Chương 18
“Bảo sao tôi đối đãi với cậu hết lòng hết dạ suốt 5 năm, mà cậu vẫn luôn coi tôi như chủ nhà khó tính. Hóa ra là vì phía trước đã có một ‘Cảnh tiên sinh’ còn xuất sắc hơn tôi.”
Quý Hồi vội vàng xua tay phủ nhận: “Không có, không có! Tôi thực sự rất biết ơn anh vì đã giúp đỡ tôi, chưa từng nghĩ như vậy.”
“Phải, nói về tâm tư khó dò thì cậu mới là cao thủ.” Ánh mắt Vệ Nhiễm rơi xuống chiếc vòng tay trên cổ tay Quý Hồi. Anh ta khẽ cười, giọng mỉa mai: “Nhưng dù tôi có khó tính đến đâu cũng không đến mức bắt người khác đeo xiềng xích trói buộc tự do như thế này.”
Cảnh Việt bỗng nhiên gọi phục vụ, lấy ba ly rượu, đưa cho Vệ Nhiễm một ly.
Khi làm động tác này, hắn cố ý nâng tay lên, để lộ chiếc vòng trên cổ tay mình.
“Hôm nay, tôi thay mặt Tiểu Hồi cảm ơn Vệ tổng vì đã chăm sóc cậu ấy suốt thời gian qua.”
Nụ cười của Vệ Nhiễm cứng lại. Anh ta nhận ly rượu, liếc nhìn Cảnh Việt một cái, cười nhạt:
“Tôi có ý gì với Quý Hồi, chắc Cảnh tiên sinh cũng biết rõ. Rộng lượng như vậy, chẳng lẽ chỉ là giả vờ?”
Cảnh Việt thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”
Vệ Nhiễm bật cười, uống cạn ly rượu, sau đó tìm một cái cớ để rời đi.
Quý Hồi hồi hộp nhìn hai người đấu qua đấu lại, chỉ đến khi Vệ Nhiễm rời xa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vội vã tìm chủ đề khác: “Cảnh sư huynh, chúng ta cũng uống một ly đi.”
Rượu mạnh Brandy sóng sánh trong ly thủy tinh, độ cồn cao khiến Quý Hồi nhấp một ngụm liền nhăn mặt.
Cảnh Việt bật cười, đổi cho cậu một ly rượu trái cây, dịu dàng dặn dò: “Cái này cũng phải uống chậm thôi.”
Quý Hồi ngẩn người hồi lâu mới có thể mở miệng. Cậu nâng ly rượu lên, hướng Cảnh Việt ra hiệu:
“Vậy uống thêm ly nữa đi. Chúc mừng sự sống, chúc mừng khoa học, chúc mừng nhân loại vĩ đại.”
Cảnh Việt bật cười, nhẹ nhàng chạm ly với cậu:
“Chúc mừng sự sống, chúc mừng khoa học, chúc mừng nhân loại vĩ đại.”
Uống hai ly xong, Quý Hồi đã chếnh choáng men say. Cậu tựa đầu vào vai Cảnh Việt, chậm rãi đung đưa theo điệu nhạc.
“Cảnh sư huynh, lúc anh đứng trên sân khấu đọc diễn văn, trông giống như đang tỏa sáng vậy.”
Cảnh Việt khẽ cười: “Thế à? Lúc em đứng trên sân khấu cũng tỏa sáng như vậy.”
Xanh Xao
Quý Hồi lầm bầm: “Khi nào thì em lên sân khấu chứ?”
“Cuộc thi FFG.” Cảnh Việt cúi đầu, thì thầm bên tai cậu: “Anh đã đến xem em thi đấu.”
Quý Hồi vô thức bước hụt, giẫm lên chân Cảnh Việt mấy lần. Cậu truy hỏi:
“Sao anh chưa từng nói với em?”
Cậu cố lục lại ký ức hỗn độn trong đầu, rồi hơi bực bội:
“Thực ra hôm đó em thi không tốt lắm.”
“Ừ, thi không tốt nhưng vẫn giành giải nhất.”
Quý Hồi chớp mắt, giọng điệu mềm đi:
“Còn có cái cúp nữa…”
“Nó ở phòng làm việc trong căn hộ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quý Hồi đổi tư thế, áp má lên cánh tay Cảnh Việt, lười biếng hỏi:
“Là vì đến xem cuộc thi đó mà anh quyết định nhận lời em à?”
Cảnh Việt trầm ngâm vài giây, suy nghĩ nghiêm túc rồi mới đáp:
“Cũng có một phần lý do.”
Không đợi Quý Hồi truy hỏi tiếp, hắn nói thêm:
“Trước khi cuộc thi diễn ra, thiện cảm của anh với em đã đạt 80% rồi.”
Quý Hồi ngạc nhiên: “Sao lại nhiều vậy?”
“Bởi vì… từng chút một, từng chút một tích lũy lại.”
---
Hôm trở về nước, Cảnh Việt định nhét chiếc cúp của Quý Hồi vào vali nhưng thử mãi không được.
Quý Hồi đề nghị: “Cái này có thể mang lên máy bay không nhỉ? Nếu được thì em ôm luôn.”
Cảnh Việt gọi điện cho sân bay để xác nhận, cuối cùng cũng có thể mang theo.
Nhưng vừa tới sân bay, Quý Hồi lại hối hận. Ôm một chiếc cúp lớn thế này đúng là quá gây chú ý.
Nhưng hành lý đã ký gửi mất rồi, muốn đổi ý cũng không kịp nữa.
Trong lúc chờ kiểm tra an ninh, Quý Hồi nhỏ giọng hỏi Cảnh Việt:
“Lát nữa anh có thể giúp em cầm nó một lúc không?”
Cảnh Việt nhìn cậu bằng ánh mắt dò hỏi.
Quý Hồi giải thích: “Em còn phải kiểm tra chân giả, chỉ một lát thôi.”
“Được.”
Cảnh Việt ôm chiếc cúp, đứng chờ bên ngoài. Lúc Quý Hồi bước ra, cậu đã thay một chiếc quần short.
Trước kia, cậu toàn mặc quần dài, hiếm khi để lộ chân giả ra ngoài. Không biết vì sao dạo gần đây lại thay đổi.
“Sao lại đổi quần? Không lạnh à?” Cảnh Việt hỏi.
“Chân giả thì làm gì có cảm giác lạnh.” Quý Hồi thấy câu hỏi của hắn có phần kỳ quái, “Với lại, cái quần lúc nãy bó quá, em đổi sang quần short cho tiện kiểm tra.”
Nói xong, cậu ngồi xuống bên cạnh Cảnh Việt, nhưng lại không nhắc gì đến việc lấy lại chiếc cúp.
Cảnh Việt cũng không lên tiếng, chỉ lấy ra tai nghe, chia cho cậu một bên.
Bản nhạc vang lên.
“The first love…” (Mối tình đầu…)
“Crush at first sight…” (Yêu từ cái nhìn đầu tiên…)
Quý Hồi khẽ đung đưa người theo giai điệu, khe khẽ ngân nga theo.
“To see you again…” (Để lại được gặp anh…)
“Hold you in my arms…” (Ôm anh vào lòng…)
Cảnh Việt yên lặng ngắm nhìn cậu, không chút che giấu sự chuyên chú trong ánh mắt.
Quý Hồi vội vàng xua tay phủ nhận: “Không có, không có! Tôi thực sự rất biết ơn anh vì đã giúp đỡ tôi, chưa từng nghĩ như vậy.”
“Phải, nói về tâm tư khó dò thì cậu mới là cao thủ.” Ánh mắt Vệ Nhiễm rơi xuống chiếc vòng tay trên cổ tay Quý Hồi. Anh ta khẽ cười, giọng mỉa mai: “Nhưng dù tôi có khó tính đến đâu cũng không đến mức bắt người khác đeo xiềng xích trói buộc tự do như thế này.”
Cảnh Việt bỗng nhiên gọi phục vụ, lấy ba ly rượu, đưa cho Vệ Nhiễm một ly.
Khi làm động tác này, hắn cố ý nâng tay lên, để lộ chiếc vòng trên cổ tay mình.
“Hôm nay, tôi thay mặt Tiểu Hồi cảm ơn Vệ tổng vì đã chăm sóc cậu ấy suốt thời gian qua.”
Nụ cười của Vệ Nhiễm cứng lại. Anh ta nhận ly rượu, liếc nhìn Cảnh Việt một cái, cười nhạt:
“Tôi có ý gì với Quý Hồi, chắc Cảnh tiên sinh cũng biết rõ. Rộng lượng như vậy, chẳng lẽ chỉ là giả vờ?”
Cảnh Việt thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”
Vệ Nhiễm bật cười, uống cạn ly rượu, sau đó tìm một cái cớ để rời đi.
Quý Hồi hồi hộp nhìn hai người đấu qua đấu lại, chỉ đến khi Vệ Nhiễm rời xa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vội vã tìm chủ đề khác: “Cảnh sư huynh, chúng ta cũng uống một ly đi.”
Rượu mạnh Brandy sóng sánh trong ly thủy tinh, độ cồn cao khiến Quý Hồi nhấp một ngụm liền nhăn mặt.
Cảnh Việt bật cười, đổi cho cậu một ly rượu trái cây, dịu dàng dặn dò: “Cái này cũng phải uống chậm thôi.”
Quý Hồi ngẩn người hồi lâu mới có thể mở miệng. Cậu nâng ly rượu lên, hướng Cảnh Việt ra hiệu:
“Vậy uống thêm ly nữa đi. Chúc mừng sự sống, chúc mừng khoa học, chúc mừng nhân loại vĩ đại.”
Cảnh Việt bật cười, nhẹ nhàng chạm ly với cậu:
“Chúc mừng sự sống, chúc mừng khoa học, chúc mừng nhân loại vĩ đại.”
Uống hai ly xong, Quý Hồi đã chếnh choáng men say. Cậu tựa đầu vào vai Cảnh Việt, chậm rãi đung đưa theo điệu nhạc.
“Cảnh sư huynh, lúc anh đứng trên sân khấu đọc diễn văn, trông giống như đang tỏa sáng vậy.”
Cảnh Việt khẽ cười: “Thế à? Lúc em đứng trên sân khấu cũng tỏa sáng như vậy.”
Xanh Xao
Quý Hồi lầm bầm: “Khi nào thì em lên sân khấu chứ?”
“Cuộc thi FFG.” Cảnh Việt cúi đầu, thì thầm bên tai cậu: “Anh đã đến xem em thi đấu.”
Quý Hồi vô thức bước hụt, giẫm lên chân Cảnh Việt mấy lần. Cậu truy hỏi:
“Sao anh chưa từng nói với em?”
Cậu cố lục lại ký ức hỗn độn trong đầu, rồi hơi bực bội:
“Thực ra hôm đó em thi không tốt lắm.”
“Ừ, thi không tốt nhưng vẫn giành giải nhất.”
Quý Hồi chớp mắt, giọng điệu mềm đi:
“Còn có cái cúp nữa…”
“Nó ở phòng làm việc trong căn hộ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quý Hồi đổi tư thế, áp má lên cánh tay Cảnh Việt, lười biếng hỏi:
“Là vì đến xem cuộc thi đó mà anh quyết định nhận lời em à?”
Cảnh Việt trầm ngâm vài giây, suy nghĩ nghiêm túc rồi mới đáp:
“Cũng có một phần lý do.”
Không đợi Quý Hồi truy hỏi tiếp, hắn nói thêm:
“Trước khi cuộc thi diễn ra, thiện cảm của anh với em đã đạt 80% rồi.”
Quý Hồi ngạc nhiên: “Sao lại nhiều vậy?”
“Bởi vì… từng chút một, từng chút một tích lũy lại.”
---
Hôm trở về nước, Cảnh Việt định nhét chiếc cúp của Quý Hồi vào vali nhưng thử mãi không được.
Quý Hồi đề nghị: “Cái này có thể mang lên máy bay không nhỉ? Nếu được thì em ôm luôn.”
Cảnh Việt gọi điện cho sân bay để xác nhận, cuối cùng cũng có thể mang theo.
Nhưng vừa tới sân bay, Quý Hồi lại hối hận. Ôm một chiếc cúp lớn thế này đúng là quá gây chú ý.
Nhưng hành lý đã ký gửi mất rồi, muốn đổi ý cũng không kịp nữa.
Trong lúc chờ kiểm tra an ninh, Quý Hồi nhỏ giọng hỏi Cảnh Việt:
“Lát nữa anh có thể giúp em cầm nó một lúc không?”
Cảnh Việt nhìn cậu bằng ánh mắt dò hỏi.
Quý Hồi giải thích: “Em còn phải kiểm tra chân giả, chỉ một lát thôi.”
“Được.”
Cảnh Việt ôm chiếc cúp, đứng chờ bên ngoài. Lúc Quý Hồi bước ra, cậu đã thay một chiếc quần short.
Trước kia, cậu toàn mặc quần dài, hiếm khi để lộ chân giả ra ngoài. Không biết vì sao dạo gần đây lại thay đổi.
“Sao lại đổi quần? Không lạnh à?” Cảnh Việt hỏi.
“Chân giả thì làm gì có cảm giác lạnh.” Quý Hồi thấy câu hỏi của hắn có phần kỳ quái, “Với lại, cái quần lúc nãy bó quá, em đổi sang quần short cho tiện kiểm tra.”
Nói xong, cậu ngồi xuống bên cạnh Cảnh Việt, nhưng lại không nhắc gì đến việc lấy lại chiếc cúp.
Cảnh Việt cũng không lên tiếng, chỉ lấy ra tai nghe, chia cho cậu một bên.
Bản nhạc vang lên.
“The first love…” (Mối tình đầu…)
“Crush at first sight…” (Yêu từ cái nhìn đầu tiên…)
Quý Hồi khẽ đung đưa người theo giai điệu, khe khẽ ngân nga theo.
“To see you again…” (Để lại được gặp anh…)
“Hold you in my arms…” (Ôm anh vào lòng…)
Cảnh Việt yên lặng ngắm nhìn cậu, không chút che giấu sự chuyên chú trong ánh mắt.