Chương 158: Cùng lên bảng làm bài tập với Thu Hạ (
Lời vừa dứt, ai nấy đều nhăn mày ủ rũ.
Bình thường bảo làm trò, khoe mẽ trước đám đông thì không sao, dù gì lúc đó cũng hăng máu, với lại đâu phải lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm.
Nhưng lần này là diễn thuyết chính thức trước mặt thầy cô và bạn học đó, ngại c.h.ế.t đi được!
Lục Viễn Thu thì chẳng sao cả, diễn thuyết thì diễn thuyết, kiếp trước có thiếu gì, đừng nói trước mặt năm mươi mấy người này, có khi trước mặt mấy trăm người anh còn diễn thuyết rồi ấy chứ.
Lưu Vi giơ tay chỉ Cao Cường: "Cao Cường, ngày mai bắt đầu từ em đó, sau này không theo số báo danh, cứ thế bốc thăm."
Vừa dứt lời chuông tan học liền vang lên, Cao Cường lập tức ngửa mặt lên trời than dài, ôi thôi xong.
Lục Viễn Thu quay đầu nhìn sang, phát hiện Bạch Thanh Hạ lúc này lại đang dùng hai tay ôm chặt một cây bút máy trước ngực.
Mỗi khi căng thẳng, lo lắng hay xấu hổ, cô nàng lại có mấy động tác nhỏ, ví dụ như dùng hai tay ôm lấy một cây bút máy.
Tay nhỏ thật... một cây bút máy mà hai tay ôm không hết.
"Lo lắng à?"
Lục Viễn Thu hỏi.
Bạch Thanh Hạ cúi đầu, không trả lời.
Việc lên sân khấu diễn thuyết đối với người mắc chứng sợ xã hội mà nói, tuyệt đối là một tai họa ở cấp độ sử thi.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Huống chi Bạch Thanh Hạ lại là một "chiến cơ" trong giới sợ xã hội.
Lục Viễn Thu: "Thật ra tớ khá tán thành cách làm này của cô, có lợi đấy."
"Tớ biết, nhưng tớ không nói được..." Bạch Thanh Hạ vẫn cúi gằm mặt.
Lục Viễn Thu: "Sao lại không nói được? Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn thế này, chẳng phải nên nói nhiều hơn sao?"
Nói xong, Lục Viễn Thu đưa tay nhéo nhéo má cô, khiến cái miệng nhỏ của Bạch Thanh Hạ lúc thì chu lên, lúc lại thả lỏng. Cô bé dường như vẫn còn lo lắng về bài diễn thuyết, thậm chí không thèm gạt tay Lục Viễn Thu ra, mặc kệ anh nhéo.
Lúc này, Lục Viễn Thu nhìn bộ đồng phục của cô, đột nhiên nhớ ra một chuyện xảy ra vào buổi sáng.
Trong giờ tự học buổi sáng, anh vô tình chạm vào áo khoác đồng phục của Bạch Thanh Hạ và phát hiện áo bị ẩm.
Lúc đó Lục Viễn Thu không nói gì, nhưng cũng đoán được chắc chắn cô bé đã giặt đồng phục vào ngày hôm qua.
Đã vào thu rồi, thời tiết cũng trở lạnh, Bạch Thanh Hạ không có quần áo mặc, nhưng lại thích sạch sẽ, chắc chắn sẽ giặt quần áo đúng giờ, nhưng cũng sẽ mặc cả những bộ quần áo chưa khô hẳn lên người.
Lục Viễn Thu buông tay, mở miệng nói: "Cuối tuần này tớ đi trung tâm thương mại mua quần áo, cậu đi cùng đi, cậu cũng mua mấy bộ đi, có tiền rồi còn tiết kiệm làm gì?"
Cô gái lắc đầu.
"Không được lắc đầu!" Lục Viễn Thu trừng mắt, lớn tiếng quát.
Tiếng động thu hút sự chú ý của đám bạn bàn trên, Lục Viễn Thu xua tay với họ: "Đang dạy dỗ người, trẻ con không nên xem."
Khi đám bạn bàn trên quay lại, Bạch Thanh Hạ ngước mắt, xấu hổ liếc nhìn anh một cái, rồi quay mặt đi.
Lục Viễn Thu: "Vậy quyết định thế nhé, đến lúc đó không thấy người đâu, tôi đuổi việc cậu!"
Anh đưa tay búng nhẹ vào chiếc kẹp tóc màu hồng của cô gái.
Ngực Bạch Thanh Hạ phập phồng, vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy oán hận.
Chuông vào học vang lên.
Trịnh Nhất Phong vừa mới tỉnh táo lại sau giờ giải lao lại gục đầu xuống bàn.
Tiết này là tiết toán.
Giáo viên toán là một thầy giáo trung niên đeo kính cận dày cộp, tên là Nhậm Thanh Thiên, luôn mặc một chiếc áo phông cộc tay kẻ sọc tối màu, vạt áo còn được nhét vào trong quần thắt lưng đen.
Ông còn có một đặc điểm nữa, đó là trên người luôn phảng phất mùi t.h.u.ố.c lá không tan, mỗi khi vào lớp, miệng và mũi thường phả ra khói trắng.
Thấy không, thầy Nhậm Thanh Thiên lại phì phèo t.h.u.ố.c lá bước vào lớp.
Thầy tự đưa tay quạt làn khói trước mặt, đặt sách giáo khoa lên bục giảng, không nói gì, quay người lại đối diện bảng đen, một tay chống hông, tay kia bắt đầu viết đề bài lên bảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Biểu cảm trên mặt cả lớp chợt biến đổi. Đề bài khó nhằn ngay từ đầu, vãi chưởng, phen này lành ít dữ nhiều!
Mọi người đồng loạt cúi gằm mặt xuống, mắt dán chặt vào bàn, kể cả Bạch Thanh Hạ, cả lớp nhất loạt làm theo một cách rất chỉnh tề.
Lục Viễn Thu cũng theo phản xạ làm như vậy, hết cách, sợ dòng m.á.u bị gọi lên bảng đen làm bài tập lại trỗi dậy.
Sau khi viết xong bốn bài, Nhậm Thanh Thiên cau mày, ném viên phấn lên bục giảng, vẻ mặt ngưng trọng nói:
"Tôi xem bài kiểm tra tháng của các em, thấy lớp các em vẫn chưa thạo hàm số lượng giác, ra bốn bài, ai lên làm thử xem?"
Cả lớp cúi đầu, như thể đang mặc niệm cho thầy.
"Có ai xung phong không?"
Có thì lạ.
Nhậm Thanh Thiên hỏi thêm một câu, tất cả vẫn cúi đầu.
"Không ai thì tôi gọi đích danh đấy."
Càng căng thẳng hơn…
Nhậm Thanh Thiên vừa nói, chợt thấy một bạn nam ở hàng sau từ từ ngẩng đầu lên, Trịnh Nhất Phong ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt thầy.
Chỉ một ánh mắt đó, Nhậm Thanh Thiên lập tức cười chỉ cậu: "Nào nào nào, bạn nam ở hàng sau kia, em làm bài đầu tiên."
Trịnh Nhất Phong ngơ ngác đứng dậy, bước tới.
Lúc này, Nhậm Thanh Thiên gạt cái đồ bôi bảng đen trên bục giảng sang một bên, để lộ ra cái sơ đồ chỗ ngồi dán ở trên đó, không biết là của năm nào tháng nào, ông liếc nhìn danh sách trên đó: "Nào nào, người thứ hai, Bạch Thanh Hạ."
"Người thứ ba, Lục Viễn Thu, ầy, tên hai đứa có ý đấy, một đứa Thu một đứa Hạ."
Rõ ràng đã dạy lớp A8 một năm rồi, Nhậm Thanh Thiên vẫn không thể nhớ hết mặt người trong lớp.
"Hả?" Lục Viễn Thu ngẩng đầu.
Bạch Thanh Hạ nắm chặt bàn tay nhỏ bé, thấp thỏm đứng dậy, đi về phía bục giảng, Lục Viễn Thu cũng gãi đầu, đi theo phía sau.
Nhậm Thanh Thiên: "Người thứ tư, Chu Tuệ."
Nói xong, ông cầm cốc nước đi đến bên cạnh cửa uống một ngụm, rồi cúi đầu nhả bã trà vào cốc.
Lục Viễn Thu đứng trước bài tập của mình, đầu óc trống rỗng.
Đề quái quỷ gì thế này?
Thôi kệ, không làm được thì cũng có sao.
Giọng của Nhậm Thanh Thiên từ phía sau truyền đến: "Không làm được, phạt đứng một tiết."
Lục Viễn Thu: "..."
Không sao, Trịnh Nhất Phong chắc chắn cũng không làm được, có đứng thì cùng nhau đứng.
Lục Viễn Thu trong lòng cười "khe khẽ", vừa quay đầu lại, nụ cười liền cứng đờ trên mặt, anh phát hiện Trịnh Nhất Phong đang mặt không cảm xúc, nhanh chóng viết ra các bước giải bài.
"Không phải chứ, bạn ơi, cậu thật sự biết làm à!"
Bạch Thanh Hạ không làm bài của mình, cứ ngoái đầu nhìn chằm chằm vào bài của Lục Viễn Thu, lát sau, cô nhẹ nhàng dùng phấn gõ ba tiếng lên bảng đen.
Lục Viễn Thu nghe thấy liền nhìn sang, phát hiện Bạch Thanh Hạ bắt đầu viết các bước giải, nhưng cô viết bài giải cho bài của anh!
"Ơ?" Nhanh nhanh nhanh! Lục Viễn Thu như vớ được cọc, Bạch Thanh Hạ viết một hàng anh chép một hàng.
Trịnh Nhất Phong bên cạnh đã viết xong, ném phấn rồi uể oải đi xuống.
Cuối cùng, Bạch Thanh Hạ cũng viết xong các bước giải bài của anh, rồi nhanh chóng giơ bàn tay nhỏ bé lên xóa đi phần đã viết.
"Ê, cậu... dùng giẻ lau đi chứ", Lục Viễn Thu thầm nghĩ, nhưng chợt nhận ra, Bạch Thanh Hạ mắc chứng sợ xã hội, đến cả dũng khí quay lại lấy giẻ lau cũng không có.
Sau khi xóa xong, Bạch Thanh Hạ vội vàng xem lại đề của mình, Lục Viễn Thu cũng rất nghĩa khí đứng bên cạnh chờ cô.
Bạch Thanh Hạ tốc độ rất nhanh, chỉ vài giây sau đã bắt đầu động ngón tay thoăn thoắt, viết ra lời giải cho bài toán của mình. Hai người cùng nhau xuống bục giảng, Chu Tuệ vẫn còn ở đó giải bài thứ tư. Lục Viễn Thu đi sau Bạch Thanh Hạ, ra vẻ đắc ý như cáo mượn oai hùm.
Bình thường bảo làm trò, khoe mẽ trước đám đông thì không sao, dù gì lúc đó cũng hăng máu, với lại đâu phải lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm.
Nhưng lần này là diễn thuyết chính thức trước mặt thầy cô và bạn học đó, ngại c.h.ế.t đi được!
Lục Viễn Thu thì chẳng sao cả, diễn thuyết thì diễn thuyết, kiếp trước có thiếu gì, đừng nói trước mặt năm mươi mấy người này, có khi trước mặt mấy trăm người anh còn diễn thuyết rồi ấy chứ.
Lưu Vi giơ tay chỉ Cao Cường: "Cao Cường, ngày mai bắt đầu từ em đó, sau này không theo số báo danh, cứ thế bốc thăm."
Vừa dứt lời chuông tan học liền vang lên, Cao Cường lập tức ngửa mặt lên trời than dài, ôi thôi xong.
Lục Viễn Thu quay đầu nhìn sang, phát hiện Bạch Thanh Hạ lúc này lại đang dùng hai tay ôm chặt một cây bút máy trước ngực.
Mỗi khi căng thẳng, lo lắng hay xấu hổ, cô nàng lại có mấy động tác nhỏ, ví dụ như dùng hai tay ôm lấy một cây bút máy.
Tay nhỏ thật... một cây bút máy mà hai tay ôm không hết.
"Lo lắng à?"
Lục Viễn Thu hỏi.
Bạch Thanh Hạ cúi đầu, không trả lời.
Việc lên sân khấu diễn thuyết đối với người mắc chứng sợ xã hội mà nói, tuyệt đối là một tai họa ở cấp độ sử thi.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Huống chi Bạch Thanh Hạ lại là một "chiến cơ" trong giới sợ xã hội.
Lục Viễn Thu: "Thật ra tớ khá tán thành cách làm này của cô, có lợi đấy."
"Tớ biết, nhưng tớ không nói được..." Bạch Thanh Hạ vẫn cúi gằm mặt.
Lục Viễn Thu: "Sao lại không nói được? Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn thế này, chẳng phải nên nói nhiều hơn sao?"
Nói xong, Lục Viễn Thu đưa tay nhéo nhéo má cô, khiến cái miệng nhỏ của Bạch Thanh Hạ lúc thì chu lên, lúc lại thả lỏng. Cô bé dường như vẫn còn lo lắng về bài diễn thuyết, thậm chí không thèm gạt tay Lục Viễn Thu ra, mặc kệ anh nhéo.
Lúc này, Lục Viễn Thu nhìn bộ đồng phục của cô, đột nhiên nhớ ra một chuyện xảy ra vào buổi sáng.
Trong giờ tự học buổi sáng, anh vô tình chạm vào áo khoác đồng phục của Bạch Thanh Hạ và phát hiện áo bị ẩm.
Lúc đó Lục Viễn Thu không nói gì, nhưng cũng đoán được chắc chắn cô bé đã giặt đồng phục vào ngày hôm qua.
Đã vào thu rồi, thời tiết cũng trở lạnh, Bạch Thanh Hạ không có quần áo mặc, nhưng lại thích sạch sẽ, chắc chắn sẽ giặt quần áo đúng giờ, nhưng cũng sẽ mặc cả những bộ quần áo chưa khô hẳn lên người.
Lục Viễn Thu buông tay, mở miệng nói: "Cuối tuần này tớ đi trung tâm thương mại mua quần áo, cậu đi cùng đi, cậu cũng mua mấy bộ đi, có tiền rồi còn tiết kiệm làm gì?"
Cô gái lắc đầu.
"Không được lắc đầu!" Lục Viễn Thu trừng mắt, lớn tiếng quát.
Tiếng động thu hút sự chú ý của đám bạn bàn trên, Lục Viễn Thu xua tay với họ: "Đang dạy dỗ người, trẻ con không nên xem."
Khi đám bạn bàn trên quay lại, Bạch Thanh Hạ ngước mắt, xấu hổ liếc nhìn anh một cái, rồi quay mặt đi.
Lục Viễn Thu: "Vậy quyết định thế nhé, đến lúc đó không thấy người đâu, tôi đuổi việc cậu!"
Anh đưa tay búng nhẹ vào chiếc kẹp tóc màu hồng của cô gái.
Ngực Bạch Thanh Hạ phập phồng, vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy oán hận.
Chuông vào học vang lên.
Trịnh Nhất Phong vừa mới tỉnh táo lại sau giờ giải lao lại gục đầu xuống bàn.
Tiết này là tiết toán.
Giáo viên toán là một thầy giáo trung niên đeo kính cận dày cộp, tên là Nhậm Thanh Thiên, luôn mặc một chiếc áo phông cộc tay kẻ sọc tối màu, vạt áo còn được nhét vào trong quần thắt lưng đen.
Ông còn có một đặc điểm nữa, đó là trên người luôn phảng phất mùi t.h.u.ố.c lá không tan, mỗi khi vào lớp, miệng và mũi thường phả ra khói trắng.
Thấy không, thầy Nhậm Thanh Thiên lại phì phèo t.h.u.ố.c lá bước vào lớp.
Thầy tự đưa tay quạt làn khói trước mặt, đặt sách giáo khoa lên bục giảng, không nói gì, quay người lại đối diện bảng đen, một tay chống hông, tay kia bắt đầu viết đề bài lên bảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Biểu cảm trên mặt cả lớp chợt biến đổi. Đề bài khó nhằn ngay từ đầu, vãi chưởng, phen này lành ít dữ nhiều!
Mọi người đồng loạt cúi gằm mặt xuống, mắt dán chặt vào bàn, kể cả Bạch Thanh Hạ, cả lớp nhất loạt làm theo một cách rất chỉnh tề.
Lục Viễn Thu cũng theo phản xạ làm như vậy, hết cách, sợ dòng m.á.u bị gọi lên bảng đen làm bài tập lại trỗi dậy.
Sau khi viết xong bốn bài, Nhậm Thanh Thiên cau mày, ném viên phấn lên bục giảng, vẻ mặt ngưng trọng nói:
"Tôi xem bài kiểm tra tháng của các em, thấy lớp các em vẫn chưa thạo hàm số lượng giác, ra bốn bài, ai lên làm thử xem?"
Cả lớp cúi đầu, như thể đang mặc niệm cho thầy.
"Có ai xung phong không?"
Có thì lạ.
Nhậm Thanh Thiên hỏi thêm một câu, tất cả vẫn cúi đầu.
"Không ai thì tôi gọi đích danh đấy."
Càng căng thẳng hơn…
Nhậm Thanh Thiên vừa nói, chợt thấy một bạn nam ở hàng sau từ từ ngẩng đầu lên, Trịnh Nhất Phong ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt thầy.
Chỉ một ánh mắt đó, Nhậm Thanh Thiên lập tức cười chỉ cậu: "Nào nào nào, bạn nam ở hàng sau kia, em làm bài đầu tiên."
Trịnh Nhất Phong ngơ ngác đứng dậy, bước tới.
Lúc này, Nhậm Thanh Thiên gạt cái đồ bôi bảng đen trên bục giảng sang một bên, để lộ ra cái sơ đồ chỗ ngồi dán ở trên đó, không biết là của năm nào tháng nào, ông liếc nhìn danh sách trên đó: "Nào nào, người thứ hai, Bạch Thanh Hạ."
"Người thứ ba, Lục Viễn Thu, ầy, tên hai đứa có ý đấy, một đứa Thu một đứa Hạ."
Rõ ràng đã dạy lớp A8 một năm rồi, Nhậm Thanh Thiên vẫn không thể nhớ hết mặt người trong lớp.
"Hả?" Lục Viễn Thu ngẩng đầu.
Bạch Thanh Hạ nắm chặt bàn tay nhỏ bé, thấp thỏm đứng dậy, đi về phía bục giảng, Lục Viễn Thu cũng gãi đầu, đi theo phía sau.
Nhậm Thanh Thiên: "Người thứ tư, Chu Tuệ."
Nói xong, ông cầm cốc nước đi đến bên cạnh cửa uống một ngụm, rồi cúi đầu nhả bã trà vào cốc.
Lục Viễn Thu đứng trước bài tập của mình, đầu óc trống rỗng.
Đề quái quỷ gì thế này?
Thôi kệ, không làm được thì cũng có sao.
Giọng của Nhậm Thanh Thiên từ phía sau truyền đến: "Không làm được, phạt đứng một tiết."
Lục Viễn Thu: "..."
Không sao, Trịnh Nhất Phong chắc chắn cũng không làm được, có đứng thì cùng nhau đứng.
Lục Viễn Thu trong lòng cười "khe khẽ", vừa quay đầu lại, nụ cười liền cứng đờ trên mặt, anh phát hiện Trịnh Nhất Phong đang mặt không cảm xúc, nhanh chóng viết ra các bước giải bài.
"Không phải chứ, bạn ơi, cậu thật sự biết làm à!"
Bạch Thanh Hạ không làm bài của mình, cứ ngoái đầu nhìn chằm chằm vào bài của Lục Viễn Thu, lát sau, cô nhẹ nhàng dùng phấn gõ ba tiếng lên bảng đen.
Lục Viễn Thu nghe thấy liền nhìn sang, phát hiện Bạch Thanh Hạ bắt đầu viết các bước giải, nhưng cô viết bài giải cho bài của anh!
"Ơ?" Nhanh nhanh nhanh! Lục Viễn Thu như vớ được cọc, Bạch Thanh Hạ viết một hàng anh chép một hàng.
Trịnh Nhất Phong bên cạnh đã viết xong, ném phấn rồi uể oải đi xuống.
Cuối cùng, Bạch Thanh Hạ cũng viết xong các bước giải bài của anh, rồi nhanh chóng giơ bàn tay nhỏ bé lên xóa đi phần đã viết.
"Ê, cậu... dùng giẻ lau đi chứ", Lục Viễn Thu thầm nghĩ, nhưng chợt nhận ra, Bạch Thanh Hạ mắc chứng sợ xã hội, đến cả dũng khí quay lại lấy giẻ lau cũng không có.
Sau khi xóa xong, Bạch Thanh Hạ vội vàng xem lại đề của mình, Lục Viễn Thu cũng rất nghĩa khí đứng bên cạnh chờ cô.
Bạch Thanh Hạ tốc độ rất nhanh, chỉ vài giây sau đã bắt đầu động ngón tay thoăn thoắt, viết ra lời giải cho bài toán của mình. Hai người cùng nhau xuống bục giảng, Chu Tuệ vẫn còn ở đó giải bài thứ tư. Lục Viễn Thu đi sau Bạch Thanh Hạ, ra vẻ đắc ý như cáo mượn oai hùm.