Quý Hồi quay đầu lại, thấy Cảnh Việt đứng ngay cửa. Cậu cố ý xụ mặt, ra dấu đuổi hắn đi.

Chờ Cảnh Việt đi khỏi, Quý Hồi mới thấp giọng hỏi: “Gần đây có thể đánh dấu được không?”

Bác sĩ mỉm cười: “Tạm thời đánh dấu thì không thành vấn đề, chỉ cần kiểm soát lực đạo là được. Nhưng nếu là đánh dấu vĩnh viễn, tôi khuyên cậu nên chờ đến khi tuyến thể hoàn toàn ổn định.”



Trên đường về, Quý Hồi phát hiện Cảnh Việt đang đeo khẩu trang.

Loại khẩu trang đơn giản nhất, màu đen, có thể che kín nửa dưới gương mặt.

“Anh đeo cái này để che vết thương à?” Cậu hỏi.

Cảnh Việt tập trung lái xe, thuận miệng đáp: “Mấy vết trầy xước cỏn con này thì tính gì là thương, mai là hết thôi.”

Quý Hồi cầm khẩu trang lên ngắm nghía một lát, rồi đeo thử, quay sang Cảnh Việt: “Trông đẹp không?”

Ánh mắt Cảnh Việt dừng lại chốc lát, nhưng rất nhanh đã thu về, đáy mắt dần tối đi.

Thấy thế, Quý Hồi hơi thất vọng, tháo khẩu trang xuống: “Xấu lắm à?”

Cảnh Việt không lên tiếng, chỉ trầm mặc, vẻ mặt lạnh lùng như đang suy nghĩ điều gì.

Quý Hồi lại nói: “Nhưng chắc anh đeo vào sẽ ngầu lắm.”

Cảnh Việt khẽ “ừ” một tiếng.

Mãi đến khi về đến nhà, sau khi tránh khỏi ánh mắt người đi đường, hắn đột nhiên ép Quý Hồi vào tủ giày ở cửa, hơi thở nóng rực phả sát bên tai.

“Quý Hồi, người hiểu rõ tuyến thể của em nhất là anh, tại sao lại chạy đi hỏi người khác?”

Hương rượu vang đỏ thoảng qua chóp mũi, lồng n.g.ự.c Quý Hồi phập phồng dữ dội, đầu óc quay cuồng, vô thức tựa vào vai Cảnh Việt.

Cảnh Việt đưa tay ra sau gáy cậu, nhẹ nhàng xoa vuốt: “Lặp lại câu hỏi ban nãy của em đi.”

Giọng Quý Hồi khẽ run: “Có thể… đánh dấu không?”

Cảnh Việt cúi xuống hôn cậu, môi răng giao hòa.

“Có thể.”

---

Lần đầu tiên đi trị liệu tâm lý sau khi xuất viện, Quý Hồi đến nơi với dấu ấn của Cảnh Việt và cả mùi hương tin tức tố nồng đậm.

Vừa bước vào phòng, Phương Thanh Vũ đã nhận ra.

“Xem ra tuyến thể của cậu hồi phục rất tốt, chúc mừng nhé, Quý Hồi.”

“Xin lỗi thầy, em đến muộn.”

Quý Hồi chậm mất vài phút. Trước đó, cậu đang giúp Cảnh Việt xử lý một số tài liệu, vội vàng đến mức quên cả thời gian, đến khi lao ra khỏi cửa thì còn chưa kịp dán miếng cách ly.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Không sao, buổi chiều tôi không có lịch.” Phương Thanh Vũ lấy ra hồ sơ bệnh án của Quý Hồi, tập hồ sơ đã dày cộp, “Vậy bắt đầu buổi trị liệu hôm nay thôi.”



Sau khi kết thúc buổi trị liệu, Cảnh Việt đến văn phòng đón Quý Hồi.

Mỗi lần trị liệu xong, tâm trạng Quý Hồi đều ủ rũ, trạng thái này thường kéo dài từ một đến hai ngày.

Lần này cũng không ngoại lệ.

“Quý Hồi.” Cảnh Việt siết nhẹ tay cậu, “Em ra ngoài đợi anh một lát, anh có chuyện muốn nói với bác sĩ Phương.”

Quý Hồi ngoan ngoãn bước ra hành lang, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, ngây người nhìn tấm bảng tuyên truyền đối diện.

Cảnh Việt không để cậu chờ lâu, rất nhanh đã đi ra: “Về thôi.”



Buổi chiều gặp đúng giờ cao điểm, xe của họ bị kẹt cứng trên đường cao tốc.

Cảnh Việt bật đèn cảnh báo, nhìn sang Quý Hồi, hắng giọng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Quý Hồi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Quý Hồi cố điều chỉnh cảm xúc: “Ừm? Chuyện gì vậy?”

“Anh vừa trao đổi với bác sĩ Phương… anh không muốn em tiếp tục trị liệu nữa.”

Cậu cứng đờ người, quay sang nhìn Cảnh Việt, chậm rãi hỏi: “Tại sao?”

Xanh Xao

“Em không nhận ra à? Mỗi lần trị liệu xong, em đều không vui.”

Quý Hồi chán nản cúi đầu: “Nhưng mà… em vẫn chưa tốt lên.”

Cậu thật sự không đủ cố gắng. Đến giờ vẫn chưa thể chữa khỏi bệnh của mình.

Cảnh Việt lại không nghĩ vậy: “Không, em đã tốt lên rất nhiều rồi. Đã bao lâu rồi không gặp ảo giác nữa?”

“Nhưng em ra ngoài vẫn phải chụp ảnh lại.”

“Vậy cứ chụp thôi.” Cảnh Việt khởi động xe, thả chân phanh để xe tự lăn bánh: “Anh không nghĩ đó là bệnh. Duy trì cảnh giác mọi lúc chẳng phải là điều tốt sao?”

Quý Hồi nhìn hắn. Cậu cảm thấy Cảnh Việt không giống những người khác.

Hắn không cố gắng m.ổ x.ẻ trái tim cậu, không ép buộc cậu trồng lên đó những đoá hoa hoàn hảo, mà chỉ lặng lẽ mở ra một con đường, chấp nhận toàn bộ những góc khuất trong cậu.

Xe dừng lại một lần nữa. Cảnh Việt nghiêng đầu, ánh mắt mang theo ý cười: “Bây giờ em thấy vui hơn chưa?”

Quý Hồi chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu.

“Vậy là được rồi.” Cảnh Việt thay cậu quyết định, “Anh đã thanh toán toàn bộ chi phí trị liệu, từ giờ không cần đi nữa.”

Nghe chính miệng Cảnh Việt nói ra điều này, Quý Hồi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn. Ngọn núi đè nặng trên người cậu suốt bao năm dường như được Cảnh Việt dọn sạch trong phút chốc.

Cậu đã cố gắng rất lâu nhưng vẫn chưa thể chữa khỏi, thế nhưng Cảnh Việt tin rằng cậu đã ổn. Hoặc có lẽ, chỉ cần ở bên Cảnh Việt, cậu có thể không cần phải "ổn" nữa.

“Bác sĩ Phương cũng đồng ý. Hơn nữa, ông ấy còn tán thành phương pháp trị liệu của anh.”