Quý Hồi dường như chưa bao giờ thực sự trưởng thành. Thuở nhỏ không ai nuôi nấng, khi lớn lên cũng chẳng có ai dẫn đường, vì thế cậu cứ chật vật mà đi, lạc lối không biết bao nhiêu lần.

Hơn hai mươi năm qua, cậu vẫn loay hoay tìm cách sống tốt hơn, không ngừng vấp ngã, khiến bản thân đầy thương tích. Mãi đến tận bây giờ, cậu mới tìm được con đường đúng đắn cho mình.

"Cậu Quý Hồi."

"Hửm?"

"Cậu giống như một chú cún con vậy."

Quý Hồi không hề giận, ngược lại còn cười bảo: "Vậy nuôi tôi đi."

Cảnh Việt ghi nhớ chuyện này trong lòng. Ngay khi vừa về nước, hắn đã lên kế hoạch đưa Quý Hồi đi chọn một chú chó con.

Hôm đó vừa hay là chủ nhật. Cảnh Việt bị tiếng chuông báo thức đánh thức, chậm rãi mở mắt ra. Việc đầu tiên hắn làm là nhìn sang người đang ngủ bên cạnh.

Hôm nay Quý Hồi hiếm khi dậy sớm hơn hắn. Cậu thu mình trong chăn, nghiêng đầu nhìn hắn.

“Chào buổi sáng.” Cảnh Việt cũng xoay người, bắt chước điệu bộ của Quý Hồi. “Vừa nghe nói muốn chọn cún con đã dậy sớm như vậy sao?”

Quý Hồi kéo chăn lên đến cằm, hít nhẹ vài hơi. Đôi mắt cậu sáng lấp lánh:

“Cảnh sư huynh, hình như em ngửi thấy tin tức tố của anh.”

---

(Tác giả có lời muốn nói)

Xanh Xao

Ngọt quá ngọt quá ~

Tuyến thể của Tiểu Hồi cuối cùng cũng bình thường lại rồi!

---

Cảnh Việt cũng ngửi thấy hương nho ngọt ngào tỏa ra từ người Quý Hồi, ngày càng nồng hơn.

Hắn gần như bật dậy khỏi giường, vội vã mở tủ lục tìm quần áo. Vừa mặc đồ, hắn vừa nói: “Đi bệnh viện.”

Giọng hắn nhẹ nhưng dứt khoát. Sau khi nhanh chóng thu dọn đồ cho Quý Hồi, hắn liền kéo cậu ra khỏi giường.

Đến bệnh viện, Quý Hồi đã sốt đến mức cả người nóng bừng.

Tuyến thể khỏe mạnh tràn đầy sức sống, lần đầu tiên bước vào kỳ phát tình cũng dữ dội như cơn lũ quét. Cơ thể vốn đã khô kiệt từ lâu nay lại phải gánh chịu cơn đau đớn tột cùng.

Quý Hồi được đưa vào phòng bệnh đặc biệt cách ly. Y tá cẩn thận đeo thiết bị giám sát tuyến thể cho cậu, rồi dặn dò: “Lần đầu phát tình không thể tiêm thuốc ức chế, cũng không thể đánh dấu. Cậu chỉ có thể tự chịu đựng. Nếu cảm thấy không ổn, hãy nhấn chuông gọi.”

“Vâng, cảm ơn.” Quý Hồi cố giữ tỉnh táo, chậm rãi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ kính lớn ở hành lang.

Cảnh Việt đứng bên ngoài, bóng hắn lẫn vào vài người qua lại. Hắn đã mặc áo sơ mi chỉnh tề, nhưng bên dưới vẫn là chiếc quần đùi ở nhà trông buồn cười vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một bác sĩ đến vỗ vai Cảnh Việt, ra hiệu hắn đi xem kết quả giám sát.

Cảnh Việt gật đầu, sau đó nhìn về phía Quý Hồi, giơ điện thoại lên.

[Cảnh sư huynh: Anh đi một lát, sẽ quay lại ngay.]

Quý Hồi giơ tay, vẫy vẫy hắn, khẽ mấp máy môi: “Được.”

Ứng phó với kỳ phát tình thôi mà, chuyện này cậu rất có kinh nghiệm.

Chỉ là lần này không giống những năm trước. Hiện tại, cậu đã có một tuyến thể hoàn chỉnh, tin tức tố tràn ra mạnh mẽ chưa từng có. Ngay cả chính cậu cũng chưa bao giờ ngửi thấy hương nho ngọt đến mức này.

Công dụng của phòng cách ly là ngăn tin tức tố khuếch tán ra ngoài, đồng thời phun dung dịch sinh học để phân giải bớt lượng tin tức tố trong không khí.

Đối với Quý Hồi mà nói, cơn ham muốn có thể nhịn, nhưng cơn sốt hành hạ lại khiến ý chí cậu lung lay. Cậu nghĩ, nếu Cảnh Việt ở đây, nhất định hắn sẽ ôm cậu, hôn cậu không ngừng. Nhưng hiện tại chẳng có gì cả, cậu cảm thấy hơi tủi thân.

Hơi thở gấp gáp đến mức khó chịu, còn hơn cả lúc Cảnh Việt hôn cậu.

Quý Hồi xoay người ôm chăn, khẽ rên lên những tiếng đau đớn mà chỉ mình cậu có thể nghe thấy.

---

Trong văn phòng kế bên, đường đồ thị giám sát tuyến thể hiển thị mức ổn định. Các chỉ số vẫn nằm trong giới hạn kiểm soát.

Bác sĩ nhìn màn hình, cảm thán: “Tuyến thể cuối cùng cũng phát triển hoàn thiện, thời gian còn sớm hơn dự đoán một chút.”

Sớm hơn một tháng rưỡi.

Cảnh Việt nhớ rất rõ số liệu của Quý Hồi. Theo kế hoạch, tuyến thể của cậu đáng lẽ chỉ khôi phục hoàn toàn vào cuối năm.

Nhưng Quý Hồi rất kiên cường. Từ khi cấy ghép tuyến thể sau gáy, cậu luôn cố gắng thích nghi với tốc độ nhanh nhất.

Đội ngũ nghiên cứu đã chuẩn bị sẵn mọi phương án ứng phó khẩn cấp, nhưng cho đến hiện tại, chưa có sai sót nào xảy ra.

Cảnh Việt đứng thẳng lưng, nói: “Làm phiền lấy cho tôi một chiếc vòng chặn cắn.”

Bác sĩ ngạc nhiên ngẩng lên: “Cậu lấy vòng chặn cắn làm gì?”

“Tôi muốn vào gặp em ấy.”

Bác sĩ nghiêm mặt: “Tốt nhất đừng vào. Hiện tại người bệnh đang trong kỳ phát tình, tin tức tố đậm đặc của Omega sẽ khiến Alpha rơi vào kỳ nhạy cảm.”

Cảnh Việt gật đầu: “Tôi biết, nên mới cần vòng chặn cắn.”

Sau khi Cảnh Việt rời đi, bác sĩ quay sang những người khác trong phòng, lẩm bẩm: “Tôi nói vậy vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”

---

Cảnh Việt kéo ghế, ngồi xuống cuối giường Quý Hồi.

Tin tức tố của Omega như những chiếc móc vô hình, kích thích tuyến thể hắn căng cứng. Hương rượu vang đỏ và mùi nho ngọt quấn lấy nhau, cuối cùng hòa làm một.