Hắn lặng lẽ cảm nhận, hồi lâu sau mới khẽ thở dài. Đây đã là lần thứ ba trong năm hắn bước vào kỳ nhạy cảm cùng Quý Hồi. Nhưng dù bao nhiêu lần trôi qua, hắn vẫn không thể để lại dấu ấn trên người cậu.

Người đang ngủ trên giường cũng khe khẽ thở dài, trở mình đạp tung chăn, khe khẽ rên rỉ.

Cảnh Việt cúi đầu, mở hộp đựng vòng chặn cắn, đeo lên rồi khóa lại.

Hắn dốc hết sức để kháng cự bản năng của Alpha, cố gắng phát tán càng nhiều tin tức tố càng tốt, chỉ để trấn an Omega của mình.

---

Lúc tỉnh lại, Quý Hồi nhận ra trên người mình đã được thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, cơn sốt cũng đã lui.

Cậu đưa tay sờ sau gáy. Dưới lớp da mỏng, tuyến thể vẫn còn hơi cứng. Mùi tin tức tố trong phòng cũng nhạt đi nhiều, xen lẫn một hương thơm khác.

Xanh Xao

Cậu nhanh chóng nhận ra đó là mùi tin tức tố rượu vang đỏ của Cảnh Việt.

Cảnh Việt đã đến đây sao?

Quý Hồi xoay người ngồi dậy, vừa vặn thấy Cảnh Việt mở cửa bước vào.

“Tỉnh rồi?” Cảnh Việt đưa tay đỡ Quý Hồi.

Hắn đã về nhà thay quần áo, tiện thể tắm một lượt, mái tóc vẫn còn phảng phất hương dầu gội.

Loại dầu gội này là do Quý Hồi chọn, có mùi hoa cam, đối với Cảnh Việt mà nói thì hơi ngọt quá.

Ánh mắt Quý Hồi lướt qua miếng dán cách ly trên gáy Cảnh Việt, rồi dừng lại trên gương mặt hắn.

“Sao chỗ này lại thế này?” Cậu giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những vết đỏ tím lốm đốm trên cằm Cảnh Việt.

Chà không đi.

Cảnh Việt nghiêng đầu tránh, “Không có gì đâu.”

“Anh vào kỳ nhạy cảm rồi.” Quý Hồi chắc chắn nói.

“Là do em sao?” Cậu hỏi, rồi vội vàng đeo cánh tay giả vào, “Anh đã kiểm tra chưa? Kỳ nhạy cảm mà lặp lại thường xuyên như vậy có phải không tốt không?”

Cảnh Việt giữ tay cậu lại: “Có gì mà không tốt?”

“Nhưng mà lần trước mới qua chưa đầy ba tháng, tần suất này có vẻ hơi dày.”

“Với Alpha có bạn đời là Omega, thế này cũng không gọi là thường xuyên.”

Kỳ phát tình của Omega có ảnh hưởng nhất định đến kỳ nhạy cảm của Alpha. Nếu ý chí không đủ mạnh, Alpha sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái này.

“Em từng học rồi, chuyện này rất bình thường.”

Quý Hồi lại hỏi về tuyến thể của mình.

Cảnh Việt đặt hai tập tài liệu trước mặt cậu, một tập là bảng theo dõi tình trạng hoạt động của tuyến thể. Dữ liệu cho thấy tuyến thể của Quý Hồi đã đạt mức bình thường.

Cậu xem kỹ một lượt rồi nở nụ cười với Cảnh Việt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tuyệt quá!” Cậu nhỏ giọng reo lên.

Cảnh Việt cũng cười, gật đầu hưởng ứng: “Ừ, rất tốt.”

Quý Hồi mở tập tài liệu tiếp theo, là đơn hẹn phẫu thuật tái tạo da, lịch mổ được sắp xếp vào nửa năm sau.

Cậu nhìn phần chi phí một lúc, nhẹ nhàng cắn môi.

Sau đó cậu gấp tài liệu lại, đứng dậy ôm lấy Cảnh Việt.

Cảnh Việt thoáng ngây người, rồi đưa tay xoa đầu cậu: “Sao thế?”

Quý Hồi nói khẽ: “Cảm ơn anh, sư huynh.”

Cảnh Việt siết tay ôm chặt hơn: “Đừng khách sáo.”

Quý Hồi hít sâu không ngừng, đến mức hơi chóng mặt, nhưng vẫn không muốn buông tay, chỉ muốn bám lấy Cảnh Việt lâu thêm một chút.

Ôm thật lâu, cậu mới lưu luyến buông ra, “Sư huynh, em lại có thể ngửi thấy tin tức tố của anh rồi.”

Cảnh Việt cúi đầu, giọng nói mang theo ý cười: “Anh cũng cảm nhận được em.”

Giống như mùa đông năm ấy, khi anh đến phòng thí nghiệm sớm một giờ, vừa đẩy cửa ra liền ngửi thấy mùi hương ấy.

Thanh thuần, có chút ngọt nhạt, không vương vấn bất kỳ dấu vết nào của Alpha khác.

Ngày cuối cùng nằm viện để theo dõi, Phàn Vũ đến thăm Quý Hồi, mang theo quà là một cặp tai nghe điện cạnh mới nhất trên thị trường.

Cảnh Việt tan làm tới bệnh viện, vừa đến cửa đã nghe thấy giọng Phàn Vũ vang lên đầy phấn khích:

“Trời ơi! Đỉnh thật! Quá đỉnh! Đúng là siêu ngầu!”

Qua cửa sổ nhìn vào, Quý Hồi đang đi qua đi lại trong phòng bệnh, mỗi bước cậu đi, chân giả lại thay đổi màu sắc.

Phàn Vũ xoay quanh cậu, dán mắt vào chân giả, không rời ra nổi.

Quý Hồi hào hứng giới thiệu: “Đây mới chỉ là một chế độ ánh sáng thôi, còn mười lăm kiểu khác nữa cơ.”

Phàn Vũ giơ cả hai ngón cái lên, ngữ khí đầy cảm thán: “Tuyệt đỉnh!”

Cảnh Việt gõ cửa bước vào, đặt cặp tài liệu lên cuối giường, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Thu dọn xong chưa? Về nhà thôi.”

Quý Hồi đã sớm thu dọn xong, cậu khoác ba lô lên vai, quay sang Phàn Vũ: “Muốn qua nhà tớ xem mèo không?”

Phàn Vũ chưa vội trả lời mà liếc nhìn về phía Cảnh Việt. Trong mắt đối phương lộ rõ ý cảnh cáo, cậu ấy lập tức xua tay từ chối:

“Thôi thôi, anh trai tớ chỉ cho nghỉ nửa ngày thôi, tớ về nhà nghỉ ngơi vậy.”



Trước khi xuất viện, Quý Hồi để Cảnh Việt đợi ngoài hành lang, rồi chạy đến văn phòng bác sĩ hỏi về chuyện đánh dấu.

“Em xem báo cáo theo dõi rồi, tuyến thể đã hoàn toàn hồi phục. Bác sĩ, khi nào thì có thể đánh dấu?”

Bác sĩ nhìn qua vai cậu, liếc ra bên ngoài.