Chương 154: "Than dài che lệ!"
Ăn tối xong với Tào Sảng ở nhà ăn, Lục Viễn Thu trở về lớp, lúc này còn sớm mới đến giờ tự học, trong lớp lác đác hơn chục người.
Bạch Thanh Hạ đang ngồi đọc sách yên tĩnh ở chỗ của mình, còn chưa đến giờ ăn cơm.
Lục Viễn Thu định về chỗ, chợt thấy Cao Cường và Vương Hạo Nhiên đang lén lút tụ tập cạnh chỗ ngồi Chung Cẩm Trình, ba người cúi gằm mặt, không biết làm gì.
"Làm gì đấy?"
Lục Viễn Thu hỏi một câu.
Bạch Thanh Hạ nghe thấy giọng quen, ngẩng đầu nhìn, Cao Cường vội đứng dậy, "Suỵt" một tiếng với Lục Viễn Thu, rồi vẫy tay.
Ồ? Trông có vẻ có gì hay ho đây.
Lục Viễn Thu cười "két két két" chạy tới, ba người vẫn mặc áo bóng rổ, cùng nhau khom lưng, thì ra Chung Cẩm Trình lén mang điện thoại, đang để dưới hộc bàn, màn hình hiện file mp4.
Vương Hạo Nhiên hất mái tóc bổ luống, giục: "Mày mở đi, còn ngại gì? Nhiều hàng thế mà không đem ra chia sẻ cho anh em."
Cao Cường cũng sốt ruột: "Đúng vậy, thầy lại không có ở đây."
Lục Viễn Thu xem ảnh bìa video đã đoán ra là gì, anh cười "két két két", thêm dầu vào lửa: "Mau mở, mau mở, có thứ hay ho như vậy còn không mau lấy ra cho anh em xem."
Chung Cẩm Trình ngẩng đầu: "Không phải tôi không muốn mở, chỉ là phím âm lượng điện thoại của tôi có vấn đề, sợ lát nữa chỉnh không được, mà tai nghe thì không mang."
Cao Cường: "Đến đoạn con gái kêu thì tắt ngay đi là được chứ gì!"
Vương Hạo Nhiên: "Đúng đó!"
Bị mấy người xúi giục, Chung Cẩm Trình cũng hơi kích động, cậu ta cúi đầu, bắt đầu tìm từng video một.
Cao Cường sốt ruột, giật phăng lấy điện thoại: "Tìm cái gì mà tìm! Lề mề, để tao."
Cậu ta ấn luôn vào video đầu tiên.
Chung Cẩm Trình còn chưa kịp ngăn cản, một giọng nữ mềm mại quyến rũ nhanh chóng phát ra từ điện thoại với âm lượng cực lớn.
Hơn chục người còn lại trong lớp đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía góc phòng, bao gồm cả Bạch Thanh Hạ.
Mấy thiếu niên nhất thời luống cuống tay chân, cái âm thanh này sao lại kiểu "zero frame" thế hả?! Không có màn dạo đầu à?!
Cao Cường vội vàng giảm âm lượng, nhưng phát hiện nút âm lượng đúng là hỏng rồi, không giảm được!
Lục Viễn Thu giật lấy: "Tắt đi, tắt đi!"
Nhưng mặc kệ anh ấn thoát hay khóa màn hình, điện thoại đều không phản ứng gì, giọng nữ cao bên trong vẫn cứ tiếp tục "phát công".
Đám con trai khác trong lớp đều quay đầu lại, vẻ mặt người thì nhịn cười, người thì quái dị, đám con gái thì xấu hổ đỏ mặt, một bạn nữ tức giận phun ra: "Chung Cẩm Trình cậu bị bệnh à! Trong lớp mà mở cái thứ này!"
Bạch Thanh Hạ hai tay nắm chặt một cây bút máy, mặt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn bạn nữ đang mắng, lại quay đầu nhìn mấy bạn nam đang bận túi bụi trong góc, cô chưa xem cái thứ đó bao giờ, không liên tưởng được hình ảnh, nhưng cũng hiểu sơ sơ một chút.
Chủ yếu là cái âm thanh này nghe ngượng c.h.ế.t đi được...
Bị mắng xong, bốn thiếu niên trong góc như đang chuyền tay nhau quả b.o.m đã châm ngòi, hết người này đến người khác loay hoay chỉnh điện thoại.
Chung Cẩm Trình nhận lấy, trực tiếp cầm điện thoại đập mạnh xuống bàn, "Bùm bùm bùm!", nhưng màn hình vẫn bị đơ.
Lục Viễn Thu giật lấy, ném vào cốc nước của Chung Cẩm Trình.
Vậy mà nó vẫn kêu!
Chung Cẩm Trình gần như sụp đổ nói: "Mẹ nó, đây là điện thoại chống nước!"
Vương Hạo Nhiên không chịu nổi nữa, vớt điện thoại ra khỏi cốc, chạy đến chỗ Bạch Thanh Hạ, ném ra ngoài cửa sổ.
Cách hai tầng lầu, điện thoại rơi xuống bãi cỏ bên dưới, âm thanh bên trong vẫn du dương truyền đến tai Bạch Thanh Hạ đang đứng bên cửa sổ.
Cô bạn nhỏ mặt đỏ bừng, cúi gằm đầu làm bài tập.
Trịnh Nhất Phong lúc này mới ngẩng cái đầu còn mơ màng từ trên bàn lên: "Ừm? Có chuyện gì thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chung Cẩm Trình hét lớn: "Vương Hạo Nhiên, bố* tổ sư nhà mày! Đấy là điện thoại của tao!"
Cậu ta vừa định lao ra khỏi lớp để nhặt lại thì đúng lúc, một phụ nữ đẫy đà đeo kính bước vào lớp.
Lưu Vi bước vào lớp, chặn Chung Cẩm Trình lại: "Đừng đi, đừng đi, tôi nói chuyện này đã, chỉ một phút thôi." "Cô ơi, em..."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Chung Cẩm Trình ngớ người, muốn nói lại thôi, chỉ đành thấp thỏm lùi lại mấy bước.
Lục Viễn Thu nín cười, vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình, anh quay đầu liếc nhìn Bạch Thanh Hạ, phát hiện cô bé đang cúi đầu làm bài, vành tai đỏ ửng.
Má, ngồi ở vị trí này nghe rõ mồn một!
Lưu Vi nói: "Ban ngày quên mất không nói, Vương Hạo Nhiên, em viết số nhóm lớp vừa tạo lên bảng đen đi, các em nhớ lấy, tôi cũng nhớ để lát nữa đưa cho các thầy cô bộ môn vào nhóm, sau khi vào nhóm nhớ ghi chú tên của mình."
"Ồ, được." Vương Hạo Nhiên vội vàng chạy lên bảng đen viết số nhóm.
Lưu Vi lấy điện thoại ra ghi lại, đột nhiên ánh mắt cảnh giác liếc về phía cửa sổ.
"Ai ở dưới lầu kêu thảm thế?"
Cô nghi hoặc hỏi.
Lục Viễn Thu ngồi tại chỗ.
Bạch Thanh Hạ liếc nhìn anh một cái, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm chặt trên bàn.
Đúng lúc Lưu Vi chuẩn bị bước về phía cửa sổ, một bóng người nhanh hơn cô một bước.
Chung Cẩm Trình hoảng hốt đứng bên cửa sổ, vội vàng cầm lấy một quyển sách lớn tiếng đọc: "Trường... Trường thái tức dĩ yểm thế hề!"
Cao Cường vội vàng đáp lời bằng giọng sang sảng từ hướng ngược lại: "Ai dân sinh chi đa gian!"
Lúc này, cậu ta nhìn về phía Lục Viễn Thu, Lục Viễn Thu phản ứng lại, hắng giọng, tay chỉ lên trần nhà, chân đạp ghế lớn tiếng nói: "Dư tuy hảo tu khoa dĩ ky ki hề!"
Vương Hạo Nhiên trên bục giảng nuốt nước bọt: "Kiển triêu tuế nhi tịch thế!"
Lưu Vi nhìn quanh, mỉm cười: "Ồ, mấy cậu nhóc bóng rổ các em thích Ly Tao đến vậy cơ à."
Chung Cẩm Trình lúc này nào còn tâm trạng đáp lời, vội chỉ ra phía sau nói: "Thưa cô, hình như thầy Tô đang gọi cô ở văn phòng."
"Ồ ồ, đúng rồi, cô đưa số nhóm cho cậu ấy xem."
Sau khi Lưu Vi đi, Chung Cẩm Trình vội vàng quay đầu liếc ra ngoài cửa sổ, mắt trợn tròn.
Cát Nhật Thiên hình như cũng nghe thấy tiếng động, đang ưỡn cái bụng phệ đi về phía bụi cỏ bên này dưới khu giảng dạy.
"Má ơi!" Chung Cẩm Trình ba chân bốn cẳng lao ra khỏi lớp như chạy trốn tử thần.
Lục Viễn Thu mím chặt môi, quay đầu nhìn Bạch Thanh Hạ, trịnh trọng gật đầu: "Chúng ta hãy chúc cậu ta may mắn đi."
Bạch Thanh Hạ: "..."
Cô nàng lúng túng lật cuốn sách trước mặt.
…
Giữa buổi tự học tối, Lục Viễn Thu và Bạch Thanh Hạ cùng nhau rời trường, giờ anh cũng lười ở lại lớp học hết cả buổi tối rồi.
Khoảng thời gian sau bữa tối là lúc chẳng có tâm trí nào để học hành nhất.
"Hôm nay tớ có thể về nhà sớm một chút không?"
Cô bé ngồi sau xe đạp khẽ níu áo Lục Viễn Thu, nhỏ giọng hỏi.
Lục Viễn Thu vừa đạp xe vừa nghiêng đầu: "Sao thế?"
"Tối nay tớ không thấy ba tớ đâu, đến giờ ba vẫn chưa ăn cơm."
Trong lòng Lục Viễn Thu chợt có chút đoán định, kể từ sau lần trước đưa ra đề nghị với ba mẹ, ba anh chắc hẳn đã bắt đầu thử đến trước cổng trường trung học số 65 để tiếp cận chú Bạch rồi.
Bạch Thanh Hạ đang ngồi đọc sách yên tĩnh ở chỗ của mình, còn chưa đến giờ ăn cơm.
Lục Viễn Thu định về chỗ, chợt thấy Cao Cường và Vương Hạo Nhiên đang lén lút tụ tập cạnh chỗ ngồi Chung Cẩm Trình, ba người cúi gằm mặt, không biết làm gì.
"Làm gì đấy?"
Lục Viễn Thu hỏi một câu.
Bạch Thanh Hạ nghe thấy giọng quen, ngẩng đầu nhìn, Cao Cường vội đứng dậy, "Suỵt" một tiếng với Lục Viễn Thu, rồi vẫy tay.
Ồ? Trông có vẻ có gì hay ho đây.
Lục Viễn Thu cười "két két két" chạy tới, ba người vẫn mặc áo bóng rổ, cùng nhau khom lưng, thì ra Chung Cẩm Trình lén mang điện thoại, đang để dưới hộc bàn, màn hình hiện file mp4.
Vương Hạo Nhiên hất mái tóc bổ luống, giục: "Mày mở đi, còn ngại gì? Nhiều hàng thế mà không đem ra chia sẻ cho anh em."
Cao Cường cũng sốt ruột: "Đúng vậy, thầy lại không có ở đây."
Lục Viễn Thu xem ảnh bìa video đã đoán ra là gì, anh cười "két két két", thêm dầu vào lửa: "Mau mở, mau mở, có thứ hay ho như vậy còn không mau lấy ra cho anh em xem."
Chung Cẩm Trình ngẩng đầu: "Không phải tôi không muốn mở, chỉ là phím âm lượng điện thoại của tôi có vấn đề, sợ lát nữa chỉnh không được, mà tai nghe thì không mang."
Cao Cường: "Đến đoạn con gái kêu thì tắt ngay đi là được chứ gì!"
Vương Hạo Nhiên: "Đúng đó!"
Bị mấy người xúi giục, Chung Cẩm Trình cũng hơi kích động, cậu ta cúi đầu, bắt đầu tìm từng video một.
Cao Cường sốt ruột, giật phăng lấy điện thoại: "Tìm cái gì mà tìm! Lề mề, để tao."
Cậu ta ấn luôn vào video đầu tiên.
Chung Cẩm Trình còn chưa kịp ngăn cản, một giọng nữ mềm mại quyến rũ nhanh chóng phát ra từ điện thoại với âm lượng cực lớn.
Hơn chục người còn lại trong lớp đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía góc phòng, bao gồm cả Bạch Thanh Hạ.
Mấy thiếu niên nhất thời luống cuống tay chân, cái âm thanh này sao lại kiểu "zero frame" thế hả?! Không có màn dạo đầu à?!
Cao Cường vội vàng giảm âm lượng, nhưng phát hiện nút âm lượng đúng là hỏng rồi, không giảm được!
Lục Viễn Thu giật lấy: "Tắt đi, tắt đi!"
Nhưng mặc kệ anh ấn thoát hay khóa màn hình, điện thoại đều không phản ứng gì, giọng nữ cao bên trong vẫn cứ tiếp tục "phát công".
Đám con trai khác trong lớp đều quay đầu lại, vẻ mặt người thì nhịn cười, người thì quái dị, đám con gái thì xấu hổ đỏ mặt, một bạn nữ tức giận phun ra: "Chung Cẩm Trình cậu bị bệnh à! Trong lớp mà mở cái thứ này!"
Bạch Thanh Hạ hai tay nắm chặt một cây bút máy, mặt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn bạn nữ đang mắng, lại quay đầu nhìn mấy bạn nam đang bận túi bụi trong góc, cô chưa xem cái thứ đó bao giờ, không liên tưởng được hình ảnh, nhưng cũng hiểu sơ sơ một chút.
Chủ yếu là cái âm thanh này nghe ngượng c.h.ế.t đi được...
Bị mắng xong, bốn thiếu niên trong góc như đang chuyền tay nhau quả b.o.m đã châm ngòi, hết người này đến người khác loay hoay chỉnh điện thoại.
Chung Cẩm Trình nhận lấy, trực tiếp cầm điện thoại đập mạnh xuống bàn, "Bùm bùm bùm!", nhưng màn hình vẫn bị đơ.
Lục Viễn Thu giật lấy, ném vào cốc nước của Chung Cẩm Trình.
Vậy mà nó vẫn kêu!
Chung Cẩm Trình gần như sụp đổ nói: "Mẹ nó, đây là điện thoại chống nước!"
Vương Hạo Nhiên không chịu nổi nữa, vớt điện thoại ra khỏi cốc, chạy đến chỗ Bạch Thanh Hạ, ném ra ngoài cửa sổ.
Cách hai tầng lầu, điện thoại rơi xuống bãi cỏ bên dưới, âm thanh bên trong vẫn du dương truyền đến tai Bạch Thanh Hạ đang đứng bên cửa sổ.
Cô bạn nhỏ mặt đỏ bừng, cúi gằm đầu làm bài tập.
Trịnh Nhất Phong lúc này mới ngẩng cái đầu còn mơ màng từ trên bàn lên: "Ừm? Có chuyện gì thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chung Cẩm Trình hét lớn: "Vương Hạo Nhiên, bố* tổ sư nhà mày! Đấy là điện thoại của tao!"
Cậu ta vừa định lao ra khỏi lớp để nhặt lại thì đúng lúc, một phụ nữ đẫy đà đeo kính bước vào lớp.
Lưu Vi bước vào lớp, chặn Chung Cẩm Trình lại: "Đừng đi, đừng đi, tôi nói chuyện này đã, chỉ một phút thôi." "Cô ơi, em..."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Chung Cẩm Trình ngớ người, muốn nói lại thôi, chỉ đành thấp thỏm lùi lại mấy bước.
Lục Viễn Thu nín cười, vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình, anh quay đầu liếc nhìn Bạch Thanh Hạ, phát hiện cô bé đang cúi đầu làm bài, vành tai đỏ ửng.
Má, ngồi ở vị trí này nghe rõ mồn một!
Lưu Vi nói: "Ban ngày quên mất không nói, Vương Hạo Nhiên, em viết số nhóm lớp vừa tạo lên bảng đen đi, các em nhớ lấy, tôi cũng nhớ để lát nữa đưa cho các thầy cô bộ môn vào nhóm, sau khi vào nhóm nhớ ghi chú tên của mình."
"Ồ, được." Vương Hạo Nhiên vội vàng chạy lên bảng đen viết số nhóm.
Lưu Vi lấy điện thoại ra ghi lại, đột nhiên ánh mắt cảnh giác liếc về phía cửa sổ.
"Ai ở dưới lầu kêu thảm thế?"
Cô nghi hoặc hỏi.
Lục Viễn Thu ngồi tại chỗ.
Bạch Thanh Hạ liếc nhìn anh một cái, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm chặt trên bàn.
Đúng lúc Lưu Vi chuẩn bị bước về phía cửa sổ, một bóng người nhanh hơn cô một bước.
Chung Cẩm Trình hoảng hốt đứng bên cửa sổ, vội vàng cầm lấy một quyển sách lớn tiếng đọc: "Trường... Trường thái tức dĩ yểm thế hề!"
Cao Cường vội vàng đáp lời bằng giọng sang sảng từ hướng ngược lại: "Ai dân sinh chi đa gian!"
Lúc này, cậu ta nhìn về phía Lục Viễn Thu, Lục Viễn Thu phản ứng lại, hắng giọng, tay chỉ lên trần nhà, chân đạp ghế lớn tiếng nói: "Dư tuy hảo tu khoa dĩ ky ki hề!"
Vương Hạo Nhiên trên bục giảng nuốt nước bọt: "Kiển triêu tuế nhi tịch thế!"
Lưu Vi nhìn quanh, mỉm cười: "Ồ, mấy cậu nhóc bóng rổ các em thích Ly Tao đến vậy cơ à."
Chung Cẩm Trình lúc này nào còn tâm trạng đáp lời, vội chỉ ra phía sau nói: "Thưa cô, hình như thầy Tô đang gọi cô ở văn phòng."
"Ồ ồ, đúng rồi, cô đưa số nhóm cho cậu ấy xem."
Sau khi Lưu Vi đi, Chung Cẩm Trình vội vàng quay đầu liếc ra ngoài cửa sổ, mắt trợn tròn.
Cát Nhật Thiên hình như cũng nghe thấy tiếng động, đang ưỡn cái bụng phệ đi về phía bụi cỏ bên này dưới khu giảng dạy.
"Má ơi!" Chung Cẩm Trình ba chân bốn cẳng lao ra khỏi lớp như chạy trốn tử thần.
Lục Viễn Thu mím chặt môi, quay đầu nhìn Bạch Thanh Hạ, trịnh trọng gật đầu: "Chúng ta hãy chúc cậu ta may mắn đi."
Bạch Thanh Hạ: "..."
Cô nàng lúng túng lật cuốn sách trước mặt.
…
Giữa buổi tự học tối, Lục Viễn Thu và Bạch Thanh Hạ cùng nhau rời trường, giờ anh cũng lười ở lại lớp học hết cả buổi tối rồi.
Khoảng thời gian sau bữa tối là lúc chẳng có tâm trí nào để học hành nhất.
"Hôm nay tớ có thể về nhà sớm một chút không?"
Cô bé ngồi sau xe đạp khẽ níu áo Lục Viễn Thu, nhỏ giọng hỏi.
Lục Viễn Thu vừa đạp xe vừa nghiêng đầu: "Sao thế?"
"Tối nay tớ không thấy ba tớ đâu, đến giờ ba vẫn chưa ăn cơm."
Trong lòng Lục Viễn Thu chợt có chút đoán định, kể từ sau lần trước đưa ra đề nghị với ba mẹ, ba anh chắc hẳn đã bắt đầu thử đến trước cổng trường trung học số 65 để tiếp cận chú Bạch rồi.