Trên đường về, Quý Hồi cứ mãi suy nghĩ xem "phương pháp trị liệu" của Cảnh Việt là gì.

Đến trước cửa nhà, cậu theo thói quen mở điện thoại ra để xem album, nhưng lại phát hiện lúc đi vội quá nên quên chụp ảnh cánh cửa trước khi rời đi.

Cậu cất điện thoại, tim đập nhanh dần. Phải làm sao đây, hôm nay không có ảnh chụp mất rồi…

“Quý Hồi.”

“Ơ…?”

Một chiếc điện thoại được đưa đến trước mặt cậu.

Xanh Xao

Trên màn hình là bức ảnh chụp cửa nhà họ, thời gian hiển thị—7 giờ 15 phút sáng nay.

Cảnh Việt đã chụp sẵn giúp cậu.

— Chính văn hoàn —

[Lời tác giả]

Báo cáo các bà xã! Chính văn đã kết thúc rồi nè!

Kết thúc này có thể chưa trọn vẹn, nhưng ít nhất, có một Cảnh Việt sẵn sàng cùng Quý Hồi chụp ảnh mỗi ngày. Sau này, nếu Quý Hồi có quên chụp, cũng chẳng sao cả—bởi vì ngày nào ra ngoài, Cảnh Việt cũng sẽ giúp cậu lưu lại một tấm.

Sắp tới mình sẽ viết thêm vài phiên ngoại, còn cả chú chó con nữa, cũng sẽ có chỗ cho nhóc ấy xuất hiện.

Mọi người muốn đọc phiên ngoại nào thì cứ bình luận nhé! Ai có ý tưởng gì thì cứ để lại, có thể mình sẽ viết một câu chuyện nho nhỏ về Tiểu Hồi và rượu vang đỏ của các bà xã đó~

Do bị giới hạn nên mình không thể trả lời hết mọi người, nhưng sẽ cố gắng chọn một số ý tưởng để viết!

Phiên ngoại sắp tới—

Khoảng bốn, năm năm sau khi kết hôn.

Quý Hồi đã đặt lịch với cửa hàng thú cưng từ trước, sáng nay cậu định đưa Mập Mạp đi tắm rửa.

Chuông báo thức reo lúc 7 giờ 40, cậu vừa tỉnh dậy đã nhận ra bên cạnh vẫn còn hơi ấm, nhưng Cảnh Việt lại chẳng thấy đâu.

Cậu gọi hai tiếng mà không ai trả lời, đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Quý Hồi bắt máy, giọng còn ngái ngủ, âm mũi dày đặc: “Anh đến trường à?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng Cảnh Việt có chút do dự: “Quý Hồi, anh… hình như có chuyện kỳ lạ xảy ra.”

Giọng anh nghiêm túc đến mức Quý Hồi lập tức ngồi ngay ngắn lại: “Chuyện gì thế?”

“Anh cũng không chắc… nhưng xét theo góc độ khoa học thì có lẽ anh đang nằm mơ.”

Nghe câu này từ miệng Cảnh Việt thật sự không thể tưởng tượng nổi. Quý Hồi cầm chặt điện thoại, cẩn thận hỏi: “Cảnh sư huynh, anh không sao chứ? Anh đang ở đâu?”

Cảnh Việt đáp gọn: “Trong nhà vệ sinh của chúng ta.”

Hai phút sau, Quý Hồi đã có mặt ở nhà vệ sinh, đối mặt với Cảnh Việt đang tự nhận là "còn đang nằm mơ". Nhưng ngay lập tức, ánh mắt cậu bị thu hút bởi sự thay đổi của anh.

“Đây là…” Quý Hồi nhìn chằm chằm đỉnh đầu Cảnh Việt. Một đôi tai dài màu trắng, rõ ràng không phải của con người.

Cảnh Việt nghiêm mặt hỏi: “Em cũng nhìn thấy rồi à?”

Quý Hồi chậm rãi gật đầu.

Đôi tai thỏ trắng toát, lại còn đáng yêu thế này, không thể nào nhìn nhầm được.

“Vậy chắc chắn không phải là mơ…” Cảnh Việt rũ mắt, lẩm bẩm, “Chẳng lẽ con người bắt đầu tiến hóa lần hai?”

Quý Hồi nghe không rõ anh đang lẩm bẩm gì, ánh mắt cậu dán chặt vào cặp tai kia, nhìn nó khẽ động theo từng cử động của Cảnh Việt.

“Là tai thỏ.” Cậu bỗng lên tiếng.

Cảnh Việt qua gương nhìn cậu, nhướng mày: “Gì cơ?”

Quý Hồi lặp lại, giọng chắc nịch: “Là tai thỏ, vì hôm nay là… Tết Trung Thu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cảnh Việt cau mày. Chỉ vì Tết Trung Thu mà mọc tai thỏ? Nghe chẳng hợp lý chút nào. Hắn lập tức phản bác: “Thế tại sao em không mọc?”

Quý Hồi lúng túng sờ đầu mình, đoán bừa: “Chắc em không phải thỏ.”

“Thế em là gì?”

“Có thể là loài khác…” Ánh mắt Quý Hồi thoáng liếc qua chú mèo béo đang ngồi l.i.ế.m móng bên cửa, khẽ nói, “Ví dụ như mèo chẳng hạn.”

Cảnh Việt không tin, lập tức đè cậu lên bồn rửa mặt, vén tóc lên kiểm tra: “Thế tai em đâu?”

Nhưng Quý Hồi chẳng để tâm đến câu hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt vào đôi tai thỏ kia.

Chúng như có một sức hút khó cưỡng, khiến cậu chỉ muốn chạm vào thử.

Thế là cậu vô thức giơ tay lên, bàn tay vừa chạm vào lớp lông mềm mại, khuôn mặt cậu liền hiện lên nụ cười mãn nguyện.

Nhưng đối với Cảnh Việt, đôi tai này cực kỳ nhạy cảm. Hắn né tránh, hơi thở rối loạn: “Tay em không ngoan chút nào nhỉ? Ai cho sờ hả?”

“Xin lỗi.” Quý Hồi nói thì nói vậy, nhưng tay lại không chút do dự, còn mạnh dạn vuốt nhẹ từ gốc lên ngọn hai lần.

Ánh mắt Cảnh Việt tối sầm, hơi thở nặng nề. Giọng hắn khàn đặc, rõ ràng mang theo chút động tình: “Thích lắm à?”

Quý Hồi thành thật gật đầu: “Thích.”

“Vậy lên giường đi?”

Quý Hồi ngơ ra, chớp chớp mắt.

Sao tự nhiên lại phải lên giường? Rõ ràng mới vừa xuống giường mà?

Nhưng Cảnh Việt không định giảng đạo lý với cậu, mà trực tiếp kéo cậu về phòng ngủ.

——

Đến khi kết thúc, Cảnh Việt chống tay, cúi đầu nhìn người trong lòng đã vì quá say mà mắt lờ đờ, thở dài: “Quý Hồi, sao mấy năm rồi mà em chẳng tiến bộ chút nào…”

Vẫn cứ một lần đã say khướt.

Quý Hồi chẳng nghe lọt lời anh, đôi mắt chỉ chăm chăm vào cặp tai thỏ kia. Không hiểu sao, cậu bỗng hỏi: “Tiến bộ gì cơ?”

Vừa dứt lời, “Phụt” một tiếng.

Từ giữa mái tóc ngắn của Quý Hồi, thứ gì đó bất ngờ bật ra, mềm mềm rơi xuống gối.

Cảnh Việt sững sờ.

Một đôi tai thỏ xù lông, vô cùng đáng yêu.

Quý Hồi cũng nhận ra sự khác thường của mình. Cậu giơ tay sờ thử, rồi bật cười ngây ngô: “Cảnh sư huynh, em cũng mọc tai thỏ rồi.”

“Phải rồi…” Cảnh Việt nhìn chằm chằm vào đôi tai thỏ mới mọc của cậu, ánh mắt không rời nửa giây, “Em cũng có tai thỏ.”

Anh bất ngờ đưa tay lên, bắt chước động tác của Quý Hồi lúc nãy, nắm lấy đôi tai mềm mại, từ gốc đến tận vành tai mà xoa nhẹ.

Ngay khoảnh khắc ấy, như thể chạm trúng một công tắc kỳ lạ, người dưới thân khẽ rên rỉ, cơ thể không kiểm soát được mà cuộn lại, run lên từng hồi.

Người đang say lại càng thành thật hơn. Quý Hồi vội đẩy tay Cảnh Việt ra, hai tay ôm lấy đôi tai thỏ, hơi thở gấp gáp, giọng mang theo chút oán trách: “Đừng có sờ.”

“Được, không sờ.” Cảnh Việt gật đầu đồng ý, nhưng ngay sau đó lại cúi người xuống, khẽ cắn vào đầu tai thỏ của cậu.

Và thế là, Quý Hồi theo đúng ý hắn, phản ứng còn dữ dội hơn.

Trong phòng ngủ vang lên những âm thanh mơ hồ, ngoài khe cửa chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân thon dài đang run rẩy nhịp nhàng.

Chú mèo béo nheo mắt nhìn một lúc, cuối cùng lười biếng vẫy đuôi bỏ đi.

Đám hai chân này lúc nào cũng làm mấy chuyện vô vị.

Lại còn làm ngay giữa ban ngày.

Nhiều khi nó ngủ một giấc dậy, họ vẫn còn chưa xong.

Giờ thành thỏ rồi, cũng không tha nữa sao?