Chương 271
Dương Trác Văn có chút không tin nổi. Ý đồ mà cậu nghĩ rằng sẽ phải rất khó khăn mới thực hiện được vậy mà Thái Lãnh Hàn lại chấp nhận dễ dàng như vậy sao? Dương Trác Văn bỗng có chút xúc động, muốn nói ra ngay ý định của mình. Nhưng lý trí của cậu vẫn kịp để nhớ ra là phải làm theo từng bước. Phương án A đã không thể áp dụng, Dương Trác Văn bắt tay ngay vào phương án B. Cậu nhướng mày, hỏi vặn lại Thái Lãnh Hàn:
- Anh thật sự sẽ làm theo yêu cầu của tôi sao?
Thái Lãnh Hàn gật đầu.
Dương Trác Văn vẫn tỏ vẻ nghi ngờ:
- Việc gì anh cũng chấp nhận sao?
Thái Lãnh Hàn phớt lờ những cái kéo tay ra hiệu của Phương Hiệp Hòa, tiếp tục gật đầu. Nhưng hắn vẫn cẩn thận nhắc lại nguyên tắc của mình:
- Chỉ cần việc đó không trái pháp luật, không trái đạo đức, và không hại đến ai.
Dương Trác Văn gật gù. Phương Hiệp Hòa chớp thời cơ xông lên. Anh đứng chắn trước mặt Thái Lãnh Hàn, nở nụ cười tiêu chuẩn với Dương Trác Văn:
- Xin lỗi! Chúng tôi cần hội ý một chút!
Dương Trác Văn đưa mắt liếc quanh căn phòng đang trong tầm kiểm soát của mình, thoải mái gật đầu. Phương Hiệp Hòa liền kéo Thái Lãnh Hàn đến một góc phòng, nghiến răng nghiến lợi thì thào:
- Sếp, sao anh lại đồng ý như vậy? Ai biết được cậu ta sẽ bắt anh phải làm những việc gì?
Thái Lãnh Hàn vẫn thản nhiên:
- Anh cũng thấy rồi đấy, cậu ta đã đồng ý sẽ không yêu cầu tôi làm những việc trái pháp luật, trái đạo đức.
Phương Hiệp Hòa vẫn vô cùng căng thẳng:
- Tôi biết! Điều mà tôi sợ là cậu ta sẽ đề nghị những thứ kỳ quái để làm nhục anh.
Thái Lãnh Hàn nhếch môi:
- Một cậu thanh niên tràn đầy chính khí như thế, cho dù cậu ta có bày ra trò kỳ quái gì thì cũng đâu thể biến thái hơn bà mẹ kế và thằng em khốn nạn của tôi cùng lũ bạn của nó được, đúng không? Khi đó tôi đã chịu đựng được, thì bây giờ, cậu ta cũng không làm khó được tôi đâu.
Phương Hiệp Hòa nhăn mày:
- Nhưng anh không cần thiết phải làm như vậy. Chúng ta đi tìm thêm vài nơi khác. Tôi không tin trên khắp thế giới này lại không còn công ty nào khác có lô hàng này.
Thái Lãnh Hàn lắc đầu:
- Vấn đề là tiến độ của dự án đang rất gấp rồi, chúng ta không có nhiều thời gian. Hơn nữa, công ty The Moon này có uy tín rất tốt, hàng hóa cũng rất chất lượng. Nếu họ chịu ký hợp đồng này thì mức giá cũng rất có lợi cho chúng ta. Tôi cúi đầu một chút mà đạt được như vậy, tính ra là chúng ta lời to rồi còn gì?
Phương Hiệp Hòa hậm hực:
- Lời cái gì mà lời? Nếu để Lê Thiên Chi biết được anh phải chấp nhận chịu nhục mới ký được hợp đồng này…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thái Lãnh Hàn ngắt lời:
- Vậy thì anh đừng cho cậu ấy biết!
Vừa dứt lời, Thái Lãnh Hàn sải bước tiến về phía Dương Trác Văn, nghiêm nghị nói:
- Cậu cứ ra điều kiện đi.
Dương Trác Văn mím môi nhìn người đàn ông đang đứng thẳng tắp trước mặt của mình. Bỗng nhiên cậu cảm thấy không muốn thực hiện phương án nào nữa. Nhưng mà, hình ảnh một đôi mắt rưng rưng đỏ hoe hiện lên trong tâm trí của cậu. Hít sâu một hơi, Dương Trác Văn tàn nhẫn bấu vào bắp tay mình một cái thật mạnh, lấy giọng lạnh lùng cất tiếng:
- Trước hết, tôi muốn thử xem anh có thật lòng muốn làm theo không đã.
Thái Lãnh Hàn cau mày, nhưng vẫn gật đầu:
- Cậu muốn thử thế nào?
Dương Trác Văn chỉ tay vào chai rượu vang đỏ thắm trên bàn, hất hàm:
- Anh uống hết chai rượu này đi rồi tính tiếp!
Thái Lãnh Hàn nhìn chai rượu vẫn còn chưa rót ra giọt nào, đôi mày càng cau chặt lại. Nếu hắn uống hết chai rượu này… chắc chắn dạ dày của hắn sẽ nổi loạn mất. Nhìn thấy sự chần chừ của Thái Lãnh Hàn, bất giác Dương Trác Văn thở phào nhẹ nhõm. Cậu vờ vĩnh nói:
- Nếu anh không muốn uống thì thôi vậy. Chúng ta…
- Tôi uống!
Thái Lãnh Hàn gằn hai tiếng dứt khoát rồi nhanh như chớp cầm lấy chai rượu, mở nắp chai, đưa lên miệng tu một hơi. Dương Trác Văn sửng sốt không kịp phản ứng. Phương Hiệp Hòa ở cách đó một đoạn, không kịp chạy lại. Khi Phương Hiệp Hòa và Dương Trác Văn có hành động thì Thái Lãnh Hàn đã uống gần hết chai rượu rồi. Cảm giác nhợn nhạo cồn cào trong bụng khiến Thái Lãnh Hàn phải dừng lại giữa chừng. Hắn phải lắc đầu mấy cái để lấy lại tỉnh táo rồi lại đưa chai rượu lên, định uống tiếp. Dương Trác Văn vội vàng quát lên:
- Thôi đủ rồi!
Thái Lãnh Hàn khựng lại. Rượu chảy tràn xuống cổ của hắn, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng. Đôi mắt của hắn cũng đã đỏ bừng. Thái Lãnh Hàn nuốt khan một cái, nén cảm giác buồn nôn xuống, khàn giọng bảo Phương Hiệp Hòa:
- Anh Hòa, mang hợp đồng đến cho phó tổng ký tên. Ngay đi!
Phương Hiệp Hòa vô cùng bất mãn mà mở cặp táp lấy bản hợp đồng ra. Nhưng Dương Trác Văn lại lắc đầu:
- Không được. Tôi chỉ mới thử anh thôi, chưa phải chính thức. Tôi muốn yêu cầu việc khác kia!
Phương Hiệp Hòa nghiến răng, rít lên:
- Cậu đừng có quá đáng!
Thái Lãnh Hàn cũng gằn giọng:
- Anh Hòa! Giúp tôi gọi cấp cứu đi!
- Anh thật sự sẽ làm theo yêu cầu của tôi sao?
Thái Lãnh Hàn gật đầu.
Dương Trác Văn vẫn tỏ vẻ nghi ngờ:
- Việc gì anh cũng chấp nhận sao?
Thái Lãnh Hàn phớt lờ những cái kéo tay ra hiệu của Phương Hiệp Hòa, tiếp tục gật đầu. Nhưng hắn vẫn cẩn thận nhắc lại nguyên tắc của mình:
- Chỉ cần việc đó không trái pháp luật, không trái đạo đức, và không hại đến ai.
Dương Trác Văn gật gù. Phương Hiệp Hòa chớp thời cơ xông lên. Anh đứng chắn trước mặt Thái Lãnh Hàn, nở nụ cười tiêu chuẩn với Dương Trác Văn:
- Xin lỗi! Chúng tôi cần hội ý một chút!
Dương Trác Văn đưa mắt liếc quanh căn phòng đang trong tầm kiểm soát của mình, thoải mái gật đầu. Phương Hiệp Hòa liền kéo Thái Lãnh Hàn đến một góc phòng, nghiến răng nghiến lợi thì thào:
- Sếp, sao anh lại đồng ý như vậy? Ai biết được cậu ta sẽ bắt anh phải làm những việc gì?
Thái Lãnh Hàn vẫn thản nhiên:
- Anh cũng thấy rồi đấy, cậu ta đã đồng ý sẽ không yêu cầu tôi làm những việc trái pháp luật, trái đạo đức.
Phương Hiệp Hòa vẫn vô cùng căng thẳng:
- Tôi biết! Điều mà tôi sợ là cậu ta sẽ đề nghị những thứ kỳ quái để làm nhục anh.
Thái Lãnh Hàn nhếch môi:
- Một cậu thanh niên tràn đầy chính khí như thế, cho dù cậu ta có bày ra trò kỳ quái gì thì cũng đâu thể biến thái hơn bà mẹ kế và thằng em khốn nạn của tôi cùng lũ bạn của nó được, đúng không? Khi đó tôi đã chịu đựng được, thì bây giờ, cậu ta cũng không làm khó được tôi đâu.
Phương Hiệp Hòa nhăn mày:
- Nhưng anh không cần thiết phải làm như vậy. Chúng ta đi tìm thêm vài nơi khác. Tôi không tin trên khắp thế giới này lại không còn công ty nào khác có lô hàng này.
Thái Lãnh Hàn lắc đầu:
- Vấn đề là tiến độ của dự án đang rất gấp rồi, chúng ta không có nhiều thời gian. Hơn nữa, công ty The Moon này có uy tín rất tốt, hàng hóa cũng rất chất lượng. Nếu họ chịu ký hợp đồng này thì mức giá cũng rất có lợi cho chúng ta. Tôi cúi đầu một chút mà đạt được như vậy, tính ra là chúng ta lời to rồi còn gì?
Phương Hiệp Hòa hậm hực:
- Lời cái gì mà lời? Nếu để Lê Thiên Chi biết được anh phải chấp nhận chịu nhục mới ký được hợp đồng này…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thái Lãnh Hàn ngắt lời:
- Vậy thì anh đừng cho cậu ấy biết!
Vừa dứt lời, Thái Lãnh Hàn sải bước tiến về phía Dương Trác Văn, nghiêm nghị nói:
- Cậu cứ ra điều kiện đi.
Dương Trác Văn mím môi nhìn người đàn ông đang đứng thẳng tắp trước mặt của mình. Bỗng nhiên cậu cảm thấy không muốn thực hiện phương án nào nữa. Nhưng mà, hình ảnh một đôi mắt rưng rưng đỏ hoe hiện lên trong tâm trí của cậu. Hít sâu một hơi, Dương Trác Văn tàn nhẫn bấu vào bắp tay mình một cái thật mạnh, lấy giọng lạnh lùng cất tiếng:
- Trước hết, tôi muốn thử xem anh có thật lòng muốn làm theo không đã.
Thái Lãnh Hàn cau mày, nhưng vẫn gật đầu:
- Cậu muốn thử thế nào?
Dương Trác Văn chỉ tay vào chai rượu vang đỏ thắm trên bàn, hất hàm:
- Anh uống hết chai rượu này đi rồi tính tiếp!
Thái Lãnh Hàn nhìn chai rượu vẫn còn chưa rót ra giọt nào, đôi mày càng cau chặt lại. Nếu hắn uống hết chai rượu này… chắc chắn dạ dày của hắn sẽ nổi loạn mất. Nhìn thấy sự chần chừ của Thái Lãnh Hàn, bất giác Dương Trác Văn thở phào nhẹ nhõm. Cậu vờ vĩnh nói:
- Nếu anh không muốn uống thì thôi vậy. Chúng ta…
- Tôi uống!
Thái Lãnh Hàn gằn hai tiếng dứt khoát rồi nhanh như chớp cầm lấy chai rượu, mở nắp chai, đưa lên miệng tu một hơi. Dương Trác Văn sửng sốt không kịp phản ứng. Phương Hiệp Hòa ở cách đó một đoạn, không kịp chạy lại. Khi Phương Hiệp Hòa và Dương Trác Văn có hành động thì Thái Lãnh Hàn đã uống gần hết chai rượu rồi. Cảm giác nhợn nhạo cồn cào trong bụng khiến Thái Lãnh Hàn phải dừng lại giữa chừng. Hắn phải lắc đầu mấy cái để lấy lại tỉnh táo rồi lại đưa chai rượu lên, định uống tiếp. Dương Trác Văn vội vàng quát lên:
- Thôi đủ rồi!
Thái Lãnh Hàn khựng lại. Rượu chảy tràn xuống cổ của hắn, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng. Đôi mắt của hắn cũng đã đỏ bừng. Thái Lãnh Hàn nuốt khan một cái, nén cảm giác buồn nôn xuống, khàn giọng bảo Phương Hiệp Hòa:
- Anh Hòa, mang hợp đồng đến cho phó tổng ký tên. Ngay đi!
Phương Hiệp Hòa vô cùng bất mãn mà mở cặp táp lấy bản hợp đồng ra. Nhưng Dương Trác Văn lại lắc đầu:
- Không được. Tôi chỉ mới thử anh thôi, chưa phải chính thức. Tôi muốn yêu cầu việc khác kia!
Phương Hiệp Hòa nghiến răng, rít lên:
- Cậu đừng có quá đáng!
Thái Lãnh Hàn cũng gằn giọng:
- Anh Hòa! Giúp tôi gọi cấp cứu đi!