như chưa có gì xảy ra: "Vẫn còn chút thời gian, đến hậu trường tìm hắn không?"
Giang Đề xoa xoa vành tai nóng lên, lạnh lùng đáp: "Không đi."
"Vậy anh đi một lát, sẽ về ngay."
"Từ đã—"
Giang Đề gọi anh lại xong ngước đôi mắt sâu lắng lên, nói một cách hiển nhiên: "Đưa điện thoại của anh cho tôi chơi."
Cậu không giải thích lý do.
Dù không mong đợi gì nhiều.
Ai ngờ Trần Hiệt chẳng hề do dự đặt điện thoại vào tay cậu, sau đó còn xoa nhẹ mái tóc mềm mại nữa.
"Ngoan nhé, đừng chạy lung tung, đợi anh về."
Giang Đề ghét bị anh đối xử như trẻ con nên chẳng thèm đáp lời.
Trần Hiệt khẽ nhếch môi xoay người rời đi.
Nửa phút sau, Giang Đề hối hận rồi.
Điện thoại đột nhiên khóa màn hình mà cậu lại không có mật khẩu.
Giang Đề nhìn theo bóng lưng người đàn ông đã đi xa, mím môi rồi tùy tiện nhập một dãy số sinh nhật của Trần Hiệt.
Mở khóa thất bại.
Sinh nhật của Lộ Lộ?
Lại thất bại.
Giang Đề cụp hàng mi dài, không nhịn được mà liếm môi.
Cậu có một suy nghĩ táo bạo.
Ngón tay khẽ chạm bàn phím, từ từ nhập vào sáu chữ số mới.
Đó là ngày sinh nhật của chính cậu.
Thế nhưng giây tiếp theo, màn hình điện thoại nhảy ra thông báo màu đỏ: Mở khóa thất bại.
Giang Đề nhíu mày, trong lòng bực bội khó nói thành lời.
"Anh đẹp trai ơi, có thể thu chân lại một chút không? Chỗ của tôi ở bên trong."
Một giọng nữ ngọt ngào đột nhiên vang lên trên đầu cậu.
Chân Giang Đề dài, chỉ cần hơi duỗi ra là chiếm luôn lối đi. Cậu đành phải nghiêng người để tránh.
"Cảm ơn anh đẹp trai nha~"
Hai cô gái nắm tay nhau cẩn thận lách qua, hương nước hoa thoang thoảng bay tới.
Mùi hương rất dễ chịu nhưng Giang Đề lại cảm thấy hơi nồng, mũi cậu bỗng ngưa ngứa.
Dự cảm không lành dâng lên, cậu vội tháo khẩu trang hắt xì một cái.
Hắt xì xong lập tức đeo khẩu trang lại.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây, không ai kịp nhận ra cậu đâu nhỉ.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại vang lên một tiếng "tít".
Cậu cúi đầu phát hiện màn hình xuất hiện một khuôn mặt cố định cùng dòng chữ: [Nhận diện khuôn mặt thành công, màn hình đã mở khóa!]
Giang Đề ngơ ngác: …?
Mặt cậu… Vậy mà có thể mở khóa nhận diện khuôn mặt trên điện thoại của Trần Hiệt ấy hả?
Chàng trai chậm nửa nhịp mới hiểu ra, mặt và tai lập tức đỏ bừng, tim cũng bắt đầu loạn nhịp.
… Cái đồ chó lợn này! Dám tự ý nhập khuôn mặt cậu vào điện thoại mà không xin phép, tội này không thể tha thứ!
Giang Đề vừa mở WeChat vừa chửi rủa trong lòng.
Chẳng bao lâu, cậu tìm thấy tên mình trong danh bạ của Trần Hiệt.
Ghi chú: Giang Tiểu Đề.
Thoạt nhìn thì bình thường nhưng—
Tại sao phía sau lại có một emoji mặt vàng hun tim?!
Nhiệt độ trên mặt Giang Đề tăng lên một bậc, cậu vội nhắm mắt lại thoát WeChat ngay lập tức.
Một lát sau cậu mở ứng dụng game di động Khư Mang vào cộng đồng thú cưng, điều khiển con Husky của Trần Hiệt đến nhà mèo của mình.
Sau đó cậu đóng dấu một dấu chân chó lên hợp đồng đất mới mua.
Đây là khế ước, chứng minh từ nay về sau mảnh đất này thuộc về cả hai đứa nó.
Những ngôi nhà xây trên đất này trong tương lai cũng là tài sản chung.
Đóng dấu chân chó xong, ký hợp đồng hoàn tất, Giang Đề nghiến răng chửi: "Kiếp trước chắc đã giết người nên kiếp này mới phải gả cho con Husky nghèo kiết xác."
Quá tức giận, phải đánh một trận mới hả dạ!
Giang Đề điều khiển nhân vật hung hăng đập Husky một trận sau đó bắt nó đi làm bảo vệ ở khu vực gần đó.
Cậu biết Trần Hiệt lười quan tâm đến thú cưng trong game nên đây sẽ là một công việc dài hạn và tự động.
Bình thường không cần trông nom, Husky có thể tự giác đi làm đúng giờ mỗi ngày.
Nhược điểm duy nhất là lương của công việc này quá thấp, thậm chí không bằng việc đi săn một con quái trong rừng.
Khi Giang Đề đang điều khiển nhân vật trong game thì tiếng trò chuyện của hai cô gái vừa đi qua lại truyền vào tai cậu.
Cô gái tóc ngắn nói: "Có lẽ giải mùa Xuân năm nay là giải đấu cuối cùng của Trụy Thần rồi, thật mong anh ấy giành được chức vô địch. Bạn à, lát nữa cậu nhất định phải bỏ phiếu cho anh ấy như tớ nhé!"
Cô gái tóc dài gợn sóng đáp: "Tớ cũng muốn nhưng chỉ có một phiếu thôi, tớ phải dành cho đội mình."
"Cậu là fan EOG nên cậu sẽ bầu cho Hiệt Thần à?"
"Không đâu, tớ sẽ bầu cho bé Đề."
"Hả? Cậu phản bội rồi sao! Tớ khinh bỉ cậu!"
"Tớ không phản bội, bé Đề vẫn luôn là tuyển thủ số một trong lòng tớ. Còn Hiệt Thần, tớ chỉ yêu thương anh ấy vì liên quan đến bé Đề thôi."
Giang Đề điều khiển Husky làm bảo vệ, tiện tay đánh một con quái nhỏ kiếm thêm một khoản thu nhập.
Vui vẻ.
Đúng lúc này Trần Hiệt ngược sáng quay trở lại, dáng vẻ như khoác cả bầu trời đầy sao lên người. Những chàng trai cô gái xung quanh không ngừng ngoảnh lại nhìn anh.
Cô gái tóc ngắn hưng phấn thốt lên: "Aaa... Mau nhìn kìa, anh chàng kia cao ráo đẹp trai quá!"
Cô gái tóc dài gợn sóng bình tĩnh hơn: "Chưa chắc đâu, anh ta vẫn đang đeo khẩu trang mà."
Vẫn là hai cô gái ban nãy.
Giang Đề vừa tắt ứng dụng game vừa nghĩ thầm: Đeo khẩu trang chính là để cho các người có ảo tưởng đó.
Nếu thật sự tháo ra thì sợ rằng các người còn mất bình tĩnh hơn nữa.
Trần Hiệt ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt hoa đào dịu dàng nhìn cậu.
"Đang nghĩ gì thế?"
"Đang nghĩ…" Giang Đề vẫn còn chìm trong suy nghĩ về game nên thuận miệng nói, "Bao giờ tôi mới có thể có nhà riêng?"
Trần Hiệt ngẩn ra: "Em muốn mua nhà à?"
"…Ừm."
Trần Hiệt mím môi thăm dò hỏi: "Em muốn nhà như thế nào?"
Giang Đề đáp: "Phải là nhà hướng ra biển."
"Nhà ven biển." Trần Hiệt kiên nhẫn hỏi tiếp, "Còn gì nữa không?"
"Phải có vườn hoa."
Trần Hiệt âm thầm ghi nhớ: "Cái này là tiêu chuẩn cơ bản."
"Nếu điều kiện cho phép thì tốt nhất nên có cả một sân bóng nhỏ." Giang Đề nhíu mày, "Nhưng như vậy thì quá đắt, tôi phải đi làm rất lâu mới đủ tiền."
Trần Hiệt cảm thấy khô cổ nên vô thức tháo khẩu trang, vặn nắp chai nước suối uống hai ngụm.
Sau đó anh chậm rãi nói: "Cũng không đắt lắm."
Trong nhà có sẵn biệt thự ven biển, chỉ cần sửa lại theo sở thích của bạn nhỏ là được.
Nếu thực sự không thích cũng có thể mua cái khác, đối với anh mà nói thì chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Nhưng Trần Hiệt lại nghĩ thêm một chút là từ nhỏ bạn học này đã hiếu thắng, có lẽ không phải ý đó.
Anh khẽ ho một tiếng, lập tức thuận theo lời của Giang Đề mà giải thích: "Chờ khi nào phí ký hợp đồng của em tăng lên, rất nhanh sẽ mua được thôi."
Giang Đề quay sang nhìn Trần Hiệt, lúc này mới nhận ra người đàn ông này đã hiểu sai ý của cậu.
Nhưng không sao cả.
Cậu vừa há miệng định nói gì đó thì bất chợt cả sân thi đấu nổ tung với những tiếng hò reo vang dội.
So với tiếng hét còn vang dội hơn là giọng của các bình luận viên.
"Thưa các khán giả, thông qua màn hình camera chúng ta có thể thấy Hiệt Thần của EOG cũng đã đến xem trận tứ kết giữa WWG và OneNer!"
"Wow~ Hiệt Thần không đi một mình đâu nhé! Mọi người đoán xem ai đang ngồi cạnh cậu ấy nào?"
Còn cần đoán à?
Gần như toàn bộ hiện trường đồng thanh hét lên: "Wither!"
Bình luận viên bật cười: "Vậy là hôm nay chúng ta vinh hạnh được chứng kiến hai anh chồng cùng nhau đi xem đấu giải."
"Anh chồng? Chồng nào cơ? Đừng có khơi chuyện lên như thế chứ."
"Không khơi không khơi. Khụ, dù sao thì tôi hiểu, anh hiểu, mọi người đều hiểu."
"Hahahahaha——"
Khán đài cười ầm lên.
Giang Đề xấu hổ đến mức mặt đỏ tai nóng, nếu không phải vẫn còn đeo khẩu trang thì cậu thực sự muốn quay đầu bỏ đi cho rồi.
Trần Hiệt cũng có chút lúng túng.
Đùa thì có thể, anh rất vui khi cả thế giới đẩy thuyền CP của mình với Giang Đề.
Nhưng anh không cho phép bất kỳ ai làm cậu xấu hổ đến mức không có đường lui ngay trước mặt mọi người.
Hơn nữa hôm nay họ cũng không phải nhân vật chính, cướp mất sự chú ý của trận đấu như thế này sẽ khiến người khác khó chịu.
Trần Hiệt nhẹ nhàng cong môi cười nhưng ánh mắt lại hơi lạnh, giơ tay ra hiệu với máy quay và bình luận viên rằng nên có chừng mực.
Các bình luận viên thấy vậy lập tức lảng sang chủ đề khác.
Đạo diễn chương trình cũng nhanh chóng cắt cảnh khung hình.
Vui vừa đủ thì được nhưng đắc tội với Trần Hiệt là không đáng. Anh tốt tính không có nghĩa là dễ nói chuyện, nếu chọc giận anh thật sẽ có hậu quả không ai gánh nổi đâu.
Sự tập trung của khán giả quay lại với trận đấu, cuối cùng cơn sốt về Trần Hiệt với Giang Đề cũng dần lắng xuống.
Trần Hiệt nghiêng đầu về phía Giang Đề, hạ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, anh quên mất chuyện khẩu trang khi uống nước."
"…Ừm."
Xin lỗi thì nhận, tính sổ để sau.
Giang Đề kéo cao khóa áo khoác rồi rụt mặt vào trong.
Nóng quá, một cái khẩu trang thôi không dập được lửa.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Sân khấu rực rỡ ánh sáng nhưng khu vực huấn luyện viên thì tương đối trầm lắng.
Hôm nay WWG lại thu hút không ít sự chú ý bởi vì có Thẩm Trụy ngồi đó. Thỉnh thoảng cameraman lại lia máy quay đến đội tuyển này.
Khác với bầu không khí lạnh lùng mọi khi thì rõ ràng hôm nay Thẩm Trụy vui vẻ hơn nhiều. Người ngồi bên cạnh Lâm Thân Chiết cũng nở nụ cười nhẹ để mặc Thẩm Trụy làm loạn ở đó.
Giang Đề khẽ kéo tay áo Trần Hiệt hỏi: "Thật sự huấn luyện viên Lâm sẽ cho Trụy Thần thi đấu trong trận chung kết à?"
"Chắc là vậy. Có lẽ quỳ bàn phím ở nhà lâu quá nên được cho phép rồi."
"…"
Con người đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Giống như ai kia, nhìn bề ngoài thì như một thiếu gia nhà tài phiệt phong độ ngời ngời, thực tế lại thích phối đồ cho Lộ Lộ như công chúa Barbie, thích xem In The Night Garden, thậm chí còn giỏi đan giày len cho trẻ con.
Nghĩ đến đây là khóe môi Giang Đề không kiềm được mà cong lên.
Trần Hiệt nghiêng đầu: "Em cười cái gì?"
Giang Đề định nói "Không có gì" thì đột nhiên tay phải của cậu bị một bàn tay mảnh mai khác nắm lấy.
Cậu ngẩng đầu thấy người con gái trước mặt chính là cô gái tóc dài gợn sóng ban nãy, người đã nhờ cậu thu chân lại để đi qua.
Cô cúi người, mái tóc dài như thác nước đổ xuống trước ngực, đôi mắt lấp lánh phấn khích hỏi: "Bé Đề, thật sự là cậu sao?"
Giang Đề sững sờ.
Sắc mặt Trần Hiệt hơi thay đổi, anh lập tức rút tay của chàng trai khỏi tay cô gái kia.
Nhưng cô ta không hài lòng, liếc xéo anh một cái rồi lại nắm lấy tay Giang Đề lần nữa: "Bé Đề, là tôi đây! Cậu quên tôi rồi sao?"
Cuối cùng lông mày Trần Hiệt cũng nhíu chặt lại, giọng nói không còn bình tĩnh như trước: "Tiểu thư, cô có thể buông tay trước không?"
Cô gái cau mày không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh: "Anh thật bất lịch sự!"
Trần Hiệt: "…"
Còn có phép tắc gì nữa không?
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....